Cả tối nằm trong vòng tay Lục Hàn Thuyên, Lâm Diệp cảm thấy cả người không dễ chịu.
Tuy anh không nói gì về chuyện trước đó, nhưng cô biết lời nói của cô khiến anh để tâm.
Có thể anh cho rằng cô không tin tưởng anh, cũng có thể anh cho rằng cô đang lợi dụng tình cảm của anh.
Mẹ nói đúng, Lâm Diệp là người tự tiện làm theo ý mình và không quan tâm đến cảm nghĩ của người khác.
Bây giờ, cô hình như đã vô tình làm tổn thương Lục Hàn Thuyên.
Cả đêm nằm trong vòng tay anh, bất an của cô ngày một nhiều.
Chỉ cần mỗi lần nhắm mắt Lâm Diệp sẽ nhìn thấy Lục Hàn Thuyên cả người đầy máu, con dao sắt cắm vào tim anh.
Anh nằm trong vòng tay cô, dù cô có kêu khóc thế nào anh cũng không đáp trả.
Cho nên...!Cô rất sợ...!Cô sợ phải đối diện với sự thật đau lòng kia.
"Khó ngủ sao, không khỏe ở đâu à?"
Lâm Diệp nghe giọng anh vang lên ở sau lưng, thanh âm trầm thấp dịu dàng.
Anh vẫn chưa ngủ, giọng nói rõ ràng không vươn vấn cơn mê.
Cô rút sâu vào ngực anh, muốn chiếm đoạt hơi ấm của anh để tìm cho trái tim mình bến đỗ an toàn.
Lục Hàn Thuyên siết chặt tay, ôm cô vào lòng mình sát hơn.
Lâm Diệp không biết được, thật ra Lục Hàn Thuyên không quan tâm cô đối với anh là cảm xúc gì, chỉ cần cô vẫn ở đây, vẫn là cô gái mà anh yêu thương nhất thì mọi câu nói dù có là tàn nhẫn nhất anh vẫn có thể chấp nhận.
Anh biết cô cần nhiều thời gian hơn, cũng biết quá khứ kia khiến cô dây dứt khó buông bỏ.
Không sao cả! Anh có thể, từ từ chờ đợi cô mở lòng.
"Anh đừng buông tay khỏi em!"
"Anh không buông tay! Em cứ yên tâm ngủ đi!"
Từ khi đến Đông Xã, Lâm Diệp hoàn toàn khác lạ.
Sau cơn sốt, anh thấy cô giống như thay đổi thành một Lâm Diệp khác.
Cô yếu ớt, rất dễ bị tổn thương, anh không cẩn thận một chút sẽ khiến tường thành thủy tinh xung quanh cô vỡ vụn.
Lúc này, anh không biết mình có nên đi vào quá khứ của cô hay không, càng không rõ có nên hỏi cô bây giờ thế nào không.
Anh rất sợ Lâm Diệp sẽ bị tổn thương, càng sợ chính mình ngày càng xa cách với cô.
"Diệp Diệp!"
"Dạ!"
"Anh yêu em!"
"Em biết!"
"Anh không muốn em tự mình phấn đấu, càng không muốn em một mình chịu đựng tất cả!"
"Em...!xin lỗi!"
Lục Hàn Thuyên ôm thân thể cô, tay anh siết rất mạnh, Lâm Diệp có chút đau nhưng cô không nói.
"Anh chỉ muốn em, cái gì cũng nên nói với anh một tiếng! Anh không biết em đang nghĩ gì, anh không biết được liệu anh có đang dần mất đi em không! Cho nên...!anh rất lo lắng! Dù em ở bên cạnh, ngay lúc này thuộc về anh, anh vẫn sợ."
Đàn ông thường sẽ rất ít khi bộc lộ cảm xúc thật của mình trước người phụ nữ của anh ta.
Một là cam chịu, hai là trốn tránh.
Nhưng Lâm Diệp không giống những cô gái khác, đối diện với cô, sự thành thật sẽ cứu vãn mọi thứ.
Lâm Diệp lật người lại, úp mặt vào ngực anh, cảm nhận sự ấm áp truyền qua cơ thể.
Có lẽ cô biết, anh vì cái gì nên mới không có cảm giác an toàn đó.
"Hàn Thuyên!"
"Diệp Diệp! Anh có thể không hứa cả đời với em, nhưng anh sẽ vì em mà làm tất cả, trừ khi em không cần anh nữa, anh tuyệt đối sẽ không bỏ lại em một mình!"
"Vậy anh có thể hứa với em, phải bảo vệ bản thân anh an toàn, không được để mình bị thương! Càng là...!Không được vì em mà xông pha!"
"Em đang nói gì vậy?"
Lục Hàn Thuyên kéo Lâm Diệp ra, anh muốn nhìn xem rốt cuộc cô gái này đang nói gì.
Lâm Diệp ôm anh gắt gao, một chút cũng không cho anh cơ hội.
"Anh hứa đi Lục Hàn Thuyên, anh chỉ cần hứa với em.
Chỉ cần anh bình an, anh muốn gì em cũng đồng ý!"
"Là em nói đó!"
"Và anh cũng phải giữ lời!"
Cô không dám tưởng tượng cảnh anh ở trong tay cô, nhưng chỉ còn là một thi thể.
Lâm Diệp đỏ hoe đôi mắt, cô muốn khóc nhưng lại sợ anh nghe thấy.
"Được! Anh hứa!"
"Được! Thành giao!"
"Sau khi kết thúc vụ án, cùng anh kết hôn!"
"Vậy phải xem anh rồi!"
Sóng mũi Lâm Diệp cay xè, cô hận chính mình, cũng hận trái tim không nghe lời.
Nhưng tình yêu là tất cả với cô, Lâm Diệp không hối hận, cô biết mình cần anh, cô biết anh quan trọng.
Điều đó nói lên, cô sẵn sàng cho Lục Hàn Thuyên thêm cơ hội để cùng cô bước tiếp, chỉ cần anh bình an vô sự, cô sẵn sàng đánh đổi mọi thứ mình có.
Kể cả, tính mạng...!
"Ngủ đi, không còn sớm nữa!"
"Ừm!"
"Đội trưởng Lục!"
Lời chào hỏi trịnh trọng vang lên khi cửa phòng vừa mở.
Mọi người đưa mắt nhìn ra, bước vào là một người đàn ông vận cảnh phục màu xanh, đội mũ, huy chương không ít, dáng vẻ cũng không già.
So tuổi với Lục Hàn Thuyên thì lớn hơn một chút, tầm bốn mươi lăm trở lại, có điều người đàn ông này vẫn giữ được nét đẹp thời trai trẻ nhưng có vẻ dày dặn dậm trường hơn nhiều.
Đội người của Lục Hàn Thuyên đã sớm đứng dậy, đón tiếp người bước vào.
Lục Hàn Thuyên tiến lên mấy bước, đưa tay chào kiểu quân đội, lịch sự gọi một tiếng: "Cục trưởng Lễ!"
Cục trưởng Lễ cũng đứng nghiêm lại, chào anh theo kiểu quân đội.
Đây là quy tắc chào hỏi với người mặc cảnh phục, điều này là tôn trọng nghề nghiệp lẫn nhau.
"Ngồi đi! Nghe nói, chuyên gia của các anh hôm qua không khỏe, làm hai người không thể đến trình diện! Thế nào, tình hình đã tốt hơn chưa?"
Lục Hàn Thuyên với lời hỏi thăm dành cho Lâm Diệp, anh gật đầu: "Đã tốt hơn rồi! Cảm ơn cục trưởng đã quan tâm!"
Mấy người vừa ngồi xuống ghế, cửa phòng họp lại được mở ra.
Bước vào phòng là một cô gái, mặc cảnh phục màu xanh, bên dưới là chân váy.
"Cục trưởng! Tôi đến trình diện!"
"Được được! Đội trưởng Lục, giới thiệu một chút.
Đây là phó cục trưởng của chúng tôi, Lâm Hề.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Cầu Sinh
.
Hôm Nay, Vợ Chồng Cậu Ba Bỏ Nhau Chưa?
.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
.
Gặp Em Đúng Lúc
=====================================
"Lâm Hề! Đây là đội trưởng Lục của sở cảnh sát thành phố B."
"Xin chào! Đội trưởng Lục! Tôi là Lâm Hề!" cô gái tiến đến đưa tay muốn bắt lấy tay Lục Hàn Thuyên.
Tư Du và Dục Minh ngồi ở đó, không dám có ý kiến, chỉ biết quan tâm sự tình trước mắt.
Khi bàn tay kia hướng đến anh chìa ra trong không trung, không khí trở nên gượng gạo.
Lâm Diệp không tỏ thái độ vì chuyện quan hệ bắt tay qua lại giữa đồng nghiệp là chuyện bình thường.
Trong phạm vi công việc, cô sẽ không ghen..