“Không có, tôi có cái gì tốt để đắc ý chứ? Đúng như lời cô nói, tôi đã là phụ nữ có chồng, cô và lớp trưởng ra làm sao đều không có quan hệ gì tới tôi.” Điền Tâm Niệm nghênh đón ánh mắt của cô bình tĩnh nói.
Đối với Cổ Nhã Ngôn, cô cho tới bây giờ cũng không có bất kỳ áy náy gì, bởi vì cô chưa từng làm chuyện có lỗi gì với cô ta, nhưng mà bây giờ thấy Cổ Nhã Ngôn đã từng cao ngạo bởi vì chuyện Phương Vũ Thành huỷ bỏ hôn ước tiều tụy như vậy, trong lòng cô cũng không chịu nổi, bởi vì cô không biết nguyên nhân Phương Vũ Thành huỷ bỏ hôn ước ít nhiều cũng có cô trong đó.
“A ~~ Điền Tâm Niệm, cô khỏi cần đắc ý, cô kiêu ngạo không được bao lâu đâu, Cổ Nhã Ngôn tôi luôn luôn có thù phải trả, hôm nay cô để cho tôi chịu khuất nhục, tôi nhất định trả lại cho cô gấp mười gấp trăm lần!”
Trong mắt Cổ Nhã Ngôn tràn đầy hận ý! Yêu luôn luôn có thể để cho người mông muội tâm trí, yêu mà không được càng tàn phá ý chí người, người ý chí yếu ớt sẽ đem hận và oán đổ lỗi trên người người khác như vậy.
“Chúng ta đi.” Cổ Nhã Ngôn lạnh giọng nói.
Trong lòng Trần San San không phục, cùng Diệp An Bình mắt lớn trừng mắt nhỏ, người mắng một câu ta mắng lại một câu, Diệp An Bình ở phương diện mắng người nhưng cho tới bây giờ chưa từng thua, nghe được Cổ Nhã Ngôn nói, chỉa về phía cô ta nói, “Không nghe được sao, chủ cô nói đi kìa.”
“Diệp An Bình, mày khinh người quá đáng!” Trần San San bị Diệp An Bình nói mặt lúc xanh lúc đỏ, hốc mắt cũng đỏ, nếu như không phải là Cố Mạn Địch lôi đi, cô đã sớm xông lên liều mạng với Diệp An Bình.
“Chị? Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Đúng lúc Lưu Tử Sam cũng ở cửa hàng này, ở cửa hàng thấy Điền Tâm Niệm và người khác tranh chấp, với lại người ít hơn so với đối phương, đi tới hỏi, dù sao người ta trước kia đã giúp mình.
“Tiểu Tử, không có sao, em sao lại ở đây?” Điền Tâm Niệm thấy cô bé có chút bất ngờ, trước đã cho Lưu Tử Sam số điện thoại của mình, nhưng mà vẫn chưa nhận được điện thoại của cô bé.
“Diệp An Bình, mày muốn đánh nhau đúng không, Trần San San tao hôm nay chơi tới cùng với mày.” Trần San San cầm lấy túi xách ở trên đất, hôm nay không đếm xỉa đến bất cứ chuyện gì.
“Đừng làm rộn! Chúng ta đi đi!” Cố Mạn Địch lôi kéo Trần San San bị kích động nhưng ánh mắt lởn vởn trên người của Lưu Tử Sam, trong mắt xẹt qua một tia nghi hoặc, đúng dịp thấy Lưu Tử Sam vẫn nhìn mình, liền lộ ra một nụ cười vô cùng hiền hòa, “Cô biết tôi sao?”
Lưu Tử Sam mừng rỡ, “Chị là Mạn Địch, thật là Mạn Địch, chào chị, các bài hát mới của chị em đều nghe hết, đều đặc biệt dễ nghe, nghe nói chị còn nhận đóng một bộ phim mới, đến lúc đó nhất định em sẽ xem.”
Lưu Tử Sam lần đầu tiên tiếp xúc ngôi sao khoảng cách gần như vậy tỏ ra rất kích động, cô vẫn muốn trở thành một phần tử trong giới nghệ thuật, nhưng mà trước sau vẫn không có cơ hội.
“Cám ơn cô yêu mến nha.” Cố Mạn Địch sáng tỏ bật cười, cô bé trước mắt quá đơn thuần, không biết che giấu tâm tình của mình, từ trong ánh mắt của cô bé rất dễ dàng nhìn ra ý đồ, cô bé này muốn vào giới nghệ thuật.
“Nhã Ngôn, chúng ta đi thôi, mình có chút đói bụng rồi.” Ánh mắt của Cố Mạn Địch có thâm ý khác ở Điền Tâm Niệm và Lưu Tử Sam chuyển sang chuyện khác nói.
Trần San San bị mạnh mẽ kéo đi, rời khỏi cửa hàng, Cố Mạn Địch quay đầu nhìn lại, trong mắt lóe lên suy nghĩ, cô quay qua Cổ Nhã Ngôn mặt lạnh bên cạnh nói, “Cậu không nhận ra cô gái vừa rồi sao?”
Cổ Nhã Ngôn sửng sốt, “Mình nên biết cô ta sao?”
Giọng nói đáng ghét sau khi biến mất, Diệp An Bình cũng không đáng ghét giống con nhím như vậy nữa, cô sở dĩ như vậy cũng là bởi vì không nhìn nổi bọn họ ức hiếp Điền Tâm Niệm, thấy Lưu Tử Sam chỉ cảm thấy khó hiểu, “Này, lúc nào mà cậu có em gái vậy, mình sao lại không biết, thật đáng yêu quá nha.”
“Hồi nãy mình có nói với cậu về em ấy rồi đó, bọn mình cứu được cô gái.”
“Oh.” Diệp An Bình gật đầu, rất hữu nghị nói, “Diệp An Bình, bạn của chị em.”
“Chào chị Diệp.” Lưu Tử Sam sợ hãi nhìn cô, hồi nãy đứng ở bên ngoài thấy bộ dạng cô bén nhọn, cho nên thật không dám nói chuyện với cô.
“Tiểu Tử, em tới mua quần áo sao?”
“... Ừm, Ân tổng, Ân tổng cung cấp cho em một chức vụ thực tập, trước thời hạn đồng ý cho em lĩnh tiền lương trước một tháng, em nghĩ mua vài bộ quần áo thích hợp đi làm, không đến mức phải mất mặt Ân tổng.” Lưu Tử Sam cúi đầu, đầu ngón tay vắt vắt vạt áo, ở trước mặt bọn họ cô luôn luôn tự ti, cô cùng bọn họ vốn cũng không phải là người của cùng một thế giới, tựa như quần áo ở đây, cô nhìn đều cảm thấy xa xôi, giá tấm nhãn hiệu phía trên mà bán e rằng cô cũng không mua nổi.
Điền Tâm Niệm cười nói, vỗ vỗ bả vai của cô, “Vậy hả, chị tặng em một bộ, coi như chúc mừng em tìm được công việc tốt như vậy đi.”
Lưu Tử Sam vội vã xua tay, từ chối, “Không cần đâu chị, em không thể nhận được, mọi người đã giúp em rất nhiều, quần áo ở đây đều đắt tiền dọa người, em không thể nhận được.”
Điền Tâm Niệm thực sự thích cô bé, từ trên người của cô bé có thể thấy một mặt cô gái đơn thuần nhất, “Em nói như vậy là không coi chị là chị của em rồi.”
“Cầm đi, tiếng chị cũng không phải là gọi không, đâu phải vô duyên vô cớ sao cậu ấy có một người em gái lớn như vậy.” Diệp An Bình cũng phụ họa nói.
Lưu Tử Sam lúc này mới chịu nhận lấy, nhưng mà cầm quần áo nhưng lại cảm thấy rất nặng nề, bọn họ thật sự không phải là cùng một thế giới, người ta tùy tùy tiện tiện là có thể tặng quần áo mấy nghìn cho một người không quen không biết, mà cô mấy trăm đều phải nhịn ăn nhịn xài mới tiết kiệm được.
Lưu Tử Sam sau khi tách ra, Diệp An Bình thì cùng Điền Tâm Niệm đi đên đường cái, hồi còn đi học, bọn họ thích nhất chính là đi trên đường cái, vừa đi vừa trò chuyện, trong tay cầm thêm một kem ly thật giống như trở lại thời học sinh.
Trong đầu Diệp An Bình vẫn hồi tưởng mặt mũi Lưu Tử Sam luôn cảm thấy cô ta nhìn rất quen mắt, chợt, gương mặt hiện lên ở trước mắt, cô chợt kêu lên, “Ai, mình cuối cùng cũng nghĩ ra rồi, mình nói cô bé kia sao lại nhìn quen mắt như vậy chứ, em gái kia của cậu không phải thật giống với Amy diễn viên của Hollywood?”
Điền Tâm Niệm sửng sốt, suy nghĩ một chút cũng đồng ý cách nói của cô, “Hèn chi, mình một lần thấy em ấy đã cảm thấy quen quen, ừ, có vài phần giống, cậu biết không, em ấy cũng muốn làm diễn viên, nhưng mà mình vẫn cảm thấy giới nghệ thuật rất phức tạp, không thích hợp với em ấy.”
“Đó cũng không thể chắc chắn được, nói không chừng một pháo liền đỏ, cậu nói em ấy nếu như và Amy đứng chung một chỗ mọi người có lẽ cũng sẽ không nghi ngờ bọn họ là hai chị em ha, có nhiều triển vọng, nếu như mình, mình liền… Coi chừng!”
Điền Tâm Niệm và Diệp An Bình tay cặp tay đi trên vạch dành cho người đi bộ, là đèn xanh, cho phép người đi đường đi qua, cho nên bọn họ ai cũng không có chú ý tới xe qua lại, không biết sao chợt có một chiếc xe có rèm che màu đen lao tới, Diệp An Bình không hề nghĩ ngợi đẩy Điền Tâm Niệm ra, mà bản thân lại không kịp chạy đi, thân thể bị bên trái xe đâm bắn ngược ra.
“An Bình!!!!” Điền Tâm Niệm thất thanh thét lên, té dưới đất bò qua, té nhào vào bên cạnh Diệp An Bình, chân trái của cô tràn đầy máu tươi, trên người rất nhiều chỗ đều bị trầy da.
“An Bình, An Bình, cậu thế nào, mở mắt ra nhìn mình đi, nhìn mình đi, đừng ngủ, đừng ngủ mà, mau gọi xe cấp cứu!” Sợ hãi tràn đầy lòng của Điền Tâm Niệm, cô nhìn ánh mắt của Diệp An Bình càng ngày càng mơ hồ, cho đến hoàn toàn nhắm hai mắt lại.
Xe cấp cứu đến bệnh viện lập tức đưa vào phòng phẫu thuật, cả người Điền Tâm Niệm run rẩy, không biết nên làm cái gì bây giờ, hốt hoảng chỉ có thể nắm người y tá khóc lóc cầu xin, “Van cầu cô, van cầu các người nhất định phải cứu cậu ấy, nhất định phải cứu sống cậu ấy, ô ô, van cầu các người.”
“Tiểu thư, cô yên tâm, chúng ta sẽ cố gắng hết sức.”
Điền Tâm Niệm mắt thấy cửa phòng phẫu thuật đóng, ba chữ đang phẫu thuật sáng lên.
Tay chân cô lạnh lẽo, trên tay dính đầy máu của Diệp An Bình, trong đầu từng lần một nhớ tới cảnh Diệp An Bình đẩy cô ra bị đụng văng ra ngoài, cô khẩn cầu ông trời xin cho Diệp An Bình bình an vô sự.
Bùi Tuấn vừa kiểm tra xong phòng chợt nghe đến tin, nói Điền Tâm Niệm đưa một cô gái gặp tai nạn xe cộ đến, lập tức chạy tới, rất xa liền thấy Điền Tâm Niệm bụm mặt ngồi xổm dưới đất khóc lớn.
“Chị dâu?” Bùi Tuấn vỗ bả vai của cô gọi.
Điền Tâm Niệm thấy Bùi Tuấn như là thấy được rơm rạ cứu mạng, cô chợt bắt tay của anh lại, “Cậu mau cứu An Bình, mau cứu cậu ấy, cậu ấy là vì tôi mới bị xe đụng, cậu ấy vì đẩy tôi ra mà mình không kịp chạy đi, lẽ ra nằm ở bên trong mới là tôi, là An Bình đã cứu tôi, cậu nhất định phải cứu cậu ấy, tôi van cầu cậu nhất định phải cứu sống cậu ấy.”
“Được, để em vào xem, chị đừng sợ, chị nói cho em biết trước, trên người chị có bị thương không?” Anh thấy trên người cô có rất nhiều máu không yên tâm hỏi.
Điền Tâm Niệm dùng sức lắc đầu, nước mắt càng thêm không khống chế được chảy ra, “Không có, không có, đều là của An Bình, máu này đều là của cậu ấy, các người phải cứu cậu ấy.”
Điền Tâm Niệm lặp đi lặp lại một câu nói này, Bùi Tuấn vỗ vỗ bả vai của cô vào phòng phẫu thuật, Điền Tâm Niệm chỉ cảm thấy chờ đợi thời gian quá dài đằng đẵng, cô chăm chú nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật, cầu nguyện một giây kế tiếp anh có thể đi ra nói cho cô biết Diệp An Bình không có sao.
Dường như đợi lâu như một thế kỷ, Bùi Tuấn mới từ bên trong đi ra, “Không có sao, yên tâm đi, không có đụng vào chỗ hiểm, phẫu thuật rất thành công, mạng sống không có nguy hiểm.”
Điền Tâm Niệm kích động bụm miệng lại, không biết nên nói cái gì cho phải, cám ơn trời đất, cậu ấy không có sao.
“Chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?” Lòng của Điền Tâm Niệm giống như là ngồi xe lửa, thăng trầm, câu chỉ là này của anh làm tim cô lần nữa nhảy lên tới cổ họng.
“Chỉ là chân của cô ấy về sau đi có thể sẽ có ảnh hưởng, nhưng phải coi tình trạng hồi phục của cô ấy.”
Điền Tâm Niệm không dám tin, chật vật hỏi, “Cậu nói, cậu ấy sẽ qua khỏi?”
“Em chỉ là nói cho chị biết tình huống xấu nhất, để chị chuẩn bị tinh thần trước, em không phải mới vừa nói vậy còn phải xem tình trạng hồi phục của cô ấy sao, chúng em sẽ cố gắng hết sức, chị cũng đừng quá lo lắng, dù sao có thể giữ được mạng mới là quan trọng.”
Mặc dù lời là nói như vậy, nhưng cô vẫn là không cách nào chịu nỗi sự thật Diệp An Bình có khả năng tàn tật.
“Chị có báo tin người nhà của cô ấy chưa, cô ấy bây giờ cần chăm sóc, tốt nhất có người có thể hai mươi bốn tiếng ở đây.”
“A, tôi quên mất.” Vừa rồi Điền Tâm Niệm bị dọa sợ căn bản không để ý tới báo tin cho người nhà cậu ấy, cô vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Kiệt, “Hàn Kiệt, tôi là Tâm Niệm, An Bình gặp tai nạn xe cộ bây giờ ở bệnh viện Trung Sơn… Ừ, đừng lo lắng đã không có nguy hiểm tính mạng… Được, anh giúp tôi nói một tiếng với chú.”
Cúp điện thoại Điền Tâm Niệm muốn đi phòng bệnh thăm Diệp An Bình, lại bị Bùi Tuấn kéo sang một bên, muốn biết sao lại xảy ra tai nạn xe cộ.
Nhắc tới tai nạn xe cộ, lòng Điền Tâm Niệm vẫn còn sợ hãi, “Tôi và An Bình lúc băng qua đường chợt lao tới một chiếc màu đen xe có rèm che, tốc độ xe rất nhanh, An Bình đẩy ra tôi bản thân lại bị đụng phải, người đụng vào nhưng chiếc xe kia không có chút giảm tốc độ nào, tôi nghĩ có thể là say rượu lại lái xe.”
Nghe xong lời của cô chân mày Bùi Tuấn nhíu lại nhưng không thể nhận ra, “Hai người gần đây có đắc tội người nào không?”
Điền Tâm Niệm ngẩn ra, chẳng lẽ tai nạn xe cộ là do người cố ý?
“Không có, tôi và An Bình đều không phải là cái loại thích đối địch với người khác, chỉ là…” Cô chợt nhớ tới lúc ở cửa hàng Cổ Nhã Ngôn nói với cô, nói sẽ cho cô trả giá thật lớn, là Cổ Nhã Ngôn làm sao?
“Chỉ là cái gì?”
“Chúng ta hồi nãy ở cửa hàng cùng Cổ Nhã Ngôn Trần San San còn có Cố Mạn Địch từng có một chút tranh chấp, nhưng mà tôi cảm thấy bọn họ không đến mức đó đâu.”
Bùi Tuấn gật đầu, lại hỏi, “Có nhớ được bảng số xe không?”
Điền Tâm Niệm phiền muộn lắc đầu, tự trách nói, “Tôi không thấy, lúc đó tôi bị dọa sợ, một lòng một dạ đều ở trên người của An Bình, tôi thực sự ngu xuẩn, tôi phải nên nhớ chứ, tôi thật là vô dụng.”
“Quên đi, không cần tự trách, khi đó ai cũng không có khả năng tĩnh táo giải quyết, chuyện xe giao cho em đi, em nghĩ lúc đó xung quanh nhất định là có người còn nhớ, đúng rồi, chuyện này có nên nói cho anh hai biết không.”
“Không cần đâu, tôi cũng không có bị thương, đừng làm cho anh ấy lo lắng, chờ anh ấy trở lại rồi hẳng nói.”
Bùi Tuấn gật đầu, thấy Điền Tâm Niệm vào phòng bệnh, anh lúc này mới lấy điện thoại ra gọi cho Lăng Hữu, “Phái vài người âm thầm canh giữ ở gần bệnh viện… Ừ, em nghi có thể là có người… Đi điều tra một chút trước có người còn nhớ bảng số xe kia hay không.”
Điền Tâm Niệm vẫn coi chừng Diệp An Bình, rất sợ cô ấy lại có cái gì ngoài ý muốn, cô không biết nên như thế nào ăn nói người nhà của cô ấy.
Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân của hoảng loạn, cô mới vừa đứng lên liền thấy Hàn Kiệt đẩy cửa vào, đi theo phía sau là Diệp Minh Châu.
Hàn Kiệt khẩn trương nhìn mặt Diệp An Bình tái nhợt, “Em ấy thế nào rồi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
“Đúng vậy, đang tốt sao lại đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ, ba chị ra ngoài rồi, chuyện này chị còn không dám nói cho ba biết nữa.” Diệp Minh Châu tiến lên khoác lên cánh tay của Hàn Kiệt, nhìn thoáng qua Diệp An Bình liền quay qua Điền Tâm Niệm nói.
Điền Tâm Niệm kinh ngạc nhìn bọn họ kéo tay nhau, giữa chị gái với em rể dường như vô cùng thân mật.
Khóe miệng Diệp Minh Châu cong cong, mang trên mặt trước sau như một nụ cười dịu dàng, “An Bình không có sao, chị cũng yên lòng, nếu không ba trở về chị cũng không biết nên ăn nói với ba như thế nào, đúng rồi, tháng sau là tiệc đính hôn của chị và Hàn Kiệt, em nếu có thời gian nhất định phải tới đó nha.”
Diệp Minh Châu từ trong túi xách lấy ra thiệp mời đưa cho cô, Điền Tâm Niệm không cách nào tiếp nhận nỗi mở ra, khi thấy tên Diệp Minh Châu và Hàn Kiệt đặt chung một chỗ thì, cô mới rốt cục tin Diệp Minh Châu nói.
Cô khó có thể tin nhìn Hàn Kiệt, “Đây là có chuyện gì? Anh và Minh Châu đính hôn, An Bình làm sao bây giờ? Anh nói cho tôi biết đi, cậu ấy nên làm cái gì bây giờ?”
Hàn Kiệt nắm nắm đấm, cực lực kiềm chế tâm tình của mình, trầm mặc không nói, nhưng mà vẫn lo lắng nhìn Diệp An Bình hôn mê.
Diệp Minh Châu xin lỗi nhìn cô, nhưng xin lỗi lại có bao nhiêu thành ý, “Tâm Niệm, Hàn Kiệt và An Bình đã chia tay, chúng ta là khi anh ấy sau khi chia tay mới chính thức lui tới, nếu như em muốn trách, thì trách chị được rồi, cái này cùng Hàn Kiệt không có bất kỳ quan hệ gì, nhưng mà chuyện tình cảm ai có thể miễn cưỡng được đây, không yêu chính là không yêu.”
Điền Tâm Niệm châm chọc cười, từ nhỏ đến lớn Diệp Minh Châu không biết đoạt An Bình bao nhiêu thứ, bây giờ lại ngay cả bạn trai cũng cướp.
“Hay cho câu không yêu chính là không yêu, tôi thật cần phải thay An Bình cám ơn hai người, nhất là anh, Hàn Kiệt, An Bình sớm nhận rõ anh là hạng người gì là phúc của cậu ấy, chỉ có điều vẫn là phải nói cho anh biết, mất đi An Bình, anh sẽ chờ hối hận không kịp đi, An Bình là dạng tính cách gì, anh so với tôi rõ ràng hơn, thật đính hôn, hai người hoàn toàn kết thúc, anh sẽ vĩnh viễn mất đi An Bình.”
Điền Tâm Niệm nói làm cho con ngươi mắt Hàn Kiệt co rụt lại, tim không ngừng run rẩy đập loạn, cô chỉ là muốn đánh thức Hàn Kiệt, anh ta và An Bình biết nhau hơn mười năm, cô biết tình cảm An Bình dành cho anh ta, An Bình đã mất đi nhiều lắm cô không muốn cô ấy lại mất đi Hàn Kiệt.
Trên mặt của Diệp Minh Châu hiện lên một tia không vui, đầu vô cùng thân thiết tựa vào trên cánh tay của anh, có thâm ý khác nói, “Hàn Kiệt anh ấy biết mình cần nhất là cái gì, anh ấy đương nhiên sẽ chọn thích hợp nhất với mình, chị hy vọng em có thể chúc mừng chúng ta, tiệc rượu đính hôn nhớ tới nha.”
Điền Tâm Niệm thất vọng nhìn Hàn Kiệt không nhúc nhích, lắc đầu, “Hai người nếu như không có chuyện gì thì đi đi, bác sĩ nói cậu ấy không thể tỉnh nhanh như vậy, với lại cậu ấy cần yên tĩnh.”
“Được rồi, vậy chúng ta đây đi trước nha, nếu như An Bình tỉnh nhớ cho chúng ta biết, chúng ta lại đến thăm em ấy, Hàn Kiệt, chúng ta đi thôi.”
Điền Tâm Niệm cười lạnh, nghiêng đầu lười xem hai người kia, xem bọn họ chỉ cảm thấy ghê tởm.
Hàn Kiệt gật đầu, không quên nhìn An Bình một cái, chân thành nhờ cậy Điền Tâm Niệm, “Tâm Niệm, làm phiền em, nếu như An Bình có chuyện gì, xin em trước tiên cho tôi biết, nhờ cậy em.”
Điền Tâm Niệm một tấc cũng không rời coi chừng Diệp An Bình, rầu rỉ cô ấy sau khi tỉnh lại nên nói chuyện về chân như thế nào với cậu ấy đây, ai dè ngày thứ hai Diệp An Bình sau khi tỉnh lại chỉ là sửng sốt, sau đó một bộ dạng không sao cả, nói có thể giữ được mạng là tốt rồi, đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, què thì què có sao đâu.
Nhưng đâu như cô ấy nói đơn giản như vậy, cô ấy còn trẻ tuổi như vậy, nếu như cứ bị hủy như vậy, sau đó nên làm cái gì bây giờ.
Điền Tâm Niệm rất là tự trách, Diệp An Bình liền lấy ánh mắt trừng cô, “Này, đừng bày ra một bộ mặt khổ qua có được hay không, nói như thế nào chị đây cũng cứu em một mạng, nào, cô nàng cười một cái cho chị xem nào.” Diệp An Bình muốn trêu chọc cô cười, nhưng Điền Tâm Niệm cười chẳng qua là cười khổ mà thôi.
“Ai, sao cậu còn như vậy chứ, nếu như đổi lại là mình, cậu có cứu mình không? Mình dám khẳng định cậu cũng giống mình sẽ đẩy mình ra, không phải sao, chẳng qua vấn đề vận may mà thôi, đừng nghĩ gì nữa, mình bây giờ là cứu tinh của cậu, sau này một ngày ba bữa của mình toàn bộ giao cho cậu, còn có, cậu biết mà không ai chăm sóc mình, cho nên cậu không sao thì phải ở chỗ này chăm sóc mình.” Diệp An Bình gặm trái táo ngồn ngoàm.
“Được, bây giờ cậu muốn ăn cái gì, mình đi làm cho cậu ăn.” Điền Tâm Niệm miễn cưỡng cười hỏi.
“Canh hầm xương đi, người ta không phải nói ăn cái gì bổ cái đó sao, hầm nhiều xương nha, mình cũng lâu chưa được ăn.”
“Được.”
“Đúng rồi, cậu gần tối rồi tới, ở nhà ngủ một giấc trước, tối qua chắc chắn không chợp mắt được, sẽ nhanh thành gấu trúc bây giờ.”
Điền Tâm Niệm chào hỏi Bùi Tuấn trở về nhà chuẩn bị nấu canh cho Diệp An Bình, nhưng trong lòng cô thật sự là khó chịu, Diệp An Bình càng tốt với cô, cô càng là đau lòng cho cô ấy.
Diệp An Bình vốn mới là đại tiểu thư Diệp gia, nhưng sau khi mẹ của cô ấy qua đời, cha cô ấy lại cưới người đàn bà khác, người đàn bà này mang theo Diệp Minh Châu gả vào, Diệp Minh Châu và Diệp An Bình còn là chị em ruột, Diệp An Bình đại tiểu thư biến thành nhị tiểu thư Diệp gia, mẹ kế và người chị này đối với cô ấy một chút cũng không tốt, Diệp An Bình ở Diệp gia giống như một người ngoài, cô ấy vốn có cũng rất ít, bây giờ ngay cả bạn trai thanh mai trúc mã Hàn Kiệt cũng bị cướp đi.
Trong lòng Điền Tâm Niệm khó chịu muốn chết, không biết nên làm cái gì bây giờ, theo bản năng cầm điện thoại lên, đến khi cô phản ứng kịp, điện thoại đã có người bắt máy, bên trong truyền đến giọng trầm thấp Ân Diệc Phong, “Này, chủ động gọi điện thoại cho anh, nhớ anh hả?”
Khóe miệng Điền Tâm Niệm không khỏi nhếch lên, nếu như bình thường cô sẽ mắng anh chảnh choẹ, nhưng lần này, cô lại nói, “Một chút mà thôi.”
“Chỉ có một chút thôi sao?” Bên đầu điện thoại kia Ân Diệc Phong nhướng mày tỏ vẻ không tin.
“So với một chút thì nhiều một chút.”
“Ở đâu vậy, công ty sao?” Trong điện thoại truyền đến tiếng lật giấy, giọng nói anh trầm thấp từ tính khiến người ta có một loại cực kỳ yên lòng.
“Không có, ở nhà.” Cô cầm điện thoại nằm trên ghế sa lon.
“Có tâm sự?”
Cô do dự nhưng vẫn nói cho anh, “Bạn trai thanh mai trúc mã của An Bình muốn kết hôn với chị gái của cậu ấy.”
“Cho nên em vì cô ấy khó chịu sao?”
“Ừ! Em đau lòng thay cho cậu ấy, tại sao Diệp Minh Châu kia cái gì đều phải cướp, đoạt địa vị của cậu ấy đoạt tình thương của cha cậu ấy, bây giờ ngay cả bạn trai cũng phải cướp.”
“Như thế, em nói cho anh biết em bị cô ta đoạt đi rồi sao?” Tiếng nói Ân Diệc Phong trầm từ từ gợi mở cho cô.
Cô bĩu môi khinh thường, “Làm sao có thể, em vĩnh viễn đều là bạn tốt nhất của An Bình, cậu ấy đã vì em… Cậu ấy vì em làm rất nhiều chuyện, chúng em là bạn tốt suốt đời.”
Cô thiếu chút nữa nói lỡ miệng, bây giờ còn không thể nói cho anh biết, chỉ sợ anh nếu biết giống như lần trước suốt đêm về nước, làm lỡ công việc của anh.
“Ừ, vật nhỏ còn rất có tình nghĩa.” Anh cúi đầu cười, “Nếu cô ta đoạt không được gì đó, vậy em cần gì phải tức giận, có thể giành được đó là bởi vì vốn cũng không phải là thực sự thuộc về của bạn em đâu.”
Mặc dù Điền Tâm Niệm cảm thấy rất có lý, nhưng vẫn cảm thấy phẫn nộ, “Nhưng nếu như không phải là Diệp Minh Châu, Hàn Kiệt và An Bình sẽ không xa nhau, bọn họ quen biết nhau hơn mười năm, xa nhau như vậy quá đáng tiếc.”
“Đó chính là bọn họ có duyên không phận, có lẽ số phận đã định bọn họ không có duyên phận làm vợ chồng.”
Cô thực sự không chịu được cười anh, “Hôm nay anh sao lại trở nên mê tín như vậy, còn duyên phận, số phận đã định nữa.”
“Anh nói đều là chân lý, còn dám cười thử xem, có tin anh hay không bây giờ đi về cho em không xuống giường được.” Anh uy hiếp nói lại tràn đầy mập mờ.
“Em tin, em tin, em không cười còn không được sao.”
Hai người cứ như vậy trò chuyện người này một câu người kia một câu, đến khi cúp điện thoại đã nhanh đến mười giờ sáng, lúc này mới Điền Tâm Niệm chợt ý thức được, lúc này bên Mỹ, phải là ba bốn giờ sáng, trời ạ!