BỘP!
Trái bóng rơi tõm ngay xuống trước mặt trong khi tôi đã nằm bệt ra đất.
“Ui cha! Lại trầy nữa rồi!”
“Đồ ngốc! Cố hơn được không đấy ? Cú đánh đó đơn giản thế cơ mà!”
Yurippe đang cáu điên lên. Một cái khuỷu tay rớm máu với cô nàng so ra chẳng quan trọng bằng nửa việc tôi có đón được trái bóng hay không.
“Cậu tự tin vào kỹ năng của mình lắm mà nhỉ? Chúng ta đang thua đấy! Thế này là thế nào? Bốc phét? Để làm bẽ mặt tôi ư?”
“Nghe đây Yurippe. Tớ đã ráng nhịn không muốn nói gì, nhưng giờ để tớ nói huỵch toẹt ra cho cậu nghe luôn vậy.”
Tôi chậm rãi đứng dậy.
“Gì hả?”
“Tại sao chúng ta lại phải chơi một trận bóng chuyền trước khi bắt đầu họp thế?”
“Dĩ nhiên là để rèn luyện thân thể chứ sao.”
“Và tại sao cậu lại là tiền đạo còn tớ là hậu vệ và người phát bóng hử? Thôi đi, tớ sẽ làm tiền đạo. Tớ sẽ cho cậu thấy tớ có thể làm được gì. Và phần tệ hại nhất của chuyện này là, tại sao chúng ta lại phải mặc đồ tắm để chơi? Chỗ này đâu phải là bãi biển, đây là sân bóng chuyền cơ mà! Xem đi, đầu gối với khuỷu tay tớ thâm tím hết cả lại rồi đó!”
“Chúng ta chỉ có bốn người, nên hiển nhiên phải là bóng chuyền bãi biển chứ gì nữa?”
“Mạt chược cũng vậy đấy,” Chaa nói với một vẻ hờ hững, dù chỉ mới một phút trước đó anh ta cứ nhằm tôi mà đập bóng ầm ầm.
“Trò đó có khỏe khoắn gì cho cam! Làm sao mà tôi có thể giải thỏa nỗi căng thẳng và tức giận của bản thân mình cho được.”
“Á à, rốt cuộc cậu cũng chịu nói ra rồi sao? Tớ cứ tưởng là vì lý do sức khỏe chứ nhỉ?”
“Chậc, cái vụ này là để cho các anh tiêu hết năng lượng thay vì cứ ôm ấp nó cho nhu cầu căn bản thứ ba của cuộc sống nhá! Không thì ai mà biết được mấy anh có thể làm trò gì với tôi đây.”
“Tiện thể cho hỏi, cậu định làm cái gì khi ăn mặc như thế vậy?”
“Tôi tìm thấy nó mà, thế thôi. Thật không thể tin được. Tôi ngạc nhiên tự hỏi sao thứ này lại ở trong tủ quần áo của Thiên sứ…”
Cái mà Yurippe đang mặc là thứ duy nhất mà chúng tôi xoáy được sau khi sục sạo tủ của cô ta. Một bộ váy tắm hai mảnh.
“Nên tớ mới nói là tớ không hiểu được tại sao cậu lại mặc cái thứ đó đó!”
“Đây là áo tắm của Thiên sứ nên có thể tôi sẽ có được sức mạnh siêu nhiên khi mặc nó vào. Đại loại thì đó là tất cả những gì mà tôi đang cố để có được thôi.”
Không đâu, con xin cược cả đời mình là con nhỏ ấy chỉ muốn mặc nó cho thỏa lòng nhỏ thôi ạ! Tính chơi chữ à cô nương.
“Nhanh nhanh, hãy thử lại lần nữa coi nào! Tôi muốn kiểm tra nó xem sao.”
“Nếu chuyện đó chỉ để xác nhận đây là bộ áo tắm chẳng-bất-bình-thường-một-tẹo-nào của cậu, tớ nghĩ chúng ta đã có dư cơ hội rồi. Cậu đã đập bóng vô số lần chứ còn gì!”
“Ừ thì….tôi chỉ muốn mặc nó thêm một tí nữa thôi mà.”
Ui. Chẳng lẽ cậu chỉ nghĩ đến chuyện chơi thôi ư?
“Chậc, tôi nghĩ chắc nó cũng chỉ có thế. Đi thôi.”
“Giờ thì gì đây, cậu lại muốn nhào xuống bể bơi một chặp nữa sao?”
“Đần hả? Chúng ta ở đây đâu phải là để chơi suốt ngày!”
Lạy trời cô không phải là con trai. Không thì nãy giờ tôi đã đấm cô rồi đấy.
“Này Chaa,” cô nàng gọi với ra, hai tay khoanh lại với nụ cười tự tin thường trực trên môi.
“Chuyện gì vậy?”
“Đã đến lúc rồi anh kể cho chúng tôi nghe rồi. Làm sao mà anh có được súng ở thế giới này vậy?”
Sau khi thay sang đồ đồng phục, chúng tôi bắt đầu leo lên núi.
“Chỗ này.”
Chaa dừng lại ngay trước một cái cây lớn. Sau khi phát quang những bụi cỏ dày kín mít, chúng tôi đã đặt chân tới một cái hang động, mà nếu nhìn thoáng qua hẳn người khác sẽ tưởng rằng đó là tổ của một con chuột chũi khổng lồ.
“Đừng bảo tớ là…Chúng ta phải vào trong đó nhé?”
“Ừ. Ngại sao?”
“Không phải thế. À, ít ra hãy để tớ thay sang đồ thể thao cái đã.”
“Vậy thì theo tôi.”
Chaa thò đầu vào trong hang rồi tiến vào chậm rãi.
Yurippe ra hiệu cho bọn tôi đi tiên phong bằng cách hất cẳm về phía hang động.
Ooyama và tôi bò vào theo sau Chaa.
Trong lòng hang có một tấm bảng trông khá giống một cánh cửa….Chaa húc tung tấm bảng văng xuống đất, và một căn phòng nhỏ hiện ra trước mắt chúng tôi.
Chúng tôi tiến vào phòng rồi đứng dậy từng người một.
“Chỗ này có điện à…”
Treo lủng lẳng ở trên trần là một bóng đèn dây tóc thắp sáng cho cả căn phòng.
Và nằm ở phía bên dưới là một bộ bàn ghế bằng gỗ, kỳ thực trông chúng có vẻ như là sản phẩm của một tiết nghề mộc nào đó thì phải.
“Anh tự làm chúng đấy sao?”
“Tôi có trang trí lại căn phòng, chứ chỗ này vốn đã có ở đây từ trước rồi.”
Chaa trả lời Yurippe bằng một giọng trầm trầm.
“Ai đã từng sống ở chỗ này vậy nhỉ?”
“Đây cũng chỉ là một cái trạm gác mà thôi.”
“Hả?”
“Con đường đó vẫn còn kéo dài xuống phía dưới, nhưng tôi vẫn chưa kiểm tra xem đó dẫn đi đến đâu.”
“Thế là sao nhỉ….Thật đáng ngạc nhiên là anh có thể ở nơi tù mù như thế này đấy.”
“Nếu có người sống dưới mặt đất thì tù mù là chuyện đương nhiên. Nhưng mà chúng ta ở đây là để bàn luận chuyện này à?”
Tôi nhắc khéo vì có vẻ như cô nàng đã bắt đầu lạc đề.
“Không rồi. Vậy thì hãy đi nhòm một tẹo xem sao.”
“Mmm.”
Chaa kéo cái ghế ra rồi ngồi xuống.
Sau đó, anh ta rút lấy một mẩu đất sét từ trong một đống mẩu được xếp sẵn ở trên bàn.
“Anh kiếm đất sét ở đâu ra thế?”
“Đất chỗ nào sét đặc thì đâu mà chả được.”
Sau khi Chaa làm ướt tay bằng nước trà xanh từ một cái xô để ở dưới chân, anh ta bắt đầu nhào mẩu đất sét.
Có vẻ như đó là một việc cần khá nhiều kiên nhẫn. Chúng tôi đã đợi khoảng dăm chục phút hơn.
“Xong rồi.”
Kẹp giữa hai ngón tay anh ta là một thứ gì đó mỏng manh và mảnh khảnh, giống như là một cây kim vậy.
“Aa, đây là mẩu đất sét hồi nãy đấy ư?”
“Phải.”
Yurippe nhón lấy thứ đó rồi xem xét nó với một vẻ mặt đầy thích thú.
“Nó đã biến thành sắt….Thuật giả kim? Anh học được nó từ đâu vậy?”
“Lúc đầu thì tôi muốn xây một ngôi nhà. Nếu vợ tôi mà có đến được đây, hai chúng tôi có thể sống ở đó cùng với nhau. Quanh đây gỗ thì không thiếu, nhưng đinh thì lại chẳng đủ một chút nào.”
“Sau đó?”
“Ban đầu thì tôi chỉ dùng gỗ nhưng lại có khe hở. Nên sau đó, tôi đã quyết định dùng sét mùn để trét kín các khe hở đó.”
“Và sau khi anh làm thế?”
“Tôi nhận ra cái mình đang cầm chính là một cây đinh.”
“Mẩu đất sét biến thành một cây đinh ư?”
“Ừ hứ.”
Yurippe trầm ngâm suy tư trong giây lát.
“Ai mà biết đây, chắc chúng ta cũng có thể làm được như vậy. Hãy coi như đây là một thách thức và hãy thử vượt qua nó xem coi nào.”
Quãng thời gian sau đó là một tiết học thủ công.
Chỉ có Yurippe là làm được sau hơn hai giờ đồng hồ vật lộn.
“Tuyệt ghê Yurippe!”
“Chỉ là do hai cậu vô dụng nên mới thế….”
Ooyama và tôi trố mắt nhìn với vẻ mặt sửng sốt. Quả là quê độ thật đấy.
“Nhưng thậm chí sau khi tốn nhiều thời gian đến thế chúng ta chỉ có thể làm ra được một cây đinh. Chaa, anh tạo ra khẩu súng như thế nào vậy?”
“Nặn tất cả các bộ phận riêng biệt rồi lắp ráp chúng lại với nhau.”
“Thứ vừa rồi cũng chỉ là một bộ phận thôi ư?”
“Mmm. Nó là lõi trục bắn.”
“Thế có nghĩa là….Anh nhớ chính xác cấu trúc của một khẩu súng hả?”
“Phải.”
“Dĩ nhiên rồi, anh ta bị gia đình người yêu buộc phải li dị mà.”
“Chuyện đó với khẩu súng thì có can hệ gì với nhau?”
“Hẳn là anh ta phải có dính líu đến bọn yakuza đấy!”
Ooyama nói oang oang.
“Cậu cứ bô bô chuyện đó cứ như thể nó diễn ra ở một vở kịch trên TV nào ấy nhỉ.”
“Waa, xin lỗi!”
Thiệt nhát gan quá đi thôi.
“Vậy Yurippe, cậu nghĩ sao về cái thuật giả kim này?” tôi tiếp tục.
“Tôi không chắc lắm….giống như chuyện cơ thể chúng ta không thể chết được ấy, đây là một thế giới tâm linh mà, có đúng không? Có thể có một mối liên hệ nào đó. Những chuyện giống như vầy, nếu có ký ức rõ rệt và niềm tin mạnh mẽ, có thể được hiện thực hóa ở thế giới này. Tuy nhiên nếu nó không phải là một thứ đơn giản thì không thể làm được. Giống như cây đinh này đấy. Đó là lý do tại sao anh không thể một phát tạo ra một khẩu súng, nhưng lại hoàn toàn có thể làm điều đấy nếu như đó là các bộ phận nhỏ nhất. Ở trong trường hợp này, thì nó giống như là sắp xếp lại các nguyên tử hơn là thuật giả kim.”
“Sensei, em hiểu gì em chết liền.”
“Hãy kệ thây cậu và tiếp tục đi nào. Chaa, mất bao lâu thì anh mới có thể tạo ra tất cả các bộ phận và ráp chúng lại thành một khẩu súng?”
“Tôi cần một tuần. Tính theo giờ thì tôi cần khoảng 170 tiếng.”
“Không ngừng nửa chừng à….Đó là một chuyện khó nhằn đấy.”
“Nếu mọi người phân chia khối lượng công việc thì thế nào?”
“Tôi có thể sẽ nhờ các cậu phụ một tay trong tương lai, nhưng giờ thì hãy tạm gác lại đã. Chuyện ở trước mắt quan trọng hơn nhiều.” Yurippe vừa nói vừa để mắt đến cánh cửa dẫn sâu vào bên trong.
“Không ý kiến gì chứ?”
Chẳng có ai trong chúng tôi lại đang nghĩ điều mà cô nàng đang nghĩ tới.
“Đi thôi.”
“Này! Chuyến này chúng ta sẽ thám hiểm hang động thật sự đó!”
“Phải đó Yurippe, tớ không nghĩ là chúng ta đã được trang bị đầy đủ đâu.”
Tôi chẳng ráng cản cô nàng, thay vào đó tôi hỏi ngược lại Chaa, “Hang này sâu đến cỡ nào thế?”
“Tôi đã xuống được tới tầng thứ 22 nhưng đành bỏ cuộc vì không mang theo thức ăn.”
“22 tầng!! Anh hên lắm mới còn sống mà quay trở về đấy được đó!”
Cậu không thể nào phớt lờ một chuyện như thế được.
“Sao đây, Yurippe?”
“Tôi hiểu rồi. Vậy thì, tôi sẽ để cậu lo vụ thức ăn nước uống. Và phải mang theo đèn pin nữa đấy nhé!”
Tôi quay trở lại cái hang động dưới chân ngọn cây với nước khoáng, bánh mì kèm hai cái đèn pin, tất cả được bỏ vào trong một cái túi thể thao. Yurippe đang chộn rộn tới nỗi tiếng ồn mà cô nàng gây ra tôi có thể nghe thấy rõ được từ phía bên ngoài.
Cô nàng hoàn toàn chẳng thèm che dấu điều đấy.
Tôi đi xuyên qua đám cỏ rồi tiến vào hang động.
Sau khi tôi đã vào trong phòng, Yurippe ngả người sang, cười toác đến tận mang tai. Nhìn thấy tởm thật.
“Hinata-kun, nhìn cái này xem. Cậu có biết nó là gì không thế?”
Cô nàng thổi phù một cái, và khối hình xếp sẵn bắt đầu phồng lên.
Trước khi tôi kịp trả lời thì cô nàng cứ thổi phù phù vào nó, nhiều tới độ giờ chẳng khác nào cô nàng đang thổi vào mặt tôi vậy.
“Nó là một cái chong chóng. Thế thì sao?”
“Là do tôi làm ra đấy!”
Ơ, có chi mà phải phấn khích đến vậy nhỉ?
“Aa, tớ hiểu rồi.”
“Chỉ dùng đất sét thôi đó!”
“Wow, cậu quả là khéo tay ghê. Nỗ lực thêm một tẹo nữa là cậu sẽ làm ra được một khẩu súng đấy.”
“Tôi chẳng có hứng làm những chuyện vô vị ấy. Chong chóng nhìn đẹp mà, có phải thế không?”
“Vậy thì cho tớ đi.”
“Không đời nào.”
Con nhỏ này….cố tình bắt chuyện như thể muốn làm cho mình cảm thấy hứng thú, thế mà mình lại còn định tìm ra điểm nào đó để khen ngợi nhỏ ta…
“Chúng ta vẫn cần phải làm thêm hai cái nữa.”
Tôi nhẩm đếm số người trong phòng: có tôi, Ooyama và Chaa.
Ba người.
Con nhỏ này có tính tôi không thế?
“Tớ sẽ trông đợi chúng vậy. Ngoại trừ chuyện đó thì có vẻ như công tác chuẩn bị đã được hoàn tất.”
Tôi đặt cái túi thể thao xuống rồi rút hai cái đèn pin ra.
“Vậy thì hãy tiến vào khi còn chưa quá muộn.”
Sau khi Yurippe cẩn thận đặt cái chong chóng vào trong túi của mình, cô nàng tiến đến cánh cửa dẫn vào bên trong và đá tung nó.
“Trông trần hầm có thể sập bất cứ lúc nào…..” Ooyama run rẩy nói, cậu chàng được giao nhiệm vụ xách đồ cho cả nhóm.
Tôi bước theo sau cậu ta, dùng cái đèn pin để rọi sáng con đường.
“Hình như nó đã được gia cố rồi thì phải.”
Yurippe, người đang đi tiên phong, dùng đèn pin rọi lên các vách tường cho thấy chúng đã được chống đỡ bằng các miếng ván bằng gỗ.
“Chaa, anh chưa từng nghĩ đến việc dụ Thiên sứ đến đây rồi chôn sống cô ta sao?”
“Chôn ả ta ở một chỗ kỳ bí như vầy thì sướng cho ả quá.”
“Ý tôi y hệt như thế đấy. Tôi thiệt tình đang rất nóng lòng chờ xem phía trước sẽ có chuyện gì xảy ra đây…”
“Tớ nghĩ là sao chúng ta không cắm trại ở đây và rồi sau đó quay trở về nhỉ….”
Cậu nghĩ rằng đây là một bài thử thách về lòng can đảm sao?
“Ngõ cụt à?”
Yurippe dừng bước.
“Không đâu.”
Chaa bước lên trước Yurippe , khụy gối xuống xới tung đất lên.
Và như thế, một chiếc cầu thang dẫn xuống dưới đã hiện ra trước mặt chúng tôi.
Chính xác thì chúng tôi đã xuống sâu đến cỡ nào vậy nhỉ…
Đến được đây vốn chẳng phải là dễ, và cái ý nghĩ rằng bọn tôi rồi vẫn sẽ phải cuốc bộ nguyên cả đoạn đường đó để quay trở về làm tôi cảm thấy rùng mình.
“Hello.”
Yurippe vừa làm một chuyện cực kỳ quái đản.
“’Hello’ cái gì thế.”
“Tôi nghĩ chắc những người sống bên dưới mặt đất không hiểu được tiếng Nhật.”
“Và cậu nghĩ nếu cậu dùng tiếng Anh thì họ sẽ có thể hiểu được chắc?”
“Chậc, tính theo cách phân bố dân số trên toàn thế giới thì hẳn là thế rồi.”
“Này khoan đã. Cậu tìm cái gì vậy?”
“Tôi đã bảo cậu rồi mà, những người sống dưới mặt đất…”
“WAAAAAAAARRRRGHHH ————!!”
Một tiếng động ầm ầm dội lên ngay phía dưới chân chúng tôi.
Uỳnh!
Mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Cái thứ gì vừa mới nện mặt đất ban nãy vậy?!
Trong một khoảnh khắc tôi chợt nhớ tới Hand Sonic của Thiên sứ, nhưng nó nhất định không phải là một thứ đơn giản như thế được. Có lẽ nó lớn hơn, đáng sợ hơn, và hiểm độc hơn nhiều.
“Nice to meet you~”
Sao cô lại có thể phởn đến thế được hả!
“WAAAAAAAARRRRGHHH————!!
Uỳnh!
Thứ đó lại nện mặt đất một phen nữa. Lần này thì thậm chí cả người chúng tôi cũng rung lên bởi những đợt chấn động. Sức mạnh trâu bò thật!
“I’m fine thank you~! Tôi mắc bận rồi, mấy cậu, làm cái gì đi chứ!”
“Rõ, tôi sẽ thử làm cái gì đó vậy.”
Chaa tiến lên nhận nhiệm vụ.
Không lâu sau đó….
“Aaaaaaaaaaaaa-----------!!” vang lên tiếng thét hấp hối của Ooyama.
“Này!”
“Cái gì! Thả ta ra!!”
Kẻ sống dưới mặt đất đã hiện lên trước ánh đèn pin của Yurippe, hai tay gã đã bị Chaa khóa chặt ra phía sau lưng.
Tiếng máu sủi bọt tuôn trào cứ tiếp tục rỉ rả….. thiệt tình là tôi không muốn chiếu đèn pin vào cảnh tượng ấy một chút nào……
“Hinata-kun, nối mấy bộ phận cơ thể của cậu ta lại nhanh đi, nếu chúng cứ để rời ra như thế, cậu ta có thể không hồi phục được đâu.”
Cái gì?!
“Phần thịt cậu ta đã bị đứt rời, còn xương thì cũng đã bị gãy luôn thì phải.”
“Cậu có vẻ xem nhẹ thương tích của người khác quá đấy!”
“Uuu….chắc vậy.”
Hai mắt nhắm tịt lại, tôi nối các mảnh cơ thể lại với nhau. Ban đầu thì trông Ooyama mặt vẫn tái xám, và người vẫn không ngừng run rẩy. Chắc sau vụ này bọn tôi phải thêm chứng sợ bóng tối vào tiền sử bệnh tật của Ooyama quá.
“Có nghe thấy không, Anh Chàng Sống Dưới Mặt Đất? Có hiểu tôi nói gì không thế?”
Sau khi giao Ooyama cho tôi, Yurippe bắt đầu thẩm vấn gã đàn ông.
“Mấy người có quan hệ gì với gã đó….?”
“Bọn ta mới là người đặt ra câu hỏi ở đây!”
Uỳnh! Chaa đấm tay vào tường.
“Quên đi. Cái gã mà cậu đang nhắc tới là ai?”
Hai người trở thành một cặp bài trùng hung tợn từ khi nào thế?
“Trùm của động này….”
“Có một thứ như thế à?”
“Gã đó nói là muốn kết thúc trò chơi này thì tôi phải đánh bại được gã……”
“Một trò chơi à…….?”
“Vậy nên tôi phải dùng đôi tay này để chấm dứt mọi chuyện…..”
“Nó sẽ không kết thúc đâu.”
“Hơ…….?”
“Sẽ không có kết thúc nào ở thế giới này đâu, mọi thứ sẽ vẫn chỉ tiếp tục. Đó là lý do tại sao chúng ta phải tự lực cánh sinh để tạo ra sự biến chuyển. Thoải mái đi, chúng tôi cùng phe với cậu, hãy nhập vào đội của chúng tôi nhé.”
Làm sao mà gã nóng tính đó lại đồng ý dễ dàng cho được?
“……”
Gã nhìn chằm chằm vào mặt Yurippe.
“……. Được thôi.”
Kỉ lục cho vụ chiêu mộ nhanh nhất đã được thiết lập!
Tại sao? Phần nào của con nhỏ này mà cậu thấy đáng tin được hả trời?
“Thả cậu ta ra đi.”
Chaa chấp hành mệnh lệnh của Yurippe và buông gã đàn ông ra.
“Tôi là thủ lĩnh, Yuri. Mọi người đều gọi tôi là Yurippe. Còn cậu thì sao?”
“Noda.”
“Vậy thì, Noda-kun, đây là chỉ thị đầu tiên cho cậu. Hãy đi đánh bại tên Trùm dưới mặt đất đó đi nào.”
“Để đó cho tôi. Mấy người hãy tự lo cho mình đấy. Chừng nào mà tôi vẫn còn thứ này, thì tôi vẫn là bất bại.”
Nói xong, cậu ta nhặt vũ khí của mình lên. Nhưng anh chàng “bất bại” ấy mới bị Chaa khống chế thì phải.
“Noda-kun. Chúng ta là một đội. Bọn tôi sẽ không để cậu đi một mình đâu.”
“Chỉ có tôi mới có thể đánh bại được gã.”
Chưa chi mà cậu ta đã tách mình ra khỏi đội rồi.
“Đi coi nào.”
Noda xung phong dẫn đường, tay ghì chặt cái món vũ khí dài ngoằng ấy.
Xì*…..Những gì xảy ra trên con đường phía trước quả là đáng lo thật.
Tổ đội siêu mạnh năm người chúng tôi tiếp tục thám hiểm mỗi lúc một sâu hơn.
“N-n-n-nà-nà-này!! Đáng sợ, đáng sợ thật đấy mọi người! Quay lại đi mà được không!”
Thật đúng như dự đoán, Ooyama giờ đã nhiễm thêm cái chứng sợ bóng tối.
“Này, sao chúng ta lại có một tên nhát gan ở trong đội của mình vậy?”
Là lỗi của cậu mà, chết tiệt.
"BOO!"
"AAAAAAAAAAAAAAAAAH!!!!!!"
Ooyama thét lên. Hình như Yurippe quyết định quay bật người lại rọi ánh đèn pin lên mặt mình, khiến cậu chàng phải chịu một phen kinh hãi.
“Này này, đừng có làm những chuyện vô nghĩa như thế chứ. Từ khi nào mà Ooyama trở thành anh hề kiêm bị bông của cả nhóm vậy? Thôi cái trò bắt nạt cậu ta giùm đi.”
“Chỉ là liệu pháp gây sốc thôi mà….”
“Đừng thử làm lại trò đó lần nữa nha. Cậu là loại thủ lĩnh gì thế hử?”
“Là một người biết lo cho tập thể đấy! Đúng là có hơi tàn nhẫn thiệt, nhưng cậu cảm nhận được lòng trắc ẩn dạt dào trong huyết mạch khi tôi làm thế, phải không Ooyama?”
“Vâng, có mà có mà! Vậy thì hãy quay về nhé…”
“Không đời nào. Đi tiếp thôi!”
Cô ta chắc chắn là thủ lĩnh vô lí nhất trên thế gian này. Bây giờ và mãi mãi.
Chúng tôi tiếp tục bước xuống trên cái cầu thang dài thăm thẳm ấy.
“Chúng ta đã xuống được bao nhiêu tầng rồi thế?” Yurippe hỏi khi tất cả đã cùng xuống tới nơi.
“27.”
Tôi thì chỉ biết nhún vai, nhưng Chaa thì lại tỉ mẩn chú tâm đến điều đó.
“Wha. Đã đến tầng 27 rồi sao…. Chính xác thì, là vì mục đích nào vậy?”
“Sao chúng ta không hỏi tên trùm khi gặp gã ấy?”
“Nếu đây thực sự là một trò chơi, nếu chúng ta đánh bại được tên trùm thì chúng ta sẽ làm gì tiếp theo đây?”
“Có vấn đề gì về chuyện đó hử? Đây là nhiệm vụ hiện tại của chúng ta mà,” Noda đáp.
“Vậy ra cậu chấp nhận điều nó? Chỉ thế thôi sao?”
“Hả? Ý ngươi là gì vậy?”
“Tôi bảo đây là thế giới sau cái chết. Nhiệm vụ chính của chúng ta ở đây là trả thù Thượng đế.”
Sao giờ Yurippe không làm rõ mục tiêu của cả nhóm vậy? Sao lại là tôi hả trời?
“Thế giới sau cái chết? Trả thù Thượng đế? Bối cảnh khỉ gì thế này…?”
“Tôi cũng chả biết, nhưng mọi chuyện là như thế đấy.”
“Đây là một trò chơi mà, phải không?”
“Rất buồn khi phải nói ra điều này, nhưng đây là hiện thực.”
“Hiện thực….? Làm sao thứ vũ khí như thế này lại tồn tại trong hiện thực được cơ chứ?”
Cái mà CẬU đang cầm đấy hả? Tại sao lại không tự mình trả lời câu đó đi?
“Vậy cô là gì…? Cô không phải là nhân vật nữ chính sao?”
“Nhân vật nữ chính? Đó là cái gì thế? Tôi là thủ lĩnh của nhóm, cậu có hiểu điều đó không vậy?”
“Kiêm vợ hiền của tôi luôn đấy.”
Tôi thật không tin nổi là Chaa lại quyết định bông đùa vào cái thời điểm tệ hại như thế này.
Noda đứng trơ ra đó, mặt nhợt nhạt như một bóng ma. Mà đằng nào chúng ta cũng đều là ma cả mà, phải thế không.
“Vậy ra…. Tôi không phải là nhân vật chính…”
“Nếu cậu thực sự muốn xếp lớp lang mọi thứ, thì cậu có lẽ là một nhân vật hạng hai, tôi đoán là thế. Cậu giờ đã ở trong đội chúng ta rồi, vậy nên ngưng ngay cái trò càu nhàu đó lại và nghe lời tôi đi.”
“Hừ….nhân vật hạng hai gì cơ chứ…Tôi không muốn thế!”
"Argh!"
Noda đẩy Ooyama ra và chạy nhanh như tên bắn.
“Cậu ta bỏ chạy mất rồi….”
“Bỏ chạy à….”
“Đuổi theo cậu ta không?” tôi hỏi, lia ánh đèn pin theo hướng đấy. Giờ thì tôi thậm chí chẳng thể thấy được bóng dáng của cậu ta ở đâu nữa.
“Chúng ta đã ở đây và cậu muốn quay lại á? Tha cho tôi đi.”
“Vậy cậu định bỏ đồng đội của chúng ta lại ở phía sau ư?”
“Cậu ta chỉ có nhiệm vụ bảo với chúng ta rằng có một tên trùm đang ở tầng sâu nhất của cái hang động này! Cậu ta chỉ là một NPC thôi, tôi đoán là thế.”
“Hình như đây là một cách siêu mới có một không hai để rủ bỏ trách nhiệm thì phải?”
“Cậu ta vốn là kiểu người như vậy mà,” Chaa nói.
Này, bộ hai người không có một tí gì gọi là cảm giác tội lỗi sao?
“Vậy thì, đi thôi.”
“Chúng ta thực sự sẽ đi tiếp ư? Thủ lĩnh gì mà hay thật.”
“Đợi một chút đã, Hinata-kun.”
Bất thình lình, Yurippe tiến đến chỗ tôi.
“Có vẻ như cậu vẫn chưa quyết định thì phải. Có bức xúc gì muốn chia sẻ cho mọi người cùng nghe không?”
Đã lâu lắm rồi tôi chưa được chứng kiến cô nàng nổi giận như lần này.
“Bộ tớ khác với hồi trước lắm à?”
“Sau khi Chaa gia nhập đội cậu đã trở nên rất rầu rĩ. Ca cẩm, ca cẩm, ca cẩm. Tôi có thể đọc thấu tâm tư cậu đấy!”
“Hơ….”
“Cậu ghen tị đấy à? Chắc chắn là thế rồi!”
“Ghen? Tớ đi ghen với ai? Đừng có buộc tội vô căn cứ thế chứ!”
“Cậu chắc chắn đang ghen với Chaa, vì anh ta nói rằng tôi giống hệt vợ của anh ấy.”
“Hmm, vậy ra cậu này nghĩ rằng tôi đang cản trở hay gì đấy sao? Xin lỗi nhé, không để ý. Tôi sẽ lưu tâm đến chuyện đó.”
BỐP! Anh ta vỗ mạnh vào lưng tôi.
“Khoan đã, anh đâu cần phải tế nhị đến thế chứ!”
Cái cách mà tổ đội này đang phản ứng…có gì đó không ổn….
….Hmm? Có thực sự là tôi đang ghen với Chaa chăng?
Thật tình mà nói, anh ta cũng không hẳn là xấu trai. Chúng tôi cũng đã thấy cách anh ta xoay trở để chế ngự dễ dàng kẻ chạy trốn hung tợn ấy (Xin đừng bàn sâu về việc anh ta đã làm điều đó như thế nào, được chứ?)
Vậy ra….
Thậm chí nếu tôi không có mặt thì mọi chuyện vẫn sẽ ổn à?
Yurippe, người luôn khiến tôi lo lắng nhất, giờ đã có một cộng sự đáng tin cậy.
Lúc này cũng có thể gọi tôi là một nhân vật phụ được rồi đấy.
Và giờ thì tôi chẳng là gì ngoài cận vệ của Ooyama thôi ư?
Tôi cứ trầm tư nghĩ ngợi trong khi cả đội tiếp tục tiến bước.
“Ăn thôi nào.”
Khi cả bọn đã kiếm được một chỗ đủ thoải mái cho cả bốn người, chúng tôi bắt đầu ngồi xuống ăn.
Yurippe cứ cười nói huyên thuyên với Chaa trong suốt thời gian đó.
Aa, chuyện này khiến tôi thấy không ổn một chút nào.
Hả! Cảm giác này là ghen tị đây sao!
Nhưng tại sao vậy?
Không phải thế là tốt à? Con người lúc đầu chẳng hề được hoan nghênh một tẹo nào giờ đã là bạn chí cốt của một người mà bạn gái đã chết của cậu ta nhìn y đúc chẳng sai lấy một phân.
Tôi chẳng có gì để lo cả. Chẳng còn phải gách vác trách nhiệm gì chi nữa.
Gạt bỏ cảm xúc cá nhân tôi qua một bên, tổ đội này hoàn toàn ổn.
......
Tuy nhiên, có cái gì đó không phải ở đây.
Gượm đã. Hừm…Thực sự là nó có ổn không ta?
Tôi có một linh cảm. Một linh cảm rất xấu.
Áá! Tôi nhớ ra rồi.
Một người trong đội chúng tôi vừa mới bỏ chạy mất dép!
Sau khi Chaa nhập đội chúng tôi, tôi đã ngậm mồm chẳng nói gì, và thế là sự độc tài của Yurippe đã đi quá xa đến độ Caesar cũng phải bái làm sư phụ. Là một đội, đây thực sự là viễn cảnh tệ hại nhất đối với chúng tôi đấy!
“Này Yurippe. Tớ có một đề nghị.”
“Hahaha, vợ anh đúng là ngốc thật đó!”
Cô nàng thậm chí chẳng thèm dỏng tai lên để mà nghe.
“Yurippe, nghe này!”
Nói suông không xong đến mức buộc phải hét lên thì cô nàng mới chịu quay lại nhìn tôi.
“Gì hả.”
Cô nàng trông cực kỳ cáu kỉnh. Kệ, mắc chi phải quan tâm.
“Hãy đi tìm Noda đi.”
“Hả, gì cơ….?”
“Đừng bảo với tớ là cậu quen béng cậu ta rồi nhá?”
“Ồ, tên đó à. Có chuyện gì với hắn sao?”
“Hãy đi tìm cậu ta đi.”
“Cậu nói cái gì thế? Chúng ta đã ở đây rồi. Cậu nghĩ đây là đâu hử?”
“Tớ biết là tớ nên nhắc điều này từ trước rồi. Là lỗi của tớ. Giờ thì hãy đi tìm cậu ta đi.”
“Đừng có thử buộc tôi phải làm những chuyện chẳng lợi lộc như thế.”
“Ừ thì, có thể nó chẳng có lợi lộc gì, nhưng đồng đội là đồng đội. Một người ở dưới sâu thế này sẽ cảm thấy rất cô đơn. Chúng ta nên đi tìm cậu ta đi.”
“Tôi có ý này,” Chaa nói.
“Gì vậy?”
“Hãy chia làm hai nhóm, Yurippe và tôi sẽ đi xuống sâu hơn, còn cậu và Ooyama có thể đi tìm Noda.”
“… cái gì?”
“Úi. Xin lỗi. Vậy thì cậu có thể đi xuống sâu hơn với Yurippe. Tôi sẽ đi tìm Noda cùng với Ooyama vậy.”
“Tại sao anh lại xin lỗi thế?”
“Tại tôi không đủ tâm lý ấy mà.”
“Hmph… vậy thì cậu muốn gì đây?” Yurippe hỏi.
HA! Tôi lại được phép chọn nữa rồi!
- Đi tìm Noda cùng với Ooyama.
- Xuống thám hiểm sâu hơn với Yurippe.
- Bảo Yurippe thay đồ: đồng phục -> bikini!
Tôi nên chọn phương án nào đây…
Ê. Cái khỉ gì…. tại sao lại có phương án thứ ba vậy?!
Sau một hồi tranh luận với bản ngã Triết học….
“Chaa và tớ sẽ tiếp tục đi xuống dưới. Yurippe và Ooyama sẽ đi tìm Noda và mang anh ta quay trở lại đây.”
“HẢ? Tại sao?! Tôi không hiểu được đấy!”
“Ở dưới hang động này là tên trùm. Nếu những gì Noda nói là sự thật thì đánh nhau là chuyện không thể tránh khỏi. Vậy nên nếu sự tình thành ra như thế, hãy để Chaa và tớ chiến đấu vì cả hai bọn tớ là người phù hợp nhất. Nếu tất cả chúng ta cùng đánh nhưng không thể hạ được gã, thì chúng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ quay trở lại mặt đất được nữa. Hơn thế, mang Noda quay trở lại cũng là nhiệm vụ của cậu với tư cách là thủ lĩnh mà, Yurippe.”
“Không đời nào! Với tư cách là thủ lĩnh, tôi mới là người phải đánh bại tên trùm.”
Cô là ai vậy, một đứa nhóc 5 tuổi á?
“Chuyện này cực kỳ nguy hiểm đó!”
“Ui dào, lý do là thế đấy.”
“Tớ sẽ để cậu tung ra đòn kết liễu vậy.”
“Việc nhỏ nhặt như thế hử? Anh chàng này sẽ không thể làm được chuyện đó đâu,” cô nàng vừa nói vừa lấy tay chỉ vào Chaa.
“Hẳn rồi.”
Đừng có đồng ý với cô ta chứ, chết tiệt!
“Vậy thì cậu này và tôi sẽ kiếm Noda. Đi thôi,” Chaa nói, vỗ vai Ooyama.
“Vậy chuyện thành ra thế này sao…..ê Ooyama. Tớ phải bảo cậu điều này. Nếu cậu thực sự muốn trở thành một nhà văn, cậu sẽ rớt đài ngay tắp lự nếu không chịu bỏ cái thái độ ù lì đó nhé!”
“Rồi, rồi, tớ hiểu rồi, đừng có lặp lại mình nữa….”
“Tuyệt.”
Hừm. Tôi có cảm giác như Yurippe đang dần xâm thực tính cách của mình thì phải.
“Giờ thì do chúng ta đã quyết định được chuyện phải làm, hãy nhanh chóng kết thúc bữa ăn này và đi thôi!”
Sau khi ăn xong, chúng tôi chia làm hai nhóm và chúc nhau được bình an.
“Hinata-kun, đây là quà chia tay của tớ. Ta niệm lên người, Giải độc Chú! Giờ thì cậu không phải lo gì nữa rồi nhé!”
“GÌ CƠ?! Tớ mà bị trúng độc thì chỉ có thế thôi à?”
“Vậy thì đi thôi nào.”
“Khi tôi mà tìm thấy cậu ta, tôi sẽ thít cổ cậu ta bằng một sợi dây thừng và kéo lê trở về đây.”
“Trông đợi cả vào cậu đấy!”
“Hẹn gặp lại!”
Và thế là hai nhóm chia tay nhau.
“Hừm, giờ cậu nhắc mới nhớ….”
Chỉ vài giây sau khi chia tay, Yurippe chợt nhớ ra điều gì đó.
“Chuyện gì vậy?”
“Hai người chúng ta chưa được ở một mình cùng nhau như thế này cũng khá lâu rồi nhỉ….”
Vâng. Làm ơn làm phước nhanh giùm lên một cái. Giờ này cô mới nhận ra sao? Tôi biết điều đó từ thuở nào rồi. Ơ, khoan, có lẽ chắc là tôi hơi quá nhạy cảm thì phải. “Có cảm giác như trận đánh giữa hai ta xảy ra từ lâu lắm rồi nhỉ.”
“Thứ lỗi cho tớ, tớ không hề nhớ đến chuyện đánh nhau với cậu. Điều duy nhất còn sót lại trong bộ não tớ là một trận đánh đơn đả độc đấu còn cậu thì cố tiễn mình về cõi cực lạc.”
“Tôi chỉ là con gái mà! Bộ cậu yếu đến thế sao? Tôi cũng là người đã hạ gục Chaa đấy nhé. Cậu đúng chỉ giỏi mỗi chuyện nhảy khỏi tầng cao nhất của khu nhà trong trường thôi. Thực tình là tôi thấy lo cho trận đánh sắp tới của cậu với gã trùm đấy.”
“Chỉ là do tớ chưa nghiêm túc ấy mà thôi.”
“Vậy khi nào cậu mới bắt đầu nghiêm túc được thế?”
“Hmm, đó sẽ là khi cậu gặp nguy hiểm.”
“Tôi nghĩ là cậu sẽ xong đời trước khi tới lượt tôi đấy. Vậy ra cậu không thể xử trí mọi việc cho nghiêm túc thậm chí dù có gặp phải nguy hiểm sao?”
“Hình như bản tính tớ vốn là thế rồi.”
“Trời… Hinata-kun, cậu thực sự làm tôi thấy lo đấy.”
Xin lỗi nhá? Ai đang nói thế?
“Hinata, cầm đi.”
"Hmm?"
Yurippe đưa cái chong chóng cho tôi.
“Để làm gì vậy?”
“Tôi sẽ cho cậu mượn cái này. Đừng làm hỏng nó, được chứ?”
“Vậy thì cậu cứ tự mình giữ đi.”
“Tôi sẽ để cậu dùng nó như là bùa hộ mệnh vậy, cầu cho cậu không phải chết yểu giữa đường.”
“Ôi….”
Tôi nhìn chằm chằm vào cái chong chóng.
Đằng nào ở đây chúng ta cũng có chết được đâu….
Chậc, ít ra thì cô nàng cũng quan tâm đến mình.
“Cảm ơn.”
Tôi bỏ cái chong chóng vào trong túi.
Cái cầu thang này dài thăm thẳm thật.
“Không gian rộng ghê ta….”
Yurippe rọi ánh đèn pin xuống dưới, nhưng những gì hiện ra trước mắt chúng tôi chỉ là một màn đêm tuyệt đối.
“Hình như là tầng cuối cùng rồi thì phải?”
“Tôi cũng cảm thấy thế. Có cảm giác như là tên trùm cuối đang ở dưới đấy đợi sẵn chúng ta vậy….”
“Tớ ngạc nhiên tự hỏi không biết tên trùm cuối như thế nào nhỉ. Chẳng lại là một kẻ hoàn toàn đối lập với Thiên sứ.”
“Hoặc cũng có thể là một con rồng khè lửa!”
“Nếu thế thì chúng ta đâu thể đánh bại được nó nếu không sử dụng pháp thuật, cậu không nghĩ thế à?”
“Tôi tưởng cậu được Ooyama niệm chú phép rồi chứ?”
“Ừ. Nhờ cậu ấy mà giờ này tớ vẫn còn sống để mà đứng ở chỗ này đây.”
“Giờ tớ có thể thấy được mặt đất rồi đấy….”
“Ừ.”
Mặt đất dần hiện ra trước ánh đèn pin của Yurippe.
Những gì tôi có thể thấy là bùn đất vương vãi trên một con đường chưa được lát gạch, cứ như thể báo hiệu rằng chẳng có cái gì nằm ở phía trước cả.
"AAAAAAAAAAA!!!"
Ngay giây phút vừa chạm chân xuống đất Yurippe liền lập tức thét lên một tràng bãi hãi.
Và những tiếng vọng dội về không lâu ngay sau đó.
“Mmm….chỗ này rộng thật. Thử luôn không? Cậu sẽ cảm thấy rất tuyệt cho mà xem.”
“Thật đáng yêu biết bao… tuy nhiên, tớ có cảm giác là chúng ta vừa thông báo chuyến viếng thăm vĩ đại của bọn mình đối với tên trùm thì phải.”
“Để tôi bảo cậu cái này nhé.”
“Gì vậy?”
“Tên trùm cuối… sẽ không di chuyển đâu.”
“Tại sao?”
“Chậc, tên trùm thì phải ngồi trên bục và đưa ra một phát ngôn mở đầu nào đó chứ! Nó sẽ không tấn công chúng ta ngay lập tức được đâu.”
Nhắc mới nhớ.
Đó là ý của cậu khi gọi kẻ đó… là “trùm cuối” nhỉ, Yurippe?
Đừng bảo với tớ là cậu chẳng biết cái gì về nguy hiểm đang rình rập phía trước nhé?
Nhìn cảnh cô nàng bước lên phía trước rọi ánh đèn pin lung tung khắp nơi, tôi ngạc nhiên tự hỏi tại sao mình lại không hỏi cô nàng về điều ấy.
Dù là gì đi nữa, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc theo chân cô nàng để nắm lấy cơ hội sống sót mong manh nhất.
§§§
“Nhìn đi.”
“Đừng có đùa thế chứ….”
Rốt cuộc thì tên trùm đúng là đang ngồi trên bục thật.
Chậc, đúng ra thì nó cũng không hẳn là cái bục mà chỉ nhìn hao hao vậy thôi, nhưng lại đặc biệt giống y chang cái mà các ông bà Hiệu trưởng thường dùng…
Đó là một cô gái. Cô ta đang ngồi trên bục của mình, áo choàng quấn xung quanh người. Nhìn vậy tôi cũng chả rõ cô ta có phải là học sinh trong trường hay không.
“Đây chỉ là hình dạng đầu tiên của ả thôi.”
“Ý cậu là sao?”
“Một khi thanh HP của ả vơi đi mất một nửa, ả sẽ biến sang một hình dạng khác.”
Nếu cậu nói như thế thì trông có vẻ như nó thực sự sẽ diễn ra như thế đấy.
“Giờ thì, hãy nghe lời mở đầu của ngươi nào.”
Yurippe chỉ tay vào cô ấy, vẫy vẫy ánh đèn pin vào người cô ta như cách một kiếm thủ chuyên nghiệp dùng kiếm của mình.
Vâng vâng, nhưng xin hãy nhớ rằng chúng ta đang tay không bắt giặc đấy! Lỡ như nó thật sự biến thành một con quái vật thì biết làm sao đây?
“…Thật nông cạn,” cô ta nói.
...
Thôi nào, tiếp đi coi.
...
“…Bắt đầu đi.”
“Ngắn quá vậy!”
Chúng thậm chí chả biết phải nói gì bây giờ.
“Này khoan cái đã, vậy chúng tôi phải đánh với cô ngay bây giờ ư? Cô không định nói cái gì bí hiểm được sao? Hay là giới thiệu bản thân mình đi coi! Còn quá nhiều bí ẩn đó! Nếu tôi mà đánh bại cô thì thấy hụt hẫng như thế nào ấy. Trời ạ.”
“Cô là cái gì thế?”
...
Thôi nào. Tôi sẽ chờ. Chỉ cần nói cái gì cũng được.
...
Chắc là không quá. Cô ta cứ im ỉm như thóc vậy.
“Chắc ả ta bị câm cục bộ rồi.”
Cô ta đứng dậy.
Ngay khi tấm áo choàng tuột khỏi người cô ta, chúng tôi có thể thấy một thanh kiếm. Đừng thế nữa chứ…
“Khốn thật, ả chắc lại là một thiên sứ khác của thế giới này… và có vẻ như ả cũng khoái đánh nhau lắm.”
“Trận chiến sắp bắt đầu rồi đó.”
“Chúng ta sẽ đánh nhau làm sao đây?”
“Tớ đang suy nghĩ…”
“Đang suy nghĩ?! Chúng ta không có nhiều thời gian đến thế đâu!”
Chỉ trong chớp mắt, cô ta di chuyển ngay đến trước mặt chúng tôi cứ như thể là đang dùng một loại thuật dịch chuyển tức thời nào đó vậy.
Cô ta nhanh ĐẾN THẾ SAO?!
"Uh oh."
“Nếu đây mà là một bộ manga shounen, hẳn sẽ có một dòng chữ “CÒN TIẾP” ở bên dưới để cứu chúng ta đó….”
Vận rủi thật…