Editor: Yang Hy
.
Sân thi đấu của đại học X được bố trí bên ngoài.
Vô số học sinh từng phản đối với ban tổ chức, dù sao thì gió tháng tư ở thành phố X vẫn sẽ khiến người ta lạnh rùng mình mà.
Nhưng bây giờ ở hiện trường, màn đêm yên tĩnh ở phương xa, mảng màu tối được điểm xuyến bởi những ngọn đèn sáng.
Cuộc thi đấu gay cấn dưới ánh đèn vàng ấm áp như khoác lên một lớp màn mềm mại, mơ hồ như nhìn hoa trong sương mù.
Tiếng huýt sáo, tiếng hò reo và bàn tán đều trôi tuột khỏi tai A.
Có lẽ rất nhiều rất nhiều năm về sau, anh A sẽ không được trở thành vị kia của anh B như ý nguyện.
Nhưng anh sẽ mãi mãi nhớ về đêm nay.
Nhớ nhúm lông đầu lòa xòa ánh lên vòng sáng dưới ánh đèn của B, nhớ chai nước Ganten kia, nhớ làn gió mát thổi qua đêm xuân và tiếng giày cọ xát trên mặt đất.
Tiếng thổi còi chợt vang lên.
A với những suy nghĩ lan man bị kéo về.
B thực hiện một cú vào rổ cuối cùng và được trọn ba điểm.
Đám con gái hét lên.
Các đồng đội lao đến và vây quanh B, những tiếng hò hét vang lên từng đợt một.
A đứng cách đó ba mét, đôi mắt ươn ướt nhưng nước mắt lại không rơi.
Anh không buồn, chỉ là kiềm lòng không được mà thôi. Chính A cũng không biết tại sao mình lại đa tình như vậy.
B giống như một anh hùng, một người chiến thắng được những đóa hoa vây quanh vậy.
Còn bọn họ lại giống như hai người qua đường.
Đám anh em vỗ vai, huých hông, ôm cổ B đang đẫm mồ hôi. B dần dần đứng thẳng dậy, hai má đỏ hây hây, đôi mắt tròn xoe sáng bừng và lung linh rực rỡ dưới ánh đèn.
Ánh mắt B đảo qua đảo lại, nhìn lướt qua từng người một, nheo mắt lại để nhận diện khuôn mặt trong đêm tối. Cuối cùng cậu vượt qua những bóng người chồng lên nhau và xác định mục tiêu, nhìn thẳng về phía A, không gì có thể che giấu được sự nồng nhiệt thẳng thắn ấy.
Mắt đối mắt.
Gió ngừng lại.
Những thứ khác đều không còn gì quan trọng nữa.
A yên lặng cầu nguyện, ông trời, xin hãy cho cậu ấy cũng nhớ tôi nhé.
Giống như tôi nhớ cậu ấy vậy, hãy để cậu ấy nhớ rõ tôi đi.
Nhưng A không biết, ở trong mắt người nào đó, cậu cũng như là đóa hoa trong sương mù, là trăng trên trời là người trước mặt , là tình giấu trong gió là đôi mắt đong đầy nước, là khát khao được chạm vào nhưng lại thu tay.
(Có câu: Trăng dưới nước là trăng trên trời, người trước mặt là người trong tim.)
.
Còn ở phía bên B, bởi vì cú vào rổ cuối cùng quá ngầu ngựa nên B bị một đám người đòi mời đi ăn.
B dở khóc dở cười.
Cậu ta vừa tách khỏi đám đông, vừa liên tục xin lỗi, nói đêm nay đã có hẹn với người ta rồi.
B đi đến trước mặt A vô cùng tự nhiên.
“Cậu tới rồi, vậy chúng ta đi thôi.”
B hạ giọng: “Anh giúp em tí đi.”
A học theo B, cũng hạ giọng xuống nói, “Lại mời tôi ăn mì hải sản nữa hả?”
B cố nén ý cười, răng nanh lại lộ ra, “Mời anh ăn quýt nhé.”
A nhỏ giọng mắng cậu ta, “Tháng tư lấy quýt đâu ra!”
“Vậy mời anh uống Ganten được không?”
“…Bị khùm hả?”
“Vậy cho anh xoa mặt nhé?”
Đám anh em đứng cách xa ba mét, mặt mày mông lung nhìn hai người diễn kịch câm.
Người anh em C: “Ui.”
Người anh em D: “Hây.”
Người anh em E: “Ha.”
Người anh em F: “Hưm.”
Người anh em G còn chưa nói gì cả.
A hoảng hốt, anh nói rất lớn tiếng: “Vậy đến thư viện đi.”
Sau đó, vai sóng vai, một người vô cùng vui vẻ, một người vẫn cứng đờ, cả hai cùng rời đi.
Người anh em G nhìn bọn họ đi mất tiêu, miệng hết đóng lại mở, cuối cùng nói ra được một chữ.
“Phắc.”
Thời buổi này, cả B và A cũng có thể show ra như vậy. Đạo trời ở đâu cơ chứ.
.
Tất nhiên là không thể đến thư viện rồi.
B và A lặng lẽ bước đi trên con đường mòn ở hồ thiên nga.
Nhưng không hề bị bao vây trong cảm giác xấu hổ tí nào. Sự im lặng này có cảm giác an toàn, xen lẫn với sự tốt đẹp vì đôi bên cùng chung ý nghĩ.
A hưởng thụ sự yên lặng như vậy.
Thỉnh thoảng cánh tay của bọn họ còn chạm vào nhau.
Trên người B còn mồ hôi, bị gió thổi nên cả cánh tay đều lạnh ngắt.
Mỗi lần cọ qua, trái tim A đều nhảy lên một nhịp.
“Anh…”
“B…”
Gần như hai người lên tiếng cùng một lúc.
Bọn họ cười với nhau rồi đồng thanh nói, “Cậu/Anh nói trước đi.”
A dừng lại.
B hê hê cười ngây ngô. B nói: “Có chuyện này muốn nói với anh…”
A cười tủm tỉm, “Ừm?”
“Chuyện là… thì, ừm…”
B ấp a ấp úng. Cậu ta dừng chân lại, cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng vào A.
Trái tim A chậm rãi tăng tốc độ.
Cặp đôi ở phía sau ngồi trên băng ghế dài và trao nhau những lời âu yếm không ngớt.
Hai con thiên nga đen trong hồ đang giao cổ vào nhau mà ngủ.
Gió ngày càng mạnh hơn.
Những ngọn đèn soi bóng lờ mờ trên mặt hồ như dải ngân hà đang lay động; cành liễu đan vào nhau như nhân đôi sức sống xanh tươi mơn mởn.
A cố gắng giữ bình tĩnh, giả vờ như đang suy nghĩ và não vẫn được cung cấp oxy một cách bình thường.
B rất chậm. A thậm chí còn có thể thấy được đầu lưỡi đỏ hồng khi cánh môi kia khép mở.
Não của A hoàn toàn bãi công.
…!