Nửa tháng đã trôi qua nhưng Dư Mục Ca vẫn chưa xuất hiện
Cảm giác như cuộc sống này thiếu mất một cái gì đó rất quan trọng.
Trống trãi, khiến người không quen
“Mục Ca.” Lục Giang Minh nhìn vẻ mặt vừa vui sướng lại như đau khổ của Mục Duyên, lẩm bẩm tự nói.
Mục Duyên thở hổn hển: “Anh, anh Lục?”
Lục Giang Minh nhanh chóng lấy lại tinh thần, động tác nhanh hơn.
Mục Duyên hừ nhẹ một tiếng, gắt gao cắn môi dưới, như thể không chịu nổi những cú thúc của hắn.
Thật khác với cậu
Một tia cảm xúc phức tạp hiện lên trong mắt Lục Giang Minh.
Dư Mục Ca sẽ không bao giờ chịu đựng như Mục Duyên, cậu sẽ đá một chân lên eo hắn, kêu hắn làm nhẹ một chút
“Có đau không?” Lục Giang Minh cúi đầu chạm vào môi của Mục Duyên
Mục Duyên lắc lắc đầu, vẻ mặt có hơi tái nhợt mang theo ý cười: ” Bởi vì là anh Lục, cho nên không đau.”
Nghe vậy, Lục Giang chợt dừng động tác, sau đó thì nhẹ nhàng hôn lên môi Mục Duyên
Trước đó, ngoài Dư Mục Ca ra, từ trước đến giờ hắn chưa từng hôn người khác, cho dù đó là đàn em Hàn Lâm mà hắn thích nhất.
Lục Giang Minh quen biết Hàn Lâm từ khi hắn còn là hội trưởng Hội Học Sinh ở trường đại học.
Ngày đó, gã tới phỏng vấn với mong muốn được tiến vào Hội Học Sinh, kết quả lúc tự giới thiệu đã làm ra chuyện ngớ ngẩn.
Bởi vì gã ta ta bị sắc đẹp của Lục Giang Minh dụ dỗ nên nói nhầm tên của mình thành “Lục Lâm”.
Việc này khiến cho Lục Giang Minh nhớ kỹ thiếu niên dương quang soái khí này
Hầu như mọi người ở trường học điều không biết Lục Giang Minh và Dư Mục Ca là người yêu của nhau, cho nên Hàn Lâm bắt đầu cố ý thân thiết với Lục Giang Minh.
Rốt cuộc trong một lần say rượu, hai người đã xảy ra quan hệ.
Sau đó vừa vặn bị Dư Mục Ca bắt gặp.
Dư Mục Ca trực tiếp lôi hắn từ trên giường lôi xuống, ánh mắt nặng nề: “Lục Giang Minh, nếu anh còn không quản được nửa thân dưới, ông đây không ngại giúp anh cắt đứt.”
Hàn Lâm cảm thấy vô cùng khó chịu “Anh là ai? Lục Giang Minh cùng tôi thì có liên quan gì đến anh?”
Mục Ca bỏ tay ra, chà sát chỗ vừa đụng vào Lục Minh Giang với vẻ ghê tởm: “Tôi là cha hắn.”
Hàn Lâm tức giận cười: “Anh coi tôi là thằng ngốc à?”
Dư Mục Ca nhàn nhạt liếc mắt nhìn gã, tiếp theo thì đá vào lưng của Lục Giang: “Anh nói đi.”
Khi đó Lục Giang Minh sẽ bởi vì ăn vụng bị bắt tại trận mà cảm thấy chột dạ “Cậu ấy là bạn trai của tôi.”
Đổi thành người bình thường thì dù gì đi nữa cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.
Nhưng Hàn Lâm thì không.
Gã nâng cằm lên, khinh thường cười nói: “Thì tính sao?”
“Các người còn có thể sống với nhau cả đời à?
“Đều lớn hết cả rồi, đừng ngây thơ như vậy chứ, được không?
” Còn không phải chỉ là ngoại tình thôi sao? Cũng đâu có làm thêm chuyện gì khác?”
Dư Mục Ca trả lời gã bằng một cú đấm trên bụng.
Sau đó xoay người, vẻ mặt lạnh lùng nói với Lục Giang Minh: “Chia tay đi”
Lục Giang sững sốt: “Không được! Anh sẽ không ngoại tình nữa! Không được chia tay!
Dư Mục Ca cong môi: “Anh nghĩ nguyên nhân là vì anh ngoại tình sao? Lục Giang Minh, anh trước nay chưa từng làm em thất vọng đến như vậy.”
Cậu dời đi tầm mắt, bước nhanh rời khỏi khách sạn
Người này luôn miệng nói yêu cậu, nhưng lại không dám nói ra quan hệ thực sự của bọn họ.
Thật nực cười.
Hoá ra đây là thứ mà Lục Giang Minh gọi là yêu
Rẻ mạt khiến người buồn nôn