Cục trưởng xếp chỗ cho đội người của Lục Hàn Thuyên ngồi ở dãy ghế trên để tiện nghe báo cáo, nhưng Lâm Diệp không thấy thoải mái ở vị trí đó.
Lục Hàn Thuyên cũng hiểu ý, cô bình thường thích ngồi ở một góc, quan sát biểu tình trên gương mặt người khác để đánh giá mức độ sự việc.
Lâm Diệp chưa bao giờ muốn bản thân trở thành người truy vết hung thủ, cô muốn cảm nhận nội tâm đang đấu tranh của hung thủ, cũng muốn cảm nhận uy nghiêm của những vị cảnh sát cao cao tại thượng hằng ngày vẫn làm.
Đa nhân cách là bệnh nhưng nhiều khi nó có thể giúp người ta rõ ràng trong nhiều chuyện hơn người bình thường.
"Giáo sư Lâm! Ở phía dưới, mọi người ngồi sẽ không tiện cho việc nghe báo cáo! Hay là cứ ngồi ở trên này đi!" Cục trưởng hạ mình.
Lâm Diệp lắc đầu: "Không cần đâu! Báo cáo là mọi người cùng nghe, không phân biệt ai cao ai thấp.
Tôi ngồi ở đâu, cũng vẫn nghe được!"
"Cục trưởng, cứ tự nhiên đi!" Lục Hàn Thuyên lịch sự, ngỏ ý cục trưởng cứ ngồi xuống ghế, đừng quan tâm bọn họ.
Lục Hàn Thuyên cất bước đi trước, Lâm Diệp gật nhẹ đầu với Lễ Chí Bình rồi bước theo Lục Hàn Thuyên, tiếp đó là Tư Du và Dục Minh bước theo sau lưng.
Bốn người xuống cuối dãy ghế trong một góc tường, Lâm Diệp thích ngồi ở dưới bởi vì không quen khi trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Từ khi cô bước vào sở cảnh sát Đông Xã vô số ánh mắt hướng đến cô có chút kỳ quái, Tư Du cũng cảm nhận được điều đó.
Khi ngồi xuống bên cạnh Lâm Diệp, Tư Du nhỏ giọng nói bên tai cô: "Chị dâu! Có phải những người ở đây rất kì lạ không?"
Lâm Diệp gật đầu: "Dù có chuyện gì đi nữa, làm tốt công việc của chúng ta rồi rời đi! Lo nhiều quá sẽ vướng vào rắc rối!"
Dục Minh liếc mắt sang, nghi hoặc: "Ý chị là sao?"
"Tình hình chung cứ diễn ra như thường là được, mọi người điều tra nhưng cũng đừng quên đây không phải địa bàn của mình!" Lâm Diệp nói bao nhiêu đó chắc cũng đủ cho mấy người hiểu.
Lục Hàn Thuyên nắm lấy tay cô, anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lâm Diệp mấy cái như trấn an.
Cô nhìn anh, trong bóng tối mờ mờ, đèn trần không bật chỉ có mỗi đèn máy chiếu sáng.
Cảm nhận bàn tay to lớn ấm áp chạm vào tay mình đem theo sự quan tâm cùng một loại nghi thức quen thuộc.
Lâm Diệp mỉm cười: "Anh đừng quên đã hứa gì với em!"
Lục Hàn Thuyên đưa môi đến gần tai cô gái nhỏ, anh thấp giọng: "Em cũng đừng quên chuyện mình đã hứa với anh!"
"Em sẽ không nuốt lời!" Lâm Diệp khẳng định.
Xoay mặt lên trên bục cao nơi Lâm Hề đang chuẩn bị báo cáo.
Muốn trốn tránh trách nhiệm Lâm Diệp không làm được, chi bằng tương kế tựu kế chơi Lục Hàn Thuyên một vố.
Chờ sau khi quay về thành phố B, cô nhất định sẽ cho anh một bài học thích đáng.
"Nạn nhân nữ đầu tiên là Tường Tích, tuổi, người huyện Lục Đông, đến Đông Xã tìm việc làm phụ giúp bố mẹ.
Trong nhà còn có một cậu em trai đang học phổ thông.
Ba tháng đầu tiên sau khi rời khỏi nhà vẫn thường xuyên gọi điện về cho bố mẹ, nhưng sau ba tháng thì không thấy liên lạc.
Bố mẹ cô ấy lo lắng con gái xảy ra chuyện nên có gọi điện báo cảnh sát, sau đó cũng liên hệ với cảnh sát Đông Xã hỗ trợ tìm kiếm nhưng không có lấy chút tin tức nào." Lâm Hề ở trên bục, cầm micro cao giọng báo cáo.
Lâm Diệp là người nghe chuyện thiên hạ sẽ cảm thấy buồn chán, cô định rút điện thoại ra chơi game theo thói quen.
Lục Hàn Thuyên liền ngăn lại: "Giữ chút uy danh ban nảy của em đi!"
"Em không tập trung được!" Lâm Diệp phản bác.
Lục Hàn Thuyên nhướng mắt lên màn hình: "Em nhìn những thi thể đó, có phát hiện gì không?"
"Em nói chuyện này, anh nhất định phải bình tĩnh!"
Thấy anh gật đầu, Lâm Diệp nói tiếp: "Hung thủ ăn thịt nạn nhân, trước đó họ còn quan hệ thể xác."
"Làm sao em khẳng định!" Lục Hàn Thuyên bình tĩnh đặt câu hỏi sau khi Lâm Diệp cho nhận xét.
Lâm Diệp phải động não thì cô mới có khả năng tập trung, để cô buồn chán Lâm Diệp không ngủ thì cũng chơi game.
"Anh nhìn thấy vết cắt trên xương không? Hung thủ muốn ăn tủy bên trong, nhưng không thể vì nó quá cứng, sau đó hắn ta đã dùng vật để cậy mở ở những đốt xương."
"Cũng không thể khẳng định họ có quan hệ xác thịt?"
"Em hỏi anh, anh có cảm giác với em không?"
Lục Hàn Thuyên chớp mắt, anh nhắc lại bằng giọng khó hiểu: "Cảm giác?"
"Chính là, anh có muốn cùng em quan hệ?"
Lâm Diệp thẳng thắn đến nỗi, cô còn không cần nghĩ ngợi gì liền hỏi một câu, mà câu này thốt ra sắc mặt cô không đỏ không ngại, còn vô cùng bình tĩnh.
Lục Hàn Thuyên hắng giọng, anh ho khẽ mấy tiếng, Lâm Diệp vẫn chưa nhận ra mình lỡ lời.
Thấy anh biểu tình ngại ngùng, Lâm Diệp mới phát hiện câu hỏi của cô đã quá mức thẳng thắn.
Chợt nghe anh nói: "Em là bạn gái anh, đương nhiên là anh có!"
Lâm Diệp chớp chớp mắt, mi dài khẽ run rẩy.
Nghe xong câu trả lời của anh, cô miễn cưỡng gật đầu: "Thì đấy!"
"Ý của em là hung thủ và nạn nhân có quen biết!"
"Em không chắc! Bởi vì không thể nói trước được gì.
Anh nói xem, một cô gái bình thường, gia cảnh không tốt phải rời quê hương lập nghiệp.
Ở nơi đất khách quê người, cô ấy sẽ tin tưởng vào ai?"
"Người quen, cũng có thể là người đã giúp đỡ cô ấy!"
"Hồ sơ hôm qua anh đưa em, những cô gái này đều là người ở những huyện khác nhau đi vào Đông Xã để tìm việc làm.
Sau đó đều mất tích không rõ."
Đêm qua lúc đọc hồ sơ, Lâm Diệp đã thấy có gì đó rất khả nghi.
Bốn nạn nhân nữ đều thuộc bốn huyện khác nhau, vì tiền nên vào Đông Xã để mưu sinh.
Kết quả, bọn họ đều chết rất oan ức.
Thi thể bị chặt thành nhiều đoạn, chôn cùng một địa điểm nhưng không cùng vị trí.
Điều này nói lên cái gì?
Hung thủ mắc chứng hận phụ nữ, gần như là chán ghét họ, muốn hành hạ họ.
Nhưng thịt trên xương trước khi kịp phân hủy đã bị lóc sạch, để làm gì ngoại trừ ăn chúng?
Những kẻ có tâm lý biến chất thường suy nghĩ rất khác thường, có thể hắn cho rằng mùi vị thịt người thì ngon hơn, một lần trải nghiệm là một lần không quên được.
Lâm Diệp còn nhớ, trong quyển sách nhận định thịt người của một tên sát nhân, hắn đã nêu lên cảm nhận của mình khi ăn thịt bạn gái.
Hắn cho rằng đó là loại thịt ngon nhất, thơm nhất, ngọt nhất mà chính hắn từng nếm thử.
Trước khi giết bạn gái, hắn mời cô ấy đến nhà, sau đó hắn quan hệ cùng cô ấy khi còn sống và khi đã giết chết cô ấy.
Miêu tả lại cảm giác làm tình với thi thể, rằng lúc hắn đi vào cơ thể cô gái chuẩn bị bước vào quá trình đông cứng, sự sung sướng đầy khoái cảm đó khiến hắn như muốn lên mây.
Lại còn cách chế biến thịt người, hắn nói ăn sống rất ngon, vị cũng tươi mới.
Và cả, không khuyến cáo luộc thịt lên, bởi vì như thế sẽ tăng độ dai của thịt.
Thấy Lâm Diệp đột nhiên im lặng, Lục Hàn Thuyên đưa tay nắm lấy cằm nhỏ của cô kéo lên.
Cô nhìn anh, ánh mắt thoáng run rẩy.
"Nghĩ gì vậy?", anh hỏi.
Lâm Diệp lắc đầu: "Không có gì! Chúng ta nói đến đâu rồi?"
Lục Hàn Thuyên cười: "Nói đến việc mất tích không rõ ràng của những cô gái.
Còn một nạn nhân nam, em thấy thế nào?"
"Em thấy thì không đủ! Phải hỏi xem, hung thủ thấy thế nào!"
"Lúc em tập trung, thật sự rất quyến rũ!" Lục Hàn Thuyên ý tứ không đứng đắn, đang nói chuyện công việc anh lại đánh trống sang chuyện khác.
Lâm Diệp xoay đi, điều chỉnh tư thế trên ghế ngồi.
Lục Hàn Thuyên cười trầm thấp, tiếng cười như đang trêu chọc trái tim cô gái ngồi bên.
Đang nói chuyện với anh lại quay sang nói chuyện với Tư Du, Lục Hàn Thuyên đỉnh đầu muốn bốc khói.
Lòng ngực anh nảy nở cảm giác nóng bức rất khó chịu, anh muốn Lâm Diệp để ý đến mình nhiều hơn, nhưng cô không quan tâm anh nữa, cùng Tư Du trò chuyện.
Chờ khi Lâm Diệp nói xong chuyện với Tư Du, con bé quay sang nói với Dục Minh gì đó.
Lục Hàn Thuyên kéo Lâm Diệp qua nhỏ giọng răng đe: "Giả thần giả quỷ cái gì hả?"
"Em không có!"
"Còn nói không có, anh chưa dạy dỗ em nên em không sợ đúng không?"
"Trưa nay em mời cơm đội trưởng Lục, anh thấy thế nào!"
"Anh thấy chưa thỏa đáng!"
"Vậy em sẽ mời luôn bữa tối!"
Lục Hàn Thuyên là người tranh thủ đương nhiên phải tận dụng thời cơ: "Anh gợi ý một món đặc biệt có được không?"
"Anh muốn món gì?"
"Môi của em!"
"Anh háo sắc!"
"Sao đây? Giáo sư Lâm không tình nguyện?"
"Được thôi! Nếu đội trưởng Lục vẫn còn bụng chứa!"
"Anh có thể nuốt trọn em, đừng nói chỉ là môi!"
Lâm Diệp mặt đanh lại, thật muốn đấm cho anh một đấm.
Bề ngoài tử tế đạo mạo, rõ ràng là người khiến người khác kính cẩn tôn trọng, vậy mà nói chuyện với cô, mười câu thì chín câu mờ ám xấu xa.
Ai nói đây là đội trưởng Lục mọi người nể phục?
Đây là tên háo sắc, là một đại sắc lang!.