Thế nào là thiên thời, địa lợi, nhân hòa?
Chính là ở thời khắc này, ngay tại nơi này và chính là người này!
Lâm Diệp vừa ngẩng đầu lên sau khi nhìn đồng hồ trên tay, bất giác có hai người đàn ông tiến về phía cô.
Trên người họ, một bộ vest đen mẫu mực, lại thêm dáng vẻ dữ tợn có phần sức mạnh.
Bên trong lớp vải, chắc chắn là một cơ thể săn chắc, bởi vì cơ tay của họ đều lộ ra mà bộ vest đắt tiền lại không che được hết.
Lâm Diệp hoảng hốt, trái tim đột nhiên đập loạn lên.
Nhìn ánh mắt cho đến nhịp thở của hai người đàn ông cơ bắp, Lâm Diệp biết đối tượng họ đang hướng đến là mình.
Cô vội vàng muốn chạy đi, nói gì thì nói, rắc rối là thứ khó mà mua được, cũng khó mà tìm được, nhưng cứ bất thình lình là xuất hiện.
Nhìn thấy cô định chạy, một trong hai tên kia bước nhanh đến đuổi theo.
Chân Lâm Diệp vốn nhỏ, chạy ba bước đã bị người ta chặn lại.
Hai tên đàn ông, khóa một cô gái vào thế bí.
Mặt Lâm Diệp trời sinh không biết sợ, khi tình huống càng khẩn cấp cô sẽ càng tỉnh, mặt dù trái tim thì khẩn trương như sắp nhảy ra khỏi ngực.
Cầm chặt túi xách trong tay, Lâm Diệp nghiêm nghị, trong khi đó ánh mắt cô âm trầm quan sát tìm đường thoát thân.
Theo lý thuyết, Lâm Diệp sẽ chui qua nách một tên bất kỳ, sau đó chạy thẳng ra đường, bắt xe về nhà.
Nhưng lý thuyết và thực hành rất khác nhau, bị dồn vào giữa, Lâm Diệp đứng như trời trồng.
Một tên còn có sẹo trên mặt, nhìn thôi cũng khiến người ta bị dọa, huống hồ còn đang ngày càng không cho Lâm Diệp đường lui.
Đột nhiên, hai tên bước đến một khoảng nhất định thì dừng lại, tên không có sẹo lên tiếng: "Tiểu thư, sếp của tôi muốn nói chuyện với cô!"
Khoan đã...!
Sếp?
Vậy thì chính là, hai người này không phải bắt cô vì mong muốn của chính mình, mà vì yêu cầu của một người khác?
Lâm Diệp lắc đầu: "Tôi từ chối!"
"Cô không có quyền từ chối!" Tên mặt sẹo nói, hai mắt hắn rất nhỏ, lại vừa sắt vừa mảnh, như muốn cắt ngang qua người Lâm Diệp, một phát cắt ra làm hai phần.
Lâm Diệp chậm rãi nuốt nước bọt, cô nắm túi xách cứng chắc đến độ móng tay vô tình đâm sâu vào lòng bàn tay, có chút đau nhói.
Đùa nhau sao? Lâm Diệp đâu có ngốc! Trời sinh xinh đẹp nhưng không có điên.
Cô vẫn biết được, thế lực của mấy người này không đơn giản.
Vệ sĩ thôi cũng không cần thuê người đáng sợ như vậy!
"Ông chủ của tôi đang chờ cô, phiền cô theo chúng tôi!" Tên mặt thường nói, trong bộ dạng thì tử tế hơn tên mặt sẹo.
"Ông chủ của các anh? Tôi không quen, tại sao tôi phải đi theo các người?"
"Rồi sẽ quen!"
"Tiểu thư, không còn nhiều thời gian đâu!"
Lâm Diệp nghi hoặc: "Thời gian gì chứ! Tôi không quen các người, đây là chỗ công cộng.
Các người dám làm gì, thì đừng trách tôi!"
"Sẽ không ai làm gì cô đâu!" Tên mặt sẹo nói.
Nói xong, tên còn lại tiến đến, túm lấy Lâm Diệp vào lại trong quán bar.
Lâm Diệp vùng vẫy, tránh thoát được móng vuốt đe dọa của người đàn ông cơ bắp: "Tôi tự đi được!"
Dù rất không muốn, nhưng trước một tên sau một tên, Lâm Diệp có chạy đằng trời cũng không thoát.
Lúc Lâm Diệp đi vào, phía xa xa có người trông thấy cô, bọn họ còn huých vai nhau chỉ về phía Lâm Diệp.
Không biết hôm nay là ngày gì, nhưng rõ là một ngày không may mắn với Lâm Diệp.
Hai tên đàn ông đưa cô lên tầng, lại theo hướng bước chân đến một phòng quen thuộc.
Khi tên đi trước mở cửa phòng , Lâm Diệp bị đẩy vào trong.
Cô suýt chút đã bị đẩy ngã, miệng thì bảo không làm gì, nhưng hết đẩy rồi kéo thế này, Lâm Diệp thật sự lo cho tính mạng của mình.
"Ông chủ! Đã mời được cô gái anh yêu cầu!"
Căn phòng VIP của quán bar đúng là nơi để các cô cậu ấm ăn chơi, không có camera, tường ốp kính phản chiếu đèn, đến đèn cũng dùng loại pha lê cao cấp.
"Lui đi!"
Đáp lại hai tên đàn ông cơ bắp là giọng nói xa lạ, nhưng gương mặt quen thuộc dễ nhìn.
Hắn chính là Khương thiếu lúc trước đã gặp, lúc Lâm Diệp đi nhầm phòng.
Đám đàn ông đó trêu cô, rốt cuộc lại vì cái gì mà gọi cô lại? Trong phòng cũng chỉ còn mỗi anh ta, không có đám người kia.
Anh ta đứng lên bước mấy bước đi đến trước mặt Lâm Diệp, người đàn ông cười mị hoặc: "Xin lỗi! Là do tôi quá đường đột!"
"Không sao! Tôi không để bụng! Anh có việc gì thì cứ nói đi!"
Với sự lạnh nhạt của cô, người đối diện không giận mà ngược lại anh ta cười, lịch sự mời cô đến ghế: "Ngồi chút đi!"
"Không cần! Tôi đang vội, muốn ra về!"
"Cô uống với tôi một ly, tôi đưa cô về!"
Lâm Diệp nhìn người đàn ông đang cứng đầu cứng cổ bắt ép mình, dù anh ta có trưng ra bộ dạng gì, Lâm Diệp cũng không thấy thoải mái.
Người lạ với nhau cả, cô chỉ là đi nhầm phòng cũng đâu nhất thiết đến mức phải cùng ngồi xuống bồi rượu, giao lưu tình cảm.
Không thích chính là ghét, không có gì phải nói ở đây cả.
"Tôi hỏi tên cô được chứ?"
Lâm Diệp gật đầu: "Được chứ!"
Người đàn ông trong chờ.
Lâm Diệp nghĩ một lúc, buộc miệng nói một cái tên: "Tử Huân!"
"Ồ! Tên đẹp lắm!"
Trêu chọc người đẹp trai là cảm giác thế nào?
Chính là...!Lâm Diệp của bây giờ!
Thấy người đàn ông hài lòng khi cô nói tên cho anh ta, anh ta còn cười sáng lạn, dưới ánh đèn mờ cùng chút hơi rượu vẫn len vào từng lỗ chân lông, Lâm Diệp biết người đàn ông không hề nghi ngờ.
Tính ra sự ngốc nghếch đó cũng có thể xem là một điều an ủi với tâm hồn sớm đã mong manh của Lâm Diệp.
Cô đi đến sofa ngồi xuống, bàn kính thấp trước mặt đặt một chai rượu mới vẫn còn đầy, thân chai được để vào chậu nước đá bằng thủy tinh, nhìn đến ly rượu đọng hơi nước bên cạnh, thành ly có vô số giọt mồ hôi.
Lâm Diệp nhận ra, chai rượu này là gọi vì cô.
Dù nghĩa nào đi nữa, anh ta cũng đã chuẩn bị sẵn để đón tiếp.
"Tôi họ Khương, tên một chữ Hạo!" Người đàn ông vừa bước đến vừa giới thiệu.
Khi anh ta ngồi xuống chỗ bên cạnh, Lâm Diệp gật gù: "Ra là anh!"
"Là tôi thì làm sao?" Khương Hạo nhìn Lâm Diệp, chăm chăm vào gương mặt trắng nõn đến độ nhẫn mịn của cô.
Nhìn gần sẽ thấy lỗ chân lông trên mặt cô rất nhỏ, cơ thể cô gái lại tỏa ra mùi thơm ngọt ngào.
Đối với một tên hoa hoa công tử như Khương Hạo, Lâm Diệp là món mồi ngon.
Với bản tính chinh phục của đàn ông, Lâm Diệp đã vào tầm ngắm thì dù cô có là dáng vẻ gì, anh ta cũng chẳng buông tha lúc này.
"Anh Khương! Tôi hỏi tuổi anh được không?" Lâm Diệp cười nói.
Khương Hạo gật đầu: "Được chứ! Tôi , còn em?"
Mẹ kiếp!
Lâm Diệp chửi thầm một câu, đời này Lâm Diệp đã chịu đủ sỉ nhục rồi.
Chỉ lớn hơn Lâm Hạo vào tuổi, còn dám xưng em với cô!
"Tôi nghĩ là anh không muốn biết đâu!" Lâm Diệp nói.
Khương Hạo không bỏ qua, anh ta dịch người đến, áp sát muốn lợi dụng: "Làm sao? Còn nhỏ quá à? Mấy em nữ sinh cũng vào đây, chuyện này là bình thường!"
Lâm Diệp lắc đầu, không tránh đi sự tiếp xúc gần còn ngồi yên một chỗ: "Thường thì! Phụ nữ trưởng thành, không thích những nơi thế này!"
"Em trưởng thành rồi sao? Nhìn em, cũng không phải không thích nơi này!"
"Tôi lớn tuổi hơn cả anh! Vậy anh nói xem?"
"Tuổi tác không quan trọng, quan trọng là kinh nghiệm tôi nhiều hơn em!"
Da mặt này cũng dày quá đi mất!
Lâm Diệp thầm mắng chửi Lục Hàn Thuyên, rốt cuộc là anh đang làm cái gì? Xem cô trở thành người ngoài, chỉ vì một cuộc cãi vã?
Khương Hạo không biết Lâm Diệp suy nghĩ chuyện gì, chỉ thấy cô lơ đãng.
Anh ta không còn lịch sự như trước, trực tiếp vươn tay nắm lấy cằm nhỏ của Lâm Diệp.
"Huân Huân! Em thật xinh đẹp!"
Lâm Diệp phải làm sao? Cô đánh người, cũng chưa từng đánh ai có sức hấp dẫn thế này.
Sự dụ dỗ này, đặc biệt cao.
Nhan sắc này đi câu dẫn phụ nữ đúng là khiến mấy cô gái chết mê chết mệt, Luc Hàn Thuyên ngoài cái mặt lạnh như tiền và dáng vẻ nghiêm túc ra thì chẳng có chỗ nào thú vị.
Lâm Diệp quẹt tay người đàn ông, móng vuốt đó đã vươn lên rồi, e là phải tương kế tựu kế thì mới may ra là trốn thoát.
"Anh Khương! Chúng ta là lần đầu gặp, anh...!Có phải cũng nên từ từ không?" Lâm Diệp dịu giọng, rất có khí chất làm tình nhân.
Khương Hạo hứng thú vì cô gái đột nhiên nói chuyện rất hòa nhã, anh ta nghe xong lời của Lâm Diệp, một mạch đẩy cô ngã xuống lưng ghế, còn anh ta đè ở trên.
Lâm Diệp hoảng hốt nhưng người đàn ông đã nắm lấy hai tay cô, kéo đặt trên đỉnh đầu, khóa Lâm Diệp như khóa một con mèo.
Trong không khí toàn là mùi rượu, người đàn ông lại có mùi hoa lê của phái nữ, trước đó anh ta đã ôm ấp một cô gái, bây giờ lại muốn đè cô.
Lục Hàn Thuyên, cái tên khốn kiếp nhà anh còn không đến, Lâm Diệp sẽ trở thành mồi ngon cho tên sắc lang Khương Hạo.
"Huân Huân! Em thật thơm!"
"Khương Hạo! Thả tôi ra!"
"Sao vậy? Tôi không muốn từ từ, tôi muốn bây giờ có được em!"
Lâm Diệp lạnh gáy, mấy lời ớn lạnh thế này mà cũng nói được.
Còn muốn làm tổng tài bá đạo trước mặt cô?
"Anh thả tôi ra, tôi và anh không quen biết! Anh như vậy, khác nào đang cưỡng bức!"
"Cưỡng bức? Chờ khi tôi làm em, xem em sẽ thế nào! Chắc chắn, cũng giống mấy cô gái kia, sướng đến khóc đòi thêm!"
Tầm nhìn của Lâm Diệp rơi vào trong đôi mắt sâu thẳm đen huyền của người đàn ông, khi Khương Hạo nói mấy lời đó, rõ ràng anh ta rất khó chịu, gần như là chán ghét.
Cho nên việc anh ta qua lại với mấy cô gái kia, không có tình cảm, chỉ có một mục đích là thỏa mãn.
Nhưng tại sao anh ta lại quen Mã Thương Tranh, sau đó lại lựa chọn ngủ với Phùng Ti Ti.
Một người như Khương Hạo, có thể một mạch từ chối Mã Thương Tranh, cũng có thể chán ghét vứt bỏ Phùng Ti Ti, sao lại vì cái gì mà chứa chấp cả hai người họ?
Lâm Diệp loáng thoáng mơ hồ, khi người đàn ông vạch áo của cô ra, một bên vai trần của Lâm Diệp hiện rõ.
Đường xương quai xanh vừa mãnh vừa đẹp, Khương Hạo cười tà cuối mặt xuống gần Lâm Diệp: "Bảo bối! Hình như tôi tìm thấy cực phẩm rồi thì phải!"
"Khương Hạo! Anh..." Lâm Diệp kêu lên khi người đàn ông cúi đầu xuống, môi anh ta chỉ một chút nữa thôi là đã chạy được vào cô.
Rầm một tiếng, cửa phòng bị người ta đẩy mạnh, một đám người xông vào.
Nhiều ánh mắt hướng đến chỗ hai người đang đè nhau trên sofa, người đàn ông cường bạo trói tay cô gái, quần áo trên người cô xộc xệch, điểm đáng để tâm là một bên vai áo của cô lộ ra.
Lâm Diệp và Khương Hạo cùng lúc xoay đầu.
Hướng đến hai người là ánh mắt tức giận, lo lắng, cũng có sợ hãi của người đứng ở giữa đám người.
Dù tia sợ hãi kia ngắn ngủi đến đáng thương nhưng Lâm Diệp rõ ràng có nhìn thấy.
Lục Hàn Thuyên nhìn cảnh tượng trên sofa, anh liền gầm lên: "Giải cậu ta về sở cảnh sát!"
Khương Hạo không hiểu chuyện gì, lúng túng nhìn Lâm Diệp lại nhìn Lục Hàn Thuyên: "Các người?"
Lục Hàn Thuyên lạnh như tảng băng: "Cảnh sát! Mời anh về sở hợp tác điều tra!"
Khi Khương Hạo bị Dục Minh và Khúc Hổ giải đi, Lâm Diệp mới lồm cồm ngồi dậy.
Cô kéo vai áo lên, chỉnh lại áo khoác bên ngoài rồi cầm lấy túi xách đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Lục Hàn Thuyên nhìn cô không rời mắt, Lâm Diệp lại xem như anh không tồn tại.
Mọi người đều đã về sở, anh chắc chắn cũng về.
Lâm Diệp còn ở đây nhìn nhau với Lục Hàn Thuyên làm gì, cô cả ngày hôm nay đã đủ mệt rồi, không muốn gây thêm chuyện với anh.
Dưới ánh đèn mờ của căn phòng, Lục Hàn Thuyên đi đến đóng cửa.
Lâm Diệp bước mấy bước thì khựng lại, cô hướng sự chán ghét đến chỗ Lục Hàn Thuyên.
"Có sao không? Có bị thương không?", anh hỏi.
Thái độ này...!Rất tử tế!
Lâm Diệp phải thừa nhận, khả năng chịu đựng của người đàn ông như Lục Hàn Thuyên rất cao.
Lâm Diệp hòa hoãn: "Không sao!"
Lục Hàn Thuyên hướng mắt đến cổ tay cô, lại nhìn vào gương mặt cô: "Tay đỏ cả rồi!"
Lâm Diệp đưa tay lên, bâng quơ nhìn thử, chỉ gật gật xem như cho có: "Không sao, tôi sẽ tự giải quyết!"
"Lâm Diệp!"
Lâm Diệp: "..."
Lục Hàn Thuyên: "Tôi xin lỗi!"
"Không cần xin lỗi!" Lời nói vừa nhanh vừa dứt khoát.
Lâm Diệp chớp nhẹ đôi mắt, cô với lời xin lỗi đó đã sớm chán ghét, cho nên dù anh có nói gì đi nữa, Lâm Diệp cô cũng không chấp nhận.
Lâm Diệp bước thêm một bước, hai tay cầm túi xách đặt ở phía trước, đối diện với anh, cô cảm thấy bản thân có đủ dũng khí để làm mọi thứ, kể cả việc làm tổn thương anh.
"Đội trưởng Lục, có lẽ đây là lần cuối tôi gọi anh như vậy! Như anh nói, ngày mai tôi sẽ gửi đơn xin nghỉ việc! Cảm ơn anh trong thời gian qua đã chiếu cố!"
Lựa chọn nói ra điều này, Lâm Diệp đã nghĩ rất cẩn thận.
Nếu hôm nay không xuất hiện ở đây, có lẽ cô vẫn sẽ mặt dày đến Sở cảnh sát trong sự ghét bỏ của Lục Hàn Thuyên.
Nhưng đó vốn không phải là nguyên tắc làm việc và làm người mà cô vẫn thường làm, cho nên từ bỏ và ngoan ngoãn chấp hành là điều cô có thể làm tốt nhất lúc bấy giờ.
Khi Lâm Diệp bước ngang qua mặt Lục Hàn Thuyên, anh nắm chặt hai tay thành nắm đấm, có gì đó trong người anh thôi thúc thân thể này hãy giữ cô lại.
Không phải ngày một ngày hai mà Lâm Diệp ở đội hình sự, cũng không phải vài lần cùng cô hợp tác.
Đôi khi, Lục Hàn Thuyên cũng không thể hiểu nỗi, chính mình đang làm gì.
Trái tim Lâm Diệp thật sự rất đau, chưa bao giờ cô cảm thấy chính mình lạc lõng đến vậy.
Ngày đầu cô đến Sở cảnh sát, Lục Hàn Thuyên đã không đón chào cô.
Anh cho rằng Lâm Diệp mượn thế hiếp người, anh chắc cũng cho rằng cô kiêu ngạo.
Chuyện anh cứ luôn muốn đuổi cô đi, bây giờ có thể thực hiện được.
Lâm Diệp cũng chẳng nghèo đến mức, không làm ở sở cảnh sát thì cô không có tiền tiêu.
Ngón tay chạm vào tay nắm cửa, kim loại lạnh lẽo như cắt đứt tay cô.
Lục Hàn Thuyên nghe rõ tiếng chốt cửa mở, lại nghe tiếng giày giẫm trên sàn, cho đến khi Lâm Diệp mở cửa rời khỏi.
Thời khắc đó giống như...!Anh đem cô đẩy xuống một căn hầm, nơi đó tối đen và chẳng có lấy điểm chạm nào.
Anh rơi vào hư vô, để mặt cô rời đi..