Tâm Dao chưa tỉnh rượu hẳn, mơ mơ hồ hồ lại nhìn người trước mắt thành Dịch Thành, mà cô thì đang xuống tay với anh ta vì dám ngoại tình.
Cính vì thế, một cái tát là hoàn toàn không đủ.
Cô giơ cao tay, lại hạ thêm một cái so với cái tát lúc nãy còn mạnh hơn, làm Dương Trì ngã hẳn ra đất.
Mấy bàn xung quanh được một phen hóng hớt đều nhoài người sang, Dương Trì ngỡ ngàng rồi cúi gầm mặt, lòng bàn tay siết chặt, hai mắt trừng lớn.
Cậu ta vốn cũng được xem như nam dương ở đây, biết bao phú bà yêu thích vậy mà lại bị một cô nhóc đoán chừng vừa mới trưởng thành này tát cho hai phát đau điếng.
Bộ dạng mất bình tình này làm Tâm Dao tỉnh ra.
À, ra không phải là Dịch Thành.
Đôi mắt cô híp lại, cũng không vì thế mà sợ hãi.
Không phải Dịch Thành có khi còn dễ giải quyết hơn.
Người quản lý đi ra, tiếng nhạc xập xình cũng tắt.
Hải Nguyệt nhìn bạn mình, men rượu trong người làm cô nàng không còn tỉnh táo, chỉ là kéo kéo tay Tâm Dao một chút, cũng không có ý định ngăn lại.
Đức Huy đứng chắn trước mặt hai người, trong tay là điện thoại đã mở sẵn một dãy số.
Khương Quân đương nhiên không an tâm chỉ cho hai cô gái ra ngoài với mỗi mình Đức Huy, ngoài ra còn có một nhóm vệ sĩ lúc nào cũng túc trực bên cạnh.
Họ bây giờ đang ở ngoài, chỉ cần cậu ấn gọi là sẽ lập tức xông vào.
“Hai vị này, sao lại động tay với nhân viên của chúng tôi?” Người quản lí vẫn nhã nhặn, nhưng biểu cảm rõ ràng là không vui.
Dẫu sao đây cũng là nam dương đầu bảng, tổn thương gương mặt lỡ để lại di chứng gì thì làm sao kiếm tiền nữa đây?
“Hừ! Là cậu ta không biết điều trước.” Tâm Dao lầm bầm, sau đó vơ lấy túi xách ý muốn bỏ về.
Tiền phục vụ này nọ lúc nãy Hải Nguyệt đều đã thanh toán rồi, cũng chẳng còn gì vướng bận ở đây nữa.
Nhưng người quản lí nào có dễ dàng buông tha như vậy? Từ sau lưng hắn ta tiến lên hai người bặm trợn chặn ba người lại.
Quản lí hung hăng nói: “Cô dám đánh người, vậy phải bồi thường chứ?”
“Nếu không thì sao?” Tâm Dao trả lời ngay, không một chút lo sợ.
“Nếu không sợ là tôi không thể cho các người rời khỏi đây được.” Quản lí cũng không vội hành động, nhưng cũng không có ý e dè.
Có lẽ hắn ta đang đánh giá xem vị trước mắt là con cái nhà nào.
Người nước A ở khu vực này tuy nhiều nhưng phần lớn danh gia vọng tộc hắn đều đã gặp qua, tuyệt nhiên không hề có ấn tượng về hai cô gái hay chàng trai trước mặt là khổng tước không thể đụng vào.
Thế nên, hắn ta cũng không quá sợ, còn cho rằng hai cô là tiểu thư của một gia đình mới phất lên nào đó.
“Không thể là ý gì?” Tâm Dao lặp lại, đầu óc mơ hồ.
Hai ba tên mặc đồ đen nữa lại đi lên, trên tay còn cằm sẵn hung khí với vài vỏ chai bia.
Đức Huy thấy không ổn liền ấn gọi cho vệ sĩ bên ngoài.
“Cô gái là con cái nhà ai mà ngông thế này?” Một vị khách lẩm bẩm.
Hải Nguyệt lúc này đã hơi sợ, níu tay áo cô.
Tâm Dao ngược lại vì men say mà càng lúc càng liều lĩnh.
Bây giờ cô chỉ muốn về nhà ngủ mà thôi! Không muốn ở đây lôi thôi thêm chút nào cả!
“Con gái nhà nào không quan trọng, cô tưởng nơi này hoạt động mà không có chỗ dựa sao? Cô gái, đừng tưởng tụi này không dám chọc vào cô.” Người quản lí nói.
“Để tôi xem thử, kẻ nào dám đụng vào nhị tiểu thư Khương thị.” Tâm Dao nói, cùng lúc đó cánh cửa mở ra, năm sáu vệ sĩ áo đen đi vào.
Từ lúc biết khu vực này đều là người nước A, Tâm Dao thực sự rất an tâm.
Bởi chỉ cần là người nước A thì không thể không kiêng dè thế lực của Khương thị.
Mặc dù… ờm… có lẽ cô sẽ mang tới một ít rắc rối cho anh trai.
Nghe tới Khương thị, người quản lí hơi khựng lại.Khương thị… thật sự là Khương thị? Cô gái trước mắt này lại là nhị tiểu thư, kiêm phó tổng giám đốc của Khương thị?
Nhưng không phải vị tiểu thư đó đã hai mươi mấy, hơn nữa còn có gia đình rồi hay sao? Có gia đình mà còn lui tới mấy chỗ này gọi trai bao? Lại còn ăn mặc thế kia?
“Cô gái, đừng tưởng tụi này dễ lừa vậy chứ” Người quản lí vốn không nghĩ tới năm sáu người vệ sĩ kia là của Tâm Dao cho tới khi họ tiến lại gần, ra chiều cảnh cáo.
Trận thế đang ở mức giằng co mà không ai chịu nhường ai.
Mọi người xung quanh hoảng sợ tìm cách né đi, sợ là sẽ có hỗn chiến.
Ngay lúc mà một tên sắp không nhịn được lao vào đánh người thì cánh cửa bật mở, một người đàn ông bước vào.
“Ngừng lại.
Ai cho cậu lá gan động vào khách quý?” Người đàn ông đó chưa đi lại gần đã lên tiếng.
Nhất thời, người quản lí cùng đám tay chân đều đứng nghiêm chỉnh: “Ông chủ, sao ông chủ lại tới đây giờ này?”
“Chuyện của tôi tới lượt cậu quản?” Người đàn ông đó đáp, sau đó lại nhìn sang hai cô gái bên cạnh, ánh mắt dịu đi trông thấy: “Lập tức cút xuống cho tôi.”