An Tĩnh thu dọn xong đồ đạc liền tới chỗ hẹn.
Cô vẫn thắc mắc là sao người này lại có số điện thoại mình mà cô quên rằng mình đã tự cho mọi người.
Thật là muốn bất lực với cô gái này!
Đi tới đó, An Tĩnh thấy cậu sinh viên Mục Chấp đang đứng tựa mình ở thân cây, trông có vẻ chờ ai đó.
Cô không dám chắc đó có phải là người nhắn cho mình không liền gửi sang một tin nhắn.
Tôi đến chỗ hẹn rồi, cậu ở đâu?
Mục Chấp không cần xem tin nhắn cũng biết đối phương gửi tới là ai.
Anh quay người lại, nhìn bóng dáng người quen cũ.
"Đã lâu không gặp, An Tĩnh."
An Tĩnh nghi hoặc nhìn Mục Chấp, ánh mắt xa lạ này của An Tĩnh khiến cho lòng của anh bất giác nhói đau.
Tựa như một thứ nằm ngay trước mắt nhưng cố gắng tới gần thì lại càng xa vời.
Cô nhìn đáy mắt của Mục Chấp có chút đau xót, lại thấm đẫm nỗi da diết nhớ nhung của một người đã nhiều tuổi nhưng lại đang hiện diện trên người của chàng trai trẻ này khiến cho An Tĩnh không khỏi thích ứng được.
"Cậu là ai? Trước đây chúng ta có quen biết nhau sao?"
Cái gì? Cô không nhớ gì sao? Mục Chấp không khỏi chết lặng câu trả lời của An Tĩnh.
Nhưng mà cậu đột nhiên nhớ lại tờ bệnh án năm xưa, tự an ủi mình.
Chỉ cần cô có thể trở lại là được rồi! Còn việc cô đã quên cậu, cậu đành dùng thời gian còn lại của cuộc đời để cô nhớ lại!
Những tình cảm chất chứa trong lòng của Mục Chấp khiến cho An Tĩnh cảm thấy tim mình khẽ nhói đau.
Cô cảm giác được rằng trước đây mình và người này có mối quan hệ gì đó với nhau.
An Tĩnh rối rắm nhìn Mục Chấp vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cô, cô gượng gạo giải thích.
"Trước đây giữa chúng ta đã có gì sao? Vậy anh kể lại cho tôi nhé! Do hồi cấp ba tôi đã làm phẫu thuật nên đã quên hết những ký ức trong một năm trước khi ca phẫu thuật diễn ra."
Mục Chấp không nói gì cả, cậu chỉ liền chạy đến ôm chầm lấy An Tĩnh vào lòng mình.
Vòng tay vững chắc của người đàn ông đang run rẩy ôm lấy thân hình nhỏ nhắn này.
Khi Mục Chấp ôm lấy, cảm giác ban đầu của An Tĩnh là một chút hơi ngỡ ngàng nhưng sau đó lại cảm thấy quen thuộc.
Cô không những không bài xích mà còn tham lam hít thở mùi hương nam tính quen thuộc này.
Đột nhiên sóng não của An Tĩnh lại truyền ra cho cô những ký ức vụn vặt, cô bất giác the thé.
"Tôi trở lại rồi, Mục Chấp."
Mục Chấp nghe thấy lời này liền ôm chặt lấy cô, sợ như chỉ cần buông tay ra là cô sẽ biến mất mãi mãi.
"Em đã nhớ lại rồi sao?"
An Tĩnh đầu đau như búa bổ, cơn choáng váng đột nhiên xuất hiện khiến cô không có chút lực nào.
Thấy An Tĩnh nhắm nghiền hai mắt, vầng trán lại đổ mồ hôi khiến cho Mục Chấp không khỏi hốt hoảng.
"A Tĩnh, em làm sao vậy? Em cố gắng một chút, anh đưa em đi tới bệnh viện."
An Tĩnh được Mục Chấp bế bổng lên, nghe anh nói muốn đưa cô tới bệnh viện không khỏi ngăn cản.
"Không cần thiết phải vậy đâu.
Để tôi về nhà là được rồi.
"
…
Sau một hồi kì kèo trả giá cuối cùng An Tĩnh cũng chịu thua trước bộ mặt la liếm của Mục Chấp để anh đưa cô về tới nhà mình.
Đưa chìa khóa cho Mục Chấp, An Tĩnh theo bản năng lại ngồi vào ghế phụ mà nhắm mắt dưỡng thần.
Mục Chấp bước chân vào xe thì thấy đằng sau rất nhiều dụng cụ bếp núc, anh đoán chắc là cô vừa chuyển nhà tới đây.
Trong đầu của đại ma vương này không biết đang âm mưu gì mà trầm ngâm nhìn đống đồ này.
Khi tới khu căn hộ mà An Tĩnh sống, Mục Chấp làm như mình là trụ cột trong gia đình không nói hai lời liền ra lệnh An Tĩnh lên nhà trước, còn mình ở lại thu thập đống đồ này mang lên nhà.
An Tĩnh cũng lười quan tâm, có một người lao động miễn phí thì ngu gì không để cho cậu ta làm chứ?.Cô nhởn nhơ bước lên nhà trước để mặc Mục Chấp cầm đồ không hết.
Khi bước chân vào nhà, An Tĩnh mệt mỏi vào phòng của mình để nghỉ ngơi mặc cho Mục Chấp bên ngoài muốn làm gì thì làm.
Do Mục Chấp biết rằng An Tĩnh nấu ăn rất ngon nhưng cậu không nỡ để cô sau này cực nhọc trong phòng bếp liền đi học nấu ăn, sẵn tập luôn thói quen chăm sóc nhà cửa.
Mục Chấp lấy ra một cái nồi nhỏ, bật lửa lên để nấu cho An Tĩnh một ít cháo.
Trong lúc chờ đợi, anh bắt tay vào công việc thu dọn mọi thứ.
Những thứ đồ dùng cậu bắt đầu phân loại ra và xếp chúng ngay ngắn những nơi dễ tìm thấy khi cần.
Khi An Tĩnh thức dậy bước ra ngoài thì thấy Mục Chấp đang mặc tạp đề, loay hoay làm gì đó trong bếp nhà mình.
Nhìn thấy cảnh người đàn ông đảm đang trong phòng bếp này, cô đột nhiên muốn gả cho Mục Chấp ngay lập tức nha!
Nhìn đống bừa bộn của mình đem về được Mục Chấp dọn dẹp gọn gàng, ngăn nắp An Tĩnh âm thầm ghi điểm cho chàng trai này.
Cô nào mà lấy Mục Chấp thì sướng thân biết bao!!!.