Chiều hôm đó.
An Tĩnh vừa đi học về thì không thấy ai ở nhà cả, nên cô đi tắm rồi xong nằm ườn lên giường.
Cô cầm điện thoại lên nhìn xem đồng hồ, thì thấy vẫn còn sớm.
An Tĩnh đứng dậy kéo rèm cửa, mở tung cửa sổ ra, gió mang hương hoa lùa vào cả căn phòng.
Cảm thụ được hương thoang thoảng, nhìn xuống thì thấy hoa hồng đang nở rộ.
An Tĩnh nhìn thấy những hoa đang đung đưa khoe sắc, cô bèn đi xuống nhà lấy dụng cụ để cắt ít hoa mang làm bánh.
Đang tỉ mỉ chọn những bông hoa còn tươi thì đột nhiên có một bóng đen đổ trên đầu mình, An Tĩnh ngơ ngác nhìn lên thấy một người đàn ông cao gầy, khuôn mặt điển trai không góc cạnh đang nhìn chằm chằm vào cô.
An Tĩnh vội vàng đứng dậy, Chào hỏi người đối diện.
"Chào anh, anh là …"
Mục Niệm vẫn đứng im một lúc, giọng nói khẽ run rẩy, khàn khàn.
"Chào em, anh là con trai cả của dì Lạc.
Em là An Tĩnh phải không?"
Mục Niệm khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở vườn hoa, anh không chờ phải nhìn kỹ vội vàng chạy từ tầng xuống đây.
Khi nhìn thấy rõ bóng dáng nhỏ nhắn kia, anh mới dám khẳng định.
Đó chính là cô ấy rồi!
Nhìn bóng dáng của cô thấp thoáng trong những cành hoa hồng đang đung đưa theo gió, anh sợ mình lại nằm mơ, bất giác tiến gần khi nào mà không hay biết.
.
Truyện Tiên Hiệp
Khi cô ngẩng đầu lên nhìn, Mục Niệm mới có thể buông bỏ Chấp niệm tìm kiếm cô bấy lâu nay.
Không ngờ có thể gặp lại em, không ngờ em lại là hàng xóm của nhà anh.
Và… cho anh một cơ hội để bù đắp cho em.
An Tĩnh khẽ vuốt mấy sợi tóc mái đang lòa xòa trước khuôn mặt tỉnh xảo, đưa cặp mắt trong vẹo nhìn Mục Niệm.
"Vâng, em là An Tĩnh.
Sao em biết tên em vậy?"
Mục Niệm làm sao dám nói mình quen biết cô từ kiếp trước, làm sao dám nói đó mình mà khiến cô lại chết khi tuổi đời còn quá trẻ vậy chứ?! Và làm sao anh dám đối mặt thực tại quá khứ trước cô chứ?!
"Anh nghe mẹ anh kể về bạn của mẹ, sẵn bà ấy kể luôn cả gia đình của người đó luôn.
Em cũng biết tính cách của mẹ anh ra sao rồi."
An Tĩnh cũng nghĩ vậy, dì Lạc của cô tuy rất tốt nhưng tốt lại trong phạm trù thái quá rồi.
Khi đối diện nói chuyện trực tiếp thì cô cảm giác có gì đó khó nói nên lời, như màn sương che phủ đi ánh sáng lập lòe yêu đuối.
Cô cảm giác rằng cô đã gặp anh ta ở đâu rồi.
"Anh cho phép em hỏi một chút.
Có phải chúng ta trước đây có gặp nhau rồi đúng không?"
Mục Niệm trầm mặc, không biết trả lời sao nữa.
Chỉ đành nhắm mắt phủ nhận.
"Không chúng ta đây là lần đầu tiên gặp nhau." Đúng vậy chúng ta đã gặp nhau đã từ rất lâu rồi, gặp nhau ở tiền kiếp.
…
Bữa tối.
Nghe mẹ mình nói tối nay đi ăn chực nhà dì Lạc, à nhầm đi qua làm tiệc tẩy Trần cho con trai cả của dì ấy nên An Tĩnh không nấu bữa tối mà làm ít bánh hoa hồng, tí mang qua cho bên nhà ấy một ít coi như đáp lễ buổi tối.
Đang chuẩn bị đi thì một tin nhắn của Tô Nguyệt gửi tới, nhờ cô vẽ cho cô ấy vài mẫu bookcard.
An Tĩnh do trước kia lỡ hứa với Tô Nguyệt, nếu không làm thì sẽ sống không nổi với con nhóc khùng khùng điên điên ấy.
Mang theo điện thoại và cuốn vở vẽ của mình xuống, để đi cùng với mẹ mình.
Khi cả ba người nhà An Tĩnh đi qua thì thấy mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ cần vào ngồi ăn là được.
Bữa tiệc tẩy gió này không chỉ có nhà của cô mà có thêm một người phụ nữ, là bà con xa lắc xa lơ của nhà họ Mục tới thăm và mang thêm cô con gái của bà ta.
Mọi người ngồi vào bàn ăn, những người vế trên ngồi ở phía trên để góc dưới là đám hậu bối.
Vừa dùng bữa, vừa nói chuyện xã giao với nhau, Mục Hoa bắt đầu chủ đề về chuyện học hành của con cái.
"Tôi thấy mấy đứa con của chị Lạc rất có phong Thái của người làm việc lớn.
Chả bù đứa con gái nhà tôi chỉ biết hằng ngày bù đầu vào sách vở, không biết cách làm yêu bản thân như con nhà chị An đây."
Lỵ Á bên ngoài bày ra khó xử nhưng trong lòng lại vui sướng như điên.
Giả trân bày ra bộ dạng điềm đạm đáng yêu.
Lạc Anh cười cười giả lả nhưng trong lòng thầm phỉ nhổ, bắt đầu chuyên mục khoe thành tích con cái chứ gì.
"Chị nói nào dám chứ, hai thằng con trai không nên nết thì có, làm sao có phong thái gì đó.
Nếu nó bằng một góc ngón tay của An Tĩnh nhà họ An đây, tôi ngủ cũng phải cười."
Mục Hoa tưởng rằng vuốt lông được Lạc Anh không khỏi ba hoa.
"Ai lại nói thế chứ, con gái của chị An dù tốt đến mấy làm sao bằng hai cậu nhà chứ."
Câu nói này thành công khơi dậy tính gà mẹ xù lông Trần Uyển, bà khẽ hừ lạnh.
"Ý của chị là gì hả? Con của chị giỏi giang đến thế nào thì chị biết, chứ đừng cố lên thiên hạ.
Xấu hổ lắm."
Mục Hoa á khẩu chưa biết trả lời sao thì Trần Uyển lại nói tiếp.
"Con tôi tốt xấu gì cũng hòn ngọc của tôi, chị lấy cái quyền gì phán xét chứ? Bữa cơm này gia đình tôi trèo cao, cảm ơn nhà họ Mục đã mời.
Anh và con về thôi."
Lạc Anh biết tính cách ăn nói bộc trực của bạn mình mà, làm sao không xù lông khi có ai chạm đến bảo bối nhà bà ấy chứ.
"Ấy, ấy sao lại về chứ? Cậu đã ăn gì đâu?"
Trần Uyển sắc mắt đã lạnh, phũ phàng từ chối lời của Lạc Anh và ra về.
Trước khi ra về, Trần Uyển bồi cho một câu nói làm cho Mục Hoa sắc mặt trắng bệch.
"Đừng ỷ cái vỏ họ Mục mà có quyền phán xét người khác.
Nếu không có cái danh họ Mục thì chả khác gì thùng rỗng kêu to cả!"
Trần Uyển biết nếu có người phụ nữ này ở bữa ăn này thì không có qua đây rồi.
Đã không ăn mà đã no một bụng tức rồi!
Nhìn bộ dạng Trần Uyển tức giận bỏ về, làm cho Lạc Anh không khỏi bực bội.
Nếu không phải nể mặt chồng mình thì bà cho mẹ con nhà nọ một trận rồi.
Mục Hoa không biết mình làm sai, còn bày ra bộ dạng tự đắc.
"Chắc là chột dạ nên bỏ về chứ gì? Hứ, con gái của cô làm sao bằng con tôi chứ?"
Lạc Anh nghiến răng, không chịu nổi nữa mà bùng nổ.
"Cô tới thăm họ hàng là được rồi.
Đừng gây phiền phức cho nhà tôi."
Thấy Lạc Anh tức giận, Lỵ Á thành khẩn cúi đầu xin lỗi thay mẹ mình, cố gắng vớt vát hình tượng mình trước dòng chính họ Mục này.
Lạc Anh hơi nhức đầu ra lệnh cho hai đứa con trai mình tiễn khách, không còn bữa tối bữa tiệc tẩy gió nữa.
"Cũng đã khuya rồi, hai con tiễn hai người này dùm mẹ.
Mẹ hơi mệt, mẹ đi nghỉ trước đây."
Mục Tiêu nhìn bộ dạng mệt mỏi của vợ, rồi nhìn hai kẻ gây rối này hừ lạnh rồi bỏ lên lầu.
Mục Hoa hơi khó hiểu, nhìn hai người đi lên, Mục Chấp khẽ nhìn khinh miệt rồi cũng bỏ lên lầu.
Mục Hoa định là ở nhờ nhà họ Mục vài ngày ai mà ngờ bị tiễn khi lúc tối khuya.
Mục Niệm nhìn người nhà mình đã đi hết rồi, anh khẽ cười hiền Hoa nhưng khiến cho hai mẹ con Mục Hoa không khỏi rét run.
"Tôi không biết con của bà tài giỏi thế nào.
Nhưng khi đem đi so sánh với em ấy, con của bà chả khác gì rác rưởi."
Mục Hoa bây giờ không khỏi ngã khụy xuống, nếu bình thường thì bà ta đã chua ngoa chống chế rồi.
Nhưng đối mặt với mấy người này thì, bà chả khác gì con cá đang giãy đành đạch chờ chết trên thớt cả.
...!
Sau khi tiễn hai mẹ nhà đó đi, Mục Niệm đi vào phòng ăn thì thấy một bàn thức ăn còn nguyên vẹn chưa đụng đũa không khỏi lắc đầu..