“Con đi đây”
Tôi rời khỏi căn hộ mình sinh sống, và hướng thẳng đến công viên nơi bọn tôi đã hẹn gặp từ trước. Bữa nay chính là lễ nhập học vào cao trung Komaba, đánh dấu khởi đầu cho cuộc sống cao trung của tôi. Ký ức về thời sơ trung trong tôi hầu như toàn là những áp lực từ câu lạc bộ hoặc bài kiểm tra, vậy nên tôi muốn dành những tháng ngày cao trung sắp tới của bản thân trong yên bình và ngập tràn tuổi trẻ. Như kiểu… ngắm hoa anh đào nở, ngắm pháo hoa hay đến bãi biển vào mùa hè, đi suối nước nóng, trượt tuyết vào mùa đông, vân vân và mây mây. Và để làm được như vậy thì tôi rất cần đồng minh – bạn bè. May thay, tôi đã có cả hai. Họ đều là những người tôi quen biết từ thời sơ trung. Một người là thành viên câu lạc bộ bóng rổ chung với tôi, Hirose Itsuki, và người còn lại đang ngồi trên ghế ở công viên và nghịch điện thoại trong lúc chờ tôi – Chiba Reina.
“Chào buổi sáng, Nanato!”
Biểu cảm của Reina tươi tắn hẳn lên khi trông thấy tôi. Vào năm ba sơ trung, bọn tôi đã trở thành bạn cùng lớp và việc cùng nhau ôn luyện chuẩn bị cho kỳ thi đầu vào cao trung đã giúp hai đứa được như ngày hôm nay. Ban đầu bọn tôi có hơi giữ khoảng cách với nhau, nhưng giờ thì cả hai đã trở nên đủ thân thiết để gọi nhau bằng tên. Theo một khía cạnh nào đó, chúng tôi đã vượt trên mức bạn bè, nhưng lại giống như kiểu bạn thân hơn. Mặc dù cũng có đôi ba lần hai đứa bị hiểu lầm là một cặp.
“Chào buổi sáng, Reina.”
Cô ấy có mái tóc dài màu nâu và đang khoác trên mình chiếc váy ngắn cùng với áo blouse để hở một nút áo ngay trước ngực. Thoạt nhìn thì sẽ liên tưởng cô ấy giống như một gyaru vậy. Khi trang điểm thì trông cô ấy vô cùng diêm dúa, khác biệt hoàn toàn so với vẻ ngoài quê mùa của tôi. Cô ấy luôn để lại dấu ấn mỗi khi đi ngang qua bất kỳ nơi nào. Cô ấy đi ngay sát cạnh tôi và cả hai bắt đầu cất bước. Do có hơi bồn chồn về ngày đầu lên cao trung nên cô ấy đã đề nghị cả hai cùng nhau đến trường.
“Mong là hai đứa lại được chung lớp ha.”
“Ừm. Thật lòng nếu bọn mình không học chung thì có khi tớ sẽ khóc thật đấy,” Reina đáp.
“Tớ nghe nói lần này năm nhất chỉ có 8 lớp thôi, nên cậu đang hy vọng vào xác suất khoảng 12% đấy. Nghe chừng có vẻ khó à nha.”
“Đừng có mà đưa số liệu ra trước mặt tớ! Nhưng kể cả khi bọn mình có khác lớp thì tớ mong cậu vẫn sẽ ghé qua lớp thăm tớ!”
“Tất nhiên rồi. Kể cả bọn mình có bị chia cách thì cả hai vẫn sẽ là bạn và vẫn sẽ dành khoảng thời gian còn lại trong ngày với nhau mà, nên cứ thoải mái đi.”
Reina liền chọc chọc ngón tay của cổ vào hông tôi sau khi nghe những lời đó. Tôi không chắc hành động đó của cô ấy là sao nhưng có thể thấy cô ấy đang khá vui.
“Phải nói là, trông cậu vô cùng diêm dúa trong ngày đầu đi học ha? Sẽ ra sao nếu có vài vị tiền bối đáng sợ để mắt đến cậu đây ta?” Tôi nói về phong cách gyaru của Reina.
Cô ấy không những dễ thương mà còn vô cùng nổi bật nữa. Nhờ thế mà bản thân tôi cũng đã trở thành trung tâm của mọi sự chú ý.
“Cậu không hiểu đâu, Nanato. Sự xã giao giữa con gái với nhau chính xác là một cuộc cạnh tranh khắc nghiệt vô cùng, vậy nên nếu ngay ngày đầu tiên tớ mà không nỗ lực hết mình thì bọn họ sẽ khinh thường tớ mất. Và làm nửa vời còn tệ hơn vì bọn họ sẽ bắt đầu chế nhạo nếu tớ thực sự tỏ ra nghiêm túc. Đó là lý do tại sao tớ lại tràn đầy năng lượng và là chính mình như này.”
Kể cả thời sơ trung, ngay từ đầu cô ấy đã tỏ ra như là một gyaru. Nhờ thế mà một vài cô gái có vẻ sợ hãi cổ, còn đám con trai thì bắt đầu giữ khoảng cách an toàn.
“Trở nên diêm dúa như này có thể khiến tớ trở thành hình tượng của lớp. Theo cách này thì tớ có thể hòa hợp với bất kỳ nhóm nào và sẽ không có ai khinh thường tớ nữa.”
Tôi không rõ lắm về mối quan hệ giữa con gái với nhau, nhưng tôi đoán là nó là một thế giới khắc nghiệt mà chiến tranh bắt đầu từ ngay ngày đầu đến trường. Có vẻ như Cao trung Komaba không hề có luật lệ cấm học sinh nhuộm tóc, nên tôi đoán cũng chẳng cần lo về điều đó.
“Ơ? Không phải là đường này à?”
Chúng tôi đi đến một ngã tư nơi tôi và Reina bất ngờ rẽ sang hai hướng khác nhau, vậy nên cô ấy đã hỏi về cung đường tôi đang định đi.
“Tớ nghĩ đây là đường tắt đó?”
“Đúng thế, nhưng… Hôm nay bọn mình có thể đi đường vòng không?”
“Sao vậy?”
“Ý cậu là sao? Đi đường đó thì bọn mình sẽ được ở riêng thêm chút lát, đúng không?”
“Hở?”
“Không, ưm, tớ không nghĩ bọn mình phải vội đến đó hay gì cả! Hãy đi tuyến đường có khung cảnh tuyệt đẹp kia đi!” Reina đỏ mặt trong giận dữ rồi vỗ mạnh vào lưng tôi.
Cuối cùng thì bọn tôi đã chọn đi đường vòng đến trường.
Ngay khi đặt chân đến cao trung Komaba, tôi đã thấy đám đông học sinh đang tụ tập ngay trước bảng thông báo chia lớp. Không như sơ trung, nơi đây toàn những học sinh từ vô số lớp mà tôi chẳng hề quen biết. Không nhiều người trong số họ tỏ vẻ vui mừng hay buồn bã, mà chỉ chấp nhận việc mình được phân vào học ở lớp nào. Tuy nhiên, Reina lại là một ngoại lệ. Khắp người cô lộ rõ vẻ căng thẳng. Cô ấy đang chắp hai tay trước ngực và cầu nguyện mong sao bọn tôi sẽ được xếp vào chung lớp.
“T-Tớ nên làm gì nếu như bọn mình không được học cùng lớp với nhau đây…? Như thế sẽ nhàm chán chết mất. Trời, tớ thậm chí còn không thể…,” cô ấy liến thoắng với gương mặt nhợt nhạt.
“Reina, thư giãn đi nào.”
“Tớ vẫn đang bình tĩnh mà.”
Khi tôi đặt hai tay lên vai của cô ấy, cổ ngay lập tức cứng đờ người lại như một con robot hết pin. Mỗi khi tôi chạm vào vai hay chạm vào cơ thể cô ấy như này, không hiểu tại sao cổ lại trở nên đỏ mặt. Nhờ vậy mà tôi đã tìm ra được phương pháp bí mật để khiến cô ấy bình tĩnh lại mỗi khi cổ cảm thấy lo lắng về việc gì đó.
“Có chuyện gì thế, Nanato, Reina, tớ vừa xem danh sách lớp xong và –”
“Waaaaaah!”
Một người bạn khác của tôi, Hirose Itsuki, đang định thông báo cho hai đưa bọn tôi đáp án cho câu hỏi mà bọn tôi đang chờ đợi, nhưng Reina hét lên và chặn lời cậu ta.
“Cậu đừng có mà nói ra đấy! Tớ muốn tự mình xem cơ! Đọc bầu không khí đi chứ!”
“Đ-Đúng vậy…”
Itsuki đang mỉm cười nên tôi chắc chắn rằng cậu ta đang định báo tin vui cho, nhưng tôi quyết định giữ im lặng cho đến khi cô ấy tự mình chứng kiến kết quả. Reina và tôi bắt đầu len lỏi qua đám đông, tới gần hơn với phía tường có dán danh sách lớp. Itsuki thì đi ngay sau bọn tôi và đang lấy tay bịt miệng.
“Nanatoooo…”
Reina quay lại nhìn tôi với biểu cảm như sắp phát khóc đến nơi. Dường như cô ấy đã tìm thấy tên của hai đứa, nhưng tôi mong rằng cô ấy mỉm cười hơn là bật khóc ở chỗ này.
“Tớ thực sự… thực sự vui lắm…”
“Chờ đã! Chờ một chút, tớ vẫn chưa tìm thấy tên của bọn mình!”
“Bọn mình đều ở chung lớp 1-8.”
Cuối cùng thì, Reina chính là người không thể chờ lâu hơn được nữa và hét to đáp án. Ờ thì, quan trọng là tất cả bọn tôi đã được xếp vào chung một lớp rồi… Nhìn qua danh sách lớp 8, tôi đã thấy tên của cả lũ. Tôi cho rằng đây thực sự là một phép màu khi cả ba đều học chung một lớp. Đến mức mà tôi cũng hơi rơm rớm nước mắt.
“Đây… đây chắc chắn là định mệnh, ha?” Reina liên tục vỗ vào lưng tôi.
Tôi thì nghĩ nó giống như là một phép màu hơn, nhưng tôi đoán cô ấy nhìn chuyện này theo một hướng khác.
“Lớp mình còn có cả Aida và Komiya học chung sơ trung với bọn mình nữa, nên có lẽ hầu hết học sinh đến từ sơ trung Shibasaka đều được xếp vào chung một lớp. Bỏ qua phép màu hay định mệnh gì đó đi, chắc hẳn phải có nguyên tắc nào đó đằng sau chuyện này.”
“Chết tiệt, Hirose. Tớ đang coi đây là định mệnh đấy, đừng có phá hỏng bầu không khí coi.” Reina lườm Itsuki, người đang cố giải thích chuyện này theo hướng khoa học.
Tôi đoán việc phân lớp như này đã được sắp xếp từ lúc bắt đầu.
“Ừm, đây là kết quả tốt nhất mà bọn mình muốn rồi, vậy nên đừng có phàn nàn gì với tớ đó.”
“Đúng, đúng đó, Nanato.”
Thật yên tâm khi được bắt đầu cuộc sống cao trung với những người bạn mà mình thân thuộc. Bao gồm cả giọng nói run rẩy của Reina.
“…Huh?”
Nhưng rồi đột nhiên, tôi lại nhìn thấy cái tên khá quen thuộc trong danh sách lớp – Shiroki Tsubasa. Cái tên đó giống với người bạn thuở nhỏ của tôi, nên dường như có vài sự trùng hợp điên rồ ở đây. Chắc không phải là cùng người đâu nhỉ…? Không, cô ấy đang sống ở Fukuoka, vậy nên xác suất đó là vô cùng mong manh.
“Làm gì mà giãn hết cả ra thế, bạn tôi?”
Việc Itsuki đột nhiên nói bằng giọng địa phương Hakuta kỳ quặc đã kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ của bản thân.
“Việc gì khiến mày trở nên khó chịu như vậy thế, Itsuki? Mày đang
chọc tao đấy à?”
“Tao mới vừa thấy một cô nàng đi lòng vòng lẩm bẩm như vậy, nên nó khiến tao nhớ lại thời sơ trung hai đứa đã như nào. Mày cũng đã từng nói mà, đúng chứ?”
Itsuki và tôi gặp nhau tại câu lạc bộ bóng rổ ngay năm nhất sơ trung. Hồi đó tôi vẫn chưa hoàn toàn tránh được việc dùng giọng địa phương, nên đôi khi tôi vẫn vô tình dùng phải. Mất chừng hai năm kể từ lúc chuyển đi thì tôi mới hoàn toàn bỏ được thói quen đó. Và giờ khi đã quen hơn thì tôi không còn buột miệng như vậy nữa… Nhưng, nếu có một cô gái dùng giọng địa phương như tôi, vậy thì…
“Bọn mình sẽ chắn đường nếu cứ đứng như này mãi đấy!” Reina đẩy lưng tôi rời khỏi phía đám đông, và hướng thẳng đến phía lớp học.
Sau khi lên đến tầng 4, cả đám hướng thẳng về phía cuối hành lang để kiếm lớp học. Do đây đều là ngày đầu đến trường của bọn tôi nên bầu không khí trong lớp học có hơi khác lạ. Cả nam lẫn nữ đều lộ rõ vẻ căng thẳng, và phần nhiều học sinh khác thì đang ngồi nghịch điện thoại để vơi bớt áp lực.
Đúng như hình tượng hoàn hảo của một gyaru, Reina đã thu hút rất nhiều sự chú ý ngay khi mới bước chân vào lớp. Vì cao trung Komaba là một ngôi trường danh giá, nên hầu như bạn sẽ bắt gặp những học sinh có vẻ ngoài chăm chỉ hơn là diêm dúa, điều này khiến cho Reina trở nên nổi bật hơn bình thường. Điều này cũng xảy ra tương tự với tên đẹp mã cao ráo Itsuki kia. Cậu ta vốn đã nổi tiếng thời sơ trung nhờ vào chiều cao cũng như tài năng thể thao của bản thân, nhưng tôi đoán điều đó khi lên cao trung cũng sẽ chẳng mấy khác biệt. Và nhờ vào hai người bọn họ mà tôi cũng được hưởng ké chút ít sự chú ý từ mọi người. Tôi đoán tất cả là nhờ vào buff của họ. Hay giờ trông tôi cũng có hơi đẹp trai nhỉ? Tôi hiểu cách đơn giản nhất để trở nên nổi tiếng với đám con gái là phải biết chăm chút vẻ ngoài của bản thân. Tất nhiên, đối với đám con trai thì ngoài chải chuốt tóc tai ra thì không còn gì mấy, nên tôi cũng chẳng cần quá trau chuốt nhưng sẽ không đến mức luộm thuộm.
“Chỗ ngồi của bọn mình được xếp theo tên nhỉ?”
Như những gì Reina nói, bọn tôi đều ngồi cách xa nhau do họ của tôi là Amami, còn của cổ là Chiba. Họ của Itsuki là Hirose nên cậu ta thậm chí còn ở tuốt đằng kia. Tôi ngồi ở hàng đầu, Reina ở hàng thứ tư và Itsuki ngồi ở hàng thứ bảy. Nhờ vào cái tên của bản thân mà tôi suýt chút nữa đã ngồi ở vị trí sát với hành lang nhất, nhưng may mà Akabane-kun đã giải thoát tôi khỏi số phận ấy. Vì lý do nào đó mà giờ Reina đang ngồi ở chỗ của tôi và lườm mọi người xung quanh cổ. Tôi không biết cổ đang muốn thị uy điều gì, nhưng dường như cô ấy đang cảnh giác với những người ngồi xung quanh tôi.
“Cậu có thể ngừng cư xử như một kẻ kỳ quặc ngay ngày đầu đi học được không? Họ sẽ nghĩ tớ là trùm băng đảng nào đó và không dám tiếp cận tớ mất.”
“Ồ, trật tự nào. Tớ chỉ đang thận trọng để chắc rằng sẽ không có ai lén lút nhìn cậu thôi. Nhìn cô gái ngồi phía cuối lớp xem, cô ấy đang nhìn cậu suốt từ nãy đến giờ rồi đấy.”
Thấy Reina nói vậy, tôi liền liếc nhìn cô gái đó… người có dáng vẻ y hệt bạn thuở nhỏ của tôi, Tsubasa. Ánh mắt của bọn tôi chạm nhau, và rồi cô ấy cuống cuồng nhìn sang phía khác. Chờ đã... liệu đó có thật là Tsubasa không nhỉ? Nhưng mà… chuyện đó thực sự khả thi ư? Bạn thuở nhỏ của tôi đã chuyển đến cùng nơi và nhập học cùng trường với mình ư? Cái xác suất gì thế này?
“…Tsubasa?”
Tôi bỗng gọi tên cô ấy trong sự bối rối tột độ. Não tôi đang xoay sở để có thể chấp nhận hiện thực này, khi mà sự thật đang hiện hữu ngay trước mặt tôi.
“…Nanato-kun.”
Và rồi, cô gái đó liền ngẩng mặt lên và rụt rè đáp lại… Không đời nào như vậy được, đúng không?*Tsubasa*
Tôi đã luôn thích một người – bạn thuở nhỏ Amami Nanato của tôi, người mà tôi đã ở cùng suốt từ khi tôi có ý thức về bản thân hồi còn nhỏ. Cậu ấy luôn sẵn sàng để làm mọi việc, luôn tán gẫu với tôi mỗi khi có hứng thú, và cậu ấy còn luôn chơi những trò bản thân ghét đến khi thắng mới chịu dừng…
Khi nhắm mắt lại, tôi có thể thấy Nanato-kun đang ở ngay trước mặt. Nụ cười của cậu ấy luôn luôn cung cấp năng lượng cho tôi, khuôn mặt bối rối của cậu ấy càng khiến bạn phải quan tâm nhiều hơn, và vẻ mặt nghiêm túc thì khiến bạn muốn ủng hộ cậu ấy. Đối với tôi, cậu ấy chính là người quan trọng nhất trên thế gian này, và tôi luôn muốn được ở bên cậu. Vậy nên vào cái đêm tôi thổ lộ tình cảm của mình với phụ huynh của mình, ba tôi đã biến tôi trở thành hôn thê của Nanato-kun. Dù đó chỉ là một lời hứa được lập nên trong một phút giây cao hứng, nhưng nó lại khiến tôi cực kỳ hạnh phúc. Tôi rất sợ việc phải chia cắt với cậu ấy, vậy nên tôi muốn có một mối quan hệ nào đó để có thể giữ cậu ở cạnh mình.
Tuy nhiên, kể từ khi có hôn ước với nhau, tôi dần cảm thấy quá xấu hổ để có thể nói chuyện bình thường với cậu ấy. Và trong vòng mười năm, tôi dần nhận thức cậu ấy như một đứa con trai, và nó chỉ khiến tôi trở nên lo lắng hơn khi ở bên cậu ấy. Tôi nghĩ Nanato-kun cũng cảm thấy như vậy do cậu ấy cũng đã ngừng dành thời gian ở cạnh tôi mọi lúc. Thật là trớ trêu khi việc có hôn ước với nhau lại khiến hai đứa dần trở nên xa cách. Nhưng tôi tin quãng thời gian này rồi cũng trôi qua và bọn tôi sẽ lại có thể nhìn mặt nhau như thường.
Dẫu vậy, niềm tin này của tôi đã bị dập tắt nhanh hơn dự định. Năm lớp 5 tiểu học, Nanato-kun phải chuyển đến Tokyo, và hai đứa đã phải xa cách nhau. Tương lai mà tôi lo sợ nhất đã ập đến một cách không thương tiếc. Kể từ lúc đó, tôi cảm tưởng như đã bị bỏ lại một mình trên thế gian này. Khi lên sơ trung, tôi đã cố kết bạn và tham gia các câu lạc bộ, nhưng trái tim tôi vẫn luôn trống rỗng. Tôi đã cố để quên cậu ấy nhưng lại không thể. Tôi hi vọng những cảm xúc này sẽ phai dần đi theo thời gian… nhưng điều đó lại không hề xảy ra. Vậy nên tôi đã bỏ cuộc. Tôi dừng việc cố gắng quên đi cậu ấy.
Dù đang học năm ba sơ trung nhưng tâm trí tôi vẫn chỉ luôn nghĩ về việc được gặp cậu ấy. Và may thay, một cơ hội đã xuất hiện và tạo ra cú hích cuối cùng mà tôi cần. Chị tôi phải chuyển lên Tokyo để học đại học, vậy nên tôi đã hỏi chị ấy xem liệu mình có thể tới đó cùng chị và theo học ở Tokyo không. Tôi đã rất sợ hãi khi môi trường xung quanh bỗng biến chuyển đột ngột như này.
Nhưng, nỗi sợ ấy lại bị lấn át hoàn toàn bởi khao khát được gặp lại Nanato-kun của tôi. Và lúc này đây - cậu ấy đang đứng ngay trước mắt tôi. Ngạc nhiên thay, ngay khi những mong ước của bản thân đã trở thành hiện thực thì tôi lại trở nên bình tĩnh hơn mong đợi.
“Mày quen cô ấy à?”
Bạn của Nanato-kun cất tiếng hỏi và cậu ấy gật đầu. Dường như cậu ấy cũng đang cảm thấy bối rối, thậm chí cậu ấy còn không nhìn thẳng vào mắt tôi nữa. Bằng cách nào đó thì điều này thực sự khiến tôi tổn thương.
“Cái cô bạn mà mày đã luôn ở bên hồi học tiểu học à?”
“Bạn thuở nhỏ của tao.”
“Hở? Ý mày là cô bạn thuở nhỏ và cũng là hôn thê mà mày từng kể đó hả?! Tưởng mày bịa chứ?!”
“Cái… Tên khốn này, im coi!”
Cơ thể của Nanato-kun đang bị lắc đều sang hai phía bởi bạn của cậu ấy. Việc cậu ấy có kể về tôi cho bạn bè mình khiến tôi cảm thấy hạnh phúc. Vậy ra cậu ấy không hề quên mình, hay vờ như mình không hề tồn tại…
“…Chuyện quái gì thế, Nanato?”
Nhưng, có một cô nàng đang tỏ ra giận dữ với Nanato-kun. Dường như cô ấy là một người bạn khác của cậu ấy, nhưng cổ vừa đá thật mạnh vào bàn cậu ấy trong cơn tức giận và khiến người người mọi người xung quanh kinh hãi. Cô ấy có dáng vẻ hoàn hảo của một gyaru chốn thành thị, với một vẻ ngoài diêm dúa. Trông cô ấy trái ngược hoàn toàn với một đứa có vẻ ngoài quê mùa như tôi, và chỉ mỗi việc nhìn cô ấy tôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy lo lắng. Cô ấy là ai vậy? Cổ cũng gọi Nanato-kun bằng tên luôn kìa…
“Ừm, như cậu thấy đấy… Mọi chuyện chỉ là… erm…”
“Tớ không hiểu cậu đang nói cái quái gì hết.”
Nanato-kun bắt đầu trở nên lóng ngóng khi bị cô ấy lườm. Biểu cảm và cử chỉ của cậu ấy cũng chẳng thay đổi là bao trong mấy năm vừa qua. Tôi càng trở nên hạnh phúc hơn khi nhận ra cậu ấy y hệt ngày xưa.
“Về cơ bản thì đây chỉ là… Ừm, đúng là như vậy đấy.”
“Nghe đây, Nanato… Mỗi khi cậu cảm thấy ăn năn hối lỗi về việc gì đó thì cậu luôn cố để che giấu mọi chuyện như này. Nếu cậu không nói thẳng ra thì sao mà tớ hiểu được?”
Khuôn mặt của Nanato-kun dần trở nên tái nhợt khi bị dồn vào trong góc. Tôi cảm thấy buồn lây và cũng không thể ngồi yên quan sát được nữa. Tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu ấy làm vẻ mặt như vậy nữa.
“Ưm… Tớ nghĩ cậu không nên ép buộc cậu ấy như vậy đâu…”
“Sao cơ?”
Tôi lấy hết can đảm để xen vào giữa Nanato-kun và cô gái ấy, và giờ thì cổ đang lườm tôi. Dù rất sợ… Nhưng, Nanato-kun quan trọng hơn!
“Tsubasa, để tớ giới thiệu với cậu. Cô ấy là bạn tớ, Chiba Reina.”
“H-Hiểu rồi…”
Nanato-kun bước lên đối diện với cô ấy và giải thích về mối quan hệ giữa bọn tôi. Trông có vẻ như họ không hẹn hò với nhau, đúng hơn thì họ chỉ là bạn. Và tôi còn cảm thấy mừng vì nếu như cậu ấy mà có người yêu rồi thì chắc tôi sẽ chết vì sốc mất.
“…Tránh xa ra khỏi Nanato đi.” Cô ấy lẩm bẩm với tông giọng đủ nhỏ để Nanato-kun không thể nghe thấy.Những câu từ lạnh lùng khiến tôi rùng cả mình. Nó giống như một lời cảnh báo hơn là một câu đùa giỡn. Nhưng, đáng nhẽ đó phải là câu của tôi mới đúng. Tôi không muốn có bất cứ rắc rối nào đến gần Nanato-kun đâu…*Nanato*
Cảm giác như thời gian đang quay lại thời bọn tôi còn là những đứa trẻ, tất cả đều nhờ vào việc Tsubasa hiện đang đứng ngay cạnh tôi. Mái tóc đen của cô ấy vẫn đẹp y như những gì tôi còn nhớ, kết hợp với cặp kính trên mặt. Nhìn qua toàn bộ cơ thể thì chắc chắn cô ấy đã phát triển thành một người phụ nữ, nhưng nhỏ trông vẫn hệt như Tsubasa ngoan ngoãn hồi còn bé mà tôi nhớ.
“Tsubasa, sao cậu lại ở đây?”
“Tớ mới chuyển từ Fukuoka lên đây không lâu trước đó. Mẹ cậu đã kể tớ nghe về ngôi trường mà cậu định theo học, nên tớ cũng đã làm bài kiểm tra đầu vào vào đây luôn.”
Tại sao tôi lại không được báo trước về chuyện này thế nhỉ?! Dường như tôi cần phải chất vấn mẹ ngay khi về nhà mới được.
“Vậy… cậu vẫn nhớ tớ… khiến tớ hạnh phúc lắm đó.”
Việc dùng giọng địa phương vào lúc này chỉ khiến việc tôi đang tiếp xúc với chính Tsubasa trở nên rõ ràng hơn. Cô ấy thực sự chuyển đến đây… Và sau cùng thì đây cũng không phải là mơ rồi.
“Tsk.”
Tôi nghe thấy tiếng tặc lưỡi của Reina ở ngay kế bên. Tôi hiểu là cô ấy đang giận tôi, nhưng tôi cũng sợ rằng Tsubasa sẽ hiểu lầm rằng nhỏ là người duy nhất đang bị nhắm đến, nên tôi mong cổ sẽ dừng hành động đó lại.
“Cô ấy là ai? Giải thích cho tớ đi chứ.” Reina kéo tay áo tôi lại và áp sát vào.
“Tớ đến từ Fukuoka, đúng chứ? Cô ấy là bạn thuở nhỏ sống ngay cạnh nhà tớ hồi đó. Tên cổ là Shiroki Tsubasa.”
“Hmmm… Thật không đó?” Reina lắng nghe câu chuyện của tôi với vẻ mặt đầy phức tạp và rồi quay sang lườm Tsubasa ở ngay sau lưng tôi.
Tôi không hề mong đợi cuộc hội ngộ đầy cảm động này ngay vào ngày đầu nhập học, vậy nên đầu óc tôi cũng đang cố xoay sở để theo kịp. Những học sinh khác ở xung quanh thậm chí còn quan sát từ xa như kiểu đang được chứng kiến việc quay phim nào đó vậy.
“Tớ đoán bọn mình lại được ở cùng nhau rồi nhỉ… Nanato-kun?”
Giọng nói dễ chịu của Tsubasa đã chữa lành đôi tai tôi. Tuy nhiên, Reina lại mạnh tay chỉnh lại cái bàn mà cổ vừa đạp và dậm chân quay lại chỗ ngồi của mình, để lại mình tôi đang đứng ngồi không yên giữa tình huống này. Không khí của lớp học cũng dần trở nên yên ắng và tồi tệ hơn, khiến cho tôi cảm thấy có lỗi.
“Tao đoán là từ giờ mọi chuyện sẽ dần trở nên cay đắng hơn rồi nhỉ?” Itsuki nói với nụ cười toe toét trên mặt.
Dường như cậu ta lựa chọn cách làm đơn giản nhất là mọi chuyện vừa xảy ra không hề liên quan gì đến cậu ta cả, nhưng tôi cũng hoàn toàn không biết phải làm gì trong tình cảnh này.
“Về chỗ ngồi đi!”
May thay, giáo viên chủ nhiệm đã bước vào lớp và xua tan đi bầu không khí tệ hại ấy. Theo yêu cầu của giáo viên, tất cả học sinh đều quay về vị trí của mình và ngồi xuống. Giữa buổi tự giới thiệu bản thân, tôi có liếc lại đằng sau và tình cờ lại chạm mắt với cả Tsubasa. Sau đó, tôi cũng bắt gặp ánh mắt của Reina nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi đã hiểu tại sao nãy giờ bản thân lại thấy bồn chồn rồi. Tôi đoán là bản thân đã vô thức cảm nhận được ánh mắt của cô ấy. Sau lời giải thích và phát biểu của giáo viên, tất cả học sinh đều phải di chuyển về phía nhà thể chất nơi lễ nhập học được tổ chức. Itsuki và Reina đi ra phía chỗ ngồi ngay sát hành lang của tôi. Tôi liếc nhìn Tsubasa, nhỏ cũng đang nhìn tôi và quyết định tiến lại gần chỗ vị trí ngồi gần hàng lang của tôi, nhưng Reina lại chộp lấy tay tôi và bảo cô ấy có vài lời cần nói với tôi. Trong khi đó, một cô nàng vui tươi ngồi phía trên đã bắt chuyện với Tsubasa nên nhỏ đã hướng ánh mắt ra khỏi tôi.
“Đi với tớ nào!” Reina khẽ đá vào chân tôi và bước ra ngoài lớp.
“Cậu đang giận vì điều gì thế, Reina?”
Kể cả lúc này, Reina vẫn luôn nghịch mái tóc của mình mỗi khi cổ cảm thấy không thoải mái. Cùng với cả vẻ ngoài gyaru thì mọi thứ của cô ấy đều khiến tôi phải cảm thấy sợ.
“Tớ không giận hay gì hết.”
Dù nói vậy, nhưng sau khi đã dành nhiều ngày ở cùng với cô ấy vào năm ba sơ trung, thì tôi có thể biết chắc rằng có chuyện gì đó không ổn.
“Itsuki, Reina đang giận, đúng chứ?”
“Sao tao biết được? Cô ấy luôn tỏ ra như vậy với người khác trừ mày thôi.”
Nghe cậu ta nói vậy làm tôi chợt nhớ đến lần đầu gặp Reina của bản thân. Tôi nhớ cô ấy nói chuyện khá thẳng thừng và không tỏ ra hứng thú chút nào ngay cả khi ở cạnh tôi, và cổ thì luôn nổi bật trong lớp. Sau đó tôi đã được nhờ để giúp cô ấy trong việc học vào tháng chín năm ngoái, và rồi chúng tôi đã cùng nhau chuẩn bị cho kỳ kiểm tra, sự kiện đã giúp hai đứa trở thành bạn bè như này. Có thể thấy dường như Reina luôn tỏ ra lạnh nhạt với bất cứ ai xung quanh cổ.
“Mối quan hệ với cô nàng đó là sao vậy hả? Tớ chưa từng được nghe bất cứ điều gì về chuyện ấy cả.” Reina đột nhiên quay lại và nghiêm túc tiến về phía tôi.
“Cô ấy là bạn thuở nhỏ của tớ?”
“Cái đó thì tớ vừa nghe rồi. Nhưng, Hirose vừa bảo rằng cổ còn là hôn thê của cậu nữa. Tớ không thể hiểu nổi điều này. Cái phong tục cổ hủ như này vẫn còn tồn tại à?”
“Chuyện đó xảy ra từ lúc bọn tớ còn học tiểu học rồi. Cha của hai đứa chỉ đùa cợt và bất chợt đưa ra quyết định vậy thôi. Chưa kể ba mẹ tớ cũng đã ly hôn, và ông ấy còn bỏ đi tận đâu rồi ấy, nên cũng chẳng phải chuyện gì to tát.”
Đúng là bọn tôi chưa hề được bảo rằng “hôn ước đã bị hủy bỏ” hay gì đó tương tự, nhưng tôi khá chắc là mọi chuyện cũng chẳng còn quá quan trọng…nhỉ?
“Ahhh, geez!” Reina nhìn xuống sàn rồi bắt đầu bước tiếp.
“Không phải trước đây cũng từng xảy ra chuyện như này rồi à? Cái lúc mà Nakahara chợt nói về bạn gái cũ Susuki của mày ngay trước mặt cô ấy.”
“…Ah, ừm, hình như vậy.”
Hồi năm hai sơ trung, tôi đã từng hẹn hò với cô nàng có tên Susuki-san trong khoảng ba ngày. Tôi đã bị từ chối ngay tức khắc, nên nó đã trở thành một vết nhơ trong lịch sử cá nhân của tôi. Xin đừng quá bận tâm về chuyện đó. Khi mà Reina được nghe kể về nó thì phản ứng của cổ cũng y hệt bây giờ. Dù cô ấy có nói là mình không giận, nhưng cách cư xử của cô ấy lại trái ngược hoàn toàn. Hiểu rồi… Vậy nên tôi gần như đã nói dối cổ. Tôi chỉ bảo rằng Susuki là người duy nhất mà tôi từng hẹn hò, nhưng giờ bỗng chốc lại có một vị hôn thê của tôi xuất hiện. Và do tôi với Tsubasa chưa từng hẹn hò với nhau, nên tôi cũng chỉ coi nhỏ như một người bạn thuở nhỏ không hơn không kém, đó là lý do tại sao tôi không suy nghĩ quá nhiều về chuyện này. Hơn nữa, Tsubasa giống như cô em gái hơn. Tôi có cảm giác như kiểu hai đứa là anh em sinh đôi ấy.
“Xin lỗi, Reina. Tớ không còn để tâm đến lời hứa đó rồi, vậy nên tớ mới không đề cập đến nó nữa.”
“Được rồi, tớ tha thứ cho cậu… chắc vậy.”
Sau cùng thì có vẻ như cô ấy giận vì tôi đã nói dối cổ. Thật lòng mà nói, Reina có thể thẳng thắn nói với tôi lý do khiến cổ nổi giận, nhưng cô ấy lại luôn gặp khó trong việc để lộ cảm xúc thật của bản thân.
“Tốt hơn hết là cậu nên đãi tớ
gì đó đi.”
“Chiều nay bọn mình cũng không phải lên lớp, sao lại không nhỉ?”
“Yeah, yeah! Waaah, thật vui quá đi. Tớ thực sự yê- Ý tớ là, cậu thực sự là một người tuyệt vời đó.”
Để tỏ bày tấm lòng chân thành của bản thân, tôi nhấn mạnh rằng lúc nào mình cũng sẵn sàng hết. Dường như Reina rất thích điều này, nhất là khi cô ấy đang áp sát tôi với biểu cảm vui vẻ.
“Hmm, lạ thật đấy… Đợt trước tao giúp mày tìm lại điện thoại, tao đã nói câu y hệt và chẳng có chuyện gì xảy ra cả…”
“Ặc.”
Itsuki như đang bắt chước Co*an-kun khi kể lể chuyện quá khứ. Tôi thực sự hy vọng rằng cậu ta sẽ quên chuyện đó đi.
“Vậy hãy đi cùng nhau nhé. Mọi thứ cũng trở nên vui vẻ hơn đó.” Reina quay lại nhìn tôi và Itsuki rồi đưa ra lời gợi ý cùng nụ cười trên môi.
Nụ cười đó của cổ có thể chữa lành mọi vết thương, và câu nói đầy tình cảm “càng đông càng vui” khiến tôi thấy rất vui vì đã được sống trong khoảnh khắc này.
“Ah, Reina! Cẩn thận đằng sau.”
Lời nhắc nhở của tôi đến có hơi trễ nên Reina vẫn đang tiếp tục đi lùi về phía sau cho đến khi va phải vào học sinh khác.
“Ah.”
Do mất thăng bằng nên Reina đã ngã sà vào tay tôi nên tôi đành ôm chầm lấy cổ. Trong một khoảng khắc ngắn ngủi, cơ thể đầy đặn của cô ấy đã ép vào người tôi. Cảm giác mềm mại mà bạn không thể cảm nhận được theo bất kỳ cách nào khác đã khiến tim tôi đập loạn xạ.
“C-Cảm ơn cậu.”
Reina nhanh chóng rời khỏi người tôi với đôi má đã ửng đỏ. Có lẽ cổ cảm thấy xấu hổ vì suýt chút nữa đã ngã ngay trước mặt bọn tôi. Đối với tôi, Reina là một người bạn tốt mà tôi vô cùng tin tưởng. Chỉ có một vấn đề duy nhất là cô ấy có trông có hơi quyến rũ như một người phụ nữ mà thôi. Tôi muốn coi cô ấy như là một người bạn, nhưng vẻ ngoài của cổ lại khiến cho tôi không thể không có những suy nghĩ dâm dục. Tôi chẳng thể nào coi cô ấy như một người phụ nữ được. Hồi năm ngoái lúc bọn tôi đang ôn tập cho kỳ kiểm tra, tôi đã cố gắng dựng lên bức tường để ngăn cách bản thân khỏi những suy nghĩ đó, nhưng giờ cả hai đứa đều học chung cao trung nên bức tường đã đổ bể rồi. Bằng chứng là những suy nghĩ của tôi về cô ấy đang dần trở nên lệch lạc. Sau cùng thì có lẽ tình bạn khác giới là bất khả thi… hay là do tôi không thể kháng cự lại trước phụ nữ? Reina là bạn thân nhất của tôi, nên điều này khiến tôi tò mò không biết chuyện gì sẽ chờ đợi ở phía trước nếu bọn tôi vượt quá khỏi mối quan hệ như bây giờ-*Tsubasa*
Tôi đã xoay sở để được đoàn tụ với Nanato-kun. Chuyện này xảy ra cứ như là mơ vậy. Mọi thứ diễn ra thật dễ dàng và ngọt ngào. Như thể tôi đang bay bổng giữa bầu trời đầy kẹo bông vậy. Sau hơn 5 năm mới được đoàn tụ với nhau, trông Nanato-kun đã trưởng thành hơn nhiều, và giọng của cậu ấy cũng khác hẳn. Cậu ấy đã trở thành một Nanato-kun mà tôi không hề hay biết. Nhưng sau cùng thì tôi cũng có thay đổi mấy đâu. Trái tim tôi vẫn luôn rung động mỗi khi nhìn thấy cậu ấy. Dẫu cho…tôi không muốn hai đứa lại xa cách nhau chỉ vì tôi luôn tỏ ra khó xử mỗi khi ở gần cậu ấy. Lần này, tôi muốn đàng hoàng được cạnh bên cậu ấy và trân trọng mọi khoảnh khắc hai đứa dành cho nhau.
“Nè, nè, cùng đi đến nhà thể chất đi!”
Ngay khi tôi định đi về phía chỗ của Nanato-kun thì cô bạn ngồi ngay phía trước tôi, Shibata Yuzuyu-san, đã bắt chuyện với tôi.
“Ừm, được thôi.”
Tôi quyết định nhận lời mời của cô ấy. Tôi không muốn suốt ngày quanh quẩn bên Nanato-kun và gây rắc rối cho cậu ấy, vậy nên tôi sẽ từ từ thu hẹp khoảng cách giữa hai đứa. Hơn nữa, tôi vẫn cảm thấy có chút xấu hổ khi nói chuyện với cậu. Tôi đã luôn nghĩ về cậu ấy trong suốt thời gian qua, và mới nhiêu đó thôi cũng là quá đủ để khiến lồng ngực tôi nóng ran rồi.
“Nè, nhìn tớ này.” Shibata-san đột nhiên nhảy múa như thể đang ở Awaodori, dường như cổ đang chờ đợi phản ứng hay lời đáp lại của tôi nhỉ…?
“Cậu đang làm gì vậy?”
“Ồoo! Giọng địa phương Hakata! Vậy chắc hẳn cậu đến từ Kyushu, đúng không?” Shibata-san trở nên hưng phấn một cách kỳ lạ khi nghe thấy tôi nói bằng giọng địa phương, nhưng ít nhất thì có vẻ như cô ấy không hẳn là người xấu.
“Ừm, tớ đến từ Fukuoka.”
“Waaah, hiếm thấy thật đó. Tên của Yuzu là Shibata Yuzuyu! Rất vui được gặp cậu!”
“Hân hạnh được gặp cậu.”
Tôi đoán giọng địa phương như tôi hẳn là rất nổi bật ở Tokyo. Chắc phải làm quen với cách nói bình thường không thì mình sẽ bị coi như là đồ nhà quê mất…
“Cậu biết ba người họ à? Sáng nay Yuzu thấy cậu nói chuyện với họ.”
“Cái cậu con trai ngồi chéo phía kia là bạn thuở nhỏ của tớ, Amami Nanato. Bọn tớ sống ngay cạnh nhau hồi còn bé. Nhưng tớ lại không quen hai người bạn kia của cậu ấy.”
“Hiểu rồi. Cái cậu cao cao kia trông thật đẹp trai và ngầu nhỉ? Điên rồ thật ấy!”
“Đ-Đúng vậy…”
Dường như Shibata-san đã để mắt đến bạn của Nanato-kun. Cậu ta khá cao và vẻ ngoài cũng ưa nhìn, nhưng với tôi thì Nanato-kun vẫn là ngầu nhất. Và việc này không chỉ nhờ vẻ bề ngoài của cậu ấy. Tôi hiểu rõ tính cách, tinh thần cũng như thái độ của cậu. Kể cả ban nãy khi họ vừa bước ra ngoài hành lang, cậu ấy đã ngăn bạn mình lại ngay trước khi họ va phải một cô gái khác. Tôi đã chứng kiến tất cả việc đó.
“Chờ một chút… bạn thuở nhỏ của cậu ở Fukuoka, và giờ tái hợp ở Tokyo ư? Tuyệt thật đấy! Có phải cậu đuổi theo bạn thuở nhỏ đã bị chia cách không? Tình đầu mà cậu không thể rũ bỏ ư?”
“Ưm… Không hẳn, tớ đã luôn muốn được học ở Tokyo. Chỉ là một sự tình cờ đầy hạnh phúc thôi à.”
Shibata-san bất ngờ đoán đúng tình huống của tôi, nhưng tôi lại cảm thấy quá xấu hổ để có thể thừa nhận việc đó. Đúng hơn thì tôi còn không tin rằng hai đứa lại được xếp vào chung lớp… Đây chắc hẳn là định mệnh nhỉ, đúng chứ? Nanato-kun và tôi được gắn kết với nhau thông qua sợi tơ hồng của định mệnh. Chắc hẳn là vậy.
“Rồi, rồi… Nhưng Yuzu cảm thấy có chút nhẹ nhõm đó. Amami-kun trông rất thân với cô nàng gyaru đáng sợ kia đó. Cá chắc họ đang hẹn hò, và có khi không đến hai tuần nữa là họ sẽ hôn nhau khắp nơi luôn mất.”
“Hở?! Vậy họ thực sự đang hẹn hò với nhau sao?!”
“Ai biết? Yuzu nghĩ chuyện đó cũng có thể xảy ra lắm chứ… Với lại, cậu có vẻ đang hoang mang lắm ha.”
Shibata-san thấy cách tôi phản ứng lại trước những lời nói của cổ, nhưng cứ hễ có chuyện liên quan đến Nanato-kun thì tôi dù cố đến đâu cũng chẳng
giữ bình tĩnh nổi. Cô nàng luôn luôn bám quanh Nanato-kun…Chiba-san, nhỉ? Cậu ấy nói họ chỉ là bạn, nhưng trông cô ấy cứ như vệ tinh quanh quẩn bên cậu ấy mọi lúc mọi nơi vậy.”
Vào năm lớp 4, tôi phát hiện thấy Nanato-kun đang trò chuyện với một nữ sinh cao trung trông như gyaru và còn đưa tiền cho chị ta. Tôi liền kể với ba mẹ cậu ấy về chuyện đó, và rồi cậu ấy đã bị quở trách. Tôi buồn vì đã không nghe được chi tiết vụ việc, nhưng mẹ cậu ấy kể lại rằng chị ta là người khơi mào và Nanato-kun không có lỗi gì cả. Nhưng kể từ đó, mỗi khi bắt gặp nữ sinh cao trung hay gyaru, thì cậu ấy luôn núp sau lưng tôi. Và giờ, cậu ấy lại kết bạn với một gyaru… Hay là cô ấy đang đe dọa cậu? Có lẽ cô ta đã trấn lột tiền của cậu ấy như những cô gái trước đó. Nếu là vậy thì tôi phải giải cứu cậu ấy. Nếu cứ như này thì cậu ấy sẽ sụp đổ vì những căng thẳng đã được tích tụ từ trước mất. Và rồi một ngày nào đó cậu ấy sẽ gia nhập vào một trong những băng đảng mình đã thấy trên TV…
“Hơn nữa, vì là bạn thuở nhỏ nên sao cậu không hỏi cậu ấy đi? Trước hết thì, hay là cậu không biết cách để mở lời?”
“…Tớ thậm chí còn không có điện thoại thông minh vào thời điểm cậu ấy chuyển đi, nên tớ không có cách nào liên lạc với cậu ấy hết. Đó là lý do tại sao về cơ bản thì tớ không biết tí gì về cuộc sống lúc này của cậu ấy cả.”
Quay trở lại hồi lớp 5, tôi rất tự tin về việc bản thân hiểu rõ mọi thứ về Nanato-kun, nhưng sau tất cả những chuyện đã xảy ra từ đó đến giờ, tôi hầu như không còn biết gì cả. Và tôi cũng có chút sợ khi phải trực tiếp hỏi cậu ấy. Nếu như tôi lên tiếng hỏi về việc cậu đã có người yêu rồi hay chưa, có lẽ cậu ấy sẽ nghĩ tôi là một đứa kỳ quặc… và nếu chẳng may câu trả lời là có rồi thì chắc tôi sẽ rơi vào hôn mê trong vài năm tới mất.
“Được rồi… Khá là khó nhe. Nhưng, cũng có những trở ngại trong tình yêu mà, và Yuzu sẽ ủng hộ cậu, Tsubasa-chan. Woo, woo, Tsubasa! Hãy chiếm lấy cậu ấy, Tsubasa! Cậu có thể làm được, Tsubasa!” Shibata-san đột nhiên nhảy lên nhảy xuống như thể là một hoạt náo viên thể thao.
Tôi thấy vui vì cô ấy có cảm nhận như vậy, nhưng điều này lại thu hút rất nhiều sự chú ý về phía bọn tôi.
“Cảm ơn, Shibata-san… Ah, chờ đã, tớ có nói về tình yêu hay gì đâu!”
“Xin lỗi, nhưng nhìn cậu là đã thấy rõ rồi. Chỉ trong ba giây Yuzu có thấy thấy rằng cậu rất thích cậu ta.”
“Ugh… xấu hổ ghê…”
Tôi đoán cảm xúc của bản thân rõ ràng tới mức cô ấy nhìn thấu tôi một cách dễ dàng.
“Hơn nữa! Giờ bọn mình đã là bạn rồi nên ngưng gọi tớ là ‘Shibata’ đi!”
“V-Vậy thì… Yuzuyu-chan?”
“Ừm! Đúng rồi đó! Cố lên!” Cô ấy giơ ngón tay cái với tôi cùng một nụ cười rạng rỡ.
Cuối cùng thì tôi cũng đã có được người bạn đầu tiên ở Tokyo. Tôi luôn ngưỡng mộ những người vui vẻ và tràn trề năng lượng như cô ấy. Tôi luôn phải đấu tranh với mặt tiêu cực của bản thân, và tôi cũng không tự tin cho lắm…
Khi đến nhà thể chất, bọn tôi phải đổi sang giày đi trong nhà.
“Ah.”
Tôi đang định thay giày thì đột nhiên mất thăng bằng và loạng choạng lùi lại về sau cho đến khi có một cô gái phía sau đỡ tôi đứng thẳng.
“Cảm ơn cậu nhiều,” Tôi gửi lời cảm ơn và cổ liền mỉm cười với tôi.
“Cậu có hơi vụng về ha, Tsubasa-chan.”
“Ack…”
Không thể tin rằng tôi đã suýt ngã trong lúc đang thay giày… đúng là tôi không thể nào phản bác được lời châm chọc của cô ấy. Tôi luôn nhận phải phản ứng khó chịu mỗi khi chuyện này xảy ra, và giờ thì mọi thứ lại càng thêm phần phức tạp.
“Nhưng cái cách đánh trống lảng đó của cậu cũng dễ thương ghê á.”
“Không hẳn… Mọi người ở trường sơ trung của tớ luôn tỏ ra khó chịu với tớ, nên tớ nghĩ chuyện này thật là thảm hại.”
“Thật ư? Nhưng tớ tưởng đám con trai thích kiểu con gái như này mà?”
“Chỉ khi họ trông đáng yêu thôi.”
Những cô gái đáng yêu nhưng vụng về trong lớp luôn được đám con trai chào đón với ánh mắt ấm áp, nhưng không ai để tâm đến tôi cả. Tôi vẫn nhớ như in điều này.
“Ừm thì Yuzu cũng có đôi chút hậu đậu á, nên đừng lo. Có lần cô ấy vắt ít chanh lên món gà rán của mình, nhưng cuối cùng cổ lại vắt nhầm vào sốt thịt gà đó!” Yuzuyu-chan kể về một lần hậu đậu của cổ.
“…Tớ nghĩ việc đó còn vượt qua cả vụng về và đạt đến độ ngốc nghếch luôn rồi.”
“Waaah! Hơi quá rồi đó!”
“Xin lỗi, xin lỗi nha, tớ có chút vụng về trong việc chọn câu từ diễn đạt.”
“Cậu không thể cứ đổ tội cho việc hậu đậu của bản thân đâu nhé!” Yuzuyu-chan vỗ vào lưng tôi.
Tôi đoán cô ấy là kiểu người không ngại việc động chạm thân thể với người khác.
“Nè, bọn mình cùng đi uống trà sau giờ học nhé, được không?”
“Cậu chắc chứ?”
“Đương nhiên! Nói chuyện với cậu vui lắm, và vẫn còn nhiều thứ mà Yuzu muốn hỏi cậu nữa!”
Chúng tôi nhanh chóng hứa hẹn với nhau về việc ghé chơi đâu đó sau giờ học. Tôi vẫn còn nhiều điều muốn nói với cả Nanato-kun, nhưng tôi cũng không muốn cậu ấy coi mình như một kẻ vô vọng, nên bữa nay tôi sẽ dành thời gian với Yuzuyu-chan vậy. Không cần thiết phải quá vội vàng tại Nanato-kin cũng sẽ không rời đi và bỏ mặc tôi như trước đây nữa…*Reina*
Cuối cùng, cuộc sống cao trung của tôi đã bắt đầu. Có vài giáo viên phát biểu ở trong lễ nhập học, nhưng vì chẳng mấy quan tâm nên tôi đành ngồi dũa móng tay. Hiệu trưởng nói về những mục tiêu, giấc mơ và mấy thứ tương tự, cố để nhồi nhét những hoài bão đó vào đầu óc chúng tôi. Nhưng thật lòng thì tôi không hề có thứ gì như vậy và cũng chả có kế hoạch gì để cống hiến bản thân cho ngôi trường này cả. Tôi chỉ muốn có một cuộc sống cao trung yên bình rồi vào chung trường đại học với Nanato. Trường hợp tệ nhất thì chỉ được ở với Nanato mà thôi. Đó mà điều duy nhất mà tôi khao khát. Chúng tôi đã luôn là bạn tốt của nhau… nhưng nếu Nanato muốn hai đứa vượt qua ranh giới này và bắt đầu hẹn hò, thì tôi chắc chắn vẫn sẽ đồng ý.
Hồi còn học sơ trung, cậu ấy từng bảo rằng mình không có hứng thú với việc hẹn hò, nhưng khi lên cao trung rồi thì có lẽ cậu ấy sẽ lại cảm thấy hứng thú với việc kiếm cho bản thân một cô người yêu… Thực chất thì tôi nghĩ đây là chuyện thường hay xảy ra. Nên tất nhiên, vì tôi luôn là người gần gũi với cậu ấy nhất, có thể tôi sẽ là lựa chọn hàng đầu của cậu ấy, nhỉ? Ước mơ duy nhất của tôi là luôn giữ được vị trí này, nhưng giờ lại tồn tại một mối đe dọa khác – Tất cả là do cô bạn thuở nhỏ Shiroki Tsubasa kia. Chưa kể họ còn có hôn ước với nhau từ nhiều năm trước nữa chứ.
Chuyện này là sao? Hôn thê? Tôi thề là mấy người lạc hậu thật đấy. Điều này có thể hiểu được nếu như Nanato là con trai của một gia đình giàu có hay gì đó đại loại thế, nhưng với những gia đình thông thường, sẽ chẳng ai thực hiện cuộc hôn nhân lợi ích này cả. Nhưng tôi cũng không tốn quá nhiều thời gian để có thể tìm hiểu ra sự thật… Mỗi khi nhìn Nanato thì ánh mắt của cô gái đó tràn ngập tình cảm. Có lẽ cậu ấy đã cùng chơi đùa với cô ấy như những người bạn và tất cả chỉ còn là quá khứ, nhưng dường như cô ta khó có thể thực hiện lời hứa về hôn ước thêm một lần nữa. Tất nhiên tôi không thể nói chắc điều gì nếu như không xâm nhập vào tâm trí cô ta, nhưng khả năng mà cổ thích Nanato là cực kỳ cao.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cô ấy chắc chắn sẽ cố để thân hơn với cậu ấy qua những buổi học trong vòng ba năm sắp tới… Và chỉ nghĩ tới việc đó thôi cũng đủ khiến tôi đứng ngồi không yên. Ừm thì, tôi vẫn khá may khi cô ta chỉ là một cô nàng quê mùa đeo kính. Nhưng, tôi vẫn có cảm giác như kiểu Nanato sẽ chầm chậm rời xa tôi, và điều đó khiến tôi kinh sợ. Tôi không thể mất cảnh giác được… Có lẽ tôi nên ngừng việc quan sát mọi thứ xung quanh cậu ấy và chủ động tiếp cận thên nữa. Nếu không thì mọi kế hoạch của tôi sẽ đổ sông đổ bể mất. Tôi sẽ không để bất cứ ai khác có được Nanato… Tôi sẽ là người duy nhất mãi mãi ở bên cạnh cậu.
Tôi vẫn còn phải đền đáp cậu ấy. Nếu ngày đó không gặp cậu thì có lẽ tôi đã trở nên hư hỏng rồi. Có thể tôi đã trở thành một người phụ nữ với đầy những vết sẹo trong người. Cậu ấy là người duy nhất cho phép tôi được sống một cuộc đời vui tươi, và nhờ có sự giúp đỡ của cậu ấy trong việc học hành mà tôi đã có thể nhập học vào một ngôi trường tử tế. Kể từ khi cậu ấy cứu vớt tôi ra khỏi số phận của bản thân thì tôi đã nguyện trao hết tất cả cho cậu.
Khi lễ nhập học kết thúc, Nanato, Hirose và tôi cùng quay trở lại lớp. Ôi trời, cơ thể tôi vẫn đang nóng bừng… Trong lúc đi đến nhà thể chất, tôi vô tình va phải người ở phía sau và ngã vào vòng tay của Nanato. Thành thật thì tôi vẫn có thể lấy lại được thăng bằng mà không cần cậu ấy giúp, nhưng cảm giác thôi thúc được chạm vào đã khiến tôi cố tình ngã nhào về phía cậu ấy. Sau cùng thì tôi cũng có phải học sinh tiểu học đâu mà gặp khó trong việc giữ thăng bằng. Nhưng nhờ vào việc giả vờ vụng về mà tôi đã được cảm nhận cánh tay của Nanato đang ôm mình, và nó khiến con tim tôi bấn loạn. Tôi không phải là một cô nàng ngây thơ đến độ đỏ bừng cả mặt khi nghe về những thứ như kiểu hôn hít hay quan hệ với nhau, nhưng việc được Nanato chạm vào là quá đủ để khiến tim tôi loạn nhịp.
“Reina, lớp học ở đằng này mà.”
“A-ah, ừm.”
Do được Nanato bất chợt gọi tên nên tôi đã đáp lại với tông giọng có chút kỳ quặc.
“Chuyện gì khiến cậu trở nên căng thẳng như vậy thế?”
“Xin lỗi, tớ vừa mải nghĩ vài thứ ấy mà.”
Giọng nói của cậu ấy như chữa lành đôi tai của tôi. Tôi thực sự thích mọi thứ về cậu ấy… Tính cách, vẻ ngoài và hơn hết là giọng nói.
“Ah.”
Nanato chợt chuyển sự chú ý sang phía khác, và khi tôi nhìn theo hướng mắt của cậu ấy thì thấy cô nàng nhà quê vẫn luôn quanh quẩn nãy giờ trong tâm trí tôi ở hướng đó. Tôi cuống cuồng ngăn cản khi thấy cậu ấy đang định di chuyển về phía cô ta.
“Cậu định đi đâu vậy?”
“Ưm… Ừm thì…”
Nếu cậu ấy không thể thẳng thắn nói ra thì chắc chắn phải có uẩn khúc gì khiến cho cậu ấy không dám kể…
“Mày đang định đến bắt chuyện với bạn thuở nhỏ à?”
“Ừm… Vì giờ bọn tao đã gặp lại nhau rồi nên tao cũng có kha khá điều muốn nói với cô ấy.”
Hirose đã lên tiếng giải vây cho Nanato, người vừa mới gặp khó khăn trong việc lên tiếng. Buồn thay sự giúp đỡ này chẳng khác nào một cú tát vào mặt tôi vậy.
“Sao cậu lại phải vội vàng trong chuyện này thế chứ? Cậu đang học chung lớp với cổ mà, nên cậu sẽ có hàng tá cơ hội để bắt chuyện đấy.”
“Ừm… Chắc vậy…”
Tôi không muốn trở nên bất công như này, nhưng độc mỗi việc nhìn thấy cậu ấy có hứng thú với cô gái khác cũng đủ khiến tôi không thể chịu được.
“Nhưng tớ vẫn thấy tò mò.”
“Không, cậu không thấy vậy.”
Nanato cứ khăng khăng muốn làm vậy nên tôi đành phải kéo tay cậu lại. Tôi biết mình đang là người thúc giục cậu ấy, nhưng việc chạm vào tay cậu cũng khiến tôi trở nên bồn chồn. Bây giờ tôi chỉ nghĩ đến việc cánh tay này có thể sẽ chạm vào bất cứ đâu trên cơ thể mình…
“T-Tại sao vậy?”
“Bởi vì… Ý tớ là, giờ cậu đang ở với bọn tớ.”
“Câu đó ai nói chả được.”
Hirose lại đứng về phía Nanato nữa. Và lần này thì câu nói của cậu ta đã phá tan mọi lập luận trước đó của tôi, như một nhát dao cứa thẳng vào tim vậy. Cuối cùng thì tôi buộc phải thả Nanato ra và để cậu ấy tiến về phía cô nàng nhà quê kia.
“…Cậu có thể không làm vậy mà?”
Tôi lườm sang phía Hirose. Tôi biết mình đang tỏ ra khá ích kỷ, nhưng cậu ta cũng đã chọc tức tôi khi đứng về phía con nhỏ nhà quê kia. Grrrr!
“Cứ bắt ép cậu ta như thế rồi cậu sẽ sớm bị người ta ghét đó.”
“Tớ biết… Nhưng tớ vẫn không thích điều này.”
“Cậu đang tỏ ra sợ hãi thái quá về cô bạn thuở nhỏ của cậu ấy rồi. Nanato sẽ không biến mất đâu, nhất là khi mới chỉ gặp lại cô ấy có một ngày.”
Hirose không hề sai. Kể cả khi tôi không ép buộc họ xa cách nhau thì có lẽ cũng chẳng có bất kỳ sự thay đổi lớn nào sẽ xảy ra. Dù vậy nhưng tôi với Hirose vẫn lén lút lại gần để nghe rõ cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ.
“Nè, Tsubasa. Thời tiết hôm nay khá tuyệt đúng không?”
“Ư-Ừm, đúng thế.”
Cả hai người họ đều đỏ bừng cả mặt khi vụng về bắt chuyện với nhau. Bầu không khí tràn đầy sự ngây thơ đó khiến mũi tôi cảm thấy nhột. Tôi không muốn cậu ấy để lộ ra vẻ mặt mà tôi chưa từng được thấy với người con gái khác.
“Cậu khỏe không?”
“Khá ổn.”
Tôi không thể ngừng tặc lưỡi khi nghe thấy cuộc hội thoại vô vị kia. Cô bạn cùng lớp ngồi cạnh cô nàng nhà quê kia liên tục hướng những động tác đấm bốc về phía tôi, và điều đó khiến tôi tặc lưỡi thêm lần nữa.
“Nhìn xem, không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả, đúng chứ?”
“Nhưng, tớ thực sự ghét điều này.”
Những câu từ của Hirose như gãi đúng chỗ tôi ngứa. Bọn tôi không phải là người yêu, nên tôi không có quyền phàn nàn hay bày tỏ sự bất mãn của bản thân. Đây đơn giản chỉ là cảm giác ghen tuông mà thôi. Và từ ngoài nhìn vào thì trông tôi như một cô bạn gái chuyên đi đeo bám vậy… Nhưng, theo kế hoạch thì bọn tôi sẽ bắt đầu hẹn hò vào một thời điểm nào đó.
“Nhưng điều này khiến tớ nhớ lại lúc cậu nói chuyện với một đứa con trai nào đó trong lễ tốt nghiệp, và Nanato cũng tỏ ra khó chịu y như cậu bây giờ ấy.”
“Không đời nào?!”
Cậu ấy ghen tuông vì mình ư…? Thật điên rồ mà! Mình thực sự rất yêu cậu!
“Oh geez, Nanato… Cậu ấy chưa bao giờ thể hiện ra khía cạnh đó của bản thân cả…”
“Cậu ta chỉ đang cố gắng để che giấu thôi. Đáng lẽ ra tớ không nên vạch trần cậu ta như này, nhưng khi cậu đã cảm thấy có chút khó chịu với cách cư xử của chính mình, nên tớ mới đặc cách kể cho cậu đấy.”
Giờ thì tôi đã hiểu những gì Hirose vừa nói rồi. Tôi biết chuyện Nanato từng có một người bạn nữ giới như tôi, nhưng khi mới bắt đầu hẹn hò với nhau thì họ lại chia tay chỉ sau có ba ngày. Điều đấy chắc hẳn đã trở thành thứ gì đó giống như chấn thương tâm lý, nên cậu ấy mới cố giữ khoảng cách an toàn giữa hai đứa bọn tôi. Và tôi cũng đang làm điều tương tự. Tôi thấy hạnh phúc với việc được ở cạnh bên cậu như một người bạn. Nhưng giờ thì, do cô nàng nhà quê kia mà tôi cảm giác như mình buộc phải vượt qua ranh giới.
“Được nói chuyện với cậu như này… Tớ thực sự hạnh phúc lắm, Nanato-kun.”
“Thật ư? Tớ cũng thấy vậy.”
Nanato và cô nàng nhà quê kia đang đi cùng nhau ngay ngoài hành lang. Việc cô ấy tỏ vẻ hạnh phúc thực sự khiến tôi cảm thấy khó chịu.
“Càng chứng kiến việc này chỉ tổ làm cậu thấy khó chịu thêm thôi. Không có gì xảy ra đâu, nên hãy bình tĩnh đi.”
“Đúng vậy. Tớ đáng yêu hơn so với cô ta, và không đời nào mà cậu ấy lại bị thu hút bởi một người nhà quê như cổ được.”
“Đúng vậy. Miễn là cô ấy không chủ động tấn công hay quyến rũ cậu ta thì chắc chắn Nanato sẽ không rung động đâu.”
Cả hai người họ đang đi xuống dưới cầu thang, còn tôi và Hirose vẫn lẳng lặng theo sau. Vì đang là thời gian rảnh nên đa số học sinh đã quay về lớp hết rồi, chỉ còn lại nơi hành lang trống vắng mà thôi.
“Eeek!”
Đột nhiên cô nàng nhà quê kia chợt mất thăng bằng trong lúc đi xuống dưới cầu thang, và cổ đã bám lấy cánh tay của Nanato trong lúc ngã. Nanato đã bị kéo xuống cùng và ngã sà vào ngực cô ta. Từ từ đã nào. Không hợp lý chút nào cả. Làm thế nào mà một học sinh cao trung có thể vấp ngã như thế được cơ chứ? Chắc chắn cô ta đã cố tình làm vậy! Cô ta đang dùng cơ thể để quyến rũ Nanato! Tôi cũng đã làm vài thứ tương tự vậy… Nhưng tất cả những gì tôi đã làm chỉ là để được ở gần hơn với cậu ấy! Tôi còn không hề áp bộ ngực của mình vào cậu ấy nữa!
“Cô ta đang dùng cơ thể để chủ động quyến rũ cậu ấy!” Tôi hét với Hirose.
Tôi biết đó không phải là lỗi của cậu ấy, nhưng tôi cần phát tiết cơn giận lên ai đó ngay lúc này.
“…Đó chỉ là tai nạn thôi.”
“Không đời nào mà có người lại có thể vô tình ngã giống trong mấy bộ manga khiêu dâm như kia được!”
Dù cậu ta nói đây chỉ là tai nạn nhưng lại đang lắc đầu lia lịa!
“T-Tớ xin lỗi, Nanato-kun!”
“Tớ vẫn ổn mà. Cậu không bị thương chứ?”
“Ừm, tớ không sao.”
Cả hai người họ đều đã đứng dậy, nhưng Nanato thì vẫn đang tỏ ra bối rối với khuôn mặt đỏ như củ cải. Tôi thực sự muốn sút cậu ấy một phát.
“Thực sự xin lỗi… Tớ có hơi hậu đậu.”
“Có những thứ vẫn không hề đổi thay nhỉ? Cậu lúc nào cũng ngốc nghếch như vậy.”
“Waaaah, cậu làm tớ xấu hổ đó…”
Giờ thì thực sự bị chọc cho tức điên lên rồi. Cô ta chỉ coi chuyện đó như một cái cớ mà thôi. Và tôi rất ghét những đứa con gái nghĩ rằng mình trông dễ thương khi ngã như vậy. Họ say mê với sự vô dụng của mình. Thành thật thì nhìn họ như vậy khiến tôi thấy khó chịu. Cô ta giả vờ vụng về để có thể động chạm với Nanato. Tôi đoán là cô ta mưu mô hơn hẳn so với tôi đã nghĩ. Có lẽ ngay từ đầu cô ta đang thực sự cố để cướp lấy Nanato. Không thể chịu nổi mà.
“Kiếm cớ, nói dối, giả vờ ngây thơ và hậu đậu… Cô ta cực kỳ nguy hiểm. Sau cùng thì cô ta chỉ đang cố để tỏ ra dễ thương thôi.”
Chỉ nhớ lại những thứ đó cũng khiến tôi sôi máu. Từng có một cô bạn trong lớp kinh tế gia đình, môn bọn tôi được thực hành học nấu ăn, và dù cho nhầm muối thành đường nhưng cô ta lại cư xử kiểu “Ui, lỗi tớ!” và tất cả đám con trai đều cười rộ lên. Đừng nghĩ những hành động của mình sẽ được tha thứ chỉ bằng cách cho rằng bản thân có chút hậu đậu.
“Chiba, vẻ mặt của cậu đáng sợ lắm đấy.”
“Phụ nữ chỉ biết lấy cớ đúng là tệ nhất mà. Họ không cần nghĩ về bất cứ điều gì và toàn giả vờ ngốc nghếch.”
“…Gia đình cậu bị sát hại bởi kẻ sát nhân loạn trí hay gì à?”
Việc Hirose đang thực sự quan tâm đến tôi đã giúp tôi lấy lại được chút bình tĩnh.
“Có vấn đề gì à?”
“Tính cách của cậu khó hiểu thật đấy, Chiba. Trước mặt Nanato thì cậu toàn cư xử như mèo con vậy.”
Không hẳn là tôi cư xử như vậy… Meow, meow. Tôi chỉ không quan tâm đến bất cứ ai khác ngoài Nanato mà thôi, đó là lý do tại sao trông tôi lại lạnh lùng và luôn giữ khoảng cách với người khác.
“Nếu tớ có tính cách tốt đẹp thì tớ đã không trở thành gyaru rồi.”
Tôi sẽ tiến lại gần rồi bảo rằng bọn tôi còn phải đi đến chỗ khác và tách cậu ấy ra khỏi cô nàng quê mùa kia. Tôi không thể chịu nổi cảnh tượng kia nữa.
“Này, cậu đang định đi đâu thế?” Hirose hỏi.
“Đến đón Nanato.”
“Làm ơn hãy kiềm chế đi, được không…”
“Việc này phụ thuộc vào cô nàng nhà quê kia, đúng chứ?”
Tôi chính là kiểu phụ nữ chỉ biết nghĩ cho bản thân đấy. Ừm thì, có lẽ người khác sẽ coi đây là một tính cách xấu. Nhưng kể cả vậy, đây là cuộc sống của tôi, nên tôi sẽ ưu tiên bản thân mình hơn…*Nanato*
Tsubasa đột nhiên vấp chân và suýt chút nữa thì ngã xuống dưới cầu thang. Tôi đã cố để tóm lấy tay và cứu nhỏ khỏi số phận đó, nhưng cuối cùng thì tôi lại ngã xuống cùng nhỏ. Hồi còn bé, cô ấy cũng thường hay ngã như vậy. Và dường như thói quen này vẫn không hề đổi thay. Tuy nhiên, có một đặc điểm mà chắc chắn cô ấy đã phát triển hơn so với những năm trước – đó là phần ngực. Khi hai người bọn tôi cùng ngã xuống, tôi đã vô tình ngã vùi đầu vào trong bộ ngực của nhỏ, và đây chắc chắn là một Tsubasa mà tôi không hề quen biết. Nó mềm…và ấm…và chỉ nghĩ đến nó tôi cũng đủ khiến đầu tôi bốc hỏa.
“Sao cậu lại chuyển đến đây ngay vào năm nhất cao trung vậy? Cậu có điều gì muốn thực hiện ở chốn thành thị à?” Tôi hỏi Tsubasa đang đi ngay sát bên tôi.
Tôi vẫn có chút lo lắng khi nói chuyện với nhỏ, nhưng khi biết rằng Tsubasa không thay đổi gì nhiều kể từ lần cuối trò chuyện với nhau đã giúp giải tỏa căng thẳng trong tôi. Vì trông cô ấy như kiểu đứa em gái nhỏ nên tôi không cần phải thấy lo lắng khi ở cạnh vậy. Thành thực mà nói, với việc nhỏ mới chuyển đến Tokyo thì mong muốn hàng đầu của tôi về việc bảo vệ và chăm sóc cho nhỏ dần lớn hơn, việc này đã giúp tôi giữ được cái đầu lạnh.
“Đó… là vì…”
Tuy nhiên, không giống tôi, Tsubasa vẫn cảm thấy lo lắng, nhất là khi mặt cô ấy đã đỏ bừng và thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
“…Không có gì đâu, đó là bí mật. Nhưng, tớ vẫn luôn muốn được theo học ở Tokyo, nên tớ đã lên đây sớm hơn dự định.”
“Hiểu rồi… Hơn nữa, tưởng tượng xem tớ đã bất ngờ như nào khi biết bọn mình học chung lớp đấy.”
Tôi không rõ đây là phép màu hay định mệnh hay gì đó, nhưng việc Tsubasa lại xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa khiến tôi tự hỏi không biệt cuộc hội ngộ này liệu có mang theo ý nghĩa gì không…
“Nanato!”
Đột nhiên Reina xuất hiện ngay sau lưng bọn tôi và nhìn tôi với vẻ mặt hờn dỗi.
“Có chuyện gì à?”
“Có chuyện khẩn cấp. Đi với tớ.”
“Đã rõ.”
Dường như Reina vẫn hơi giận. Tôi có chút hoang mang không biết có chuyện gì khẩn cấp trong khi quay trở lại lớp học, nhưng tôi sợ phải chứng kiến biểu cảm của cổ nếu tôi từ chối. Tôi đoán là mình phải chia tay với Tsubasa ở đây rồi…
“Chờ một chút, Nanato-kun.”
Ngay khi tôi vừa bước về phía Reina, Tsubasa liền chộp lấy tay tôi. Kể cả gương mặt của cô ấy lúc này cũng phần nào khiến tôi thấy sợ.
“…Cậu muốn gì hả?” Reina thốt lên.
“…Chuyện khẩn cấp mà cậu vừa nói đến là gì đấy?”
“Chuyện không liên quan tới cậu nên tôi không có nghĩa vụ phải nói cậu.”
“Những chuyện này liên quan đến Nanato-kun, nên tớ cũng vậy.”
Tsubasa lườm Reina khi họ chạm mắt nhau. Trong một khoảnh khắc tôi nghĩ mình có thể thấy tia lửa chí chóe giữa hai người bọn họ. Sao họ lại phải đối địch với nhau như vậy chứ…? Tôi hiểu có những người có thể tốt với người này nhưng lại không ưa nổi người khác chăng? Trông như lửa và nước đối nghịch nhau vậy. Sợ rằng sẽ có một cuộc chiến sẽ thực sự nổ ra nên tôi đành đứng chắn giữa hai người bọn họ.
“Xin lỗi Tsubasa, tớ sẽ đi với Reina, nên cậu hãy quay về lớp nhé.”
“Được… tớ hiểu rồi. Nhưng nếu cậu gặp rắc rối gì thì tớ sẽ luôn sẵn sàng lắng nghe nhé.”
“H-Hiểu rồi…”
Tôi không biết tại sao cô ấy lại làm vẻ mặt nghiêm túc như vậy… Có lẽ cô ấy lo rằng Reina sẽ đối xử tệ bạc với tôi do vẻ ngoài gyaru của cổ…
“Xin lỗi vì đã để cậu đợi nhé, Reina.”
Tôi quay lại và bắt gặp nụ cười vô cùng hạnh phúc và thoải mái của Reina. Nếu không hiểu rõ thì chắc hẳn tôi đã nghĩ cô ấy vừa thắng giải độc đắc hay gì đấy. Vẻ ngoài đáng sợ ban nãy của cổ đã biến đâu mất rồi nhỉ?
“Nanatoooo! Ở đây nèeee!”
Cô ấy ra hiệu cho tôi với những động tác tay kỳ lạ, thứ khiến tôi cảm thấy kinh hãi hơn hẳn so với khuôn mặt ma quỷ ban nãy của cổ.
“Vậy thì cậu muốn gì đây?”
“Làm sao để tắt điện thoại vậy? Tớ sợ lát nữa nó sẽ đổ chuông trong lớp mất.”
“Không phải tớ đã chỉ cho cậu rồi à? Cậu chỉ cần giữ nút này một lúc là được.” Tôi cầm lấy điện thoại của Reina và tắt nó đi.
“Cảm ơn cậu. Tớ mừng khi có một người bạn đáng tin về công nghệ như cậu.”
“…Đó là tất cả những gì cậu cần ư?”
“Ừm thì, erm… đúng vậy?” Reina lúng túng gật đầu.
Tôi nghĩ rằng mình vẫn có thể làm kịp việc này ngay khi chúng tôi quay về lớp, vậy nên tôi không hiểu sao chuyện này có thể coi là chuyện khẩn cấp được.
“Tớ đã nghĩ có chuyện gì đó tồi tệ xảy ra khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc đó của cậu đấy.”
“Cậu giận ư…?”
“Không hẳn. Cứ nhờ tớ mỗi khi cậu cần giúp gì đó nhé.”
“Được!”
Nụ cười hạnh phúc của Reina trông vô cùng đáng yêu. Cô ấy luôn tỏ ra lạnh lùng và khác biệt với người khác, vậy nên việc biết rằng mình là người duy nhất được chứng kiến nụ cười đó của cổ khiến tim tôi loạn nhịp…
***
Lớp học đã kết thúc, vậy nên Itsuki, Reina và tôi đã ghé chuỗi cửa hàng StaBa gần nhất. Tôi vẫn muốn nói chuyện tiếp với Tsubasa, nhưng tôi đã hứa sẽ khao Reina gì đó, nên là bây giờ tôi phải ưu tiên việc này trước đã. Tôi thấy Tsubasa đi về với một cô bạn tên Shibata-san, nên tôi đoán nhỏ cũng đang bận việc riêng rồi.
“Nanato, cậu có muốn tiếp tục chơi bóng rổ không?” Reina hỏi khi đi bên cạnh tôi, nhưng có cảm giác cổ có đi sát hơn trước.
“Không. Tớ không nghĩ mình sẽ tham gia vào câu lạc bộ nào nữa đâu. Cố vấn thời sơ trung đã khiến tớ mất hết hứng thú với việc tham gia câu lạc bộ rồi.”
“H-Hiểu rồi…”
Tôi không thực sự ghét thể thao hay gì, nhưng khi phải làm việc với một tư vấn hay huấn luyện viên nghiêm khắc, thì mọi hoạt động sẽ diễn ra như kiểu bạn bị ép buộc vậy. Việc này cũng xảy ra tương tự trong câu lạc bộ và môn bơi. Tôi rất thích đi bơi vào thời gian rảnh rỗi, nhưng việc bị ép buộc là một vấn đề hoàn toàn khác.
“Việc không còn được nghe những tiếng cổ động từ mày nữa khiến tao buồn đấy…”
“Này, Itsuki…! Mày không cần thiết phải gợi lại cho tao về sự thật là tao hiếm khi được vào sân đâu…!”
Ừm thì, đó là một điều rất chi là bình thường đối với câu lạc bộ bóng rổ. Đó còn là một trong những câu lạc bộ lớn của trường nữa.
“Nanato trông giống kiểu là quân át chủ bài của đội thể thao ấy, nhưng mỗi khi thực sự được vào chơi thì mọi thứ lại hoàn toàn trái ngược. Theo dõi cậu thực sự rất giải trí đó. Kể cả trong lễ hội thể thao năm ngoái thì cậu cũng hiếm khi mới được chơi nhỉ.”
“Cậu đừng đào lại những chuyện đó được không?”
Giờ thì cả Reina cũng đem tôi ra làm trò cười. Ý tôi là việc ai đó có giỏi thể thao hay không đã được định sẵn trong ADN của họ rồi, vậy nên thay vào đó sao mọi người không phàn nàn về việc này nhỉ? Nhưng tất nhiên tôi chỉ đang than vãn như một kẻ thua cuộc mà thôi.
“Mày vẫn sẽ gia nhập câu lạc bộ bóng rổ đúng không? Tao dám cá là mày sẽ sớm có một suất trong đội hình chính đó.”
“Không giống mày, con trai của ta, thực chất tao đã được họ mời nhưng từ chối rồi. Nếu tao vừa tham gia câu lạc bộ vừa lo chuyện học hành, thì tao không còn chút xíu thời gian rảnh nào cho riêng mình mất. Tao chỉ muốn kiếm thêm tí thu nhập từ công việc làm thêm và không để bị tụt lại trong mảng học tập, sau đó mới tính đến chuyện vui vẻ tận hưởng những tháng ngày làm học sinh cao trung cơ.”
“Woooo, và rồi cả đám sẽ đi biển vào hè này.”
Itsuki và tôi cùng khoác vai nhau rồi bắt đầu bước đi. Sau cùng thì điều quan trọng nhất đối với học sinh cao trung chính là tận hưởng tuổi trẻ. Tôi muốn dành tuổi trẻ của tôi y như trong các bộ anime hay kịch.
“Hai cậu thực sự rất thân thiết đấy.”
Reina nhìn hai người bọn tôi và mỉm cười. Và nếu như chúng tôi đi biển thì có thể tôi sẽ được ngắm nhìn Reina trong bộ đồ bơi… Ôi trời, chỉ mới nghĩ đến nó thôi mà mình đã thấy hứng hết cả lên rồi.
“Cậu cũng sẽ không tham gia câu lạc nào phải không, Reina?”
“Tớ…Tớ từng nghĩ đến việc gia nhập câu lạc bộ bóng rổ nam dưới tư cách quản lý.”
“Thật á?!”
Reina cười phá lên khi thấy Itsuki và tôi đang chằm chằm nhìn cổ trong sự bất ngờ tột độ. Vì trông cô ấy như không có chút hứng thú nào với các câu lạc bộ cả nên câu nói đó của cổ đã khiến bọn tôi hoàn toàn bất ngờ.
“Đùa thôi mà! Tớ không có muốn tham gia vào bất kỳ câu lạc bộ nào đâu. Nhưng có lẽ tớ cũng sẽ kiếm một công việc bán thời gian.”
Tôi đoán có lẽ cô ấy cũng không hẳn là nghiêm túc về chuyện này… Sao tôi lại thấy nhẹ nhõm thế nhỉ? Liệu có phải là do tôi không muốn Reina dành thời gian cho việc khác ngoài bọn tôi không?
“Đừng có mà dọa tớ như thế chứ… Việc cậu ứng cử làm quản lý của câu lạc bộ bóng rổ nam nghe cực vô lý đấy.”
Nếu như cô ấy làm vậy thì chắc chắn cổ sẽ trở nên cực kỳ nổi tiếng với đám con trai trong câu lạc bộ… và rồi họ chắc chắn sẽ đụng tay đụng chân lên cơ thể cô ấy như những bộ khiêu dâm 18+ vậy.*Reina*
Chúng tôi đã đến cửa hàng StaBa kế bên nhà ga, và rồi Nanato đã mua cho tôi một cốc Frappuccino. Cậu ấy còn mua thêm cả một cốc trà sữa hoa anh đào bản giới hạn cho Itsuki nữa.
“Nếu cả bọn đều định đi làm thêm thì hãy tìm một chỗ để cùng làm chung đi. Như vậy thì mọi việc sẽ trở nên vui hơn nhiều.” Tôi gợi ý cho mọi người trong lúc đang ngồi ở bàn.
“Ổn đấy. Cậu có sở thích chi tiết nào về chỗ mà cậu muốn làm không, Reina?”
“H… có lẽ là cửa hàng quần áo kiểu Tây? Thế còn hai cậu?”
“Tớ muốn làm ở cửa hàng bánh crepe.”
“Sao gợi ý của cậu nghe còn nữ tính hơn cả tớ vậy?”
Tôi hiểu rằng Nanato rất thích đồ ngọt, nhưng ý tưởng của cậu ấy đã hoàn toàn làm tôi khó chịu. Hơn nữa, cửa hàng bánh crepe thường có rất nhiều nữ khách hàng, nên tôi không muốn họ động chạm vào cơ thể cậu. Nếu cậu ấy thực sự làm việc ở cửa hàng crepe thì chắc tôi phải đến theo dõi cậu ấy mỗi ngày… và điều đó sẽ ảnh hưởng đến phần hông của tôi mất. Tôi không nghĩ cậu ấy sẽ trở nên nổi tiếng, nhưng có lẽ cậu ấy sẽ phải tiếp xúc với rất nhiều người phụ nữ khác. Trước khi gặp nhau ở sơ trung thì cậu ấy cũng đã từng có người yêu trong khoảng thời gian ngắn ngủi, và giờ thì cậu ta lại vừa mới gặp lại Shiroki Tsubasa. Tôi có tra tên của cậu ấy trên mạng xem cậu có thu hút phái nữ không, và kết quả đưa ra là khá cao, vậy nên tôi không thể buông lỏng cảnh giác của bản thân được. Nhân tiện thì trang web đó cũng nói rằng bọn tôi sẽ tạo thành một cặp đôi hoàn hảo, hee hee…
“Cậu thì sao, Hirose?”
“Có lẽ là cửa hàng thú cưng. Kiếm tiền dựa vào việc chơi đùa và chăm sóc những động vật đáng yêu giống như kiểu một công đôi việc vậy.”
“Sao cả hai cậu toàn chọn những thứ nữ tính hơn cả tớ vậy?”
Tôi đã nghĩ họ sẽ chọn làm ở quán ăn gia đình hoặc cửa hàng tiện lợi, nhưng rồi cả hai người họ đều có những ý tưởng hoàn toàn khác biệt.
“Ờ thì việc mà cả ba đứa cùng làm ở một chỗ chắc không xảy ra được rồi, nhưng ít nhất thì bọn mình có thể chọn ca làm sao cho khớp với nhau nhất, đúng không?”
“Đúng vậy.” Hirose đồng ý với đề nghị của Nanato.
Ưm, có lẽ hơi khó để thành công nhưng tôi vẫn muốn ở bên họ nhiều nhất có thể.
“Một khi chúng ta dành dụm đủ tiền rồi thì hãy đi biển, suối nước nóng và công viên giải trí USJ (Universal Studios Japan)”
“Nghe tuyệt đấy. Có lẽ bọn mình cũng sẽ kiếm được đủ tiền để đi nước ngoài luôn ha.”
“Tớ muốn đi thăm quan những hồ tuyệt đẹp. Cái mà có thể khiến bọn mình trông như đang lơ lửng trên trời ý.”
“Ahhh, Salar de Uyuni nhỉ? Địa điểm mà họ chắc chắn sẽ cho vài phần mở đầu của vài bộ anime ấy hả?”
Trong khi hai người bọn họ đang thảo luận về những ý tưởng đi chơi thì tôi hình dung về cảnh tượng cả ba đứa đi du lịch cùng nhau. Chắc chắn sẽ vui lắm đây, và tôi sẽ mãi ghi nhớ những kỷ niệm đó cho đến cuối cuộc đời mình. Tôi cũng muốn đi ngắm sao với họ nữa.
“Cậu có gợi ý gì về địa điểm mà cậu muốn đến không, Reina?”
“…Nếu là đi với hai cậu thì tớ dám chắc là đâu cũng được thôi.”
“Đồng ý.”
Nụ cười hồn nhiên của Nanato như chữa lành mọi vết thương của tôi vậy. Mối quan hệ này dần trở nên quan trọng với tôi hơn bất kỳ thứ gì khác. Tôi không muốn đánh mất điều này. Hồi sơ trung, tôi đã luôn luôn cô đơn một mình. Tất nhiên đó là những gì tôi phải nhận do thái độ của bản thân, nhưng việc được trò chuyện và vui đùa với người khác vẫn là nhất. Vào năm ba sơ trung, tôi đã gặp được hai người bọn họ và cuối cùng thì tôi cũng tìm thấy nơi mình thuộc về. Chắc chắn tôi vẫn thực sự muốn được hẹn hò với Nanato, nhưng trên hết thì tôi vẫn mong muốn có thể giữ vững được mối quan hệ này.
“Tớ ra nhà vệ sinh chút nhé.” Nanato đứng dậy rời đi và bỏ lại tôi và Hirose ở lại.
Có cả Nanato nên tôi cũng không cảm thấy có vấn đề gì khi ở cạnh cậu ta, nhưng bầu không khí đôi lúc có hơi khó xử khi chỉ có mỗi hai đứa.
“Tớ không cản đường cậu chứ?”
“Không hẳn. Sao cậu lại hỏi thế?”
“Tớ nghĩ cậu sẽ thấy hạnh phúc hơn khi được ở riêng với Nanato.”
Đôi lúc Hirose không biết cách để đọc bầu không khí, nhưng cậu ta vẫn là một người tốt chính hiệu. Kể cả lúc này cậu ấy vẫn đề nghị để tôi được ở riêng với Nanato.
“Không cần thiết phải làm như vậy. Mọi chuyện sẽ chỉ tệ hơn nếu như cậu vụng về giữ khoảng cách với bọn tớ.”
“Vậy thì ổn thôi. Nhưng đừng ngại cho tớ biết mỗi khi cậu muốn ở riêng với cậu ta nhé.”
“Cảm ơn.”
Cảm thấy hơi có lỗi, tôi liền nốc một ngụm frappuccino. Có lẽ là do tôi cảm thấy tội lỗi vì sự giúp đỡ nhiệt tình của cậu ta trong khi bản thân lại cư xử như kẻ giật dây đằng sau.
“Cậu luôn tỏ ra lạnh lùng khi không có Nanato ở bên nhỉ? Thế cậu nghĩ sao về tớ?”
“Cậu là một người bạn quý giá của Nanato, vậy nên cậu cũng quan trọng với tớ luôn.”
“Ồ thật ư… vậy thì điều này cũng áp dụng với cả bạn thuở nhỏ của Nanato chứ?”
“Tsk.”
Tôi không thể không tặc lưỡi.
“Đó là lý do tại sao tớ ghét cậu đấy, Hirose.”
“Tớ nghĩ tốt nhất thì cậu nên nhìn về phía trước và suy nghĩ kĩ lập trường của bản thân. Tớ dám cá là từ giờ trở đi cô ấy sẽ cố gắng tiếp cận và trở nên thân thiết hơn với Nanato, và điều đó cũng ảnh hưởng đến mối quan hệ của cả ba đấy.”
Hirose đang chỉ ra vấn đề mà tôi vẫn để mắt đến suốt từ đó tới giờ. Dường như Hirose cũng cảnh giác rằng việc này sớm muộn cũng sẽ ảnh hưởng đến bọn tôi. Tất nhiên cậu ta nói ra điều này vì muốn tốt cho cả nhóm nên tôi cũng biết ơn cậu ta – Về mặt suy nghĩ thì là vậy.
“…Ừm, vậy thì bọn mình nên làm gì?”
“Tớ sẽ cố hết sức để mối quan hệ này không bị đổ vỡ, nhưng cứ để nó như này có lẽ cũng không ổn. Nhìn từ ngoài thì Nanato vẫn khá gắn bó với cô nàng kia.”
“Tớ chỉ muốn được vui vẻ cùng với hai người bọn cậu…”
“Chuyện đó sẽ xảy ra khi mối quan hệ này thay đổi. Và tớ nghĩ cách tốt nhất là tất cả nên chơi chung với nhau.”
Dường như Hirose muốn thêm cô nàng nhà quê kia vào trong nhóm bọn tôi. Tôi chắc chắn không thể chịu được việc mất đi Nanato như một người bạn, nên tôi cũng hiểu ý cậu ta là sao, nhưng…
“Và rồi mọi chuyện cũng sẽ đơn giản hơn. Cậu chỉ cần cẩn thận không để thất bại trước cô gái kia là được.”
“Xin lỗi? Rõ ràng là tớ đáng yêu hơn cô ta rồi. Cô ta chỉ là một đứa nhà quê buồn tẻ ám đầy mùi khoai tây, một thôn nữ vô dụng, một nữ sinh cũng như người phụ nữ kém hấp dẫn và một mụ phù thủy ám mùi khoai tây.
Mỗi khi cảm thấy ghen tị, tôi toàn bắt đầu lải nhải như trẻ con vậy. May thay Nanato không có ở quanh đây.
“Cậu không nên tự tin thái quá vậy đâu. Cô ấy cũng có vẻ ngoài ưa nhìn mà, và nếu trang điểm thêm chút ít thì chắc chắn cô ấy có thể cạnh tranh với cậu đấy.”
“Graaaaah! Tớ không muốn nghe về chuyện đó!”
Tôi thấy lo lắng phát khiếp khi thấy Nanato mãi chưa quay lại. Dường như cậu ấy đang thư giãn ở đâu đó mà không hề biết rằng bọn tôi đang rất lo lắng. Tôi muốn phồng đôi má đáng yêu này lên. Tôi muốn uống vài ngụm Frappuccino để giữ bình tĩnh, nhưng cốc của tôi đã cạn sạch rồi.
“Ah, Nanato-kun.”
Tôi nghe thấy một giọng nói ngọt ngào gọi tên của Nanato. Giọng nói đó có chút quen thuộc đến lạ, vậy nên tôi có hơi lưỡng lự để quay lại nhìn… Huuuuuh!? Thế quái nào cô nàng nhà quê kia lại ở đây vậy?! Cô ta… Không thể nào, cô ta là kẻ bám đuôi hay gì à?!
“Tsubasa? Sao cậu lại ở đây?”
“Tớ đang đi với bạn mình Yuzuyu-chan.”
“Xin chào, xin chào! Tớ là Shibata Yuzuyu.”
Cô nàng nhà quê kia cười hớn hở khi nhìn thấy Nanato. Còn Nanato thì đang hoang mang trước chuyện đột ngột này, trong khi Hirose lấy hai tay che mặt. Nếu như tôi đoán không lầm thì chắc chắn cậu ta đang tận hưởng chuyện này.
“Cậu có phiền không nếu bọn tớ cùng nhập hội?”
“Tớ thì không, nhưng… hai cậu thì sao?”
Đối mặt với câu hỏi của Shibata, Nanato quay sang nhìn tôi với Hirose. Chết tiệt, ả ta không biết xấu hổ là gì à?
“Tớ ổn. Chiba thì sao?”
“…Sao cũng được.”
Nếu như tôi từ chối họ ngay lúc này thì chắc chắn Nanato sẽ bắt đầu cảm thấy khó chịu với tôi. Tôi buộc phải thuận theo tình huống này, nhưng tôi vẫn như cẩn thận theo dõi cô nàng nhà quê kia.
“Vậy mình chuyển sang bàn rộng hơn đi.”
Cả đám cùng đứng dậy và rồi ngồi xuống từng ghế riêng biệt. Tôi đã đoán trước chuyện này sẽ xảy ra, nên tôi đã để Nanato ngồi xuống ghế sofa rồi
mới ngồi xuống ngay cạnh. Tôi sẽ không để bất kỳ ai ngồi cạnh Nanato đâu. Cuối cùng thì, chỉ có Nanato và tôi ngồi trên ghế sofa, còn cô nàng nhà quê kia thì ngồi trước mặt bọn tôi, và Shibata với Hirose thì ngồi kế bên cổ. Hirose… Đáng nhẽ ra lúc này cậu phải ngồi đối mặt với Nanato chứ. Đọc bầu không khí cái coi.
“Buồn cười thật đấy. Trông bọn mình như kiểu một tổ hợp gì đó vậy.”
Chuyện này không hề nực cười chút nào đâu, thưa Shibata và cô nàng tên gì cũng được. Tôi sẽ không để hai người tiếp cận Nanato đâu.
“Và thực ra thì bọn mình cũng có thể trao đổi số điện thoại trong lúc đang ở đây.”
Chết tiệt cái đồ Shibata và cô nàng tên gì cũng được kia. Cô ta đang cố dẫn dắt cuộc trò chuyện này và cổ đã làm được rồi kìa.
“Nanato-kun! Cuối cùng thì tớ cũng có điện thoại khi lên cao trung rồi, nên làm ơn hãy cho tớ số điện thoại của cậu nhé!”
Và tất nhiên rồi, cô nàng quê mùa kia đang tận dụng cơ hội này để có được thông tin liên lạc của Nanato. Trong khi đó thì Shibata đang giơ ngón cái cho cô ta, vậy nên tôi đoán bọn họ đã sắp xếp tất cả chuyện này từ trước để giúp cô nàng quê mùa kia chiếm được thế chủ động. Dường như cả Shibata hay bất cứ đứa con gái nào khác đều là kẻ thù lớn nhất của tôi nếu cô ta có ý định gán ghép Nanato với cô nàng quê mùa kia với nhau.
“Được chứ, để tớ đưa cậu ID của tớ.”
Cô nàng nhà quê kia liền lấy điện thoại ra ngay khi nghe Nanato đáp lại. Có lẽ cô ta hoàn toàn không quen sử dụng điện thoại nên cổ đang làm rối tung rối mù hết mọi thứ lên. Trời đất, cô ta làm tôi khó chịu quá đi mất.
“Đây nhé, xong rồi đó.”
“T-Tớ có thể nhắn tin cho cậu không?”
“Được chứ… Điều đó làm tớ thấy vui lắm đấy.”
Ah… Chết tiệt, tôi không thể chịu nổi việc này nữa. Nanato đang làm vẻ mặt mà tôi chưa từng biết với cô nàng quê mùa kia. Điều đó khiến tôi muốn lộn tung cái bàn này lên. Chắc hẳn Hirose đã nhìn ra tôi đang nổi cơn thịnh nộ nên cậu ta đang vài làm hành động để khiến tôi bình tĩnh lại.
“Yuzu cũng muốn biết thông tin liên lạc của mọi người nữa!”
Và sau lời gợi ý của Shibata thì mọi người đều trao đổi liên hệ cho nhau. Trông có vẻ như cô ta không hề theo đuổi Nanato, nhưng cô ta lại tự gọi mình bằng tên, nên có lẽ cô ta cũng là một người rất chi là nguy hiểm.
“Vậy thì, điều gì đã khiến ba người các cậu chơi với nhau thế?”
Shibata trông có vẻ tò mò về mối quan hệ giữa bọn tôi. Và việc hai đứa con trai ở cùng một người con gái cũng không phải là chuyện dễ gặp.
Ừm thì có lẽ bọn tôi cũng mới chỉ gặp nhau được có một năm, nhưng sợi dây gắn kết ba đứa đã dần trở nên bền chặt hơn theo thời gian rồi.
“Ồ, thật á? Vậy là ba người các cậu đã quen biết nhau từ sơ trung rồi ư,” Shibata đang diễn giải lại lời giải thích của Nanato.
Cô ta liếc qua phía cô nàng nhà quê kìa, người hình như vừa thở phào nhẹ nhõm về việc gì đó.
“Yuzuyu-chan, Nanato-kun và tớ đã ở cùng với nhau trong khoảng hơn mười năm rồi đó.”
“Thật tuyệt khi có một người bạn thuở nhỏ như vậy ha! Yuzu không hề có ai giống thế nên giờ cô ấy đang cảm thấy cực kỳ ghen tị đấy.”
Tại sao cô ta cứ thản nhiên nói ra những điều không đâu vào đâu vậy nhỉ? Có phải cô ta đang cố tỏ ra có lợi thế hơn so với tôi chỉ vì tôi mới chỉ quen biết Nanato có hơn một năm thôi à?
“Vậy hai người đã quen biết nhau lâu đến thế rồi cơ à? Điều đó làm tớ ngạc nhiên đấy. Nanato chưa bao giờ kể về cậu cho bọn tớ cả… vậy có lẽ cũng chẳng có gì thực sự đáng để kể ư?”
Tôi liền phản công lại và đẩy cuộc hội thoại này về lại cho Nanato. Ít nhất thì đòn tấn công của tôi cũng có hiệu quả vì cô nàng quê mùa kia đã cúi gằm mặt xuống đất rồi.
“Không hẳn. Tớ cũng có nhiều kỷ niệm với Tsubasa đấy chứ.”
“Vậy tại sao cậu không bao giờ kể?”
“Vì các cậu có hỏi đâu?”
Tôi vừa mới chỉ cho rằng đó toàn là những kỷ niệm xấu bởi vì chỉ có thể mới khiến tôi cảm thấy dễ thở hơn. Tuy nhiên, tôi không hề muốn gây rắc rối cho người tôi yêu, Nanato, vậy nên tôi đã thay đổi chủ đề.
“Hai người cậu có bạn trai chưa?”
Tôi khá chắc là họ đều không có, nhưng nếu họ có rồi thì tôi sẽ được giải thoát khỏi kha khá rắc rối nên tôi vẫn cứ hỏi.
“Tớ chưa. Tớ chưa dám hẹn hò với ai cả,” cô nàng quê mùa lên tiếng trong khi nhìn về phía Nanato vì lý do nào đó.
Có phải cô ta đang thể hiện rằng mình còn cô đơn và sẵn sàng để cậu ấy chiếm lấy không? Sau đó cô ta nhìn về phía tôi rồi khẽ cúi đầu xuống. Tôi không làm điều này vì cô đâu nên khỏi cần cảm ơn!
“Yuzu cũng không có nốt. Và thực ra… cô ấy muốn được quan sát hơn là trải nghiệm.”
Thật khó chịu. Đó chỉ là cái cớ của những người kém nổi bật mà thôi. Nhưng ít nhất thì điều này cũng có nghĩa có thể cô ta sẽ không ở quá gần với Nanato, vậy nên có qua có lại cả.
“Hiểu rồi. Tớ cũng thích việc ngồi quan sát hơn là làm việc gì đó.” Hirose đồng tình với cả Shibata.
Nhưng vì tôi biết chắc là cậu ta đang nói về tôi, nên tôi không hề thấy cảm thông chút nào. Sau đó, chúng tôi nói về đủ thứ chuyện xong mới giải tán. Cô nàng nhà quê bảo rằng cổ còn phải trông coi cửa hàng của gia đình nên sẽ không về cùng bọn tôi. Hơn nữa, ngày quái gì mà mệt mỏi vậy trời… Một mối đe dọa ảnh hưởng đến cuộc sống yên bình của tôi đã xuất hiện ngay vào ngày đầu của cao trung… Nhưng cũng không có vấn đề gì cả. Dù có là bạn thuở nhỏ hay hôn thê cũ, tôi cũng không để ai có được Nanato đâu. Có vẻ như…tôi phải tự tay hành động rồi.