Ranh giới giữa sự sống và cái chết ai cũng nghĩ nó là thứ gì đó là tường thành vững chãi ngăn cách hai thái cực đó.
Nhưng bọn họ đã quá sai lầm, quá ảo tưởng về cái tường thành vững chắc luôn ở trong tâm trí nhưng thực tế nó không hề tồn tại.
Sợi chỉ mỏng luôn có thể đứt ra bất kỳ lúc nào thì cái sự sống luôn luôn trường tồn vĩnh lập tức sụp đổ, sự chết chóc thăm thẳm bao trùm lên đó.
Sự sống thoi thóp lênh đênh như người chết đuối đang cố níu lấy chiếc phao cứu sinh bị thủng một lỗ nhỏ, đang từ từ xì bớt không khí bên trong dập dờn dưới sự vồ vập của sóng biển dữ dội.
Cảm giác hi vọng đời chờ sự hi hữu rồi lại thất vọng do chờ đợi sự hi hữu đan xen khiến cho cho con người không còn đủ sức nữa mà muốn buông tay ra, mặc cho số phận đưa đẩy đến bến bờ cuối cùng.
Cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn đóng chặt lại, ánh đèn vẫn trong trạng thái hoạt động suốt hai tiếng liền.
Bốn người đứng ngồi không yên vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó, chỉ cần nó khẽ có động tĩnh thì bọn họ lập tức biết liền.
Nhất là Mục Chấp, ánh mắt vô hồn của anh vẫn dán chặt vào cánh cửa đang đóng chặt kia.
Nếu như có thể, anh nhất định vào đó cho bằng được.
Lưu Thi cảm thấy bản thân mình không nên giấu diếm mọi chuyện với Mục Chấp nữa.
Nếu Trần Tĩnh An có mệnh hệ gì thì bản thân cô cũng cảm thấy tội lỗi, do chính bọn họ đã gián tiếp gây ra tai nạn cho cô ấy.
Cô đứng dậy, tiến về phía bên cạnh của Mục Chấp đang ngồi trượt dài trên nền đất lạnh lẽo.
Lưu Thi vô tình liếc mắt sang thì ánh mắt trống rỗng, vô hồn sâu hút trong đó khiến cho bản thân Lưu Thi cô mất hết dũng khí để nói ra mọi chuyện xảy cho Mục Chấp biết.
Nắm chặt hai bàn tay của mình, Lưu ngồi xổm đối diện trước mặt Mục Chấp.
Đột nhiên có người che chắn lấy tầm mắt của mình khiến cho Mục Chấp anh rất là bực bội, anh định gạt tay qua thì giọng khàn khàn the thé vang lên do Lưu Thi khóc khá lâu rồi.
“Mục Chấp, tôi có chuyện muốn nói với cậu liên quan đến vụ tai nạn của Trần Tĩnh An.
Cậu có phiền cùng tôi đi qua đó không?”
Mục Chấp định từ chối nhưng mà nghe thấy liên quan đến An Tĩnh, cậu mệt mỏi đứng dậy đi theo Lưu Thi đi đến một góc gần đó.
Anh đứng tựa người ở lan can sắt, mắt hờ hững nhìn vẫn nhìn về phía góc phòng phẫu thuật.
“Có chuyện gì? Cô nhanh nói nhanh đi.”
Lưu Thi khoang hai tay trước ngực mình, cô không muốn kéo dài tiếp nữa vì khí thế áp bức lạnh lẽo của Mục Chấp quá lớn.
Nếu còn chần chừ thì nhuệ khí cô không còn chút nào nữa.
“Thật ra không phải Tiểu An bị đơn thuần là bị chiếc xe tải kia tung phải cô ấy đâu.”
Mục Chấp nghe vậy tròng mắt căng cứng lại tụ từng đốm máu trong đó, cậu quay ngắt ghì chặt hai tay của Lưu Thi mà hét lớn.
“Cô mau nói nhanh.
Đã có chuyện gì sao hả? Cô nói nhanh lên.”
Lưu Thi bị Mục Chấp ghì chặt hai tay lại, cảm giác rất đau đớn ở hai cánh tay truyền lên trung khu dây thần kinh giao cảm khiến cô không khỏi ứa những giọt nước mắt đau đớn ra.
Mặc cho Mục Chấp vẫn thô bạo nắm giữ hai tay mình, Lưu Thi gắng gượng cơn đau mà nói tiếp.
“Thật ra Tiểu An cậu ấy vì cứu một đứa bé chạy vụt ra đường lớn trong khi đèn đỏ của người đi bộ đã bật lên.
Vì vậy cậu ấy liền chạy vụt cứu cậu bé đó mà một phần cửa kính chiếu hậu va đập vào Tiểu An khiến cho cậu ấy nằm ngã xuống bất tỉnh.
Nhưng thật may cậu ấy bị ngã vào hướng bên trong lề đường đi bộ…nếu không…nếu không thì…”
Câu nói đằng sau của Lưu Thi đã đứt quãng, cô không còn đủ sức để nói tiếp nữa.
Mục Chấp khẽ rít lên một tràn khí lạnh muốn nổ tung cả thể xác lẫn tâm hồn của mình.
Nghe xong Mục Chấp trầm mặc một lúc lâu rồi lại nhếch môi cười thật tươi.
Nhưng mà nụ cười của anh trông cực kỳ xấu khi nước mắt từ từ rơi xuống theo từng bước đi không còn chút sức lực nữa.
Trong miệng khẽ lẩm bẩm vài tiếng khiên cho ba người Lưu Thi không khỏi chạnh lòng đau đớn.
“Tiểu Tĩnh à, ngoan đừng khóc nhé.
Sẽ nhanh thôi em sẽ không còn cảm giác đau đớn nữa vì có anh đây.
Nếu như em đau thì trực tiếp đánh anh đi.”
“Tiểu Tĩnh à, ở trong đó em đừng có sợ nha.
Tuy anh không ở trong đó nhưng mà lên tiếng gọi anh thì anh sẽ lập tức vào đó với em.
Chỉ cần em lên tiếng thôi.”
“Tiểu Tĩnh à, em nhanh chóng ra đây đi.
Anh sợ cảnh phải chờ đợi này lắm rồi.
Nếu còn để anh chờ đợi thì anh sẽ điên lên mất.”
“Tiểu Tĩnh à, em không có một mình đâu.
Nếu không có ai cùng em đi thì hãy yên tâm bởi vì anh luôn ở sau lưng hướng về em.”
“Tiểu Tĩnh, em phải cố gắng nha.
Em phải tiếp tục sống tiếp cho anh.
Vì em có chuyện gì thì anh cũng không thiết nhất em cô đơn trên đường đi hoàng tuyền nữa đau.”.