Án Tình: Đội Trưởng Lục Chào Anh!

chương 72: 72: lâm diệp nghi ngờ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cảnh báo: Chương này có tình tiết + không dành cho những bạn dưới tuổi.

Khuyến cáo nên bỏ qua nội dung này!

Đi cơm thì cũng thôi đi, còn khoa trương đến độ thuê cả một phòng ăn cao cấp cho cán bộ.

Lâm Diệp ăn cơm nhưng không mấy thoải mái, lúc trước vào đội của Lục Hàn Thuyên, bữa cơm đầu tiên chính là ngồi quán nhỏ, ăn mấy món ven đường, tuy không phô trương nhưng lại cực kỳ ngon miệng.

Tư Du cảm thấy Lâm Diệp ăn không quen miệng, còn nhận ra sự khó chịu trong mấy món ăn.

"Chị Tiểu Diệp! Có phải dạ dày không tốt không?"

Lâm Diệp cho miếng rau xanh vào miệng, nghe Tư Du hỏi thì quay sang thành thật gật đầu.

Tư Du gọi Lâm Diệp không phải là chị dâu bởi vì muốn giữ kín mối quan hệ của cô và Lục Hàn Thuyên, chuyện cũng chẳng tốt đẹp gì nếu cho mọi người biết hai người đang qua lại.

Lâm Hề tỏ thái độ ra mặt, vừa gấp miếng cá vừa hất mặt sang Lâm Diệp: "Giáo sư Lâm! Khẩu vị của cô hình như rất không tốt! Nhà hàng này nổi tiếng nhất huyện Đông Xã chúng tôi, món ăn phải nói là vô cùng xuất sắc!"

"Phó cục trưởng, nếu ngon thì cô ăn nhiều một chút.

Chẳng ai tranh với cô đâu mà lo!" Tư Du tỏ thái độ bất mãn.

Không nói thì thôi, đã nói phải làm đối phương ngậm mồm.

Lâm Hề thẹn quá hóa giận, bị một câu nói túm miệng lại, đến phản bác cũng không phản bác được, giận dữ chỉ biết cúi mặt tiếp tục ăn.

Dục Minh là đàn ông, cả Lục Hàn Thuyên cũng là đội trưởng, xen vào cuộc chiến của nữ nhân chỉ khiến bản thân gây thêm phần họa.

Thôi thì, cứ để chuyện ai người ấy làm.

Lâm Diệp vẫn nể mặt cục trưởng chưa buông đũa, nhìn thấy cô gái của mình bị ức hiếp, cục trưởng đương nhiên có phần sốt sắng.

Nhưng bởi vì danh dự, cục trưởng không có lấy một lời.

Bữa cơm ăn trong không khí ảm đạm, có chút tẻ nhạt, cũng chẳng có lấy một chút gì vui vẻ.

Ra về, Tư Du mua cho Lâm Diệp hồng trà nóng uống cho ấm người, trời bắt đầu lạnh nên việc sức khỏe của Lâm Diệp phải ổn định.

Cô mà có mệnh hệ gì cả phòng điều tra chắc sẽ đứng ngồi không yên, trước khi đi Khúc Hổ còn dặn dò, nói cái gì mà sức khỏe chị dâu không tốt nên nghỉ ngơi nhiều một chút, lại còn không cho cô quá lao lực.

Tiểu Bạch cả Tiểu Hắc cũng muốn theo giúp đỡ, nhưng Lục Hàn Thuyên nói đi nhiều người quá không tốt.

Ở nhà làm hậu phương để vẹn cả đôi đường, lúc khẩn cấp cũng có thể hỗ trợ kịp thời.

Mặc dù xa về địa lý nhưng khoảng cách thông tin thì gần trong gang tấc.

Cùng Lục Hàn Thuyên trở lại xe, Lâm Diệp nhận được điện thoại.

Cô nhìn điện thoại xong, không nói không rằng đưa sang cho anh.

Anh đón máy, ấn nghe, gọi một tiếng bằng giọng hân hoan: "Mẹ!"

"Hàn Thuyên! Tiểu Diệp đâu? Hai đứa vẫn khỏe chứ? Đã ăn cơm chưa? Bao giờ thì hai đứa về?"

Dục Minh lái xe, Tư Du ngồi ở ghế lái phụ, Lâm Diệp và Lục Hàn Thuyên ngồi ghế sau.

Anh cả gọi phụ huynh là mẹ, phỏng chừng mối quan hệ giữa hai người đang rất tốt.

Mới đi có một hôm mẹ không nhịn được nỗi nhớ nhung con gái mà gọi điện, còn hỏi bao giờ thì về.

Bên kia điện thoại, giọng mẹ Lâm tỏ ra vui vẻ nhưng vốn dĩ có vui vẻ hay không, chắc không đoán cũng biết.

Lục Hàn Thuyên thấp giọng gọi một tiếng: "Mẹ!"

Liếc mắt sang chỗ Lâm Diệp, thấy cô tựa đầu vào cửa sổ, chẳng mấy quan tâm đến cuộc điện thoại cho lắm, anh đành phải cùng mẹ Lâm nói chuyện: "Bọn con vừa ăn cơm xong! Diệp Diệp vẫn khỏe! Hôm qua có sốt do thay đổi thời tiết, bây giờ thì không sao nữa!"

"Hai đứa phải tự chăm sóc nhau đấy, đừng ham công tiếc việc quá lại hại sức khỏe.

Chờ hai đứa về, mẹ nấu đồ ăn ngon cho nha!"

"Mẹ yên tâm! Diệp Diệp không sao, còn rất nhớ mẹ!"

Câu này mục đích chính là để an ủi mẹ Lâm.

Lâm Diệp không nghe máy của bà, đoán chừng vẫn còn để bụng câu nói lần trước, bà cũng quá khích nên mới nặng lợi.

Mẹ Lâm yên tâm cười hì hì: "Vậy nhé! Con cũng giữ gìn sức khỏe!"

"Mẹ giữ gìn sức khỏe!"

Kết thúc điện thoại Lục Hàn Thuyên đem máy trả cho Lâm Diệp, anh muốn hỏi tại sao cô không nghe máy nhưng nhìn sắc mặt Lâm Diệp không thoải mái anh lại thôi.

Lâm Diệp vươn tay nhận điện thoại, đem trả vào túi xách.

Quay trở về sở cảnh sát, bốn người vừa bước xuống xe, cục trưởng Lễ và Lâm Hề cũng bước đến.

Mấy người nhìn nhau vừa khách sáo vừa kính cẩn, thiện cảm thì không có nhưng chóng đối thì có rất nhiều.

"Đội trưởng Lục! Những gì cần phân công tôi cũng đã phân công rồi, bây giờ chắc chỉ còn chờ đợi."

Cục trưởng đi bên cạnh Lục Hàn Thuyên, hai người song song bước chân, người trên kính người dưới khiêm nhường quá mức.

Lâm Diệp đi phía sau Lục Hàn Thuyên, bên cạnh cô là Lâm Hề, độ giàu có của Lâm Hề không phải đoán là đúng mà nó thể hiện qua cả giày cao gót, túi xách, còn là son môi mà cô ấy dùng.

Nghe Lục Hàn Thuyên ở phía trước nói: "Nếu đã xong rồi thì không cần cục trưởng phải bận tâm nữa! Chúng tôi sẽ xem xét, tiến hành điều tra phá án!"

"Vậy được! Nếu cần hỗ trợ gì, cứ nói với tôi!"

Mọi người đâu đó đều giải tán, cục trưởng quay trở về văn phòng.

Phía Lục Hàn Thuyên cũng về chỗ làm việc.

Bốn người được xếp cho một phòng đầy đủ tiện nghi, có bàn làm việc lớn đủ để hội họp, có sofa để nghỉ ngơi, có cả máy pha cà phê loại tiện dụng.

Lâm Diệp kéo ghế ngồi xuống bàn, Tư Du đã nhờ được người tìm ít tài liệu vài năm gần đây của sở cảnh sát Đông Xã.

Đây là ý của Lâm Diệp, cô muốn tìm hiểu một chút về huyện nhỏ phát triển này.

Có câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Thấy cô xem hồ sơ, Lục Hàn Thuyên bước đến ngồi xuống bên cạnh: "Em muốn điều tra chuyện gì?"

Nhìn tài liệu trên bàn, có những vụ án trong vòng năm năm, có một số khiếu nại, một vài đơn kiện, mấy tờ báo lá cải viết lảm nhảm về sở cảnh sát Đông Xã.

Lâm Diệp không giấu diếm: "Muốn hiểu thêm về nơi này một chút, anh cũng biết Đông Xã không đơn giản chỉ là một huyện!"

Với sự phát triển của Đông Xã bây giờ, đúng là không đơn giản chỉ là một huyện.

Lục Hàn Thuyên gật đầu, ngã người tựa ra lưng ghế còn tiện tay cầm lên một xấp tài liệu: "Lễ Chí Bình là người có tài, năm năm trước từng bắt giữ được tội phạm truy nã cấp quốc tế.

Đường đi nước bước ở Đông Xã, anh ta cũng dính vào không ít."

"Quyền lực của Lễ Chí Bình xem chừng còn cao hơn chủ tịch huyện!" Dục Minh nói một câu.

Tư Du kéo ghế ngồi xuống phía đối diện bàn họp, Dục Minh tựa vào thành bàn, khoanh hai tay trước ngực.

"Xem chừng có dính líu đến một vài chuyện bất chính." Tư Du nói.

Lâm Diệp gật đầu: "Chuyện Lễ Chí Bình đứng sau có khi là thế lực của Lâm Hề!"

"Chị nói phó cục trưởng Lâm đó có tài có đức gì mà chức vụ lại cao thế? Nhìn cô ta, năng lực phỏng chừng còn chẳng bằng em!" Tư Du chán ghét ra mặt.

Lâm Diệp cười: "Sao có thể đem chính mình ra so sánh như vậy, mỗi người có khả năng khác nhau.

Lâm Hề thông minh là thật, nhưng kỹ năng không có."

"Em thấy cô ta kỹ năng làm màu rất cao cấp!"

"Em ghen tị sao?" Lâm Diệp trêu chọc.

Tư Du bĩu môi: "Em mới không thèm ghen tị!"

dẫy phân cách khuyến cáo các bạn nhỏ không đọc phần dưới

Lưu ý: Từ đây là bắt đầu có tình tiết nhạy cảm, +

Tại phòng làm việc trên tầng hai của Lễ Cảnh Bình, căn phòng sáng ánh nắng với cửa phòng đóng chặt, rèm cửa sổ đối diện hành lang cũng kéo xuống.

Bên trong căn phòng thoang thoảng mùi hoan lạc, lời trách móc xen vào trong tiếng rên rỉ.

Lễ Chí Bình cảnh phục sáng ngời sạch sẽ, chỉnh tề từ trên xuống dưới chỉ có cô gái ngồi ở trên người là không đoan trang hiền thục.

Hai người dính vào nhau như hai cái nam châm khác cực, khác với sự mạnh mẽ của Lễ Chí Bình, Lâm Hề cả gương mặt đỏ hồng, hai tay ôm lấy cổ người đàn ông gắt gao bám vào, yếu ớt lên xuống trên nơi mạnh mẽ nam tính.

"Tiểu tao hóa! Em nói xem, sao em lại không biết thức thời như vậy hả?"

Lễ Chí Bình ôm eo cô gái, đồ trên người cô đã cởi một nửa, áo cởi hai cúc lộ ra một bên căng tròn vừa trắng vừa sáng, ở dưới là đùi non chẳng mặc thứ gì.

Dưới chân ghế là váy ngắn mà cô ta mặc ban sáng, còn có một chiếc quần lót màu trắng ở trên bàn làm việc của Lễ Chí Bình nằm bất động.

Lâm Hề kích động kêu lên, khó chịu cùng cảm giác khoái lạc đánh bay mọi thứ, yêu kiều nũng nịu: "Em...!Ưm… Em chính là như vậy.

Anh nói Lâm Diệp cô ta...!Lấy tư cách gì, mà trách mắng em trước mặt mọi người..."

"Cô ta dù sao cũng là người được đề cử của Trung ương, em nếu không muốn mất việc tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời!"

"Ưm..." Lâm Hề kêu lên một tiếng khi người đàn ông ấn sâu mãnh thú hung bạo vào nơi tư mật của cô làm mãnh thú lớn nóng bỏng của anh như ngựa hoang thoát cương chèn ép cơ thể mềm mại.

"Đừng...!Đừng..." Khi kịp phản ứng lại, người đàn ông đã trút một lượng lớn tinh hoa vào trong.

Thấy dáng vẻ rối rít của cô, Lễ Chí Bình nắm càng chặt cô gái lại, ép cô đón nhận hết nòi giống của mình.

Lâm Hề gục lên vai người đàn ông, người anh em ngang tàn vẫn chưa rút lui còn cố vùi bên trong nơi mềm mại của cô thêm một lúc.

Cô gái nhỏ bất mãn biểu tình: "Anh còn không mau rút ra!"

Lễ Chí Bình cười trầm thấp, cắn lên vành tai cô gái nhỏ.

"Ưm...!Đừng mà..." Lâm Hề phản kháng như mèo con đang cào khiến lòng ngực Lễ Chí Bình ngứa ngáy, cả người vừa trải qua kích tình nên vô cùng nhạy cảm.

Người đàn ông vừa chạm vào cô đã nhịn không được thít chặt nơi tư mật, Lễ Chí Bình hít sâu một hơi, trêu ghẹo nói thầm: "Vẫn còn muốn sao?"

Lâm Hề nhíu mày: "Anh đừng ghẹo nữa, Lâm Diệp này cũng thật là biết trêu người khác, chẳng may lát nữa bị gọi đi, em không thể nào viện nổi lý do đâu!"

"Sợ sao?" Lễ Chí Bình nhướng mắt.

Lâm Hề giận dỗi: "Em dù gì cũng là một phó cục trưởng, lại không thể phản bác cô ta.

Anh nói xem!"

"Lâm Diệp rất tinh tế, có khi cô ta cũng đã nghi ngờ chúng ta!" Lễ Chí Bình nói, ánh mắt sâu xa khó lường.

Lâm Hề giật mình suýt chút là nhảy dựng lên, cũng may Lễ Chí Bình ấn cô ta lại nếu không chẳng biết cô đã nhảy đến đâu rồi.

"Em bình tĩnh đã!"

"Vậy...!vậy chẳng phải..."

"Cứ để cô ta biết, dù sao đây cũng là địa bàn của chúng ta.

Em không nói, anh không nói, cô ta cũng chẳng dám phanh phui!"

Lễ Chí Bình trấn an Lâm Hề, nói không sợ là nói dối.

Chỉ là, mới một hôm dù Lâm Diệp có tinh tế nhận ra, cũng không nắm được quá nhiều chuyện từ chỗ họ.

Cứ nghĩ như vậy Lễ Chí Bình cũng xem chuyện này không có gì, Lâm Hề trong lòng lại vô cùng lo lắng khác với sự bình tĩnh Lễ Chí Bình bày ra.

"Em về đây, ở lâu như vậy, sẽ khiến người khác nghi ngờ!" Lâm Hề leo xuống khỏi người Lễ Chí Bình, khom người định nhặt quần lót mặc vào thì người đàn ông từ phía sau tiến đến vỗ mông.

Chát một cái thật vang, Lâm Hề đỏ mặt trách móc: "Anh đánh em làm gì!"

"Ai bảo em quay mông vào anh!" Lễ Chí Bình không có chút khí khái nam nhân nào, lời nói ra vô cùng hạ tiện.

Lâm Hề không giận mà ngược lại còn cười, giống như chuyện này làm nhiều thành quen, lời này nghe nhiều cũng chẳng còn thấy ngượng.

Đột nhiên eo nhỏ bị nắm lấy, Lâm Hề bước vội mấy bước khi bị kéo đi, tiếng giày cao gót vang lên cộc, cộc.

Cho đến khi bị đẩy lên bàn, bị ép nằm sấp rồi người đàn ông từ phía sau cắm tới, Lâm Hề ngửa cổ kêu lên, tiếng kêu sung sướng khi đón nhận mãnh hổ lớn đâm vào không báo trước.

Lễ Chí Bình đè trên lưng cô gái, anh nắm lấy cằm nhỏ ép cô quay đầu, Lâm Hề ánh mắt mơ màng nhìn như không nhìn, cả người hưng phấn trào dâng: "Ưm...!Chết mất...!Cục trưởng, em chết mất!"

"Yêu tinh dụ người, em đúng là khiến người ta có chết cũng cam lòng!" Lễ Chí Bình mắng một câu, hơi nóng phả lên mặt Lâm Hề.

Cô gái nhỏ ủy khuất không thôi, khóe mắt ửng hồng chảy dài giọt lệ.

"Cục trưởng, em không được...!Anh chậm thôi, chậm thôi mà...!Ưm..."

"Phải làm chết em, ai bảo tiểu vưu vật mềm mại đáng yêu như vậy."

"Hứ...!Nói dối...!Haa...!Sâu quá, quá sâu rồi!"

"Em bảo ai nói dối?"

"Anh nói dối, em bảo anh li hôn, anh đã ly hôn đâu!"

Lễ Chí Bình cắn lên vai cô gái, Lâm Hề ngửa đầu kêu lên, tiếng kêu ngọt ngào đầy câu dẫn.

"Ly hôn cũng không phải nói là được, huống hồ anh cũng không tệ bạc em!"

"Em không thèm, em muốn đường đường chính chính bò ở trên giường của anh!"

"Ha...!Còn muốn đường đường chính chính bò trên giường anh? To gan, quá to gan rồi! Xem anh làm sao chơi chết em!"

Vừa nói Lễ Chí Bình vừa đâm từ phía sau vào một cách hối hả, Lâm Hề chẳng biết gì nữa, chỉ biết giờ phút này cơ thể này sớm đã không còn thuộc về cô nữa.

Cô vừa kêu vừa khóc, tiếng nức nở hòa trong tiếng rên đầy ma mị.

Lễ Chí Bình biết cô gái này bị anh làm đến cao trào mà vụt lên chín tầng mây, anh cũng chẳng nương tình mà thúc nhanh mấy trăm cái.

Lâm Hề trợn tròn mắt, há miệng kêu, nước bọt chảy dài bên khóe môi.

Trong phòng làm việc tiếng kêu trầm thấp của người đàn ông, tiếng rên rỉ yêu kiều của cô gái đan vào nhau không ngừng nghĩ.

Ngoài cửa sổ, nắng vàng gắt gao soi sáng bóng dáng hai người, tầng hồng không khí bị đốt đến đỏ.

dẫy phân cách ngăn các bạn nhỏ không được đọc phần trên

Văn phòng làm việc chỗ Lục Hàn Thuyên và Lâm Diệp vẫn đang bận rộn với hồ sơ.

Cấp dưới có đem cho họ tài liệu vụ án, Lâm Diệp xem chưa từng rời mắt, Lục Hàn Thuyên thấy cô cả ngày chăm chú làm việc cũng sinh ra lo lắng.

Đêm qua cô sốt cao, nay lại vùi đầu vào tài liệu, người bướng bỉnh như Lâm Diệp sẽ không vì mình mà bỏ qua công việc.

Anh chỉ có thể ở bên cạnh hỗ trợ giúp đỡ, vụ án vẫn chưa tiến triển được gì, xem tài liệu cũng chỉ là cách tạm thời.

"Dục Minh! Gọi người chịu trách nhiệm thu thập thông tin đến hỏi một chút!" Lục Hàn Thuyên quăng một xấp tài liệu trong đám tài liệu anh đã đọc sang cho Dục Minh.

Lâm Diệp ngẩng lên, thấy Dục Minh đưa tay lấy tài liệu, anh ấy không nói gì gật đầu một cái liền đẩy ghế đứng dậy, rời đi.

Dục Minh đi sang phòng bên cạnh, gõ cửa xong mới đi vào.

Nhìn thấy người của đội trưởng Lục, đám người đang nằm dài trên bàn thẳng lưng ngay ngắn.

"Anh Minh! Anh cần tìm gì sao?" một nam cảnh sát bước đến, cười nói với Dục Minh.

Anh chỉ vào tập hồ sơ trên tay mình, rồi lại nhìn quanh phòng: "Ngô Chí là ai?"

Nam cảnh sát suy nghĩ một chút, sau đó chỉ vào hướng cuối góc, trong dãy cảnh sát mặc đồng phục, một cậu cảnh sát trẻ điềm tĩnh đang chăm chỉ.

"Ngô Chí!"

Nam cảnh sát đứng cạnh Dục Minh gọi tên cậu cảnh sát ở phía xa, thanh âm lớn mang theo ý tứ ra lệnh.

Sau đó nam cảnh sát nhìn lại Dục Minh, cười nói: "Anh Minh, cậu ta là Ngô Chí, cần gì anh cứ hỏi cậu ta!"

Ngô Chí đứng dậy, vâng dạ lễ phép.

Nam cảnh sát nhìn thế nào cũng là người cùng cấp, nhưng quyền lực áp đảo Ngô Chí.

Dục Minh đưa tay ngoắc Ngô Chí: "Cậu! Theo tôi!"

Nhìn Ngô Chí cùng Dục Minh rời đi, đám người bên trong căn phòng bắt đầu cười nói giễu cợt.

Vừa ra đến cửa Ngô Chí bắt gặp người quen, ở phòng cảnh sát này chắc cũng chỉ có anh ta là chịu giúp đỡ cậu.

Người quen kia thấy Ngô Chí đi cùng Dục Minh, cũng tiến đến hỏi thăm: "Anh Minh, Ngô Chí! Hai người đi lấy tài liệu sao?"

Dục Minh lắc đầu, nhìn Ngô Chí lại nhìn đến người quen kia: "Tôi đến là muốn gọi cậu ta sang phòng nói chuyện!"

"Về cái gì?"

"Về báo cáo cậu ta đã viết." Dục Minh nói rất bình tĩnh, không có gì khác thường hay có ý trốn tránh.

Đối phương cũng nói: "Có cần tôi hỗ trợ gì không? Dù sao, đây cũng là vụ án của cả đội!"

Dục Minh không tiện từ chối, huống hồ có người có ý muốn hợp tác, thêm một người cũng tốt hơn bớt một người.

"Được! Vậy cả cậu cũng đi đi!"

Ngô Chí cùng người quen kia theo Dục Minh đến phòng làm việc, nơi mà Lục Hàn Thuyên, Lâm Diệp và Tư Du đang chờ..

Truyện Chữ Hay