Chap .
Nhìn thấy sự phấn khích của anh ấy khi tôi giữ lại, tôi càng thấy đau lòng hơn.
Tôi biết tình cảm đơn phương càng đau khổ càng khó quên, chính tôi cũng như thế, tính đến hiện tại tôi cũng không dám chắc mình đã hoàn toàn quên tình cảm của mình dành cho Nguyên, giờ nghĩ lại những kỉ niệm cùng cậu ấy tôi vẫn còn cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ cơ mà, bởi thế, tôi càng thêm bất an khi biết tiểu Dương cũng không thể mãnh mẽ đến mức có thể quên hết tất cả. Tôi và Nguyên là bạn, dù tôi có đau khổ, rồi lại trở lại bình thường thì chúng tôi cũng sẽ mãi là bạn và bởi thế cảm giác đau khổ sau này sẽ dễ dàng vơi dịu dần. Nhưng với tiểu Dương khác, với lớp trưởng, cô ta lúc trước ghét tiểu Dương và nghĩ tiểu Dương là tình địch của mình, mãi mãi tiểu Dương sẽ nghĩ mình bị từ chối và không bao giờ được chấp nhận và đau càng thêm đau, sự đau đớn còn dai dẳng và day dứt hơn của tôi nhiều, vì cuối cùng sau chuyện tình đơn phương đổ vỡ cái duy nhất mà tiểu Dương có chỉ là sự cô đơn và tuyệt vọng. Tôi chí ít vẫn còn tình bạn. Đó chính là điểm khiến tôi càng thấy bất an về tiểu Dương hơn. Thực sự nếu là tôi, mãi mãi tôi cũng chẳng thể quên được người đó.
Chắc tiểu Dương đã rất mất công để chuẩn bị bữa tối chu tất thế này, nếu tôi cứ để anh ấy về có phải tôi quá vô tình rồi không?
Vẫn là xúc xích. Hiện tại vì anh ấy, vì Mai, vì Nguyên và cũng vì tôi, tôi đã tập thích trở lại thứ đó, nhưng giờ tự nhiên lại thấy mình làm thế là vô ích.
-Không ăn à? Tưởng em ăn được cái đó rồi chứ? bữa trước cháy đen thui còn ăn được cơ mà.
-Bữa đó khác.
-Có gì khác?
Lúc nào cũng phải vặn vẹo tôi cho đến khi nghe được câu trả lời mình muốn mới thôi. Đồ phiền toái!
-Khác thì khác, sao anh hỏi nhiều thế nhỉ? Anh nhanh đi rồi về.
-Đã thế không về nữa.
-Gì?
Tâm trạng tôi còn chưa ổn định đã chọc tức tôi rồi. Đúng là đáng chém cho cái đứa ngu xuẩn nào thương tình giữ tên này ở lại.
Ăn xong.
-Để anh rửa bát cho.
-Thôi không cần, về đi.
-Sao cứ đuổi anh hoài vậy?
-Hôm nay em rất...
-Anh biết, anh biết hôm nay em rất mệt, anh chỉ muốn giúp em vui hơn thôi.
-Đã nói không cần.
Tôi đã đuổi không biết bao nhiêu lần rồi, giờ còn đem cái trò rửa bát ra mà chối từ lần nữa. Tiểu Dương mà còn cứ ở đây rồi khiến tôi phải bối rối thì tôi sẽ rất khó nghĩ mà không biết phải giải quyết chuyện của mình thế nào nữa đâu. Xin anh, về mau đi.
Giờ tôi hiểu, cầu xin là vô ích, thực sự vô ích.
Cái đồ cứng đầu nhà anh, lúc nào cũng chỉ biết làm theo ý mình. Rửa bát xong mà không về thì đừng có trách.
Tự nhiên hôm nay tôi lại mong cho cô bạn của tiểu Dương gọi đến, tôi sẽ không ngần ngại nghe máy và kêu anh ấy về lẹ. Nhưng rút cuộc vẫn là chờ đợi và trông mong vô ích.
-Còn chưa về?
-Nào, đừng nóng, cứ từ từ, nóng nảy vờ lờ!
Tôi không có đùa đâu. = ="
-Cứ để yên... mai anh về.
Nói rồi anh ta nhảy vội lên giường, rất nhanh làm tôi không kịp chớp mắt. Ơ cái đẹt, không lẽ phải để tôi lôi xác anh về???
Anh ta lè lưỡi đầy vẻ trêu người, nằm trên giường mà như thế là gì đây, trạng thái on offer sao?
Tôi cáu tiết cũng nhảy lên giường và kéo anh ta xuống.
-Về mau, đừng có làm loạn ở đây nữa, hôm nay...
-Anh biết nhóc mệt rồi, khổ, nói lắm vờ lờ, điếc hết cả tai!
Biết thế mà còn cố bám sống bám chết lấy ở đây và phiền tôi sao, cái đầu tôi sắp nổ tung. Dù tâm trạng cũng tốt cũng bị tên tiểu Dương này làm cho quên hết mà phải nổi điên lên bù vào.
Tôi cầm tay kéo không được đành phải tóm lấy hai chân lôi anh ta xuống giường.
-Này, anh bị hôi chân đấy, cẩn thận!
Ackk!!! Tôi phát hoảng liền buông ngay hai tay ra. Vì đang tập hợp khá nhiều lực để tóm lấy chân tiểu Dương mà kéo nên khi buông tay tất cả các lực vừa vận động đều chống lại làm tôi ngã cái phịch. Ôi, cái mông của tôi! +_+
-Haha!!! ^o^
Còn anh ta thì ngồi trên giường và há hốc miệng ra chế giễu tôi, tay thì đập rầm rầm xuống giường, cứ như chết đến nơi rồi, chết vì sặc cười. =_=
Máu độn lên não mạnh, tôi xồng xộc đứng dậy, còn chả thèm phủi quần áo mà xông ngay tới và trừng trị tên sói già kia.
-Dám trêu đùa tôi thế hả?
Tôi ra sức cù léc tên tiểu Dương, cười à, thích cười à, cho cười đến chết luôn đi! Đồ xấu xa, đê tiện, đồ kh.ốn, chỉ vì anh mà tôi đang khổ sở thế nào có biết không?
-Thôi... thôi được rồi... anh xin lỗi... tiểu Linh à... anh xin lỗi... dừng... dừng lại dùm đi... tiểu Linh...
Vừa khổ sở nói vừa thích thú cười, còn tôi thì kiên quyết không tha. Đột nhiên nhìn anh ấy cười thoải mái như thế, tôi thấy tim mình xao xuyến vô cùng. Trông tiểu Dương lúc này thật đẹp. Bàn tay tôi dần dừng lại.
Lúc này tôi mới phát hiện ra tư thế của mình rất đê tiện. Tôi cũng chẳng hiểu mình là gay kiểu gì và tiểu Dương làm les sói ra sao mà lúc nào tư thế chủ động cũng ở tôi và tiểu Dương thì cam chịu số phận bị đè ép. = ="
Đột nhiên không khí trở nên tĩnh lặng lạ thường. Tôi và tiểu Dương nhìn nhau không dứt, cũng chả biết nhìn thế thì được cái gì nữa, cũng chả biết sao tôi không thấy phiền nữa.
-Hôm nay...
Giọng nói rất dè dặt. Tôi nín thở chờ đợi.
-Hôm nay em không giải toả cho anh sao?
Giải toả? Lại lên cơn nghiện rồi à?
Tôi hơi do dự. Không được, nếu tôi làm thế nhất định tôi sẽ bị anh ấy lôi kéo và chắc chắn không thể dứt khoát mà giải quyết được vấn đề của mình. Cứ coi như tiểu Dương yêu tôi, bản chất nó vẫn là một sự thay thế. Tôi không dám phủ nhận mình đến với anh ấy cũng là vì sự thay thế nhưng tôi vẫn không sao chấp nhận được việc này. Tôi phải chấm dứt thật rồi.
-Anh về đi, hôm nay em rất mệt.
Tôi lại quyết định đem cái lí do đó ra dẫu biết vừa khi nãy thôi tôi còn rất sung sức trong việc phá trò với anh ấy.
Tiểu Dương cũng không đòi hỏi thêm gì nữa.
-Anh về nhé!
Tôi không ra tiễn.
Đêm nay thật dài...