Sau khi cả hai về chỗ, Lưu Chung khoanh tay sau lưng bước tới kiểm tra bài làm của hai người họ.
Nhìn lên bài làm của Mục Chấp, lão quản giáo không khỏi nhíu mày.
Chữ viết tuy không xấu nhưng ngoằn nghoèo rất khó để đọc nhưng chung quy là bài làm đúng.
"Mục Chấp, chữ viết của cậu không thể nào tốt lên được sao hả? Chữ nghĩa gì chả khác nào gà bới."
Cả lớp đều im lặng, sau lưng đều đẫm môi hột đằng sau.
Ai đều biết rằng nếu cả hai người đều bị lão quản giáo này phê bình thì sẽ tiếp tục rơi vé tử hình vào phía họ cả.
Lưu Chung có vẻ không nhìn thấy những vẻ mặt nhăn nhó ở dưới lớp, thong dong nhìn xem bài làm của An Tĩnh, không biết ông ta nghĩ gì mà rất chăm chú.
Cả lớp A gần như thành tâm cầu nguyện cho An Tĩnh, mong bài của cô vượt qua cặp mắt soi mói của lão ác bá này.
Đột nhiên Lưu Chung bước nhanh về phía bàn giáo viên, giọng pha chút ưu ái.
"Em nữ vừa lên làm bài này là ai? Tên gì?"
Cả lớp đều lâm vào trạng thái hoang mang tột độ, nghe giọng dịu dàng của lão Lưu như chuẩn bị đón cơn bão cấp sắp đổ bộ vào vậy.
An Tĩnh không nhanh không chậm đứng dậy, tay điều chỉnh cặp kính đang lệch.
Giọng từ tốn, không rụt rè sợ sệt, khoan thai báo danh tên mình cho Lưu Chung.
"Thưa thầy, em tên là An Tĩnh.
Học sinh vừa chuyển tới lớp A này ạ."
"Yên lặng?"
An Tĩnh hơi hộc máu khi nghe Lưu Chung đọc tên mình, thầm nghiến răng nghiến lợi đáp.
"An Tĩnh.
An trong an nhàn sung túc, Tĩnh trong hồ nước thu tĩnh lặng."
Chịu thôi dù sao tên cô cũng nghe giống với cái từ thông dụng ấy mà.
May lần này là yên lặng chứ mấy lần trước là trật tự, an ổn vân vân mây mây gì đấy.
Lưu Chung tra ra tên cô trên danh sách, tay cầm bút đỏ lưu loát ghi con đỏ chót vào sổ.
Mặt mày cười hiền từ, dịu dàng hỏi mom cả lớp.
"An Tĩnh, em cho thầy hỏi là bài tập vừa rồi em cảm thấy khó hay là dễ nào?"
Câu hỏi vừa dứt không khỏi cả lớp xì xào mãnh liệt, Bạch Nhược, ủy viên môn vật lý, mặt mày khó coi đang cầm chặt cây bút trong tay.
An Tĩnh ăn ngay nói thật, không vòng vèo mà nói thẳng ra.
"Bài tập vừa rồi cũng không phải là khó, chỉ cần mở nút thắt ở dữ kiện thứ hai là có thể giải ra.
Cộng thêm các giả thiết mà đề bài cho ra thì có dữ kiện làm cho bài toán trở nên rối rắm hơn, kiểu như tung hỏa mùa vậy."
Nghe lời giải thích của An Tĩnh, từng lời lẽ đều chặt chẽ, lôgic không chê vào đâu được.
Lưu Chung gật gù khen ngợi, một nụ cười hiếm hoi trên môi dành tặng cho cô.
"Đúng vậy, có đều em nói bài này dễ là cũng không lắm, phải không ủy viên vật lý của lớp?"
Bạch Nhược mặt mày trắng nhợt khi nghe lão sư điểm danh, chậm rì đứng dậy.
.
ngôn tình tổng tài
"Vâng thưa thầy, bài đó là bài khó ạ.
Đến em...!em.." cũng giải không ra.
Lời nói đứt quãng, Bạch Nhược không khỏi ghi hận An Tĩnh.
Vì cái quái gì mà cô ta làm được bài ấy chứ?
Sau lưng xì xào châm chọc Bạch Nhược, bây giờ sắc mặt của cô ta không ngừng biến đổi đa dạng hơn, từ trắng nhợt rồi tới xanh và đến đỏ.
Nói nào ngoa thì môn vật lý này chính là môn mà cô ta kiêu ngạo nhất, không ai có thể vượt mặt được ủy viên môn vật lý này được.
Ả phải đứng nhất, không ai có quyền vượt mặt.
An Tĩnh bên ngoài là phớt lờ mọi sự vật bên ngoài nhưng bên trong lại dầu sôi lửa bỏng, thầm mắng chết tiệt.
Cô không hề biết đó là bài khó nha, dù sao kiếp trước cô vẫn làm mấy bài còn khủng hơn thế nữa.
Bài đó vẫn là còn có tính người đó nha!
Lưu Chung đưa cao sổ điểm lên, con đỏ chót hiếm hoi của lịch sử được ghi vào sử sách của toàn nhân loại.
Đó là con điểm vào sổ của Lưu Chung!!!
"Thầy khen ngợi năng lực học tập của bạn An Tĩnh này.
Dù bạn ấy mới chuyển đến nhưng năng lực thích nghi rất tốt, thầy quyết định cho bạn ấy khích lệ tinh thần.
Bạn ấy là tấm gương cả lớp."
Cả lớp vỗ tay không ngớt, thêm những câu chúc mừng khích lệ giả tạo.
Không ngờ một học sinh vừa chuyển đến thâm tàn bất lộ như vậy!
Do bên ngoài An Tĩnh tạo hình rất "oanh liệt", mái trước dài xuống tận nửa mặt, đeo cặp kính dày cộm nên không thấy rõ được khuôn mặt của cô.
Áo quần mặc dù rộng thùng thình nhưng thân hình thon gọn khiến ai cũng không rời mắt được.
Ngoài phong cách trên thì do tính cách cô quá trầm lặng y như cái tên của cô, không thích mở miệng cũng như rất kiệm lời.
Nếu tính số từ trong ngày đi học gần đây chưa tới chữ, không kể lời giải thích học kia.
Bạch Nhược mặt đen lại còn đen hơn nữa, cô ta làm ủy viên vật lý bao lâu nay chưa có được mắt thiện cảm của lão sư này, huống chi An Tĩnh được khen ngợi không ngợi không ngớt nữa chứ.
Chưa kể đến điểm số nữa, dù cô ta cố gắng thế nào nhưng vẫn chỉ được ., thế mà một học sinh vừa chuyển trường lại được chứ! Chuyện này chẳng khác gì vả vào cái danh ủy viên ban vật lý của cô cả!
Lý Ưu ngồi bên cạnh vờ hỏi han Bạch Nhược, và không quên thêm mắm dặm muối vào khiến cho Bạch Nhược không khỏi thêm hận.
"A Nhược à, cậu đừng buồn nữa! Dù sao cậu vẫn là ủy viên mà.
Để lòng chi cái đứa mới chuyển đến chứ? Bộ dạng thì quê mùa, không một chút khí chất nào sánh với hoa khôi kiêm ủy viên của lớp mình được."
Sắc mặt của Bạch Nhược cũng bớt đen đi phần nào, nhưng cũng công nhận những lời Lý Ưu nói cũng đúng.
Quay đầu, trả lời qua loa lấy lệ.
"Ừ, cảm ơn cậu."
Lưu Chung nhìn đồng hồ, tay lật sách ra thông báo vào học.
"Cả lớp lật trang , chúng ta chuẩn bị học bài mới."
Nghe thấy học bài mới, cả lớp mới buông lỏng được thần kinh được.
Hu hu ngày nào đi học cũng như đi đánh trận vậy!
...!
Chuyện là hôm nay là chủ nhật, ngày nghỉ đầu tiên khi mà An Tĩnh sau khi trùng sinh.
Đang thả hồn mình trên chiếc giường mềm mại thì bị lão nhân gia nhà cô, chạy sồng sộc vào kéo cô dậy.
"Con gái con lứa gì mà nằm ườn trên giường vậy! Dậy đi, thay quần áo rồi đi ra ngoài mẹ nhanh lên!"
An Tĩnh ngồi trong ổ chó nhìn mẹ già mình đang lại lải nhải, gãi gãi quả đầu của mình.
"Mẹ cho con ngủ đi, hôm nay là chủ nhật mà.."
Trần Uyển quyết tâm kéo con nhóc này dậy, giọng hùng hồn.
"Dậy thay đồ nhanh lên! Trong phòng phút mà mẹ không thấy con ở phòng khách thì coi chừng đống bảo bối của con mẹ cho vào thùng rác."
An Tĩnh trong lòng thầm chửi một tiếng, chậm rề rề bước xuống giường, không quên vặn vẹo mẹ mình muốn làm gì.
"Mẹ, mẹ kéo con đi làm cái gì vậy? Hôm nay cục trưởng Trần không bận bay à?"
"Hôm nay tôi nghỉ thưa cô! Với cả hôm nay tôi quyết tâm cải tạo lại cô đấy!"
...!
Ở một tiệm làm tóc.
Khách ở đây ra vào nườm nượp không ngớt, Trần Uyển kéo đứa con gái không nên nết của mình vào.
An Tĩnh một khóc hai nhóa thiếu điều thứ đòi thắt cổ nhưng vẫn không thoát khỏi móng vuốt của mẹ mình.
Thấy hai mẹ con họ vào, chủ tiệm ân cần ra đón tiếp họ.
"Trần cục trưởng, hôm nay chị dẫn con gái đi làm tóc à?"
Trần Uyển không khỏi xua tay, đẩy An Tĩnh tới trước như tránh tà, giọng buồn bực.
"Giao con nhóc này cho cậu xử lý đấy! Tôi muốn cái tổ quạ này được xử lý gọn gàng."
Chủ tiệm cười cười, đưa tay ra hiệu cho nhân viên mình dẫn An Tĩnh đi.
"Được, vậy chị ngồi chờ ở bên kia nhé!"
An Tĩnh trong lòng thầm chết lặng nhân sinh, không thoát khỏi ma trảo của lão nhân gia nhà mình, đành cắn răng ngoan ngoãn bước lên thớt.
.....!
Khi ngồi lên ghế làm tóc, nhân viên niềm nở muốn cô làm kiểu gì, An Tĩnh mặt mày chán chường đáp cho có lệ.
"Muốn làm sao thì làm!"
Nhân viên không khỏi ho khụ khụ, nhưng rồi cũng nhanh chóng bắt tay vào việc cải tạo quả đầu này..