Sau khi nhận được lệnh điều động của đại úy Lý về vụ án liên hoàn ở Đông Xã, ông đã cử Lục Hàn Thuyên làm đội trưởng, Lâm Diệp, Dục Minh cùng Tư Du sẽ đi cùng để hỗ trợ trực tiếp, số còn lại ở sở cảnh sát hỗ trợ điều tra gián tiếp, còn giải quyết những việc ở thành phố B.
Đông Xã là huyện nhỏ nằm trong thành phố X, dân không quá đông nhưng rất phát triển về kinh tế.
Mỗi năm, Đông Xã thúc đẩy kinh tế thành phố lên ngày một cao, có điều cơ sở vật chất ở đó không tốt như thành phố, chung quy vẫn cần hỗ trợ từ kỹ thuật đến pháp y.
Lâm Diệp được điều theo là vì Lục Hàn Thuyên đã gợi ý muốn đưa theo chuyên gia hỗ trợ.
Mà dự định ban đầu của Lâm Diệp cũng không thiếu phần mình, nên lúc đưa kết quả điều động người, Lâm Diệp không quá bất ngờ.
Lịch làm việc tại bệnh viện dời lại hai tuần, Lâm Diệp cũng chuyển bệnh nhân của mình cho người khác, chủ yếu là thâm khám còn muốn tiến hành làm gì cũng phải thông qua bác sĩ chính thức là Lâm Diệp.
Trước đó, Lâm Diệp có ghé thăm viện trưởng, ông ấy không nói gì hơn nữa miệng luôn ủng hộ cô, còn vỗ vai Lục Hàn Thuyên cười trừ vì việc đánh anh lần đó.
Lục Hàn Thuyên lúc ra về, có ghé vào tai Lâm Diệp hỏi một câu: "Em còn thế lực nào chống lưng mà anh không biết không?"
Tuy mẹ cô không phải người học cao hiểu rộng, bình thường cũng chẳng thấy bà qua lại với mấy vị cấp cao.
Nhưng Lâm Diệp ở sở cảnh sát quen biết đại úy Lý, gần như là người thân.
Ở bệnh viện thành phố, viện trưởng là người đứng ra lãnh mọi hậu quả của cô.
Lâm Diệp chỉ cười mà không nói, Lục Hàn Thuyên nhìn cô gái nhỏ ở trong lòng tâm tình liền vui vẻ, cô không nói anh cũng chẳng ép ủ.
Căn bản, Lâm Diệp quan hệ rộng đều là nhờ vào các mối quan hệ bạn bè của mẹ.
Phía trường học, Lâm Diệp đã xin phép hiệu trưởng vắng mặt một tháng, ông ấy có hỏi lý do vì sao lại muốn nghỉ lâu như vậy, Lâm Diệp cũng thành thật nói mình có án, còn chi tiết ra sao cô không nói quá sâu.
Đề cương học tập cũng phát xong, lúc đám nhóc sinh viên nháo nhào vì đề cương cô cho quá khó, Lâm Diệp đã răng đe bằng cách ra điều kiện, đến lúc cô quay trở lại giảng dạy phải có báo cáo thu hoạch tháng.
Đám nhóc khóc lên khóc xuống xin giáo sư Lâm thương tình, Lâm Diệp giả vờ không nghe thấy.
Hôm nay vừa vặn là thứ bảy, ăn tối xong Lâm Diệp vào phòng thu dọn quần áo vào vali, vừa để Tiểu Bạch hút bụi sàn nhà vừa bật nhạc giao hưởng.
Tiểu Bạch không nỡ xa Lâm Diệp, cứ liên tục hỏi: "Chủ nhân! Cô phải đi à?"
Lâm Diệp gật đầu: "Phải đi chứ! Đây là công việc!"
"Công việc có phải rất bận không? Cô mang nhiều đồ như thế, ước chừng sẽ đi rất lâu!"
"Cũng không biết khi nào sẽ về! Tiểu Bạch! Em ở nhà trông nhà giúp chị nhé!" Lâm Diệp cười tươi nhìn chú người máy giúp việc đang quay đi tỏ thái độ giận dỗi.
Tiểu Bạch: "Em không trông giúp chị, chị ở nhà tự mà trông!"
"Làm sao đấy? Ăn của chị, ngủ của chị! Một căn nhà cũng kì kèo đúng không?" Lâm Diệp răng đe.
Tiểu Bạch: "Nào có đâu! Mỗi tháng, em chi cũng không nhiều điện lắm!"
"Còn biết mình chi không nhiều điện! Được lắm Tiểu Bạch, còn cãi chày cãi cối có phải không? Có tin chị đánh em không!"
"Lâm Diệp thật xấu xa! Em không dọn phòng cho chị, em đi tìm anh Hàn Thuyên!" Tiểu Bạch nói xong thì xoay chân bỏ đi, nói là làm liền không hút bụi giúp Lâm Diệp nữa.
Lâm Diệp mắng theo: "Anh Hàn Thuyên, anh Hàn Thuyên! Cả ngày em chỉ có anh Hàn Thuyên! Tiểu Bạch, chị mới là chủ nhân của em đấy!"
Tiểu Bạch chẳng buồn bỏ lại một câu: "Chủ nhân xấu tính!"
Lâm Diệp tức đến đầu cũng bốc khói, ngoài cửa Lục Hàn Thuyên đi vào, anh hình như vừa nói gì đó với Tiểu Bạch nên vẫn còn nhìn ra ngoài, lúc anh xoay mặt vào phòng thì thấy Lâm Diệp ngồi gấp quần áo, vẻ mặt bất mãn như bị người ta đòi hết tiền.
Anh đi đến lấy cái áo Lâm Diệp đang xếp vào vali, cô giận dỗi hất tay anh ra.
"Sao vậy? Anh làm gì em không thích à?"
Lâm Diệp trừng mắt nhìn anh: "Anh còn hỏi em! Cô vợ bé Tiểu Bạch của anh vừa ức hiếp em!"
Lục Hàn Thuyên bật cười, kéo Lâm Diệp ôm vào lòng: "Thế mà em cũng giận sao? Rõ ràng em sống với Tiểu Bạch lâu hơn anh mà!"
"Em mới không thèm sống với thứ khó ưa đó!"
Tiểu Bạch chạy vào phòng, biểu tình tức giận: "Chị nói ai là thứ khó ưa? Dù gì em cũng là công nghệ AI cấp quốc tế đấy! Chị nên biết ơn vì điều đó!"
Lâm Diệp cãi lại: "Làm sao? Chị không muốn biết ơn đấy! Rõ là em ăn hiếp chị!"
Tiểu Bạch: "Ai ăn hiếp chị kia chứ, chị vừa mắng em kìa!"
Lâm Diệp: "Ai bảo em nói chị xấu tính!"
Tiểu Bạch: "Rõ ràng chị xấu tính!"
Lục Hàn Thuyên: "..."
Lâm Diệp: "Em cả ngày chỉ biết anh Hàn Thuyên, anh Hàn Thuyên, định trở thành tiểu tam sao?"
Tiểu Bạch: "Chị quá đáng! Rõ ràng bạn trai chị thân thiết với em vì em quá dễ thương, làm sao em biết được anh ấy thích em hơn chị!"
Lục Hàn Thuyên: "..."
Lâm Diệp giận dữ đánh Lục Hàn Thuyên: "Anh xem đó! Cô vợ bé của anh có nhịn em lời nào đâu!"
Tiểu Bạch: "Anh xem bạn gái anh đi, rõ là xấu tính, cứ luôn thích chèn ép người ta!"
Lục Hàn Thuyên: "..."
Tiểu Bạch, Lâm Diệp đồng thanh: "Sao anh không nói gì?"
"Hai người nói chuyện còn để người ta chen vào sao? Được rồi, được rồi! Tiểu Bạch, em ra ngoài trước." Lục Hàn Thuyên bắt đầu hòa giải.
Tình cảnh này anh gặp nhiều nên sớm đã thành quen, anh không biết trước khi anh đến đây Lâm Diệp cùng Tiểu Bạch có thế này hay không, nhưng từ khi anh dọn đến chỗ Lâm Diệp, phải nói là một ngày ba bữa anh đều phải nhìn thấy cảnh con người và người máy chửi tay đôi.
Lâm Diệp có lúc ức chế quá liền vào phòng đóng cửa, Tiểu Bạch cũng không thèm màng tới, nhưng thời gian qua đi người làm lành trước luôn là Tiểu Bạch.
Bởi vì khi cãi nhau xong cảm xúc năng lượng của Lâm Diệp sẽ xuống mức thấp nhất, Tiểu Bạch phải làm lành để điều chỉnh chỉ số bên trong cơ thể cô.
Nói là cãi nhau, nhưng toàn nói chuyện học thuật.
Nếu Lâm Diệp không nói về ám ảnh cưỡng chế, cũng sẽ nói về trầm cảm hậu hôn nhân, có đôi khi sẽ cãi về những việc, những người có thành tựu về tâm lý học.
Rảnh rỗi còn bàn nhau về tội phạm, pháp luật, đôi khi nói về thời trang, kinh tế.
Lục Hàn Thuyên nghe mà đầu muốn nổ tung ra.
Lâm Diệp bực bội thu dọn đồ, Lục Hàn Thuyên kéo cô ôm vào lòng, dỗ dành như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Diệp Diệp!"
"Anh đừng có lý lẽ với em!"
"Anh lý lẽ với em khi nào! Anh đang nhận sai đây!"
"Hừm! Do anh hết!"
"Đúng vậy! Do anh, cái gì cũng do anh!" Lục Hàn Thuyên nhận lỗi rất thành khẩn, trong khi chuyện chẳng liên quan gì đến anh.
Cô vợ bé Tiểu Bạch mới là nguyên nhân nhưng Lâm Diệp lại giận cá chém thớt.
Anh nếu cãi nhau với cô, chẳng khác nào không bênh vực cô.
"Em đã gọi điện cho mẹ chưa?" Lục Hàn Thuyên cúi đầu hôn lên cần cổ nhỏ trắng nõn lộ ra dưới ánh đèn, men theo bờ vai nhỏ phản chiếu ánh sáng màu vàng nhạt dịu dàng, anh hôn những nhịp chậm rãi tình tứ, có chút tham lam chiếm đoạt mùi sữa tắm trên người cô gái.
Lâm Diệp hơi nghiêng đầu để anh vùi mặt vào hõm vai, cô gật nhẹ: "Buổi sáng đã gọi rồi! Mẹ không nói gì cả, chỉ bảo chúng ta chú ý an toàn!"
"Em vẫn giận mẹ sao?" Lục Hàn Thuyên hỏi câu này là vì anh nhận ra Lâm Diệp với chuyện cãi nhau lần trước với mẹ đã hòa hoãn không ít.
Hai cánh tay của người đàn ông vòng qua eo cô, ôm chầm lấy Lâm Diệp không rời, anh còn dịu dàng xoa xoa bụng nhỏ của cô, trong động tác đến thái độ đều thể hiện sự cưng chiều cùng cực.
Lâm Diệp tựa vào ngực anh, người đàn ông mạnh mẽ đón lấy cơ thể mềm mại của cô gái.
Để mặc sức cô trêu chọc, đùa giỡn, anh chỉ một lòng một dạ muốn yêu thương cô.
"Em không giận mẹ! Chỉ là em không thể tin, mẹ lại cho rằng vì người đàn ông phụ bạc kia mà em chỉ trích bà!"
"Anh cảm thấy giữa hai người có khúc mắc rất lớn! Nếu cứ thế này, không tốt cho mối quan hệ đâu!"
"Em biết chứ! Mẹ cô độc nhiều năm, lại vì em và Lâm Hạo nên không muốn tiến thêm nữa.
Bà ấy bỏ ra nhiều như vậy, chỉ là muốn chúng em tốt lên!"
"Diệp Diệp! Vất vả cho em rồi!"
"Vậy nên anh phải thương em!" Lâm Diệp nũng nịu.
Lục Hàn Thuyên cười: "Ngốc quá đi!"
"Em không muốn dựa dẫm quá nhiều vào anh! Em không muốn trở thành gánh nặng, nhưng mỗi khi ở bên cạnh anh, em thấy mình giống như đứa trẻ, mãi cũng không lớn được!"
"Nói gì vậy! Ai bảo em phải lớn, rõ ràng em rất nhỏ!" Lục Hàn Thuyên ý tứ xấu xa.
Lâm Diệp trợn tròn mắt, cô bật ra khỏi người anh: "Lục Hàn Thuyên, trong người anh toàn nghĩ chuyện xấu hổ!"
Anh bật cười thành tiếng, vươn tay nắm Lâm Diệp lại: "Anh nghĩ chuyện xấu hổ khi nào? Người trưởng thành suy nghĩ đều trưởng thành, chỉ có trẻ con mới hiểu theo cách xấu hổ!"
"Anh...!Không có liêm sỉ!"
"Liêm sỉ không chấp nhận anh, vậy em chấp nhận anh đi!"
Lâm Diệp bị anh đẩy ngã xuống giường, người đàn ông cao to bò trên người cô, đè cô dưới thân thể cường tráng lộ rõ cơ bắp.
Chiếc áo thun trắng sạch sẽ mặc ở nhà thoải mái, quần thể thao màu đen bọc trọn đôi chân dài.
Khác với dáng vẻ phóng khoáng thoải mái của anh, Lâm Diệp trong chiếc váy ngủ hai dây màu trắng có chút ma mị, dụ hoặc lại ẩn ẩn sự dây dưa quyến rũ.
Một cánh tay anh dồn lực đem hai tay cô áp lên đỉnh đầu, Lâm Diệp xấu hổ vì tư thế ngượng ngùng khi nằm ở dưới.
Váy ngủ mỏng tang xộc xệch, cổ áo bị xốc lên nên lộ ra cảnh xuân e ấp căng tròn, tuy không lộ hết nhưng một phần đã hiện hữu rõ rệt.
Bóng người đàn ông đè xuống, tối một vùng.
Lâm Diệp vừa lắc đầu vừa bật cười dưới cường thế nam nhân ở trên.
"Lục Hàn Thuyên! Em phải thu dọn đồ đạc!"
Lục Hàn Thuyên cúi đầu xuống, mặc kệ Lâm Diệp kêu cứu, anh há miệng cắn lấy một bên xương quai xanh mảnh mai.
"Á!" Lâm Diệp đau đớn kêu một tiếng.
Lục Hàn Thuyên cắn mạnh đủ để lại dấu, Lâm Diệp vừa kêu thì anh lại dùng lưỡi chà sát nhẹ nhàng lên chỗ dấu ấn anh vừa đặt xuống, môi mỏng hút lên nhẹ nhàng, đầu lưỡi day day vào da thịt.
Cảm giác đau đớn dần chuyển thành tê dại, Lâm Diệp cảm nhận được sự ẩm ướt đến độ ấm áp trong miệng Lục Hàn Thuyên, khi anh ngẩng đầu lên hai má Lâm Diệp đã giăng đầy mây hồng láng mịn.
"Em đỏ mặt cái gì!"
"Anh là chó à? Cắn người làm gì!"
"Ở Đông Xã, không biết có bao ánh mắt để ý đến em! Anh phải đặt cọc trước, khẳng định chủ quyền của chính mình!"
"Thật là...!Đau lắm đó!"
Vừa nói cô vừa đưa tay xoa chỗ bị anh cắn.
"Cho em cắn lại!"
"Một mình anh làm chó thì cũng đừng kéo em theo!"
Lục Hàn Thuyên cười xấu xa: "Người ta bảo có cặp có đôi! Chúng ta vừa vặn thành một đôi cẩu nam nữ."
Lâm Diệp: "...".