Anh Ấy Cuồng Nhiệt Như Vậy

chương 90: rốt cuộc chờ được em trưởng thành

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Có lẽ bởi lời nói của Tần Tình làm Lê Tịnh Hà và Tần Kinh Quốc xúc động, cũng có lẽ bởi tác dụng do uy nghiêm của bà nội Tần tạo nên, tóm lại tới khi thức ăn phong phú đặt lên bàn ăn, không khí trong nhà đều coi như nhẹ nhàng vui vẻ.

Trong lòng Tần Tình vì vậy cũng buông xuống đè nén trong ngực.

Bà nội Tần dọn dẹp chén đũa trong phòng ăn, Văn Dục Phong trong nhà bếp đứng ở trước bồn rửa chén rửa tay.

Khi Tần Tình từ phòng khách vào nhà ăn, nhìn một màn trước mặt này, khó tránh khỏi mà nhớ lại tình cảnh tương tự thời học phổ thông khi đó.

Nơi đáy mắt cô ánh lên ý cười nhàn nhạt, chân vừa bước, liền đi vào nhà bếp.

Văn Dục Phong không cần xoay người lại, chỉ từ tiết tấu bước chân phía sau cũng nghe ra được thân phận người đến.

Bọt của nước rửa chén mềm nhẹ đùa nghịch giữa các đốt ngón tay mảnh khảnh, anh đưa lưng về phía Tần Tình cười nhẹ.

“Sao lại không ngoan ngoãn ở phòng ăn chờ?”

Tần Tình biết Văn Dục Phong đang ám chỉ thói quen ngồi chờ ăn của cô năm ấy, cũng không bực, cười đi qua đứng ở phía sau Văn Dục Phong.

Văn Dục Phong rửa sạch bọt trên tay, liền muốn xoay người.

“Anh đừng cử động.”

Tần Tình gọi anh.

Văn Dục Phong tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn theo bản năng dừng xoay người.

Tần Tình rũ mắt cười khẽ, giơ tay tới vị trí sau eo của chàng trai, tháo chiếc tạp dề màu xanh biển.

Sau đó cô thoáng cúi người, một tay vòng ra trước, nới lỏng dây đeo.

“Được rồi.”, Tần Tình nói rồi muốn thu tay lại.

Chỉ là mới thu được một nửa, tay của cô đã bị bàn tay dính đầy nước bao trọn.

“Anh đừng làm loạn.”, Tần Tình đè thấp giọng, khóe mắt đuôi lông mày đều mang ý cười: “Tay anh lạnh quá, mau buông ra.”

“Không thể buông. Buông ra, em liền chạy.”

“...”

Trong nhà ăn, Lê Tịnh Hà đi tới trước bàn ăn cùng bà nội Tần dọn dẹp bàn biểu tình phức tạp nhìn vào trong phòng bếp.

Bà nội Tần theo tầm mắt của bà cũng hướng xem chỗ đó, sau đó lại cười.

“Thế nào?”

“...Dạ?”, Lê Tịnh Hà chuyển mắt.

Bà nội Tần vẫn cúi người sắp xếp chén đ ĩa, trên gương mặt với những nếp nhăn đều tràn đầy ý cười.

“Nhìn khi hai đứa ở bên nhau, thấy Điềm Điềm cười tới ngọt ngào vui vẻ như vậy, có phải cảm thấy bản thân đang mềm lòng hay không?”

“...”

Lê Tịnh Hà không nói chuyện.

Qua một hồi lâu, bà mới không tiếng động mà thở dài.

“Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không ngăn cản ý nguyện của nó. Nó muốn làm gì, muốn thích ai, thì tuỳ nó thôi.”

“...”

Một hồi lâu, hai người trong phòng bếp lần lượt đi ra, Tần Kinh Quốc cũng từ tủ rượu lấy ra một chai rượu tây mình trân quý, đặt trên bàn.

Tần Tình còn chưa ngồi xuống ghế liền nhăn mày, có chút bất đắc dĩ nhìn ba Tần.

“Ba, hôm nay anh ấy lái xe qua đây, không thể uống rượu.”

“Đây có là gì, gọi người lái thay là được.”, ba Tần không để bụng.

Nói xong ông liền chuyển sang nhìn phía Văn Dục Phong: “Tiểu Dục à, vừa nãy có nghe cháu nói, trường hợp nên uống sẽ uống một ít_______ thế nào, uống với chú hai ly?”

Tần Tình đứng bên cạnh Văn Dục Phong bất động thanh sắc mà kéo anh một cái.

Sau đó cô cũng không thể nào che giấu mà nghiêng người, thấp giọng: “Anh đừng nghe ba em nói xạo, ba chính là muốn chuốc say anh.”

Tần Tình đối với kịch bản của ba mình quá quen chỉ là________ nhiều năm qua vẫn luôn đem “nhìn người là nhìn vào người sau khi uống rượu” là tiêu chuẩn.

Hôm nay Văn Dục Phong tới cửa thăm viếng, Tần Kinh Quốc muốn “xem nhẹ” tự nhiên không có khả năng, lúc này hiển nhiên là đem chú ý đánh lên rượu.

Lời này âm lượng không cao, nhưng ở nhà ăn này, lại cũng đủ ba người khác nghe thấy rõ ràng rành mạch.

Tần Kinh Quốc tức giận mà ném cho Tần Tình một cái liếc mắt, sau đó chuyển hướng sang Văn Dục Phong:

“Tiểu Dục, cháu sẽ không cảm thấy hôm nay cũng không coi như là ‘nên uống’ chứ?”

Tần Kinh Quốc đã nói tới lời này, Văn Dục Phong tự nhiên không cách nào cự tuyệt.

Anh gật gật đầu, đồng thời trấn an mà đè ngón tay nhỏ của người bên cạnh: “Nghe chú ạ.”

“...”

Tần Tình lôi kéo, cũng không thể đem tay mình kéo được, không khỏi hơi bực mình mà nhìn Văn Dục Phong.

Tần Kinh Quốc ở bên kia cảm thấy mỹ mãn mà xoay người, Văn Dục Phong ghé tới cạnh tai Tần Tình cười: “Điềm Điềm ngoan, anh tận lực không uống say.”

Tần Tình đỏ mặt lại, ánh mắt bực dọc đẩy anh ra bản thân tới trước bàn ăn ngồi.

...............

Tầm 1 giờ sau, nhìn ba Tần mặt mày đỏ bừng thao thao bất tuyệt mà giảng giải chuyện tuổi trẻ khi xưa của chính mình, Tần Tình chỉ muốn che mặt.

_______________

Tưởng chuốc người khác, kết quả đối phương mặt còn không đỏ gương mặt không suy suyễn mỉm cười ngồi bên bàn, bản thân đã say trước... mất mặt nha.

Nghĩ như vậy, Tần Tình cũng có chút kỳ dị liếc nhìn qua Văn Dục Phong một cái.

Không chỉ Tần Tình kinh ngạc, Lê Tịnh Hà lẫn bà nội Tần cũng cảm thấy kinh ngạc.

Tần Kinh Quốc ở bên ngoài xã giao bao năm, tửu lượng như thế nào bọn họ là rõ nhất.

Ngày thường, bất kể loại bàn tiệc gì, tửu lượng tựa hồ còn không gặp qua mấy người có thể ngang ngửa ông.

Càng không cần phải nói bây giờ là tình huống một một uống với nhau.

Chỉ là ngại với trường hợp này, mặc dù trong lòng tò mò, bà nội Tần với Lê Tịnh Hà cũng ngại hỏi.

Lê Tịnh Hà chủ động một hai câu với Văn Dục Phong, liền đứng dậy dìu Tần Kinh Quốc trở về phòng.

Bà nội Tần thấy hai người Lê Tịnh Hà và Tần Kinh Quốc rời đi, vừa thu dọn chén đ ĩa vừa nói với Tần Tình: “Cháu đưa Tiểu Dục trở về đi.”

Tần Tình do dự: “Không cần nói một tiếng ạ?”

“Không cần.”, bà nội Tần lộ ra nụ cười: “Qua ải này, các cháu về sau tự mình tốt đẹp là được.”

Tần Tình ngẩn ra hai giây, hồi phục tinh thần lại chớp mắt, đôi lông mày cong như mang ý cười______

“Thật ạ? Mẹ nói ạ?”

“Uhm!”

Bà nội Tần cười tủm tỉm gật đầu.

“...Cảm ơn bà nội.”

Tần Tình gọi nhỏ, cười rồi nhào tới nhiệt tình ôm bà nội Tần một chút.

“Được rồi, đừng có buồn nôn với bà, đưa Tiểu Dục trở về đi.”

Bà nội Tần ra vẻ ghét bỏ mà đẩy Tần Tình ra.

“Vâng!”

Tâm tình Tần Tình tốt nên hoàn toàn không để ý, thấy bà nội Tần vào phòng bếp, cô liền cười cúi người tới bên ngồi cạnh Văn Dục Phong.

“Đi thôi, em đưa anh về.”

Văn Dục Phong như là mới nghe thấy giọng nói của cô, chậm rãi nâng tầm mắt lên.

Tần Tình ngừng một chút.

...Đây không phải, cũng say chứ?

Chỉ là đối diện với đôi mắt của Văn Dục Phong, thấy được con ngươi đen rõ ràng như cũ, Tần Tình cho rằng bản thân nghĩ nhiều.

Cô chào hỏi bà nội Tần, liền mặc áo rồi ra khỏi nhà cùng Văn Dục Phong.

Rời khỏi nhà, trong đầu Tần Tình vẫn lởn vởn câu nói cuối cùng của bà nội Tần, khoé miệng không khỏi cong lên.

Thẳng tới khi vào trong thang máy muốn đóng cửa lại, Tần Tình mới phát hiện, Văn Dục Phong lúc này hình như có chút an tĩnh cực kỳ.

Cô không khỏi kỳ quái mà xoay người lại nhìn về người phía sau.

Đây không xoay không sao, vừa xoay qua, lại đón một cái bóng chụp xuống.

Tần Tình còn chưa phản ứng lại, đã bị áp đến vách của thang máy.

“...Văn, Văn Dục Phong.”

Bị người đàn ông thân cao chân dài ập tới một cái, qua vài giây Tần Tình mới hoàn hồn, nỗ lực thò đầu ra.

Tựa như cảm nhận được người dưới thân không an phận, người đàn ông khuôn mặt anh tuấn mắt đen láy nhẹ hạ mi, hơi cúi đầu, mang theo mùi rượu nhào vào cổ cô gái.

Thân hình Tần Tình cứng lại, chỉ cảm thấy da gà nổi hết cả lên.

Mà hô hấp nóng rực trong gang tấc càng...

Cô bị doạ rồi.

Không biết như thế nào, khiến Tần Tình nghĩ tới sau khi trời sáng chuẩn bị một nồi nước sôi hấp thỏ con.

Không đợi cô đem ý tưởng buồn cười này chiếm lấy trong đầu, giọng người nọ bên tai bị nhiễm rượu đến khàn khàn, đột nhiên cười một tiếng.

Hài hước, khinh khỉnh, lười nhác, gợi cảm... không phải trường hợp cá biệt.

Gương mặt Tần Tình nóng lên, theo bản năng duỗi tay ra đẩy ng ực người này____

“Văn Dục Phong... anh đứng lên, em không ấn được nút tầng.”

Nói rồi, cô gian nan từ trong áp bách của Văn Dục Phong và tường thang máy mà vươn tay ra, sờ soạn phím nhấn.

Đồng thời thanh âm bên tai kia lại lần nữa vang lên_______

“Điềm Điềm...”

Hai chữ thốt ra từ trong miệng người nọ, như bị chất giọng trầm kia cố tình kéo dài tới trầm thấp; mà lúc này tại trong thang máy nhỏ hẹp, nghe thấy lại hết sức trêu chọc.

“...”

Bây giờ Tần Tình vô cùng hoài nghi, biểu hiện ở trong nhà cô ánh mắt của người này trước đó đều chỉ là nguỵ trang lẫn miễn cưỡng.

Bằng không làm sao mà anh chỉ hô hấp đã khiến cô cảm thấy như ngà say sau khi uống rượu xong?

Khi Tần Tình đang trong tâm tư rối bời, người trước mắt nhăn mày, tựa như bất mãn việc cô thất thần.

Hô hấp gần sát.

“Ah_______”.

Tần Tình bị bất ngờ mở to đôi mắt hạnh, sau một lúc lâu cô hơi dại ra mà nghiêng mắt nhìn về phía Văn Dục Phong, đồng thời theo bản năng duỗi tay sờ s0ạng cổ.

Người này vừa mới…. là cắn cô một cái???

Chỉ là không đợi cô sờ tới chỗ tê tê đau, Tần Tình liền cảm nhận được phương hướng hô hấp nóng rực dịch chuyển sang cổ bên kia, lại thò tới gần hôn đầu ngón tay của cô.

Sau khi hôn xong, Văn Dục Phong còn ở bên tai cô cười thấp.

Giọng cười mang theo thoả mãn vừa lòng.

Tần Tình: “...”

Cô cũng không biết, lúc này Văn Dục Phong sau khi uống say, thì ra sẽ biến thành cún con chỉ cần thấy người liền cắn sao?

Hơn nữa trạng thái bây giờ của người này, đừng nói là đưa về, xuống tới bãi đỗ xe cũng khó khăn nha.

“Điềm Điềm...”

Không đợi Tần Tình nghĩ ra đối sách, cô liền nghe thấy người này bên tai dụ hoặc như đã mở miệng.

“Em mấy tuổi rồi... Điềm Điềm?”

“...”

Tần Tình cảm thấy tình hình trước mắt, vấn đề này rõ ràng hẳn cô hỏi càng thích hợp.

Nhưng cô vẫn là mở miệng: “Anh để em ấn tầng lầu, chờ tới xuống dưới lầu liền nói cho anh.”

“...”

Văn Dục Phong nghe vậy, trầm mặc giây lát. An tĩnh giằng co như vậy trong chốc lát, anh thật sự buông lỏng cánh tay đang đè nặng cô.

Tần Tình nhanh như chớp nghiêng người đi, ấn vào nút tầng 1.

Rốt cuộc cảm giác được thang máy đi xuống, lòng cô cũng dần thả lỏng.

Chỉ là người trước mặt vẫn bám riết không tha như cũ, lại một lần nữa đem không gian nhỏ cô tránh được chặn thành số 0.

“Điềm Điềm... em bao nhiêu tuổi rồi... Điềm Điềm...”

Nghiễm nhiên là bộ dạng không có được đáp án sẽ không bỏ qua.

Trong lòng Tần Tình buông tiếng thở dài.

“...hăm bốn.”

Cô bây gờ chỉ thấy may mắn không để ba vị trưởng bối trong nhà thấy được trạng thái này của Văn Dục Phong.

Mà sau khi giọng của cô rơi xuống, trong thang máy nhỏ hẹp bỗng nhiên yên tĩnh.

Chỉ còn lại tiếng động cơ thang máy vận hành.

Người trước mặt càng an tĩnh tựa hồ đang ngủ.

Sau giây lát, cửa thang máy mở ra, Tần Tình dìu người này vào bãi đỗ xe, trước tiên tới vị trí đỗ xe.

Điều khiển từ xa mở khoá xe, cô cố sức đem người đỡ vào trong chiếc SUV.

“Rốt cuộc...”

Sau khi người nọ gần như phối hợp tiến vào trong, sau khi ngã người xuống, thanh âm mơ hồ vang lên.

“Cái gì?”, Tần Tình theo bản năng hỏi một câu.

“...”

Ngay sau đó, không đợi trả lời, cổ tay của cô đột nhiên truyền đến lực kéo thật lớn.

Tần Tình trước lúc kịp phản ứng đã bị kéo vào trong xe, sau đó chật vật ngã vào lồ ng ngực chàng trai.

Chất giọng trầm thấp khàn khàn đồng thời vang lên trong xe_______

“Rốt cuộc chờ được em trưởng thành, Điềm Điềm.”

Truyện Chữ Hay