Quả nhiên đừng nhìn mặt bắt hình dong, người đàn ông này nhìn bề ngoài thì hiền lành, nhưng công lực công kích người khác đã đạt đến trình độ thượng thừa rồi, đầu tiên là ra đòn phủ đầu tôi, tôi vừa leo lên thiên đường tươi đẹp, giờ thì lại rơi tọt xuống địa ngục không đáy, đồng thời cảm tình tốt đẹp dành cho anh ta cũng tuột xuống vô hạn.
Đúng lúc một nhân viên phục vụ cầm thực đơn đi đến, cúi người đứng cạnh tôi, lịch sự hỏi, “Thưa cô, xin hỏi cô muốn dùng gì?”
Tuy là tôi cực không hài lòng với buổi coi mắt hôm nay, dù sao cũng đã đến, ăn xong bữa cơm rồi coi như xong, về nhà còn có gì đó báo cáo cho “mẹ đại nhân”, tôi nhận lấy thực đơn, nhìn lướt qua, sau đó ngẩng đầu nhìn phía đối diện rồi hỏi, “Anh Hà, anh có thích ăn cơm gà cà ri không?”
Anh ta hơi sững sờ, nở nụ cười như thiên thần, lịch sự lắc đầu, “Xin lỗi, tôi không thích ăn cà ri cho lắm…”
“Vậy phiền anh lấy hai phần cơm gà cà ri. Cám ơn.” Không đợi anh ta nói xong, tôi lập tức quay đầu nói với nhân viên phụcvụ, cậu ta hơi ngạc nhiên, nhưng thấy ánh mắt kiên định của tôi cũng đành cầm thực đơn đi.
Từ đầu tôi đã muốn làm hỏng buổi coi mắt này, vì thế cũng chẳng ngại để lại ấn tượng xấu, đương nhiên cũng chẳng cần phải khách sáo gì hết. Anh Hà ngồi đối diện ngược lại vẫn bình thản, vẻ mặt “khẩu Phật tâm xà” có chút nghiền ngẫm nhìn tôi, không hề tỏ ra chút khó chịu nào.
Thật đúng sắm vai giả danh trí thức mà, được, anh ta cứ tiếp tục giả danh, tôi đây sẽ tiếp, coi thử bản mặt tươi cười của anh ta còn giương giương tự đắc được bao lâu.
Một lát sau, nhân viên phục vụ bưng khay tới, mang hai phần cơm gà cà ri lên, tôi trực tiếp nhận lấy khay, không khách sáo để luôn hai phần cơm trước mặt mình, cầm muỗng múc ăn ngon lành.
Trước mặt Hà Tiêu Nhiên thì trống không, anh ta hơi sửng sốt, chỉ vào một dĩa cơm còn lại, “Cái này…”
“À, cái này hả?” Tôi cũng không ngẩng đầu vẫn vùi đầu ăn cơm, nghiêm túc trả lời, “Tôi định sẽ gói lại mang về nhà, coi như thức ăn khuya ấy mà.”
“…”
Anh ta im lặng trong chốc lát, cũng không gọi món khác để ăn, chỉ cầm ly nước lọc kế bên lên uống, thích thú nhìn tôi đớp từng muỗng cơm lớn, bỗng nhiên lên tiếng, “Xem ra cô Hạ đây chắc cũng không phải tự nguyện đến coi mắt rồi.”Tôi nguýt anh ta một cái, đương nhiên là không tự nguyện rồi! Tuy nhiên, lúc nãy anh ta nói là “cũng”, nói như vậy…. Tôi bèn hỏi, “Anh cũng bị buộc tới đây hả? Vậy thì tốt rồi, ăn xong bữa cơm này chúng ta đường ai nấy đi, sau này cũng chẳng ngại ngùng khi gặp nhau.”
Anh ta nhướng mày, thái độ hơi cay cú, “Cô Hạ đúng là người sảng khoái… Đối mặt với một người đàn ông ưu tú như tôi, cô lại chẳng động lòng chút nào sao?”
Tôi ngẩn ra, đúng vậy, anh ta đúng là ưu tú thật, mà tôi cũng thuộc loại háo sắc vô độ, có lẽ là vì bên cạnh tôi còn có một người đàn ông còn ưu tú hơn anh ta nữa…
Nhớ đến Lục Tuyển Chi, tâm trạng tôi lại lần nữa sa sút, do đó, tiếp tục vùi đầu ăn cơm, bực bội múc muỗng thật to nhai lấy nhai để.
Thấy tôi uể oải không trả lời, Hà Tiêu Nhiên bỗng nhiên hào hứng, “Xem ra cô đúng thật không hề có ý gì với tôi, vậy chúng ta kết hôn đi!”
“Khục khục…” Tôi bị sặc ho sùa sụa, vừa uống nước vừa trừng mắt nhìn anh ta, “Kết hôn? Tôi và anh?”
“Đúng vậy.” Hà Tiêu Nhiên vẻ mặt rất nghiêm túc, trịnh trọng nói, “Cô không phải cũng bị gia đình thúc giục kết hôn sao? Đã hai chúng ta đều gặp phải vấn đề đó, cũng chẳng có hứng thú với đối phương, sau khi kết hôn chúng ta không ai can thiệp đời tư của ai, cả hai đều có tự do riêng, như vậy không tốt sao?”
Thì ra là ý định này! Nhận ra anh ta thích cuộc sống tự do, bài xích hôn nhân, mà bởi vì tôi không có tình ý gì với anh ta, sau khi kết hôn khẳng định sẽ không quản thúc anh ta, cho nên anh ta mới có thể làm gì thì làm như lúc còn độc thân?
Tôi lập tức nổi nóng, sống đến từng tuổi này, khó khăn lắm mới có người đàn ông cầu hôn tôi, thế mà lại xuất phát từ mục đích riêng, kêu tôi làm sao mà chịu nổi !
Nhìn ánh mắt mong chờ của Hà Tiêu Nhiên, tôi buông muỗng xuống, quyết đoán lắc đầu, “Anh đừng có mơ, tôi Hạ Diệp sẽ không tuỳ tiện kết hôn với một người đàn ông vô cùng tuỳ tiện.”
Nghe lời đánh giá khó chịu của tôi, anh ta cau mày, chân thành giải thích, “Cô Hạ, tôi tuyệt đối không phải là một người đàn ông tuỳ tiện, về điểm đó thì cô có thể yên tâm, tôi có thể dùng nhân cách đảm bảo.”
Tôi hoài nghi nhìn anh ta, dè dặt hỏi, “Anh xác định mình có nhân cách hả?”
Anh ta, “…”
“Ôi, trùng hợp vậy, cậu cũng tới đây ăn cơm hả?” Đột nhiên có giọng nói lanh lảnh ỏng ẹo cất lên, tôi vô thức nhìn qua, thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên dáng người bốc lửa, tướng mạo xinh đẹp, gương mặt trang điểm kỹ càng, mang giày cao gót, vẻ mặt tươi cười đi về phía này, ngồi xuống ghế cạnh Hà Tiêu Nhiên.
Hà Tiêu Nhiên ngạc nhiên khi thấy bà ta, sau đó cũng cười chào hỏi, “Là bà Lưu à, thật trùng hợp.”
“Có thể cũng không phải là trùng hợp, tôi đang muốn đi tìm cậu, không ngờ lại gặp được ở đây!” Bà ta cười ngọt ngào, vẻ mặt vui sướng giữ chặt ống tay Hà Tiêu Nhiên, “Nói cho cậu biết, tôi đã mang thai rồi! Cậu thật lợi hại nha, chồng tôi mấy năm nay không làm tôi mang thai được, thế mà mới có mười ngày thì cậu đã làm tôi mang thai rồi…”
Chẳng những lăng nhăng với phụ nữ có chồng, giờ lại còn có con nữa chứ! Đầu tôi như sắp nổ tung, tâm trạng đã không tốt lập tức bộc phát, vỗ mạnh cái bàn, thuận tay bưng ly nước trước mặt hắt vào mặt tên đàn ông thối tha ra vẻ đạo mạo kia.
Khó trách tên TV rất nhiều người lúc giận dữ đều rất thích hắt nước, hắt xong bỗng nhiên tôi cảm thấy sung sướng hơn rất nhiều, cũng chẳng muốn nhìn mặt tên cặn bã đó, tôi lấy túi đi thẳng ra khỏi nhà hàng.
“Này này, cô làm cái gì vậy?” Tiếng thét chói tai của bà Lưu vang lên sau lưng, chân tay luống cuống, miệng lẩm bẩm, “Bác sĩ Hà, anh không sao chứ? Nhìn anh ướt hết trơn rồi nè, cô ta có bị thần kinh không thế?”
Vừa đi ra nhà hàng, đã nghe thấy tiếng la với theo sau lưng, “Cô Hạ, cô chờ một chút, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm rồi.”
Tay tôi bị xiết chặt, là Hà Tiêu Nhiên đuổi theo kéo lại, tôi lạnh lùng nhìn anh ta, “Đã hiểu lầm?”
Vẻ mặt anh ta nghiêm túc, “Tôi là bác sĩ phụ khoa.”
Tôi, “…”
Anh ta, “Trước đây không lâu, tôi chữa hết bệnh vô sinh của bà Lưu.”
Tôi, “… = =”
Trời ơi là trời! Này là hiểu lầm lớn rồi, bà Lưu nói chuyện sao không rõ ràng tí nào thế? Không ngờ bề ngoài Hà Tiêu Nhiên nhìn như thiên thần, khôgn ngờ nghề nghiệp của anh ta cũng là “thiên thần áo trắng”!
Cũng may lúc đó điện thoại của Hà Tiêu Nhiên reo lên, làm tôi bớt xấu hổ, tiếp xong điện thoại, anh ta nghiền ngẫm nhìn tôi một lúc, bỗng nhiên đề nghị đưa tôi về, vốn không có ý định tiếp xúc quá nhiều với anh ta, nhưng chính tôi vừa mới hiểu lầm anh ta, cự tuyệt nữa thì không tốt.
Trên đường đi tôi một mực không nói chuyện, mãi cho đến trước cổng cư xá, xuống khỏi xe, tôi hổ thẹn không dám nhìn thẳng mặt anh ta, chắp hai tay trước ngực, chân thành xin lỗi, “Vừa rồi… thật sự xin lỗi.”
Anh ta gật đầu, “Đúng vậy, cô rất có lỗi với tôi, trước mặt nhiều người lại hắt nước vào mặt tôi, tôi lớn đến từng tuổi này lần đầu tiên bị người ta làm thế.”
Tôi im lặng, trong mấy tình huống thế này, không phải ai cũng khoan dung tha thứ nói không có sao ư?
Thấy tôi im lặng, anh ta vỗ vai tôi, cười thân thiết đáp, “Đã cảm thấy có lỗi với tôi, vậy thì suy nghĩ lại chuyện kết hôn của hai ta đi.”
Nói xong cũng không đợi tôi trả lời, lập tức lên xe, tôi sững sờ nhìn anh ta ung dung rời đi.
Làm gì chạy trốn nhanh vậy, sợ tôi lại cự tuyệt nữa hả? Bộ nghĩ qua vài ngày, tôi sẽ đồng ý chuyện kết hôn hoang đường này sao? Nhưng mà cũng không nhất định… Gần đây mẹ cứ hối thúc, nếu như thật sự không thể tìm được đối tượng thích hợp, thì không tới phiên tôi không đồng ý, dù sao điều kiện của Hà Tiêu Nhiên cũng không tệ…
Ngẩn người đứng ở đó một lúc, tôi xoay đi định vào nhà, chợt có bóng đen lù lù đi tới ở phía trước, làm tôi sợ phát khiếp lui về sau mấy bước, suýt tí nữa là ngã sõng xoài xuống đất, may mắn eo được ôm chặt, tay ai đó kéo tôi lại, lúc bình tĩnh lại thì cả người tôi đã lọt thõm trong khuôn ngực rắn chắc âm ấm.
Hoảng hồn ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt điển trai quen thuộc kia, tôi càng sợ hơn, kinh ngạc hô lên, “Tổng giám đốc?”