Chuyện này thật sự không phải cô cố tình. Là cô say đó. Nhưng nghĩ thế nào cũng giống như lúc đó cô đang giả vờ, chính cô có ý đồ vào nhà vệ sinh nam nhìn trộm người ta.
Nói đi nói lại, cũng bởi thời khắc ấy bản thân quá mức bình tĩnh đứng nhìm chăm chăm hắn. Nhưng mà hắn bị nhìn thấy một chút cũng có sao đâu. Cũng có phải con gái bọn cô đâu chứ. Suốt ngày phải giữ mình.
Ôi trời! Tỉnh cả rượu.
Khởi Yên quyết định gọi Triệu Đinh kể khổ.
"Tiêu tùng rồi! Trời xanh thật tàn nhẫn với tôi mà."
"Chậc, chị đang ở đâu? Vẫn ở quán bar đấy chứ?" Sau khi nghe được tình hình, Triệu Đinh rất ngây ngô hỏi một câu.
Khởi Yên hít một ngụm khí lạnh, bàn tay xoa xoa huyệt thái dương đau nhức. Thường ngày cô cảm thấy Triệu Đinh rất thông minh, nhanh nhẹn. Mọi chuyện cô không giải quyết được đều có thể nhờ cậy cậu ta. Tuy là ở tiệm, ngoài Triệu Đinh còn có La Kỳ Kỳ và thời gian có mặt làm việc của Triệu Đinh còn ít hơn cô bé, nhưng mà Khởi Yên lại thân thiết với cậu ta hơn.
"Hôm nay cậu rõ là ngốc."
Cô nhấn mạnh lời nói, rõ ràng không phải câu hỏi.
"Trải qua mấy chuyện như vậy sao tôi có thể tiếp tục ở đó được chứ. Đang ở công viên đây nè." Cô đặt điện thoại ngay trước mặt, nói có chút lớn tiếng.
Đầu bên kia có tiếng thút thít truyền tới, giờ khắc này.. cô có cảm giác sau gáy chảy xuống mấy vạch đen.
"Chị.."
"Tăng lương! Tôi sẽ tăng lương cho cậu! Cúp máy đây."
Triệu Đinh nhìn màn hình điện thoại tặc lưỡi. Cậu định nói với chị ấy là, bản thân sẽ không can thiệp vào chuyện này nữa. Bác Khởi đã được đưa về nhà trong tình trạng đau đớn khôn cùng. Mọi lỗi lầm đều đẩy về phía chị ấy. Nhưng mà chị ấy đã không cho nói thì thôi. Tăng tiền lương là được rồi. Tăng tiền lương là được rồi. Dù sao cũng vì chị ấy mạnh miệng hứa với bác gái. Dọn dẹp một chút rồi về nhà sớm thôi!
Bên phía Khởi Yên cảnh vật thật không tồi. Có cây xanh, hoa cỏ. Không khí lại trong lành. Nhưng mà tâm trạng cô bây giờ rất rất không tốt. Cô cứ ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt. Bầu trời này thật giống cõi lòng cô bây giờ.
Hôm nay tại sao phải đến bar chứ? Sao cứ nhất quyết là bar mà không phải là nhà sách, cà phê, quán ăn nhỉ? Nghĩ lại càng thêm đau đầu.
"Thật chỉ biết cảm thán..." Khởi Yên chua chát lắc đầu
Nếu không dẫn bạn trai về thì cuộc đời của Khởi Yên này sống thật sự quá mất mặt với ba mẹ rồi. Những tháng ngày còn lại phải sống lầm lũi, mặc sự quyết định của mẹ. Cũng hổ thẹn vì sự giúp đỡ của em trai tốt Triệu Đinh. Hay là cứ lôi bừa một người về. Xong việc bồi thường ít tiền tổn thất tinh thần là được? Đúng vậy! Chỉ còn cách này có vẻ ổn thỏa nhất. Ai là quân tử cứ mặc. Khởi Yên cô chấp nhận làm tiểu nhân.
Dứt dòng suy nghĩ cô liền đứng dậy hành động ngay.
Một chiếc BMW sang trọng dừng ngay đường lớn. Người đàn ông mặc vest đen bước ra từ chiếc xe. Toàn thân anh toát ra khí lạnh đến dọa người.
Có tiếng chuông điện thoại vang lên, anh nhấc máy nghe, đầu dây bên kia liền có tiếng người lo lắng:
"Đạm Tổng.."
Chưa đợi bên kia nói xong anh đã cướp lời, "Vừa hay. Anh đến đón tôi! Có chút trục trặc nhỏ. Ở đây là..."
Anh vốn dĩ đứng đợi ở ngoài xe, không ngờ có cô gái chạy đến cầm chặt lấy tay anh. Anh rất không hài lòng với hành động của cô, nhíu mày trực tiếp nói lời đe dọa.
"Buông!"
Khởi Yên hoàn toàn bỏ lơ câu nói của anh. Nắm tay thì có thai được chắc. Cần gì phải tỏ ra hung hăng đến thế. Vì vậy cô tóm luôn bàn tay còn lại của anh, ra vẻ đáng yêu chớp chớp mắt nhìn. Ai ngờ vừa nhìn đến cô liền trợn trừng mắt. Bộ dạng không thể tin được.
Đó... đó không phải anh chàng vệ sinh nam sao? Mặc dù lúc đó thần trí mơ hồ nhưng mà anh ta gầm lên như vậy cô liền cố gắng nhìn kĩ mặt mũi một chút. Lúc này lại gặp nhau ở đây và còn là người mà cô sắp sửa dụ dỗ nữa chứ. Thật là...
Cô lấy lại giọng. Đã chọn hắn thì làm đến cùng luôn vậy. Người quen càng dễ giải quyết.
"Thì ra là anh chàng vệ sinh nam. Chúng ta thật có duyên."
Đạm Luận nghe xong mới miễn cưỡng hạ cái đầu cao quý xuống nhìn cô. Khóe môi anh giật giật nhưng rồi không có nổi giận, chỉ lặp lại một chữ "buông".
Khởi Yên cảm thấy anh quá cố chấp, vì vậy đành buông tay. Nắm tay như vậy hơi lạnh thật.
Khởi Yên đã buông tay và người đối diện vẫn đứng im đó không nói lời nào nữa. Khởi Yên cố tỏ ra bình tĩnh, tiếp tục nhắc lại chuyện cũ.
"Anh biết không, thật ra lúc ở nhà vệ sinh tôi đã nhìn thấy cái... phần dưới của anh rồi." Có mà thấy cha anh đó.
Khóe mắt Đạm Luận lóe lên một tia sắc lạnh, dùng lực đẩy cô tựa vào thành xe. Lưng Khởi Yên bị va mạnh, không khỏi kêu đau. Không dừng lại, anh chống tay bên hông cô, ngả người như muốn đè lên người cô. Giọng anh lạnh lùng cất lên:
"Sao nữa?"
Khởi Yên nhịn đau liếc mắt nhìn xung quanh. May quá, không có ai! Nhìn tư thế này thật ám muội. Nhưng dù sao thì tên này quá hung bạo rồi.
Cô giả bộ nghiêm túc nói lớn: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Dù sao bây giờ đã giờ tối, ba mẹ sẽ không chờ cơm nữa đâu. Cứ đưa về nhà rồi tính tiếp.
Nhân lúc anh ngỡ ngàng mà nới lỏng cánh tay, cô cựa mình đẩy anh ra. Bản thân kéo tay anh lôi đi.
"Anh không nói gì có nghĩa là đồng ý rồi đấy. Mau theo tôi về nhà!"
Cô dùng tất cả sức lực bình sinh kéo anh đi, đổi lại một cái dịch chân của anh cũng không có.