"Chào mừng các bạn đã đến với chương trình Hội thảo Trò chuyện cùng chuyên gia."
Giọng người dẫn chương trình vang lên trong tivi, mẹ Lâm vừa dọn nhà vừa bật kênh tin tức để không khí trong biệt thự náo nhiệt hơn.
Nhà vốn rộng rãi nhưng chỉ có bà và Lâm Hạo ở quả thật rất buồn chán, Lâm Diệp dạo này cùng Lục Hàn Thuyên qua lại, rảnh rỗi sẽ về nhà ăn cơm vài bữa cơm nên bà cũng bớt cô đơn một chút.
"Hôm nay là số đặc biệt của chương trình, đồng thời ngày tháng là ngày Quốc tế thiếu nhi.
Thay mặt tổ chương trình, chúc các bạn nhỏ mau ăn chóng lớn, khỏe mạnh và ngoan ngoan.
Cũng kính chúc các bậc phụ huynh, những người làm bố mẹ, những người vì sức khỏe trẻ thơ của đất nước nói chung và của thành phố H nói riêng lời chúc sức khỏe, an khang và thành đạt!"
Người dẫn chương trình nam kết thúc màn chào hỏi đầu tiên đầy chuyên nghiệp, máy quay liền hướng đến người dẫn chương trình nữ.
"Hôm nay, chương trình vì muốn gửi đến các bạn khán giả đang xem chương trình những góc nhìn khoa học cho việc nuôi dạy trẻ đã mời đến những vị chuyên gia, giáo sư trong các lĩnh vực nuôi dạy trẻ, chăm sóc sức khỏe trẻ và tâm lý trẻ thơ.
Xin được giới thiệu..."
Lúc này máy quay lại chuyển cảnh đến bàn tọa đàm của các chuyên gia trên sân khấu trường đại học quốc gia.
Để tạo không khí gần gũi như một cuộc trao đổi, chương trình xếp cho những vị khách mời ngồi thành một vòng cung hướng ra trước để dễ dàng trao đổi với những khán giả ngồi dưới hội trường, cả người phỏng vấn trực tiếp cũng tham gia vào đó.
Cô gái búi tóc cao ngồi giữa bốn người tạo thành năm gương mặt chủ đạo nhất của chương trình.
Lâm Diệp ngồi cạnh một cô bác sĩ là trưởng khoa tại bệnh viện New York chuyên ngành ngoại khoa.
Cô gái ấy xinh đẹp và khá nghiêm khắc, trong nhóm người Lâm Diệp tiếp xúc, cô gái gốc Châu Á này trầm tính và không thích biểu lộ cảm xúc.
Dáng người cô bác sĩ nhìn vừa thon vừa gọn, trong bộ váy màu xanh ngọc lại toát lên sự nghiêm nghị kín đáo, như một tượng thạch anh của nghệ nhân tài ba.
Lâm Diệp có nói chuyện vài câu với cô bác sĩ này, nhận ra trong công việc cô ấy rất chuyên tâm cũng đặt mục tiêu rất cao, sự chân thành qua từng lời nói khi giao tiếp, cô phát hiện cô bác sĩ có một môi trường trưởng thành rất tốt, cho thấy bố mẹ cô ấy đã giáo dục rất thành công.
Bên tay trái cô bác sĩ Tiêu Giản là cô gái dẫn chương trình.
Trong bốn người khách mời, chỉ có duy nhất một người đàn ông.
Hai người bên kia, Lâm Diệp cũng nói mấy câu làm quen, nhưng cách người đàn ông kia trả lời đã nói lên anh ta quá kiêu ngạo.
Kiểu tính cách này, Lâm Diệp không dám đến gần, chỉ dám nói chuyện với hai cô gái.
Xem chừng tuổi tác họ cũng bằng Lâm Diệp, cô gái dinh dưỡng bên kia thì nhỏ hơn một chút.
Giới thiệu đến Lâm Diệp cô chỉ mỉm cười rồi gật nhẹ đầu.
Sau đó chương trình bước vào quá trình trao đổi và trò chuyện, cô gái dẫn chương trình nói đùa mấy câu để không khí bớt căng thẳng, sau đó là nói đến chuyên ngành.
Lâm Diệp ngồi chưa được mười lăm phút đã cảm thấy muốn ngủ, hai mắt cô muốn dính vào nhau nhưng để không làm mất hình tượng đành phải liên tục phải uống nước.
Lục Hàn Thuyên ngồi ở gốc dưới cùng của dãy ghế hướng ánh mắt dán vào cô gái nhỏ của mình, tuy anh ngồi rất xa nhưng khi Lâm Diệp đảo mắt liền có thể nhìn thấy anh.
Khoảng không gian ánh mắt chạm nhau cũng là thời điểm đối phương đều như đang cỗ vũ cho người còn lại.
Có điều… sự chăm chỉ của Lâm Diệp kéo dài chưa được bao lâu, cảm giác buồn ngủ dần dần kéo đến.
Bên trong cơ thể như có thứ gì đó thôi thúc cô hãy nhắm mắt...!
Ánh đèn trần trên đỉnh đầu soi sáng khắp gian phòng, Lâm Diệp nhìn xuống ngụ ý cầu cứu hướng đến Lục Hàn Thuyên nhưng anh không thể giúp gì được.
Sự mệt mỏi của thời gian bủa vây thân thể Lâm Diệp, chương trình còn kéo dài tận một tiếng hơn mới kết thúc, xem ra lựa chọn tham gia hội thảo này là một điều khiến cô hối hận không thôi.
Không thể gục lên bàn mà ngủ, Lâm Diệp đảo ánh mắt qua loa khắp khán đài lớn của sân khấu, cũng may máy quay chưa đến lượt cô lên màn hình.
Tiêu Giản đưa tay xuống dưới bàn, hướng đến vạt áo blazer của Lâm Diệp kéo kéo mấy cái.
Theo đó cô thuận thế xoay đầu, đưa mắt nhìn động tác ngón tay thon dài của người bên cạnh khẽ đẩy nhẹ tờ giấy sang của Tiêu Giản.
Trên đó viết mấy chữ: "Buồn ngủ sao?"
Lâm Diệp gật gù, lấy bút viết xuống mấy chữ trả lời, đẩy trả tờ giấy về bên tay Tiêu Giản.
Liếc đôi mắt đầy kín đáo nhìn nét chữ có phần nghiêm khắc của Lâm Diệp trên tờ giấy, Tiêu Giản có chút ngây người nhưng rất nhanh liền mỉm cười nhìn thẳng.
Đối với Lâm Diệp mà nói thời gian ngồi trên sân khấu không biết đã trải qua bao lâu, cô chỉ biết khi Lục Hàn Thuyên đến đón cô dưới bậc cầu thang của sân khấu, cô chỉ muốn anh nhanh chóng mang cô về phòng đi ngủ.
Đưa tay đón lấy bàn tay nhỏ, dìu con mèo lười từng bước chậm chạp xuống cầu thang, Lục Hàn Thuyên cười khi cô ôm cánh tay anh.
"Làm tốt lắm!" Lục Hàn Thuyên cất giọng trầm ấm, mang theo sự khẳng định đầy tự hào.
Hiếm khi được anh khen như vậy, Lâm Diệp cũng vui vẻ đón nhận.
Cô nhìn anh, mỉm cười: "Em còn chả biết mình nói có đúng không!"
"Dáng vẻ cà lơ phất phơ đó của em thế mà lại có những kiến thức chuyên ngành rất đáng nể!" Lục Hàn Thuyên nữa thật nữa đùa.
Lâm Diệp kiện cáo: "Anh là đang khen em hay là đang mắng em!"
Đúng là quá đáng, mới vừa khen được một câu thì câu sau đó liền đem cô chà đạp.
Lục Hàn Thuyên định nói gì đó nhưng thấy anh im lặng nhìn về một hướng Lâm Diệp cũng đưa mắt nhìn theo, bước đến là một cô gái với gương mặt quen thuộc và ý cười tươi tắn.
Tiêu Giản nhìn Lục Hàn Thuyên rồi lại nhìn Lâm Diệp: "Cho cô!"
Vừa nói vừa đưa đến trước mặt Lâm Diệp ly trà sữa, còn chưa để cô phản ứng Tiêu Giản đã kéo tay Lâm Diệp đặt vào, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Cô gái này quả thật kỳ lạ, đến nhanh đi cũng nhanh.
Rõ ràng là người biết quan tâm, nhưng lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng không để ý.
Lục Hàn Thuyên ôm bả vai Lâm Diệp, nhìn theo Tiêu Giản khuất bóng khỏi cửa lớn sân khấu nhạc kịch với một người đàn ông trung niên.
Nói trung niên cũng không đúng, gương mặt đó có lớn tuổi hơn Lục Hàn Thuyên một chút, nhưng nhìn quần áo cho đến đầu tóc, tất cả đều cho thấy người đàn ông có không những có tiền còn có địa vị.
Lâm Diệp rơi vào trầm tư một lúc, cho đến khi nước đá lạnh bên trong ly tươm mồ hôi làm ướt bàn tay nhỏ, Lâm Diệp lúc này mới có phản ứng.
Lục Hàn Thuyên nheo mắt, nhìn Lâm Diệp bằng ánh mắt không cam tâm: "Chưa gì mà người ta đã biết sở thích của em rồi!"
Cô cười: "Cái này gọi là...!Tinh tế!"
Tiêu Giản quả thật rất tinh tế, thay vì mua cà phê cô ấy lại chọn trà sữa.
Mà vốn dĩ Lâm Diệp không uống cà phê, được tặng một ly trà sữa thế này thì còn gì bằng.
Tâm tình vui vẻ hẳn lên, Lâm Diệp kéo tay Lục Hàn Thuyên cùng rời khỏi sân khấu.
Hai hôm sau đó, Lâm Diệp vẫn là tình trạng buồn ngủ không lối thoát.
Có điều, từ khi nào nước lọc lại đổi thành trà sữa đựng bên trong một cái ly giữ nhiệt màu đen, kiểu cách thiết kế rất thanh lịch còn có thể che đi loại nước đựng bên trong.
Lâm Diệp hài lòng tận hưởng thức uống yêu thích, Lục Hàn Thuyên chỉ biết nhìn cô gái nhỏ không còn buồn ngủ mà mỉm cười.
Công việc của Lâm Diệp nói sớm không sớm, muộn không muộn, chương trình đóng máy cũng là lúc giáo sư Lâm từ chối tất cả những bữa tiệc.
Tiêu Giản có hỏi lý do tại sao thì Lâm Diệp chỉ qua loa nói bản thân không khỏe, còn bảo mọi người chơi vui vẻ đừng quan tâm đến cô.
Nhưng chỉ có trời mới biết, Lâm Diệp từ chối tiệc tùng là vì có hẹn với anh bạn trai nào đó đi dạo biển.
Tìm mua cho Lục Hàn Thuyên một chiếc quần sọt cao qua gối một chút, Lâm Diệp rất hài lòng liền bảo anh mặc thử.
Mặc xong xuôi, khi anh mở cửa phòng tắm bước ra.
Trên thân thể giống như tỏa ra hào quang, nhịn không được ai đó ngồi trên giường há hốc, nuốt nước bọt.
Quần đi biển đương nhiên chất liệu vãi không dày cộm như quần tây, được cái rất bền bởi vì nó là hàng mua của nhãn hiệu nổi tiếng.
Đánh mắt lướt từ trên xuống dưới thân thể anh, Lục Hàn Thuyên cảm thấy chính mình đang dâng mỡ cho mèo, chỉ cách cô tầm vài bước chân nhưng chính anh còn lo sợ Lâm Diệp sẽ nhào tới ăn tươi nuốt sống mình.
Mãi lâu vẫn chưa rời khỏi dáng người anh, Lâm Diệp sờ sờ cằm tỏ vẻ suy xét nhưng bảy phần hiện rõ một biểu cảm lưu manh.
Chân dài, vai rộng, eo nhỏ, một tam giác ngược hoàn chỉnh.
Nói thế nào đây? Khẩu vị đàn ông của Lâm Diệp hình như ngày một cao, mà món bảo vật mang tên Lục Hàn Thuyên là nguyên nhân.
Lâm Diệp không giấu nổi sự thèm thuồng của mình, cô dán chặt ánh mắt không một chút che đậy xấu tính, nghiền ngẫm thân hình vạm vỡ của Lục Hàn Thuyên.
Thật là...!Tổn hại sức khỏe.
Đột nhiên cô ngã ra giường lớn trắng tinh, ôm gối rồi la hét đầy phấn khích.
Lục Hàn Thuyên đi đến, kéo chiếc gối nằm bị Lâm Diệp đấm bụp bụp, dưới sức mạnh bàn tay anh cô căn bản không thể kéo về.
Hiện ra sau chiếc gối là gương mặt nhỏ đỏ bừng, mắt đẹp e thẹn như đang cười.
"Em đỏ mặt làm gì? Cũng không phải lần đầu thấy!"
Đúng là không phải lần đầu thấy, nhưng nói đi cũng phải nói lại.
Bình thường anh mặc tây trang, dáng người cao lớn trong bộ dạng nghiêm túc, chỉnh chu.
Bây giờ, anh đơn giản chỉ mặc độc một chiếc quần sọt, lại có bộ dạng rất lãng tử, một chút phong thái cợt nhả, phóng túng.
Điều này kích thích Lâm Diệp.
Cô thích sự thay đổi khác thường của mọi người, Lục Hàn Thuyên cũng không phải ngoại lệ, càng thích nhìn họ có nhiều biểu cảm cũng như thay đổi cả về thời trang, lời nói, đó là một phần kiến thức thực tế rất hiếm hoi.
Nhưng mà người đàn ông này có tính sát thương quá mạnh, Lâm Diệp nhịn không nổi mà máu mũi cũng chảy ra.
"Em chảy máu rồi kìa?" Lục Hàn Thuyên nghiêm giọng.
Lâm Diệp đưa tay lau thử, màu đỏ sền sệt dính lên tay cô.
Thoáng giật mình vì đột nhiên mình lại có những suy nghĩ suy đồi, Lâm Diệp gượng gạo cười.
Lục Hàn Thuyên đỡ Lâm Diệp ngồi dậy, rút khăn giấy trong ngăn tủ đầu giường lau sạch cho cô.
"Cái này… không phải…" Lâm Diệp định nói không phải do cô biến thái.
Lục Hàn Thuyên gật đầu: "Anh biết!"
Trong khi đó, cô còn chưa nói xong câu nói của mình, anh biết? Là biết cái gì?
"Anh biết cái gì?"
"Anh biết không phải vì cơ thể anh mà em xịt máu mũi!"
Lâm Diệp ngẩng lên: "Hửm?"
"Không phải do em quá kích động sao?"
"Nhưng đó là do anh đấy chứ!"
Hình như ai đó đang không đánh mà khai!
Lục Hàn Thuyên bật cười thành tiếng, não Lâm Diệp nhảy số rất nhanh, khi thấy anh đứng lên đi vào nhà vệ sinh.
Cô phát giác ra, bản thân vừa phát ngôn một câu quá mức ngốc nghếch.
Trước phủ nhận, sau lại khẳng định!!!.