Lục Tri Chu lập tức đứng lên.
Tiêu Niên cũng lập tức thu tay về, cậu hành sự tùy theo hoàn cảnh, lỡ như Lục Tri Chu có hành động gì khác thường, cậu sẽ lập tức quỳ xuống cúi đầu nhận sai, cùng ba ba nói xin lỗi.
Có điều, Lục Tri Chu chỉ là ăn xong rồi thu dọn chén đũa mà thôi.
Hiển nhiên, Lục Tri Chu lười để ý đến Tiêu Niên, đợi lấy chén đũa từ máy rửa chén xong, cũng không cho Tiêu Niên một ánh mắt, mở miệng nói câu “Đi đây”, liền rời khỏi nhà.
Lục Tri Chu vừa đi, Tiêu Niên rốt cuộc thoải mái, gác chân lên, ăn cơm cũng ngon hơn.
Chúng ta nói tiếp chuyện đêm hôm đó đi.
Tối hôm đó thật ra cũng chả có chuyện gì, chỉ là Tiêu Niên uống hơi nhiều, sau đó mời làm tình thành công, mang Lục Tri Chu đến khách sạn.
Tiêu Niên là lần đầu tiên làm chuyện này, nhưng vì tỏ vẻ chính mình rất có kinh nghiệm tình trường, cậu vờ như rất thoải mái, cũng vờ như hiểu biết lắm.
Ban đầu, Tiêu Niên còn có thể dẫn dắt Lục Tri Chu, thậm chí nghĩ dù sao cũng không quen biết nhau, mở miệng toàn là dirty talk, rốt cuộc cậu đã xem không ít phim, khoác lác cũng là trùm.
Nhưng dần dần về sau, cậu lại bị Lục Tri Chu dắt mũi rồi.
Đặc điểm duy nhất của Lục Tri Chu giống với buổi tối hôm đó, có lẽ chính là ít nói.
Thật sự là rất ít nói, hắn chỉ lo làm, cuối cùng còn làm Tiêu Niên muốn khóc.
Thể lực của Lục Tri Chu thật sự quá tốt, qua hơn ba tiếng rồi mà vẫn chưa có ý dừng lại, cuối cùng vẫn là Tiêu Niên nhịn không được kêu dừng.
Sau lại, Tiêu Niên là thật sự khóc.
Bởi vì ba mẹ không tôn trọng công việc của cậu, cũng không tôn trọng cậu, làm cậu không thể hiểu được mà ở bên ngoài ONS với người khác.
Nhưng cũng vì thật sự quá sướng, cậu khóc chính mình tại sao lại là người như thế.
Lúc cậu khóc, Lục Tri Chu cũng không biết, rồi Lục Tri Chu đi tắm, chờ Lục Tri Chu tắm rửa xong bước ra, Tiêu Niên đã chạy.
Sau lại đến buổi chiều, Tiêu Niên đang nằm ở trên giường thì bị ba mẹ đánh thức, nói là người bên Lục gia tới.
Tiêu Niên thật sự trăm ngàn lần không muốn, cũng ở trong lòng suy tính xong, phải làm thế nào để đuổi họ đi.
Nhưng chờ cậu bước ra, chạm mặt với người được gọi là đối tượng đính hôn từ bé kia, cả người cũng đần ra tại chỗ.
Này mẹ nó ai đây???
Tiếp theo, Tiêu Niên liền nghe được một chuyện mà so với việc đính hôn từ bé cũng không biết cái nào càng dị hơn.
Bọn họ nói, gia đình hai bên quyết định liên hôn.
Năm rồi mà còn liên với chả hôn.
Nói là liên hôn sẽ trợ giúp chuyện làm ăn của gia đình hai bên, sau đó phụ huynh hai bên liền tươi cười niềm nở ngồi đối diện nhau trên sô pha, bá bá bá bá một đống chuyện mà Tiêu Niên nghe không hiểu.
Cả phòng chỉ có mỗi Tiêu Niên không ngồi.
Đương nhiên là không phải bởi vì không ngoan nên bị phạt đứng, cậu chỉ là…… đau mông.
Trong lúc này, Tiêu Niên vẫn luôn âm thầm quan sát cái người tên là Lục Tri Chu kia.
Cậu thật sự không có cách nào đem người này với người của tối hôm qua liên hệ với nhau, cũng không có biện pháp liên hệ với cái người mà mẹ cậu luôn mồm khen là ‘giáo sư thành thật đứng đắn’ kia.
Này mẹ nó rốt cuộc là chuyện gì.
Sau lại, Tiêu Niên mới biết được, ý của gia đình hai bên cũng chỉ là muốn hai người họ ở bên ngoài giả vờ làm người yêu, để mọi người cảm thấy hai nhà đã là thông gia, bọn họ có đợt hợp tác phải đấu thầu vào quý sau, nếu thêm tầng quan hệ này thì sẽ càng thuận lợi hơn.
Tiêu Niên trước giờ không để ý đến chuyện làm ăn của gia đình, cũng không hiểu gì về phương diện này, trong nhà nói cái gì cậu liền tin cái đấy, cho nên sau khi kết thúc cuộc gặp mặt lần này, mẹ cậu không ngừng nhấn mạnh rằng chuyện hợp tác lần này rất quan trọng, còn xin lỗi cậu về chuyện ngày hôm qua, nét mặt kia chỉ có hai chữ ‘chân thành’.
Tiêu Niên nhìn thấy mềm lòng liền đồng ý.
Trước đồng ý rồi hẵng nói.
Nhưng cậu không nghĩ tới chính là, đêm đó, mẹ cậu liền đuổi cậu ra khỏi cửa, nói người yêu thì phải có dáng vẻ của người yêu, bảo cậu liên lạc với Lục Tri Chu, dọn đến ở nhà Lục Tri Chu đi.
Còn nói, sau này nếu như có tiệc tùng gì cần bọn họ tham gia, bảo cậu nhất định phải tới, không tới liền ngừng thẻ của cậu.
Tiêu Niên thật sự nghẹn họng.
Cậu có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể vì tiền tài khom lưng thôi.
Sau đó, liền có hôm nay.
Tiêu Niên lề mà lề mề ăn sáng xong, cầm chén đũa với nồi niêu loay hoay trong phòng bếp một hồi, còn lên mạng tìm kiếm thật lâu mới sử dụng được máy rửa chén.
Cái nhà này thật sự quá quạnh quẽ, bên ngoài lúc này cũng đã tạnh mưa, nhưng Tiêu Niên vẫn cảm thấy lạnh vù vù.
Kiểu lạnh lẽo này, cùng với tính không thích nói chuyện của Lục Tri Chu thật sự quá xứng.
Căn nhà này là kiểu thông tầng, Tiêu Niên đứng ở dưới phòng khách nhìn lên, cảm thấy có chút tò mò, vì thế, cậu lấy ra di động nhắn một tin cho Lục Tri Chu.
“Thầy Lục có bận không?”
Lục Tri Chu trả lời rất nhanh: “Có việc?”
Tiêu Niên: “Em có thể tham quan căn nhà của ngài một chút chứ?”
Lục Tri Chu: “Có thể.”
Tiêu Niên: “Có cái gì là không được động vào không?”
Lục Tri Chu: “Không có.”
Tiêu Niên đi liền.
Cậu lên lầu hai trước, nhưng không lên thì thôi, vừa lên liền hết hồn.
Lục Tri Chu sống một mình, nội thất lại rất phong phú.
Có phòng tập thể thao, có phòng xem phim, còn có một cái thư phòng rất lớn, bên trong toàn là sách cùng với một ít đồ dùng học tập.
Tiêu Niên không có chuyện gì làm nên đi xem hết từng phòng, cuối cùng đi tới thư phòng toàn là sách này.
Người đọc sách đúng là có khác, Tiêu Niên còn nghe nói hắn là giáo sư khoa vật lý, vừa nghe đã thấy thâm sâu vô cùng.
Thư phòng thoạt nhìn rất hay được sử dụng, không như mấy phú ông thích giả vờ làm người có văn hoá, sách vở trong nhà toàn dùng để bài trí, sờ cũng chưa sờ qua.
Cậu nói chính là ba cậu.
Lầu hai còn có ban công lộ thiên, chỉ là bây giờ vẫn còn ướt nhẹp, Tiêu Niên không mấy hứng thú, liền đi xuống lầu một.
Lầu một thì đều là phòng ngủ, Tiêu Niên cũng chẳng có hứng thú, cậu đang định về phòng học vài thứ, đột nhiên ngó thấy phòng ngủ của Lục Tri Chu.
Cậu lại lấy ra di động.
“Ca ca, có thể tham quan phòng của ngài một chút không?”
Lúc Tiêu Niên nhắn ra câu này cũng không ôm ấp hy vọng gì, dù sao hôm qua mới bị Lục Tri Chu cự tuyệt lên giường, mà trông Lục Tri Chu cũng rất cần không gian riêng tư.
Nhưng không nghĩ tới, giây tiếp theo.
“Có thể.”
Sau đó, hắn lại nói: “Đừng lên giường.”
Tiêu Niên trong lòng ‘ồ’ một tiếng, cũng có chút hiểu Lục Tri Chu. Sau đó, cậu liền bước vào.
Ghê thật, cũng quá gọn gàng đi.
Trong phòng ngủ có một mùi hương rất thơm mát, không biết là hắn phun cái gì, hay là từ đồ vật khác.
Tiêu Niên chỉ dạo sơ qua một vòng, lại dạo sơ qua phòng để quần áo, lại dạo sơ qua phòng tắm.
Sau đó, cậu lại tiếp tục quấy rầy Lục Tri Chu.
“Ca ca, phòng tắm của anh có bồn tắm nè, em dùng được không?”
Lục Tri Chu đối với bồn tắm cũng rất sảng khoái: “Được.”
Hôm nay, Tiêu Niên cũng có việc, cho nên không ở nhà bao lâu rồi cũng ra cửa.
Đi xuống lầu, cậu đột nhiên phát hiện dưới bóng cây bên phải, hình như có người đang nhìn chằm chằm về phía cậu, trong tay hình như còn cầm camera.
Tiêu Niên lập tức nhớ lại mẹ cậu nói ngày thường cũng phải giả vờ làm người yêu.
Chưa gì đã bắt đầu rồi?
Tiêu Niên lập tức điều chỉnh nét mặt, nhưng giây tiếp theo, sau bóng cây kia lại đột nhiên xuất hiện một cô gái mặc Hán phục, cô ấy với anh trai cầm camera vừa nói vừa cười mà đi rồi.
Tiêu Niên: “……”
Hay thật, nhầm vãi luôn.
Tiêu Niên lại lần nữa trở về đã là buổi tối giờ, cậu vốn định về nhà cậu trước, nhưng trở về rồi lại phát hiện mẹ cậu quá đáng đến mức đổi luôn mật mã cửa nhà, gọi điện thoại cũng không cho vào.
Vì vậy, cậu lại chỉ có thể xám xịt mà đến nhà Lục Tri Chu.
Lúc về đến nhà, Lục Tri Chu cũng đã trở lại, đang bật TV xem phim phóng sự.
Cái gì mà lịch sử phát triển của cái gì, vừa nghe đã biết là thứ mà Tiêu Niên đời này đều sẽ không click mở.
“Chào buổi tối.” Tiêu Niên trước chào hỏi.
Lục Tri Chu cũng nói: “Chào buổi tối.”
Nói xong, Tiêu Niên liền đi tắm, tắm xong Tiêu Niên ở trên giường chơi điện thoại nửa tiếng, thấy hơi chán nên đi ra ngoài.
Lục Tri Chu vẫn chưa xem xong phim phóng sự.
Tiêu Niên mang dép lê lẹp xẹp đi qua.
Chờ ngồi xuống rồi, Lục Tri Chu mới bố thí cho cậu một ánh mắt, cũng liếc xuống nửa người dưới của Tiêu Niên.
Đúng vậy, cậu chỉ mặc áo trên với quần lót.
Có điều, Tiêu Niên cũng là biết ngượng ngùng, cậu cầm lấy gối ôm đặt lên đùi.
“Này, Lục Tri Chu.”
Lục Tri Chu đáp: “Ừ.”
“Anh biết hạng mục kia của bọn họ khi nào sẽ kết thúc không?” Tiêu Niên nói: “Ba mẹ em không nói cho em biết.”
Lục Tri Chu: “Không rõ lắm.”
Tiêu Niên ‘ồ’ một tiếng, lại nói: “Em thấy tò mò lắm, tại sao anh lại đồng ý vậy?”
Lục Tri Chu quay đầu hỏi Tiêu Niên: “Vậy tại sao em lại đồng ý?”
Tiêu Niên dẩu môi, thành thật nói: “Không đồng ý bọn họ sẽ ngừng thẻ của em.”
Cho nên, Tiêu Niên mới cảm thấy Lục Tri Chu cũng đồng ý là rất kỳ quái, Lục Tri Chu độc lập như vậy, cũng trông chẳng mấy để tâm đến chuyện trong nhà.
Vài giây sau, Lục Tri Chu nói: “Anh bị lừa.”
“A?” Tiêu Niên kinh ngạc, trong lời nói cũng mang theo ý cười: “Anh mà cũng bị lừa? Bọn họ lừa anh cái gì?”
Lục Tri Chu lại tạm dừng vài giây: “Không nói cho em.”
Tiêu Niên: “……”
Tiêu Niên lại nói: “Chúng ta bây giờ là người yêu theo hợp đồng, việc này anh hẳn là rõ chứ?”
Lục Tri Chu: “Tất nhiên.”
Tiêu Niên gật gật đầu: “Cho nên trong khoảng thời gian này, chúng ta tự do yêu đương, em mặc kệ anh, anh cũng mặc kệ em, đúng không?”
Lục Tri Chu: “Đương nhiên.”
Tiêu Niên cười một cái, lập tức rướn người tới gần: “Này, hồi lúc sáng, cái người ngồi trên sô pha bên trái anh ấy, người mặc áo hoodie màu đen đó trông soái thật, cũng là giáo sư à?”
Giọng điệu của Lục Tri Chu phai nhạt đi: “Thầy giáo.”
Tiêu Niên ‘à’ một tiếng: “Anh có WeChat của ảnh chứ.”
Lục Tri Chu giật giật cằm, qua vài giây mới hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiêu Niên không nhịn được lại đến gần Lục Tri Chu hơn: “Đưa cho em.”
Lục Tri Chu không hề suy nghĩ: “Không cho.”
Tiêu Niên: “Tại sao?!”
Lúc Tiêu Niên nói lời này không chỉ có lớn tiếng, người cũng kích động giật bắn lên, gối ôm bị dời đi, quần áo cũng bị trượt lên trên một chút.
Vì vậy, Lục Tri Chu vừa quay đầu qua, nhìn thấy chính là đôi chân trắng nõn của cậu.
Hắn dời đi tầm mắt, hỏi Tiêu Niên: “Em muốn làm gì?”
Tiêu Niên: “Thêm ảnh a.”
Lục Tri Chu ngữ điệu không tốt lắm: “Sau đó thì sao?”
Tiêu Niên cười: “Tính ảnh thế nào?”
Lục Tri Chu: “Cậu ấy không thích người tùy tiện.”
Phòng khách nháy mắt yên tĩnh lại.
Tiêu Niên lập tức không còn giọng điệu vui vẻ: “Anh có ý gì?”
Lục Tri Chu dừng một chút: “Xin lỗi.”
Tiêu Niên: “……”
Tiêu Niên: “Có phải anh không ưa em đúng không?”
Lục Tri Chu dùng giọng điệu không quá có thể thuyết phục người khác: “Không có, không phải.”
Sau đó, hắn lại nói: “Thực xin lỗi, không phải ý đấy, nói sai rồi, xin lỗi.”
Người này làm sao vậy, Tiêu Niên vừa định mở miệng mắng, nhưng sao hắn cứ xin lỗi mãi thế.
Tiêu Niên buông tiếng thở dài, đang định muốn nói gì đó, Lục Tri Chu đột nhiên duỗi tay, cầm lấy một cái gối ôm lớn hơn bên người hắn ném qua, chuẩn xác ném lên đùi Tiêu Niên.
Tiêu Niên trong lòng “wu~” một tiếng.
Chuyện này có chút thú vị nha.
Vì vậy, cậu lập tức đứng lên, vờ như có việc mà đi ngang qua trước mặt Lục Tri Chu, rồi đi lại.
Đi tới, rồi đi lui.
Lần thứ ba, cũng mới lần thứ ba, Lục Tri Chu liền bắt lấy eo cậu, lập tức đè cậu xuống sô pha.
Tiêu Niên nhìn vào mắt Lục Tri Chu, tiếp tục đùa giỡn: “Ca ca, eo em nhỏ không?”
Nói xong, Tiêu Niên còn uốn éo bả vai một cái.
Quả nhiên, Tiêu Niên cảm giác được cái tay nắm eo mình càng chặt.
Tiêu Niên thấp giọng nói: “Ca ca, anh làm đau em.”