Ở trường đại học A.
An Tĩnh mang một tập giáo án để lên lớp, hôm nay cô thay giáo sư dạy cho một lớp năm ba thầy ấy.
Đi đến gần lớp thì đột nhiên điện thoại rung lên, An Tĩnh không khỏi dừng lại thì thấy mẹ mình gọi tới.
"Alo, mẹ gọi con có chuyện gì không?"
Trần Uyển bên đầu dây bên kia đang cầm một đống quần áo ra xe, một tay cầm điện thoại.
" Chiều nay con rảnh không?"
An Tĩnh cố nhớ lại xem, hình như cô không có tiết nào hết.
"Chiều nay con dạy thay tiết đầu cho thầy Trần, sau đó con rảnh.
Mẹ có chuyện gì không?"
"Ừ, nếu vậy con về nhà một chuyến đi.
Tối nay ba có cuộc dự thảo lớn, yêu cầu mang gia đình đi theo cùng."
Nghe đến đây, An Tĩnh cảm thấy đầu nghe sấm sét ong ong cả lên.
Nếu biết vậy nói bận cho rồi, đi tới đó mệt mỏi muốn chết!
"Mẹ, hay là mẹ đi đi.
Con không đi đâu."
Trần Uyển thừa biết An Tĩnh sẽ bịa cớ để không đi nhưng bà đẻ ra nó thì không có cách trị được sao.
Có câu gừng càng già càng cay mà!
"Nếu còn không về, mẹ sẽ kêu ba chở mẹ đến đó đón con.
Và sẽ ném hết đống tài liệu quý giá của con."
"Mẹ! Mẹ có phải mẹ ruột con không thế?"
"Nếu không phải mẹ con thì lão nương đã vứt con đi trại phúc lợi xã hội rồi.
"
Biết không thể thoát nạn, An Tĩnh ngoan ngoãn ngậm ngùi nước mắt để về nhà.
Bước vào lớp học, An Tĩnh không còn bộ dạng mè nheo, làm nũng với mẹ nữa mà một người trợ giảng nghiêm túc, dạy thay cho giáo sư Trần.
" Chào mọi người, tôi là trợ giảng An.
Hôm nay giáo sư Trần có chút chuyện bận nên tiết này tôi sẽ dạy thay cho thầy ấy."
Nhanh chóng cắm USB vào bảng chiếu, cầm bút laser chỉ lên bảng tiêu đề bài học hôm nay.
"Hôm nay, chúng ta sẽ học qua một bài mới về vật chất di truyền cấp độ phân tử ở vi khuẩn.
Các bạn chú ý lắng nghe, bởi vì bài này tuy ngắn nhưng việc tiếp thu được nó là một vấn đề.
Chúng ta bắt đầu buổi học."
…
Bên này, thư viện.
Mục Chấp mải mê để tâm vào cuốn sách nói về phân tích não bộ mà vô tình chạm phải một cô nữ sinh viên trong trường.
Anh định đỡ cô gái này nhưng khựng lại.
" Cô có sao không?"
An Từ chuẩn bị phát tiết thì thấy người hồi nãy chạm phải mình là nam thần trong trường.
Cô ta không khỏi nhịn lấy nộ khí trong người, cười giả lả coi như không có chuyện gì hết.
" Không sao, cũng tại mình bất cẩn.
Cậu có sao không?"
Khẽ phủi bụi trên cuốn sách rơi trên đất, xác nhận cô gái mình chạm phải không có vấn đề gì Mục Chấp liền rời đi để lại An Từ một tràn tâm tư.
Rời khỏi thư viện, Mục Chấp vào căn tin mua hai chai nước bỏ vào túi xách của mình.
Tính là đi gặp An Tĩnh nhưng nhớ ra cô phải đi dạy thay cho giáo sư Trần.
Ảo não định đi tới phòng nghiên cứu ở trong trường, Mục Chấp muốn tìm hiểu thêm cấu tạo của não bộ ở phòng giải phẫu.
Nơi đây cho phép học sinh giải phẫu xác người để nghiên cứu.
Đang định khử trùng rồi mới vào, Mục Chấp lại gặp phải cô gái mình vô tình chạm vào.
An Từ thật ra đi theo Mục Chấp đến đây, tuy cô ta không thích cái nơi quái quỷ này cho lắm nhưng lỡ như giúp cô ta tán đổ được Mục Chấp thì sao?
Trong đầu An Từ lúc này đều hiện lên cuộc sống muôn màu sau này với Mục Chấp, quên cả bảo hộ định vào phòng giải phẫu.
Thấy vậy, Mục Chấp không khách khí mà đóng cửa lại ngay lập tức để An Từ ngẩn ngơ trước phòng giải phẫu.
Trong lúc cô ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có một sinh viên đứng gần đó thấy hết mọi việc liền rộng lượng nhắc nhớ.
"Cô chưa mặc đồ bảo hộ và khử trùng, không thể vào đó được đâu."
An Từ nghe vậy không khỏi buồn bực, không thèm cảm ơn mà quay đầu đi ngay lập tức.
Sinh viên vừa mới nhắc nhớ khó hiểu, đứng một chỗ gãi gãi đầu mình.
Không lẽ mình nói gì sai sao?
Bên trong phòng giải phẫu.
Mục Chấp cầm lấy một cơn dao phẫu thuật bén nhọn, thuần thục cắt những lớp da trên đầu của xác người.
Do những vật phẩm này dùng để nghiên cứu nên được bảo quản rất tốt, tránh bị hư hại.
Cầm lấy một kẹp gắp một cái đầu khác đã được bảo quản bằng Formaldehyde, cậu không ngừng cắt xẻ ra để quan sát tính cân xứng của hai bộ sọ này và cầm lấy cuốn sổ nhỏ không ngừng ghi ghi chép chép lại.
Những đường gân, sợi thần kinh được Mục Chấp cẩn thận chính xác được tách ra, vừa không phá vỡ cấu trúc hình thể của bộ não vừa có thể quan sát toàn bộ cấu tạo của hộp sọ.
Formaldehyde (CHO): một loại chất không màu, rất độc.
Có tính chất kháng khuẩn và diệt tế bào chết.
Nhờ vậy chất này dùng để bảo quản xác người, xác động vật trong phòng giải phẫu và phòng thí nghiệm.
Và còn thêm chức năng tiệt trùng dụng cụ thí nghiệm.
Nhìn lên đồng hồ thì thấy đã hết giờ An Tĩnh dạy thay rồi, Mục Chấp nhanh chóng thu dọn mọi thứ về lại chỗ cũ.
Sau đó khử trùng và lấy đồ đạc đi đến chỗ An Tĩnh..