Andersen Của Tôi

chương 79: chương 79

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Buổi trưa hôm sau lễ trao giải, Lương Tư Nguyệt tham gia phỏng vấn tạp chí xong, đi cùng Liễu Du Bạch tới nhà Khúc Tâm Từ ăn cơm.

Khúc Tâm Từ xử lý xong số tài sản được chia từ chồng cũ, mua một căn hộ ở vịnh Repulse[1].

Vừa chuyển sang nhà mới và thu dọn xong vào tuần trước.

[1] 浅水湾 - Vịnh Repulse hay Tsin Shui Wan là một vịnh ở phía nam của đảo Hồng Kông, nằm ở quận phía nam, Hồng Kông.

Đây là một trong những khu dân cư đắt đỏ nhất trên thế giới.

Trên đường lái xe đi qua, nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối tầm mắt là mặt biển trong veo, lấp lánh dưới ánh mặt trời như một tấm kính trong suốt màu xanh ngọc bích.

Từ trên ban công nhà Khúc Tâm Từ cũng có thể nhìn thấy biển, đây cũng là lý do vì sao cô ấy thích căn hộ này.

Buổi trưa Khúc Tâm Từ đích thân xuống bếp, người như cô ấy biết nấu ăn đã là một chuyện thần kỳ, ngoài ý muốn chính là trình độ còn không tồi, nghe nói là do khi dưỡng bệnh ở New Zealand thực sự quá buồn chán và vô vị, nên đã luyện ra được tay nghề như vậy.

Bữa trưa chính là bít tết với rượu vang đỏ, ngoài ra còn có nhiều món ăn nhẹ như bánh kếp thịt bò, cánh gà nướng, phô mai và khoai tây viên, món tráng miệng cuối cùng là bánh pudding nam việt quất tự làm.

Mấy ngày nay Khúc Tâm Thành cũng đúng lúc đang công tác ở Hồng Kông, buổi trưa từ chối một buổi xã giao về nhà ăn cơm.

Bầu không khí rất tốt, Liễu Du Bạch - người vốn không định uống rượu vì phải lái xe - vui mừng bảo Khúc Tâm Từ khui một chai rượu vang trắng.

Lương Tư Nguyệt có thể cảm nhận được Liễu Du Bạch rất thoải mái khi ở cùng hai chị em họ, dù sao cũng biết rõ nhau, có nhiều chuyện không cần giấu giếm.

Bao gồm chuyện tối qua Liễu Du Bạch cầu hôn trên Weibo.

Khúc Tâm Từ cười nói: “Hôm qua chị còn đánh cược với anh chị bảo nhất định không phải Liễu Du Bạch thật, nó chưa bao giờ phô trương như vậy.

Anh chị nói, cũng không nhất định, bảo chị nói như vậy cho thấy chị còn chưa đủ hiểu đàn ông, có những lúc máu dồn lên não thì chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Một người chưa từng yêu đương như anh ấy mà còn lý luận nhiều hơn cả chị.”

Khúc Tâm Thành: “Anh nói không đúng à?”

“Đúng đúng đúng, hành vi này của bọn anh, có một câu nói có thể tổng kết lại - “đồ cổ biết yêu đương”.

Khúc Tâm Thành: “Không liên quan tới anh, lôi anh vào làm gì?”

Bị trêu ghẹo như vậy, Liễu Du Bạch cũng không tức giận, giữ thái độ chẳng hề hấn gì.

Khúc Tâm Từ nhân tiện hỏi hai người định khi nào tổ chức đám cưới?

Liễu Du Bạch đưa mắt sang nhìn Lương Tư Nguyệt, ánh mắt đầy thâm sâu.

Lương Tư Nguyệt hiểu ý của cái nhìn này: Còn chưa chịu đồng ý đây, đám cưới ở đâu ra.

Trước mặt những người khác, Lương Tư Nguyệt cũng phải để cho Liễu Du Bạch chút mặt mũi, bèn cười nói: “Em nghĩ ít nhất cũng phải đợi đến khi em tốt nghiệp đại học, nếu được em còn muốn học lên cao học.

Nếu có một bộ phim đoạt giải là tốt nhất.”

Khúc Tâm Từ bẻ ngón tay tính giúp hai người, lập tức cười cười nhìn Liễu Du Bạch: “Ối giời ơi, đến lúc đấy tuổi em cũng lớn lắm rồi đó.”

Liễu Du Bạch: “...”

Ăn cơm xong, Khúc Tâm Từ gọi riêng Lương Tư Nguyệt tới phòng sách, đưa cho cô xem những bức thư tình mà cô ấy lấy được trong mấy cuốn sách cũ.

Qua tay nhiều người cộng với thời gian đã lâu, còn lại cũng không nhiều, chỉ có ba bức.

Khúc Tâm Từ cười nói, tính cách hồi ấy của Liễu Du Bạch kém hơn bây giờ nhiều lắm, hiện tại dù sao cũng là một thương nhân, chú trọng hoà khí sinh tài, ứng phó tự nhiên.

Hồi trước tính cách lạnh lùng thần quỷ trong phạm vi mười dặm không dám tới gần, các nữ sinh cũng không dám mặt đối mặt trao thư tình, phải nhờ người nhét vào hộc bàn của Liễu Du Bạch cho.

Có một lần sau giờ học, Liễu Du Bạch định đi vứt hết đống thư tình này thì bị Khúc Tâm Từ nhìn thấy.

Khi đó Khúc Tâm Từ đang yêu thầm thầy giáo cấp ba mà không được, bỗng cảm thấy đồng cảm như mình cũng bị, thế là chặn lại không cho ném những bức thư này, nói là dù có nhận hay không cũng là tâm ý của người ta, ném vào thùng rác thì thất đức quá.

Lương Tư Nguyệt nhìn ba bức thư tình trong tay, thư vẫn còn được niêm phong, chỉ có lớp băng dính sắp hết độ dính do thời gian quá lâu rồi, giựt nhẹ một cái đã mở ra được.

“Chị chưa đọc à?”

Khúc Tâm Từ cười nói: “Dù sao cũng là gửi cho Liễu Du Bạch, chị nghĩ một lúc rồi quyết định không mở ra.

Bây giờ nhìn lại càng khó mở ra hơn, đều là những cô bé mười sáu mười bảy tuổi, tâm tư kia quá đơn thuần, cũng quá quý trọng.”

Lương Tư Nguyệt nói: “Vậy thì em càng không thể mở được rồi.”

“Em cầm lấy đi, hỏi ý của Du Bạch xem thế nào, dù sao để ở đây chị cũng không biết phải xử lý như thế nào.”

Lương Tư Nguyệt nghĩ một lúc, đồng ý cầm lấy rồi.

Khúc Tâm Từ lại cho cô xem quyển album lần trước mang tới từ nhà Liễu Du Bạch, bên trong có linh tinh vài bức ảnh của Liễu Du Bạch.

Lương Tư Nguyệt lật tới một bức ảnh như là chụp trong buổi đại hội thể thao, Liễu Du Bạch đang ngồi xổm ở hàng ghế cuối cùng của khán phòng, dưới bóng râm gần bục giảng, cánh tay đặt lên đùi, hơi cụp mắt xuống, nói chuyện với Khúc Tâm Từ đang quay lại đưa cho anh một lon soda.

Bên trong đồng phục màu lam nhạt của anh là một chiếc áo sơ mi trắng không cài cúc cổ, ánh mắt nhìn sang như có sự lạnh lùng xuyên thấu qua màn hình.

Mặc dù là ngồi xổm cũng có thể nhìn ra dáng người cao gầy tay dài chân dài, xương cổ tay rõ ràng, ngón tay thon dài, cổ áo để lộ ra một mảng da trắng nõn, cả người tràn đầy cảm giác thiếu niên, có cảm giác cấm dục làm người ta muốn khinh nhờn.

Lương Tư Nguyệt chỉ thiếu chưa thét chói tai nữa thôi.

Không khoa trương khi nói nhìn vào cả cái giới này, từ nam diễn viên đến thần tượng trẻ dưới hai mươi tuổi, gần như không thể tìm được một người có giá trị nhan sắc và khí chất đều siêu cao như vậy.

Đổi lại là cô, cô cũng sẽ nhịn không được viết thư tình cho anh, chẳng sợ kết cục cuối cùng là bị ném vào thùng rác.

Sau khi được đồng ý, Lương Tư Nguyệt chụp lại tấm ảnh này, chỉnh sửa một chút, ảnh nền trò chuyện Wechat có rồi.

Đằng sau còn có mấy bức nữa, chỉ cần cảm thấy tốt, Lương Tư Nguyệt đều lén chụp lại, còn nói: “Em tin hồi còn đi học tính cách anh ấy rất kém, nếu không đã có cả trăm mối tình rồi.”

Nói xong chính mình cũng cười rộ lên, “Nhưng mà nếu như vậy em không nhặt được của hời nữa rồi.”

Khúc Tâm Từ nhìn cô cười tủm tỉm, “Chị nói thế này có vẻ như chị đang quá coi trọng bản thân mình.

Nhưng mà nói thật lòng, chị rất vui khi người bên cạnh Du Bạch hiện tại là em.

Chuyện trong nhà khiến nó ngăn cách với quan hệ bên ngoài một thời gian dài, đương nhiên cậu ấy là một người mạnh mẽ, sẽ không để thù hận cắn nuốt nội tâm.

Thế như chị thật sự quá lo lắng, nếu cậu ấy quen giữ khoảng cách với mọi người chắc chắn sẽ bỏ lỡ rất nhiều.

Ngồi trên vị trí này cậu ấy không phải lo cơm áo gạo tiền.

Nhưng vật chất có phong phú như thế nào cũng không an ủi lâu dài được.”

Ánh mắt Lương Tư Nguyệt còn nhìn chằm chằm vào album ảnh, tất cả ảnh của Liễu Du Bạch ở bên trong đều là một ánh mắt lạnh lùng thờ ơ.

Cô khẽ cười nói: “Thực ra em cũng không làm gì cả, là anh ấy cho em cơ hội nên em mới có thể tới gần.”

Đến ba giờ chiều, Lương Tư Nguyệt và Liễu Du Bạch rời khỏi nhà Khúc Tâm Từ, vội vã tới sân bay.

Buổi tối máy bay hạ cánh tới Sùng Thành, thân phận của Lương Tư Nguyệt đã từ bạn gái của Liễu Du Bạch trở thành vợ chưa cưới.

Bài Weibo cô chia sẻ lại bài cầu hôn của Liễu Du Bạch lại lên hot search, làm trên mạng có người bắt đầu mắng hai vợ chồng bọn họ diễn lắm quá, cầu hôn lúc nào mà không được, cứ nhất định phải làm vào ngay lúc này, cướp sạch nổi bật của diễn viên đạt ảnh đế ảnh hậu hôm trước.

Lương Tư Nguyệt mệt đến nỗi không rảnh lướt Weibo, mà dù cô có lướt, e là chỉ thấy cách nói “hai vợ chồng” này ngọt ngào một cách lạ thường.

Trên đường lái xe về nhà, bà ngoại gọi điện thoại tới nói đã chuẩn bị xong đồ ăn khuya, bảo hai người khi nào về nhà thì ăn một chút.

Bữa ăn khuya là bánh tôm và hoành thánh nhỏ, mùi thơm ngào ngạt, hai người vừa vào cửa, ngửi thấy mùi này đã cảm giác đói bụng.

Lương Tư Nguyệt rối rắm hồi lâu, vẫn là lựa chọn phóng túng một lần, không phụ lòng mỹ thực trước mặt.

Mặt đối mặt ngồi xuống với Liễu Du Bạch, lúc ăn hoành thánh, bà ngoại ngồi ở đầu bàn bên kia, chống cằm cười tủm tỉm nhìn bọn họ, ánh mắt hiền từ và vui mừng.

Vừa ăn, Lương Tư Nguyệt vừa nói chuyện đạt giải Người mới xuất sắc nhất với bà ngoại, còn tìm video phát biểu trên sân khấu phát cho bà ngoại xem.

Bà ngoại không mang kính viễn thị, cầm di động để ra xa, híp mắt, xem xong một lần, bảo Lương Tư Nguyệt nhấn mở lại lần nữa, cười vô cùng vui vẻ, đặc biệt khi nghe thấy cô cảm ơn bà thì liên tục khen Tiểu Nguyệt nhà chúng ta đúng là làm quang tông diệu tổ.

Lương Tư Nguyệt còn chưa kịp phàn nàn từ “quang tông diệu tổ” này quá nặng nề, Liễu Du Bạch đã nói trước: “Bà cứ khen cô ấy lại lên mặt.”

Lương Tư Nguyệt kháng nghị: “Cún mới lên mặt nhá.”

“Em rất giống.”

“Em là cún thì anh là cái gì?” Câu này, cô cười cười không tiếng động nói với anh.

“...”

Ăn xong bữa khuya, Lương Tư Nguyệt bảo Liễu Du Bạch lên lầu trước, cô nói chuyện với bà ngoại một lúc, lát nữa sẽ lên tìm anh.

Một mình ở lại, đương nhiên là nói chuyện được cầu hôn.

Bà ngoại bị viên kim cương hình quả lê cực bự kia doạ cho ngây người, hỏi cô: “Cái này phải đắt lắm nhỉ?”

Lương Tư Nguyệt nói giỡn nói: “Bộ điện ảnh đầu tiên của cháu có doanh thu 600 triệu tệ, phần lớn đều được chia cho anh ấy.

Còn nữa, cháu ký hợp đồng với công ty anh ấy, tiền lương của cháu anh ấy còn trừ phần trăm để kiếm chác.

Cháu thấy chẳng khác nào lấy của người trả lại cho người.”

Bà ngoại cười, nghe cô nói như vậy cũng thấy bớt sợ phải chịu ân tình Liễu Du Bạch hơn.

Dù sao cháu ngoại của bà không phải người sống chỉ dựa vào đàn ông.

Bà ngoại cảm thán: “Xem ra, Du Bạch đúng là đang yêu đương đứng đắn với cháu.”

Lương Tư Nguyệt cười nói: “Dĩ nhiên rồi ạ.”

Bà ngoại hơi ngại, “Cháu đừng trách trước đây bà ngoại làm kẻ ác.”

“Cháu biết bà lo lắng cho cháu.”

Lại ngồi thêm một lát, Lương Tư Nguyệt cầm ba bức thư tình lấy được ở chỗ của Khúc Tâm Từ, đi lên lầu tìm Liễu Du Bạch.

Liễu Du Bạch đã tắm xong, mặc áo thun quần đùi, ngồi trên sô pha, đối diện với máy tính xách taytrên bàn trà.

Lương Tư Nguyệt đi tới, khoác lên vai anh, giơ thư tình trong tay lên, “Đoán xem đây là cái gì?”

Liễu Du Bạch nhìn cô một cái, cười nói: “Ồ, em viết thư tình cho anh à?”

“Không phải em!” Cô giải thích ngọn nguồn, sau đó hỏi anh có thể mở ra xem không.

“Sao cũng được.”

“Vậy em mở ra đó nha?” Giơ thư ra trước mặt anh, lại xác nhận một lần, “Em mở ra thật đó nha?”

Thấy Liễu Du Bạch thực sự không phản đối, cô mới mở thư ra, hắng giọng.

“Em còn định đọc lên?”

“Không được sao?”

“...”

Lương Tư Nguyệt cười, cầm thư tình, không nhanh không chậm đọc dõng dạc: “Bạn Liễu Du Bạch thân ái, chào cậu.

Có lẽ, cậu đã biết tớ, có lẽ, tớ đối với cậu vẫn là người xa lạ.

Tớ biết mình bình thường, vụng về, nhỏ bé hơn bất cứ người nào.

Tớ sẽ lo được lo mất, lúc nào cũng tự ti không thể sánh vai với cậu.

Nhưng mỗi khi tớ nghi ngờ bản thân thì đều thấy bản thân còn tồn tại trong mắt cậu, bởi vì cậu thấy tớ, cho nên, tớ không còn là người bình thường, vụng về, nhỏ bé…”

Liễu Du Bạch nhăn mày, “Ai viết vậy?” Từ ngữ trong này không khỏi quá tự cảm thấy tốt đẹp, anh còn chẳng quen biết thì làm sao thấy được, lại còn chứng minh sự tồn tại?

Lương Tư Nguyệt cười cười, khẽ ho một tiếng, tiếp tục đọc: “Tớ không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, tớ chỉ có thể khẳng định vào ngày đó, tớ có thể nhìn thấy cậu trong ánh nắng đầu tiên khi mở mắt ra, giống như giờ này khắc này.

Mà nếu…”

Cô dừng một chút, nhìn về phía Liễu Du Bạch, “...!ngày đó là trời đầy mây, ngày mưa, ngày tuyết.

Cậu chính là ánh mặt trời của tớ.”

Liễu Du Bạch cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp, duỗi tay cướp lại bức thư.

Vừa nhìn, nét bút mới tinh, chữ kí rõ ràng là: Lương Tư Nguyệt.

Anh im lặng, đọc lại bức thư từ đầu đến cuối, sau đó gấp lá thư lại, còn cướp bìa thư trong tay cô, bỏ vào, cầm lấy, đứng dậy đi về phía phòng làm việc.

“Này!”

Lương Tư Nguyệt đuổi theo, nhưng anh lại giơ cao lên làm cô không bắt được, sau khi vào phòng, anh đóng cửa, khoá trái.

Lương Tư Nguyệt đứng ở cửa ngơ ngác nhìn.

Vài phút sau, Liễu Du Bạch đi ra, trên tay không còn bức thư tình kia nữa.

Lương Tư Nguyệt nghi hoặc.

“Giấu đi rồi.

Trừ phi em dọn sạch phòng làm việc này của anh, nếu không thì đừng hòng tìm được.” Anh đút tay vào túi quần đi tới sô pha, trên mặt vô cùng đắc ý.

“Giấu đi làm gì? Làm đồ gia truyền à?”

“Cũng không phải không được.”.

Truyện Chữ Hay