Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đương nhiên không phải ai cũng có thể hôn.
Đầu tiên là để bày tỏ lòng biết ơn, thứ hai là… người trước mắt cũng đủ đẹp.
Dưới lớp lông mi đen dày ẩn giấu một đôi mắt thâm thúy hơi sâu, từ chiếc mũi cao thẳng đến chiếc cằm sắc bén đều lưu loát hoàn mỹ. Thứ khó có được nhất chính là người cao chân dài, tầm mắt đảo qua đôi chân dài đẹp gần như tách ra từ phần rốn, lại nhìn lên trên mặt, thật là đẹp, lúc đôi môi mỏng nhếch lên lại càng đẹp hơn.
Đường Chung nuốt một ngụm nước bọt, nông cạn mà nghĩ, được hôn cậu ta một miếng quả không thiệt gì.
Cậu hoàn toàn quên béng mất mặt mình lúc này bẩn như thế nào, chỉ kiêu ngạo mà cảm thấy nhan sắc của mình thừa sức lay động được anh đẹp trai này.
Ai ngờ anh đẹp trai chẳng những không cảm động, mà vừa nhấc chân đã bỏ đi.
Đường Chung nhanh chóng đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, xác định mình tạm thời an toàn xong thì nhanh chóng đuổi theo chui vào dưới ô của người ta bám đuôi: “Cậu chờ tôi với… Bây giờ cậu muốn đi đâu… Đi ăn trưa à… Ô của cậu trông quen quá…”
Anh đẹp trai vẫn không để ý tới cậu, chỉ lo đi đường của mình.
Mãi tới khi vượt qua đường cái đến trước cổng trường, Đường Chung mới vui mừng phát hiện đây là bạn học với mình: “Cậu cũng học trường trung học số Mười Lăm? Sao trước đây chưa từng gặp cậu, học lớp nào?”
Cùng nhau đi lên tầng, nhìn anh đẹp trai chân dài bước vào phòng học, Đường Chung ngẩng đầu lên xác nhận thật nhiều lần tấm bảng “Lớp -”, chớp mắt đầy bối rối.
Trước giờ vào tiết đầu tiên của buổi chiều là thời gian tự học, Tô Văn Uẩn cùng Đường Chung đang châu đầu ghé tai bàn bạc gì đó.
“Đồ đã cất kỹ chưa?”
“Tớ đã làm thì cậu cứ yên tâm, giấu ở nơi an toàn nhất rồi, lúc nào đi lấy cũng được.”
“Được được được… Đúng rồi, bạn học mới lớp chúng ta có lai lịch ra sao thế?”
“Cậu đang nói người ngồi hàng cuối cùng của tổ bốn kia hả? Nghe nói là chuyển tới từ thủ đô.”
Đường Chung cảm thấy mình đang nghe nhầm: “Thủ đô á? Điên rồi à, sợ lúc thi đại học không phát huy đủ trình hay gì?”
Thầy Tôn khoanh tay đi qua, bị những học sinh ngồi phía sau chắn mất tầm mắt, Tô Văn Uẩn nhân cơ hội liền quay lại, nhỏ giọng càu nhàu: “Ai mà biết, đường rộng thì không đi, cứ thích chạy đến đây chen chân trên cái cầu độc mộc với bọn mình, dù sao mặt đẹp chứ chưa chắc người đã đẹp.”
Đường Chung cảm thấy thằng ranh này đang mắng vào mặt mình, nhưng vì ngại đang trong phòng học yên tĩnh nên không chấp cậu ta.
Chỗ ngồi của bọn cậu nằm giữa tổ ba, chỉ cần xoay cổ độ là có thể thấy hàng cuối cùng tổ thứ tư. Đường Chung nhìn bạn học mới lấy sách mới mở ra che trên đầu, mặt xoay ra cửa sổ nằm úp sấp mà ngủ.
Nhìn xong quay trở lại, Đường Chung liền vỗ vai Tô Văn Uẩn ngồi ở ghế trước: “Này, cậu ta tên gì?”
Thành phố N thuộc tỉnh J, nơi đây nổi tiếng với lượng kiến thức vừa cao vừa khó, lịch học dày đặc phức tạp.
Là một ngôi trường cấp ba cho beta có thể lọt vào top , sở giáo dục mở ra một con đường cho học sinh lớp mười một trường trung học số Mười Lăm, mỗi tuần đều xếp hai tiết thể dục để chứng minh trường vẫn xem trọng sức khỏe của học sinh.
Chiều thứ hai có một tiết thể dục, nhưng hiện tại mưa vẫn chưa ngớt, tất cả học sinh lớp - ngồi trong phòng thành tiết tự học.
Dường như cô Trần dạy toán thấy hai tiết sáng nay còn chưa giảng đủ, vậy nên đã phát mấy bài thi hồi hè cho học sinh, tráo bài cho nhau, cô vừa giảng vừa chữa.
Bài thi trong tay Doãn Kham là của Hạ Gia Huân, cả bài làm sai tới hơn %, quả thực không giống bài thi mà một học sinh khoa tự nhiên có thể làm ra.
Lúc đổi lại bài thi, Hạ Gia Huân cười hì hì đưa tờ giấy thi trắng trơn cho Doãn Kham: “Anh Doãn này, em đưa anh tờ mới, anh vòng lại những chỗ trọng điểm cho em, còn nếu anh không muốn làm mới thì tờ kia của em anh cứ cầm luôn cũng được.”
Doãn Kham chọn lấy tờ giấy thi mới.
Cô Trần đi rồi, lớp tự học chỉ còn lại mười lăm phút. Doãn Kham đang dùng bút chì khoanh tròn chỉnh sửa đề mục đầu tiên, Hà Gia Huân ngồi phía trước bỗng quay xuống, đặt một xấp đồ lên góc bàn Doãn Kham: “Mộc Đông Đông đưa cho anh này.”
Chưa kịp hỏi Mộc Đông Đông là ai, Hạ Gia Huân đã vì sợ bị thầy Tôn đang hăng hái tuần tra bên ngoài bắt được nên co đầu rụt cổ quay lên.
Là một chồng mười sáu tờ nilon bọc sách, số lượng vừa đủ để bọc đống sách hôm nay vừa mới phát.
Doãn Kham tiện tay lật ra, ở giữa kẹp mấy tờ giấy, tờ trên cùng viết: Cảm ơn đã ra tay giúp đỡ, tặng cậu mấy món thực dụng chút nè!
Dòng chữ ngang bằng phẳng xinh đẹp, Doãn Kham lật qua tờ tiếp theo, là một tấm nhãn tên còn chưa bóc keo, có lẽ là để dán lên sách, cường đạo tên Mộc Đông Đông kia còn tự tay viết tên người bạn mới lên.
—— Lớp -, Doãn Châm().
Doãn Kham từ trước đến nay luôn bị gọi sai tên hừ cười một tiếng, thầm nghĩ đây là lần đầu tiên thấy kiểu sai lỗi ngữ pháp như thế này.
Ngày đầu tiên khai giảng không có tiết tự học buổi tối.
Trong tiết cuối cùng của buổi chiều, Đường Chung chưa từ bỏ ý định mà chạy đến nhà vệ sinh để chà thuốc nhuộm trên mặt, Tô Văn Uẩn xách theo hai túi nilon đứng ở cửa chờ cậu: “Ôi ông nội ơi nhanh giùm tớ cái, quá giờ cơm luôn rồi, cuộc mua bán này có định làm nữa không?”
“Đương nhiên là làm.” Đường Chung dùng chai nước tẩy trang mượn được từ bạn cùng bàn hung hăng chà: “Không phải tớ đang cố duy trì hình tượng sao, không thể như trưa nay dọa người ta sợ chạy mất được.”
“Dọa bạn chạy là chuyện nhỏ, đưa hàng cho đám du côn mới là chuyện lớn.” Nhớ tới cuộc đuổi bắt trưa nay, lòng Tô Văn Uẩn vẫn còn thấy sợ hãi: “Cậu có muốn chuyển qua chỗ khác bán không? Mấy quán ven đường đều được bọn chúng bảo kê, chúng ta đứng dưới mí mắt người ta cướp mối làm ăn, chẳng phải là muốn bị đòn sao?”
Cướp mối chính là mua bán đồ văn phòng phẩm cho học sinh tiểu học vào mấy ngày khai giảng, trong hai túi nilon chứa đầy bút chì, tẩy, hộp đựng bút, còn có bọc sách nhiều màu. Không ai biết rõ hơn bọn cậu học sinh tiểu học lúc này cần những gì, thầy cô thì yêu cầu rườm rà rắc rối, mà văn phòng phẩm yêu cầu thống nhất hình thức, bọn cậu tăng giá bán gấp đôi, có thể kiếm được lời từ những phụ huynh vẫn còn chưa có kinh nghiệm.
Đường Chung ném tờ giấy toàn vết bẩn xuống, thấy gương mặt trong gương cuối cùng không còn đáng sợ nữa, thở phào nhẹ nhõm: “Sợ gì chứ, đánh không lại thì bỏ chạy, nếu như đến tai trường học thì cứ chứng minh là đi làm thêm ngoài giờ, nói không chừng hiệu trưởng còn phát giấy khen cho tớ đấy.”
Tô Văn Uẩn miễn cưỡng bị thuyết phục, lầm bầm đáp lại, thừa dịp Đường Chung còn đang muốn lau thêm thì đặt túi nilon xuống đất, ngồi xổm xuống kiểm kê hàng hóa bên trong.
“Thiếu rồi…” Tô Văn Uẩn càng đếm càng nghi ngờ, nâng tay vò đầu: “Mười sáu tờ bọc sách để phần cho hai chúng ta dùng mà sao giờ chỉ còn vài tờ thế này?”
Nghĩ đến nụ hôn trưa nay, mặt Đường Chung lại hơi nóng lên. Cậu vốc một vốc nước lạnh hất lên mặt: “Nilon bọc sách à? Tớ mang đi trả ơn cho bạn học mới trưa nay giúp tớ rồi.”
“Nhãn tên cũng tặng luôn?”
“Đúng vậy, tớ còn cẩn thận viết tên lên, tớ không muốn mang nợ cậu ta.” Sau khi rửa mặt cho sạch sẽ, Đường Chung hơi lắc đầu: “Mà nói ra tên cậu ta cũng kỳ lạ thật, mẹ cậu ta lúc sinh thèm ăn dâu tằm à?”
Tô Văn Uẩn chiều nay mới viết hai chữ này cho cậu xem cười haha: “Người ta tên là Doãn Kham, đồng âm với chữ “thần” trong sáng sớm()… Chứ dâu tằm cái gì, có mà do cậu đói bụng thì có.”
“Cái gì?” Đường Chung đột nhiên quay ngoắt lại, cả kinh nói: “Chứ không phải bên phải đều giống nhau hả?”
Cùng lúc đó, Doãn Kham bỗng dưng hắt hơi một cái, tiếp tục vừa đi vừa xoa mũi.
Vì lý do sức khỏe nên anh trời sinh đã mẫn cảm với mùi hương, ở hai nơi như nông thôn hay thủ đô cũng có thể ngửi ra sự khác biệt. Tỷ như không khí sau cơn mưa ở thủ đô mát lạnh khô ráo, mà thành phố N vẫn ẩm ướt khó chịu, có khi còn có hơi nóng bốc lên từ các quán ăn ven đường như mùi bánh hoa mai, bánh mận, rượu ủ tết… Trong không khí trộn lẫn đủ thứ mùi đồ ăn ngòn ngọt.
Phòng thuê cách trường trung học số Mười Lăm không xa, đi qua dãy cửa hàng thấp bé cũ kỹ một đoạn, lại qua một dãy nhà chờ bị phá, qua thêm một con hẻm nhỏ là đến.
Buổi sáng Doãn Kham phải đi sớm, cửa hàng hai bên còn chưa mở cửa, mà lúc này là lúc nhà nhà lên đèn, tiệm quần áo tối qua thấy cũng đã thắp ngọn đèn sáng lờ mờ, một bà lão bạc tóc đang ngồi trước cửa đạp cái máy may kiểu cũ, thường xuyên ngẩng đầu lên nhìn xung quanh như đang chờ ai trở về.
Lúc chim đã về tổ, Doãn Kham vẫn không muốn quay về ngôi nhà mới kia.
Anh dựa vào bức tường của tòa nhà ngay khúc rẽ đứng một lát, vì là nhà cũ lâu năm nên đèn đã lâu không được sửa, mấy người ra ra vào vào cũng không thể thấy được anh đang đứng ẩn trong bóng tối.
Một thân một mình yên tĩnh mới là cảm giác an toàn nhất đối với Doãn Kham.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này anh đã suy nghĩ rất nhiều, từ tuổi thơ chưa từng vô lo vô nghĩ đến thời niên thiếu lang bạt giang hồ, anh vẫn luôn bị xem là đồ vật mà tranh tới tranh lui, không thể nào che dấu mũi nhọn chĩa ra được.
Mãi đến khi những ngôi nhà xung quanh nổi lên tiếng động, từ cửa sổ truyền đến tiếng xào rau cùng mùi thơm của dầu mỡ, Doãn Kham mới thở dài một hơi, xách cặp đi ra ngoài.
Lúc đi đến đoạn rẽ thì gặp được một người.
Đối phương hiển nhiên là bị dọa cho phát sợ, điếu thuốc ngậm trên môi rơi thẳng xuống đất: “Anh, anh Doãn, sao anh lại ở đây?”
Một tiếng sau, Hạ Gia Huân ở tầng dưới dùng thân phận bạn học ghé nhà anh chơi.
Lâm Ngọc Xu đưa cậu ta đến phòng của Doãn Kham: “Đợi một lát rồi cô mang trà bánh tới, Tiểu Kham nhớ đãi khách cho chu đáo đấy.”
Cửa đóng lại, trong phòng Doãn Kham chỉ có duy nhất chiếc giường là ngồi được: “Ngồi đi.”
Hạ Gia Huân đặt chùm nho trên tay xuống: “Bọn em ở đây đã lâu mà chưa thấy có hàng xóm mới chuyển đến, mẹ em bảo em mang sang ít quà.”
Doãn Kham gật đầu một cái: “Cảm ơn.”
Sau khi ngồi xuống nhìn quanh đánh giá căn phòng một lượt, Hạ Gia Huân nói: “Nhà anh vừa mới chuyển tới, thiếu đồ mà không mua thêm đi?”
Doãn Kham nói: “Không cần dùng đến, chỉ cần chỗ để ngủ.”
Hạ Gia Huân “chậc” một tiếng, bày tỏ sự không đồng ý: “Chỗ ngủ thì càng cần phải ấm áp thoải mái chứ, anh nhìn đi, rèm cửa đã rách cả rồi.”
Doãn Kham nhìn theo tầm mắt của cậu ta, quả nhiên chiếc rèm đầu giường có một vết rách toạc, ánh đèn đường ngoài cửa sổ theo đó mà len lỏi vào. Anh xoay người, tiện tay lấy một quyển sách dựng chống lên cửa sổ.
Hạ Gia Huân bị phương pháp thô bạo mà đơn giản làm cho sửng sốt, tập trung nhìn vào tờ chứng nhận còn kẹp bên trong, dịch qua mở sách ra: “Đệt, cấp mười đàn piano?”
Doãn Kham rũ mắt lấy sách mới từ trong cặp ra sắp xếp, im lặng không nói chuyện.
“Nghe khẩu khí của thầy Tôn thì thành tích của anh Doãn chắc cũng tốt lắm nhỉ?” Hạ Gia Huân làm động tác ôm quyền(), “Đức trí thể mĩ đều giỏi, đứa em này xin bái phục.”
Tuy rằng trông điều kiện sinh hoạt không phải dạng giàu có, nhưng Hạ Gia Huân còn chưa ngu ngốc đến nỗi vội đi hỏi gia đình anh gặp phải biến cố gì. Chỉ là trong lòng cậu ta vốn đã nhận định như vậy, dù sao Doãn Kham trông vừa lạnh lùng vừa cao ngạo, nhìn sao cũng thấy là một công tử nhà giàu gặp nạn.
Hạ Gia Huân không khỏi nổi lên chút ý định lấy lòng, lấy ra từ trong túi nửa hộp thuốc lá, thấp giọng nói: “Anh Doãn làm một điếu không? Xả stress tí.”
Dù sao bọn họ vẫn còn là học sinh, hút thuốc cũng phải hút lén, ban nãy lúc nấp ở trong góc tối là để trốn người nhà hút thuốc, không ngờ lại bị bạn học mới kiêm hàng xóm mới bắt gặp.
Doãn Kham liếc nhìn món đồ cậu ta đưa ra: “Không hút.” Dừng một lát lại nói: “Tôi sẽ không nói cho người khác biết.”
Thứ mà Hạ Gia Huân chờ chính là những lời này, nghe vậy lập tức thả lỏng, đứng lên lười nhác vươn vai, tiếp theo bẻ một quả nho ném vào miệng, thấy Doãn Kham không nói gì, nhàm chán lật lật sách trên bàn anh.
“Sao anh không dùng nilon bọc sách mà Mộc Đông Đông tặng?” Lúc lật đến đống nilon trong suốt kia, Hạ Gia Huân hỏi.
Doãn Kham: “Nếu cậu cần thì lấy đi.”
Hạ Gia Huân nói cảm ơn, vui mừng cầm lấy chúng bỏ vào trong cặp sách: “Mà nói đến Mộc Đông Đông, nó cũng ở trong khu này chung với chúng ta, mấy đứa bọn em từ nhỏ đã chơi chung với nhau, có thể tính là thanh mai trúc mã, thế nhưng đến tận giờ em chưa từng được nó tặng nilon bọc sách… Anh Doãn sao quen được nó vậy?”
Doãn Kham dùng câu “Gặp nhau trước cổng trường” để qua mặt cậu ta, vậy mà miệng của Hạ Gia Huân không chịu yên lặng, bắt đầu buôn dưa với Doãn Kham: “Hồi cấp hai em học chung với nó, anh đoán xem lúc đó biệt danh của nó là gì?”
Doãn Kham cảm thấy không có hứng thú, chỉ xuất phát từ lễ phép mà hỏi: “Là gì?”
“Người đẹp xóm nghèo đó, hahahaha.” Hạ Gia Huân ôm đùi cười ha hả, “Nơi này của chúng ta là khu quy hoạch, chờ đến lúc phá bỏ và di dời cũng kiếm được không ít tiền đâu, ‘xóm nghèo’ là để chỉ tính keo kiệt, đừng ai mơ mó được vào tiền của nó.”
Tiếp đó Hạ Gia Huân đưa mấy bằng chứng thu thập được, ví dụ như đồng phục học sinh cỡ lớn nhất mặc ba năm, ví dụ như không tiêu tiền đi chơi nhóm với bạn, lại tỷ như mua khăn giấy lau mặt ở quầy tạp hóa cũng phải cò kè giảm xuống giá rẻ nhất, còn xé từng miếng nhỏ ra để dùng.
“Mà nói đến từ ‘người đẹp’ thì đúng là nó từ bé đến giờ vẫn rất đẹp, chưa cần so với omega, chỉ cần đứng giữa nhóm beta bọn em là đã như hạc giữa bầy gà, lúc ấy còn có alpha trường khác theo đuổi nó. Ai ngờ nó lại thay đổi, sau khi lên cấp ba càng lúc càng đáng ghét, hơn nữa keo kiệt như vậy, dần dần không còn ai theo đuổi nữa.” Hạ Gia Huân nhún vai.
Trước mắt hiện lên con ngươi đen nháy lấp lánh, mái tóc rối tung đến không thể tưởng tượng, còn có nước mưa lăn theo sườn mặt, cuốn theo đống bùn đất dính trên đó, Doãn Kham trong câu nói “người này không dễ chọc đâu” của Hạ Gia Huân, bất giác kéo khóe miệng.
Sáng sớm hôm sau, lôi từ gầm bàn ra một đống nhãn tên “Doãn Kham lớp -”, Doãn Kham đầu tiên là ngơ ngác, sau đó nhìn đến tờ giấy để trên bàn thì hiểu ra.
—— Đống hôm qua viết sai rồi, đây là xấp mới.
—— Bây giờ hai chúng ta coi như thanh toán xong!
Hai hàng chữ vẫn không có ký tên như trước, từ nét chấm than cứng cáp cuối câu có thể thấy người viết vì phải lãng phí mất vài tấm nhãn tên mà nghiến răng nghiến lợi.
Doãn Kham đối với loại tự mình tìm cách “trả ơn” này không còn gì để nói, nhét mấy tờ giấy kể cả mấy tờ viết sai hôm qua vào trong cặp.
Vốn tưởng rằng đây chỉ là khúc nhạc dạo sau khi thay đổi nơi sống, chỉ như một đoạn ngắn ngủi trong cuộc sống tha hương hai ba năm sắp tới của anh, trôi qua rồi thôi. Thế nhưng có lẽ trời không chiều lòng người, càng muốn một thân một mình cho thoải mái, chuyện phiền toái lại càng dễ gõ cửa.
Hôm nay là thứ sáu, giờ tự học buổi tối Doãn Kham vẫn theo lệ cũ, hai tiết ngủ một tiết làm bài tập.
Vừa nằm sấp xuống chưa bao lâu đã nghe thấy một âm thanh kỳ lạ đến từ phía trước.
“Shh, này, cậu to con kia… Ê, Doãn gì mà Châm ấy nhỉ, à không, Doãn Kham, bạn Doãn Kham! Shh, tỉnh mau!”
Doãn Kham sợ ồn, càng sợ lúc đang nghỉ ngơi mà có người làm phiền anh. Đôi mắt nhíu lại, anh dùng tay bịt kín một bên tai, vốn định giả bộ ngủ tiếp, tiếng như rắn thè lưỡi lại càng lớn, âm thanh chói tai như dùng đồ kim loại cà lên bảng đen khiến màng nhĩ nhức nhối.
Hạ Gia Huân ngồi ở phía trước đang trốn sau đống sách lén xem anime tất nhiên cũng nghe được tiếng này, cố gắng dùng lưng đẩy bàn Doãn Kham phía sau: “Anh Doãn này, anh Doãn, dưới chân của anh…”
Doãn Kham cảm thấy vô cùng phiền phức, ngồi thẳng lưng dậy, đôi chân khuất dưới bàn cũng thuận thế duỗi thẳng ra.
Không động đậy còn được, vừa động thì hỏng chuyện. Chỉ nghe thấy một tiếng “rắc” thật nhỏ, Doãn Kham từ từ nâng chân phải lên, cúi đầu nhìn xuống, một chiếc gương nhỏ bị nứt thành ba mảnh nằm bên chân anh, phản xạ ánh sáng dây tóc bóng đèn trên nóc phòng học.
Tốn chút thời gian để hiểu được tình hình, Doãn Kham mới ngẩng đầu lên nhìn phía trước.
Chủ nhân chiếc gương trừng lớn đôi mắt to mà sáng, miệng hơi mím lại, đằng sau đống vết bẩn che kín mặt vẫn có thể nhìn thấy sự khiếp sợ lẫn… sự đau đớn tột độ không thể che giấu của cậu.
Cứ như thứ Doãn Kham đạp phải không phải là một chiếc gương bình thường, mà là món đồ cổ nào đó có giá trị không thể đong đếm được.
Tác giả có lời muốn nói: Đường: Tôi không những phải giả B, mà còn đóng vai ác, khổ quá mà.
Doãn: Thế đừng soi gương nữa.
Đường: …… Không được.
Chú thích:
() Doãn Châm: 尹椹, trong đó Châm có nghĩa là cây dâu tằm, cho nên bên dưới bạn thụ mới hỏi câu là có phải mẹ bạn công lúc sinh ra bạn ý thèm ăn dâu tằm à không đấy.
() Phát âm chữ Kham là /Chén/, phát âm của chữ Thần (晨) cũng là /Chén/.
() Động tác ôm quyền:
Lảm nhảm: Mấy nay mưa to gió lớn, các cô đi đường nhớ cẩn thận nhé.