Dịch Thành nhìn cô, dường như là không tin được cô lại buông lời như vậy, hoàn toàn chẳng giống người vợ đáng yêu của hắn chút nào.
Bạch Liên nằm trong lòng hắn thút thít khóc đến đáng thương, xung quanh mọi người lại im lặng.
Thật ra là họ cũng không tin cô ta cho lắm, dù sao mới ban nãy… Hơn nữa, loại tiểu tam này ai mà thèm tin chứ!
“Em… Em chỉ muốn xin lỗi chị ấy…” Bạch Liên yếu ớt nói như một con thú nhỏ đáng thương bị người ta bắt nạt: “Chắc do chị ấy không thích em…”
“Tâm Dao em…” Dịch Thành ngước mắt nhìn cô như đòi một lời giải thích.
Dù bây giờ cô nói cô lỡ tay, hắn cũng sẽ tin cô phần nào.
Thật ra hắn còn bình tĩnh như vậy đã tốt hơn trong nguyên tác rồi nhỉ? Đúng ra hắn phải phẫn nộ lắm cơ.
Nhưng Tâm Dao không có thời gian cảm động, cô đi lại gần Bạch Liên hơn một chút.
“Thôi nào, hai người diễn phim tình cảm cho ai coi chứ?” Tâm Dao lắc ly rượu, sau đó bất ngờ đồ từ trên đầu Bạch Liên đổ xuống.Chất lỏng màu đỏ thấm ướt cả tóc của cô ta, chảy từ gương mặt trắng nõn xuống tới dưới váy, một ít còn bắn lên cả người Dịch Thành: “Đây mới là tôi đổ lên người cô, nhìn cho kĩ, lần sau diễn cũng cần đạt một chút.
Ngay cả diễn viên tuyến 18 cũng có tài năng hơn cô đó.”
Xung quanh là một trận ồn ào, còn có cả tiếng cười khúc khích.
Bạch Liên nằm trong lòng Dịch Thành, sắc mặt hết trắng rồi lại xanh, rồi lại đỏ bừng lên vì giận.
Tại sao? Tại sao lại khác kiếp trước nhiều như vậy? Không phải mọi người nên đứng về phía cô ta mà chỉ trích Tâm Dao sao? Sao lại đổi thành cô ta bị nghẹn tức nhục nhã thế này?
Cảm giác xấu hổ nhục nhã đã rất lâu không cảm nhận được khi bị khinh thường làm cho Bạch Liên như phát điên, cô ta cũng rất trọng sĩ diện.
Cũng không hẳn, trọng sĩ diện thì làm gì qua lại với chồng người ta.
Ở đây cũng chỉ có cái sĩ diện ảo, cái vẻ ngoài hào nhoáng mà nhờ Dịch Thành cô ta mới có được.
Bởi vì cái sĩ diện ảo đó, cô ta điên tiết đứng lên về phía cô, hung hăng gián một cái tát: “Khương Tâm Dao! Sao cô dám!?”
Mọi người xung quanh đều rất đỗi bất ngờ, nhưng cái tát ấy còn chưa kịp giáng lên người cô thì bàn tay bẩn thỉu kia đã bị chặn lại.
Dương Kỳ đứng chắn cho cô, sau đó Khương Quân cũng đi về phía cô, dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn Dịch Thành.
Sức lực của Bạch Liên không lớn nên Dương Kỳ dễ dàng chắn được, chưa được ba giây anh đã vội ném tay cô ta sang một bên, làm cả người Bạch Liên lảo đảo ngã bộp xuống đất.
Gương mặt hoa liền lấm lem một ít đất cát.
“Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của cô chạm vào cô ấy.” Dương Kỳ lớn tiếng quát.
Dịch Thành thấy không ổn, vừa đi lên đỡ Bạch Liên thì Dương Kỳ đã nhanh tay hơn, giáng vào mặt cô ta một cái tát như trời giáng vào má phải: “Cái miệng thối này của cô càng không có tư cách gọi cả họ lẫn tên cô ấy như vậy.”
Sau đó, anh lại lấy khăn tay trong túi ra lau tay thật sạch, sau đó liền ném khăn tay vào sọt rác: “Giặt cũng không sạch nổi.”
Dịch Thành có vẻ đã giận, muốn tính sổ với Dương Kỳ: “Này, đừng quá đáng…” Nhưng hắn còn chưa dứt câu đã nhận được một cú đấm làm hắn xay xẩm mặt mày, mất thăng bằng ngã xuống bên cạnh.
Mà người tung ra cú đấm này, chính là người anh em chí cốt từng ở cùng hắn, từng giúp đỡ hắn – Khương Quân.
“Quân… mày…” Dịch Thành có vẻ không tin được.
“Đừng có gọi tên tôi như vậy Dịch tổng, nhân cách không đủ tư cách để thân thiết với người như ngài được đâu.” Khương Quân lạnh lùng đáp.
Mà cùng lúc Dịch Thành bị đánh ngã xuống thì ở bên kia, Bạch Liên lại nhận thêm một cái tát khác vào má trái.
Lần này là tới lượt Tâm Dao.
“Lúc nãy cô cũng gọi tôi một lần nhỉ? Trả thế này vẫn chưa đủ đâu.” Cái tát của cô không nhiều lực bằng Dương Kỳ nhưng cũng đủ lưu lại một vệt đỏ chói mắt trên làn da trắng nõn.
“Hai bên, thật cân xứng, có lẽ cô không cần đánh má hồng một thời gian đó.” Hải Nguyệt đứng cạnh chêm thêm lời vào.
Thật là tiếc quá! Đúng ra lúc nãy cô nàng không nên đi vòng quanh mà nên đi cùng Tâm Dao.Vậy biết đâu là có cơ hội để tát vào cái bản mặt vô liêm sỉ kia một cái rồi.
Sau khi xử lí xong, Tâm Dao cũng không muốn ở lại thêm nên ngỏ ý ra về, Dương Kỳ gật đầu rồi đưa cô ra ngoài.
Mọi người vẫn đang tập trung vào đôi nam nữ kia nên phần lớn đều không chú ý tới hai người rời đi.
Lúc này, tiếng cười giễu cợt đã không còn chỉ là khúc khích nữa, xung quanh mọi lời chỉ trích hướng vào Bạch Liên đều hiện rõ: “Đúng là loại tiểu tam, đáng lắm!”
“Nếu không phải Dịch tổng bảo bọc cô ta, có lẽ Khương thị đã sớm dạy dỗ cô ta ra trò.”
“Hừ, thật không hiểu, loại người như kia thì có gì dụ dỗ được Dịch tổng chứ?”
Đâu đó trong đám đông có người đáp lại khe khẽ: “Cô thì biết gì, tra nam phải đi đôi với tiện nữ.
Thật may là Khương tiểu thư đã dứt ra được, mong cô ấy sớm tìm được người tốt hơn.”