Nắng vàng nhạt màu xen qua khung cửa sổ, soi sáng căn phòng với diện tích rộng rãi thoáng đãng.
Gió bên ngoài khung cửa sổ thổi nhẹ làm bay cánh hoa của nắng ngày hè, một cánh nhỏ tử đinh hương chẳng biết từ đâu bay đến rơi lên mặt sàn gạch.
Lâm Diệp ngồi ở ghế trị liệu dành cho bác sĩ, đối diện cô là một người đàn ông, hai người song song nhìn nhau với hai loại biểu cảm khác nhau.
Người đàn ông mặc một bộ vest đen mới dường như là cố ý chuẩn bị cho một sự kiện nào đó, dáng người không cao lớn như Lục Hàn Thuyên nhưng gương mặt cũng có thể xem là ưu tú.
Hai bàn tay anh ta đan vào nhau, thẩm sâu trong thân thể vẫn có điều gì đó muốn nói với Lâm Diệp, chỉ là kể từ hôm nay cô đã không còn dính líu gì vói bệnh nhân này nữa.
Chu Cảnh là một giám đốc thương mại, bị chứng mất ngủ kéo dài do áp lực công việc.
Mấy tháng trước, anh ta có tìm đến cô để trị bệnh mất ngủ.
Đến nay, tình trạng của anh ta đã tốt hơn, tính theo những lần tái khám trước đó cô nhận ra Chu Cảnh đã bình phục hoàn toàn so với dự kiến.
"Anh Chu! Dạo tới anh không cần phải đến tái khám nữa.
Giấc ngủ của anh đã tốt hơn trước, cứ kiên trì theo những gì tôi đã chỉ dẫn."
"Lâm Diệp!" Chu Cảnh gọi tên cô.
Lâm Diệp ánh mắt ngưng trệ, hướng đến người đàn ông đối diện nảy sinh nghi ngờ.
"Anh Chu! Anh còn gì muốn hỏi tôi sao?"
"Tôi...!Tôi có thể hỏi em một điều không?" Chu Cảnh liên tục xoa hai bàn tay vào nhau, dáng điệu khẩn trương lại thêm vào sự lo lắng khi đưa ra yêu cầu.
Lâm Diệp nhìn hai bàn tay đầy chờ mong kia lại dời ánh mắt lên trên nhìn Chu Cảnh, khẽ gật nhẹ đầu: "Anh Chu! Anh hỏi đi!"
Đối với cô gái xinh đẹp toát ra loại năng lực hào phóng đầy nhiệt huyết như Lâm Diệp, Chu Cảnh sớm đã nảy sinh ra một loại cảm giác mê thích từ ngày đầu tiên gặp mặt.
Chỉ là...!Cảm giác đó dần lớn, khiến cho Chu Cảnh hôm nay mới dám ngỏ lời.
"Lâm Diệp! Em nghĩ thế nào về tôi?" Chu Cảnh ánh mắt trông chờ.
Với Lâm Diệp mà nói, nhận xét về một người không đơn giản chỉ là nói lên quan điểm của chính mình, huống hồ cô và Chu Cảnh là bệnh nhân và bác sĩ, hai thái cực khác nhau sẽ có những suy nghĩ khác nhau.
Anh ta lại muốn nghe cảm nghĩ của cô, điều này...!
"Anh Chu, thật ngại quá.
Tôi là bác sĩ, việc tôi nghĩ..."
Còn chưa nói xong Chu Cảnh đã cắt ngang lời của Lâm Diệp.
Anh ta sốt sắng: "Em...!Em đừng ngại! Tôi không để bụng đâu.
Tôi chỉ...!Chỉ muốn hỏi em về cảm giác của em khi điều trị...!nói đúng hơn là khi tiếp xúc với tôi!"
"Đây...!E là không hợp quy tắc!"
Bác sĩ tâm lý nhận xét về một bệnh nhân tâm lý, tuy chỉ là một căn bệnh mất ngủ thông thường ở những người thành đạt.
Nhưng dù sao, phạm vi tiết lộ của cô cũng không thể nhiều như vậy.
Hợp tác cùng điều trị, hướng dẫn điều trị, loại bỏ những chuyện đó ra, để có thể am hiểu hơn về bệnh tình của bệnh nhân yêu cầu phải hỏi sâu vào vấn đề riêng tư, đi sâu vào tâm trí.
Thật ra, biết nhiều chưa chắc tốt.
Bác sĩ tâm lý cũng vậy, đôi khi hiểu quá nhiều về bệnh nhân, mặt tốt thì không nói, mặt xấu có thể ảnh hưởng đến quá trình của bệnh nhân và chính mình.
Việc nói ra nhận xét về một người, Lâm Diệp e là không thể đánh giá trực tiếp với chính họ.
Chu Cảnh lắc đầu không đồng ý, trong một giây anh ta đứng bật dậy, đi đến chỗ Lâm Diệp đang ngồi nắm lấy hai bả vai cô: "Lâm Diệp! Tôi...!Thật sự muốn nghe em nói về cách em suy nghĩ về tôi!"
"Anh...!Anh Chu! Anh ngồi xuống trước đã!" Lâm Diệp thu lại cái giật mình hoảng hốt, bình tĩnh trấn an tâm lý người đàn ông.
Đột nhiên lại kích động như vậy vấn đề này chắc chắn khiến anh ta để tâm rất lâu, e là phải từ từ giải quyết nếu không hậu quả sẽ nghiêm trọng.
Rốt cuộc Chu Cảnh vì cái gì mà có thái độ này? Hai bàn tay anh ta bấu lấy hai vai nhỏ bằng một sức mạnh to lớn, truyền đến cảm giác đau đớn như bị ai bẻ gãy.
Lâm Diệp vẫn cư nhiên mỉm cười: "Anh Chu! Anh ngồi xuống, tôi...!sẽ nói cho anh nghe!"
Chu Cảnh thở ra một hơi bất lực, nghe thật nặng nề khổ nỗi cô còn tưởng anh ta vừa gỡ xuống một mối nguy hại trong thâm tâm.
Buông bỏ hai bả vai, khi người đàn ông ngồi trở lại ghế, Lâm Diệp thành thật nhận xét, thái độ hiền hòa tránh để đối phương kích động: "Theo quan điểm của một bác sĩ tâm lý..."
"Quan điểm của em! Thứ tôi muốn nghe không phải là quan điểm của một bác sĩ!" Chu Cảnh hằn học, lời nói mang theo sự khó chịu.
Từ ngữ khí cho đến thái độ, mười phần thì bảy phần muốn ép buộc, Lâm Diệp gật đầu thuận theo.
"Quan điểm của tôi! Anh Chu! Anh là một người tốt, từ năng lực làm việc cho đến cách sống mọi thứ đều khiến người ta ngưỡng mộ!"
"Cũng tức là...!em...!em cũng cảm thấy tôi không tệ?" Chu Cảnh nhìn Lâm Diệp, hai mắt sáng rực đầy phấn khởi.
Lâm Diệp gật nhẹ đầu.
"Vậy...!Vậy em nói xem, tôi...!tôi có thể cùng em hẹn hò không?" Chu Cảnh vui mừng mà mở cờ trong bụng.
Chuyện này...!
Đương nhiên là không được.
Không phải vì Lục Hàn Thuyên thì cũng vì quy tắc nghề nghiệp, bác sĩ tâm lý và bệnh nhân không được nảy sinh mối quan hệ khác ngoài phạm vi điều trị.
Đặc biệt, là chuyện yêu đương.
Lâm Diệp giật mình, Chu Cảnh lần nữa nhõm dậy, tiến đến nắm lấy hai bàn tay cô: "Lâm Diệp! Tôi thích em, rất thích em! Xin em hãy đồng ý hẹn hò với tôi..."
"Anh Chu! Không được! Tôi...!Tôi đã có bạn trai rồi!"
Đứng bật dậy tránh khỏi bàn tay đang nắm lấy tay mình, Lâm Diệp giữ một khoảng cách với Chu Cảnh.
Anh ta hai mắt chăm chăm nhìn cô, gương mặt người đàn ông hết đỏ lại xanh, hết bình tĩnh lại trở thành sự giận dữ vì hành động tránh né của cô gái.
Áp lực từ đối phương truyền đến cảm cho Lâm Diệp sự cảnh giác cao độ, anh ta như con sói đói đang lâm le nhào đến cô.
Nhanh chóng từ chối, Lâm Diệp phải xóa bỏ suy nghĩ này của Chu Cảnh.
"Em nói gì? Em có bạn trai? Tại sao tôi lại không biết?" Chu Cảnh bực bội, nhíu mày truy vấn.
Khi anh ta thốt ra mấy lời này, hơi thở dồn dập như tích tụ trong người một khối dung nham sắp phun trào khỏi núi lửa hầm hập cái nóng.
Lâm Diệp: "Anh Chu! Tôi không công khai, không đồng nghĩa tôi..."
"Im miệng!" Chu Cảnh quát lên.
Lời đến miệng muốn nói liền bị tiếng quát đầy nộ khí kia chặn lại ở cổ họng, Lâm Diệp nuốt nước bọt, cảm nhận cổ họng mình đau rát, bất an trong cô ngày một lớn.
Bây giờ, cô có thể lý giải tại sao Chu Cảnh lại phản ứng như vậy, bởi vì trong quá trình cô điều trị cho anh ta, người đàn ông này đã vô tình nảy sinh tình cảm với cô.
Xét theo lẽ thường, cũng là nguyên tắc của bác sĩ tâm lý, bác sĩ không thể cùng bệnh nhân yêu đương, không được phát sinh tình cảm nam nữ.
Điều đó dễ dẫn tới quá trình điều trị sẽ diễn ra sự sai lệch, cũng sẽ vì tình cảm mà che mờ đi vài ý kiến chuyên ngành khi cần thiết.
Chu Cảnh nghe không lọt tai, giận dữ đùng đùng quát lên: "Lâm Diệp! Sao em có thể?"
Giọng nói của Chu Cảnh rất lớn, truyền ra bên ngoài làm trợ lý của Lâm Diệp cũng nghe thấy.
Tiếng cửa phòng bật mở, Lâm Diệp đưa mắt nhìn cô gái hoảng hốt chạy vào, gương mặt cô bé tỏ ra lo lắng: "Bác sĩ Lâm!"
"Lâm Diệp! Em...!Em phải nói rõ với tôi!" Chu Cảnh mặt kệ người đi vào là ai, bây giờ điều anh ta quan tâm là Lâm Diệp.
Căn phòng đột nhiên lại rơi vào trạng thái kỳ lạ, Lâm Diệp không thể chế trụ người đàn ông, cô trợ lý nhỏ không biết nên làm gì, Chu Cảnh cứ một mực đòi Lâm Diệp phải rõ ràng với anh ta.
Cô nên rõ ràng chuyện gì?
Đối với Chu Cảnh mà nói, Lâm Diệp sớm đã trở thành một niềm tin trong lòng anh ta.
Bởi vì công việc quá áp lực, cuộc sống không như mong muốn mà cô lại là người duy nhất chịu lắng nghe anh ta trong một khoảng thời gian dài.
Dần dần, sự tiếp xúc, cảm tình bên trong Chu Cảnh đối với cô bác sĩ trẻ Lâm Diệp từ hài lòng, chấp nhận, yêu thích trở thành tình cảm nam nữ khó nói.
Hôm nay, vừa hay bệnh cũng đã trị khỏi.
Thứ Chu Cảnh muốn là thổ lộ lòng mình với cô, thời gian qua Lâm Diệp thể hiện rất tốt, cô dịu dàng, hiểu chuyện, biết thông cảm, với những điều này cũng nói lên được cô ở trong lòng người đàn ông có sức ảnh hưởng thế nào.
Đáng tiếc, Chu Cảnh lại không biết đây là nguyên tắc nghề nghiệp tối thiểu mà Lâm Diệp được dạy ở trường..