Lúc Trần Lâm tỉnh lại đã là nữa đêm, Tiểu Bạch một bên đã thẳng chân ngủ lúc nào không hay, con heo này dường như đang có một giấc mộng đẹp, trông dáng vẻ nó ngủ rất ngon lành thậm chí còn phát ra tiếng ngáy đều đều nữa.
Không biết đã là canh mấy nhưng hắn nghĩ cũng phải qua canh ba rồi, bên ngoài Hương Sơn lúc này vẫn còn khá nhộn nhịp tuy không thể bằng với ban ngày được nhưng so với Thạch Hà thì lại không hề kém bao nhiêu, từ cửa sổ hắn có thể nhìn rõ mọi thứ bên ngoài, khung cảnh quả thực đặc sắc với đủ loại ánh sáng chiếu rọi hai bên đường, giống như dải hào quang dẫn lỗi cho dòng người xen lẫn bên trong.
Nhìn dòng người kia có đủ mọi loại thành phần trong số họ có không ít là tu linh giả, tưởng như là hối hả nhưng lại chậm rãi yên bình đến kỳ lạ, Trần Lâm cũng bị khung cảnh này làm cho lây nhiễm, tâm tình trở nên phức tạp.
Phía họ dường như không có sự âu lo phiền muộn, mọi thứ đều tan biến đi, hay đúng hơn là họ như đang hưởng thụ cuộc sống này, vừa bình thản lại vừa nhẹ nhàng.
Trần Lâm trầm mặc, khoảng lặng này làm hắn nhớ tới quá khứ của bản thân mình.
Có lúc hắn chỉ muốn bản thân vô lo vô nghĩ như dòng người kia, cuộc sống như vậy thật hạnh phúc biết bao, chỉ tiếc rằng ước muốn này của hắn rất khó có thể thực hiện được.
Nhìn lại hắn hiện tại ngỡ như là con đường tu chân của hắn dễ dàng, mơ mơ màng màng thì có Hồng Bàng Hỗn Pháp vứt tới trước mặt, phía sau thì có Tiểu Bạch hỗ trợ giúp đỡ, con đường tu linh giả tưởng như khép lại thì lại có con đường tu chân giả mở ra, chuyện sinh tử dễ dàng đặt sang một bên, nhưng đâu biết được trước đó hắn đã phải trải qua những gì.
Chưa nói đến những thứ đó thì chuyện hắn một thân một mình không có người thân bên cạnh đã là thua kém rất nhiều so với đám cùng trang lứa rồi, chính bởi vì vậy hắn lại càng trân trọng tình thân hơn bất kỳ ai hết, những người như Lâm Nguyên, Vương Hữu Tài, Từ Linh hay thậm chí là Tiểu Bạch là một trong số ít người mà hắn vừa coi là bạn bè cũng vừa xem như người thân của hắn.
Trần Lâm năm nay mười sáu tuổi, từ nhỏ đã sống trong Trần gia thiếu thốn tình thân, đến cả cha mẹ mình là ai cũng không biết, người duy nhất hắn có thể tin tưởng là đại ca của hắn, nói thật khoảng ký ức đó với hắn rất là mơ hồ hắn thực sự không thể nào nhớ nổi.
Khoảng ký ức hắn còn nhớ được là lúc tám chín tuổi gì ấy lúc vẫn đang còn ở Trần gia, khi đó hai huynh đệ hắn chịu đủ mọi cực khổ, sức ép từ Trần gia quá lớn khiến bọn hắn không ngẩn đầu lên nổi, thế hệ bên dưới thì luôn coi thường đẩy bọn hắn ra bên ngoài vòng tròn, thậm chí đến miếng ăn qua ngày cũng là một vấn đề lớn.
Hai huynh đệ bọn hắn bị đẩy ra sống bên ngoài, phải làm những công việc cực khổ mới đủ duy trì cuộc sống lúc đó, may mắn lúc đó ở Trần gia vẫn còn Trần Uyển Dư luôn luôn chiếu cố bọn hắn, nếu không có lẽ bây giờ hắn vẫn còn phải bán mạng cho Trần gia kia.
Khi ấy vì để hắn bớt phần nào khổ cực, năm hắn mười tuổi đại ca quyết định ra đi và hứa sẽ sớm quay lại tìm hắn, Trần Lâm liên tục chờ đợi hết năm này cho tới năm khác nhưng đại ca của hắn mãi vẫn chưa thấy quay lại dù chỉ một lần, dù là vậy hắn vẫn luôn tin tưởng vào đại ca mình.
Ở Trần gia khi ấy vì không có đại ca hắn, Uyển Dư biểu tỷ thì không thể lúc nào cũng ở bên cạnh được, bản thân hắn khi ấy lại càng bị Trần gia coi thường, chỉ là niềm tin của hắn vẫn còn, hắn liên tục nhẫn nhịn.
Năm hắn mười một tuổi, đó cũng là lần cuối cùng hắn gặp được Uyển Dư biểu tỷ, sau đó thì không còn gặp lại lần nào nữa, những tháng ngày sau đó khi không còn Uyển Dư hắn lại càng khó khăn hơn rất nhiều, lúc ấy Trần Lâm không có cách nào khác ngoài việc nhẫn nhục chịu đựng mọi thứ.
Hai năm sau đó lúc hắn mười ba tuổi khi mà không thể chờ đợi được nữa hắn quyết định rời bỏ Trần gia, vì sợ Trần gia tìm thấy hắn phải trốn một nơi thật xa, tuy hành trình này đầy gian nan không kém nhưng may mắn sau đó cũng bình an tới được Thạch Hà thành.
Ở nơi này cũng là nơi hắn gặp được Vương Hữu Tài, bởi vì có ít cố sự bên trong nhưng cuối cùng Trần Lâm liền lựa chọn theo Vương Hữu Tài về và làm ở trong Thạch Lạc thư viện, kể từ đây hắn như mới được sinh ra sống một cuộc đời mới.
Trong quỹ đạo cuộc đời của Trần Lâm rất ít người có thể chạm tới được hắn, hầu như số người hắn đồng ý mở lòng ra thực sự rất ít, thực sự thì chưa tới được hai đầu ngón tay, chính bởi lẽ đó Trần Lâm lại càng trân trọng hơn những người bên cạnh.
Khi nhân sinh thay đổi khiến quỹ tích cũng thay đổi theo, lúc này khi mà con đường phía trước bỗng có nhiều ngã ra chia cách con người ngày càng xa hơn thì với Trần Lâm những ký ức kia, những con người kia với hắn sẽ mãi không thể thay đổi được, luôn được hắn ghi nhớ trong lòng, buồn có, vui có, đau khổ có vậy thì sao chứ.
Lúc này bên ngoài cửa sổ, những cơn gió mang hơi lạnh theo đợt thổi vào phả vào người Trần Lâm làm tà áo phập phồng, từng sợi chân lông đung đưa trước gió, Trần Lâm một mực không để ý những điều này, cả người hắn vẫn đang chìm trong hồi tưởng, những suy nghĩ cứ theo đó được kéo ra ngày càng nhiều.
Trần Lâm ngón cái vân vê giới chỉ trên tay, hai mắt tựa như vô hồn nhìn về phía xa xăm.
Trần Lâm không hiểu được tại sao hắn lại mang chiếc vòng này, đáng lý ra người nắm giữ là đại ca của hắn mới đúng, so với hắn thì huynh ấy phù hợp hơn rất nhiều, chuyện đại ca hắn rời đi cũng là hứa hẹn đảm bảo cho hắn một tương lai không cần phải phụ thuộc vào Trần gia nữa.
Đến nay chiếc giới chỉ này vẫn còn rất nhiều bí ẩn dành cho hắn, từ hoạ tiết bên ngoài cho tới công pháp tu chân bên trong, những thứ này bao phủ một tầng sương mù có lẽ đến đại ca của hắn cũng không hề biết đến những chuyện này, còn cả Trần gia nữa bọn họ có biết không.
Trần Lâm không ngây thơ cho rằng Trần gia là một gia tộc bình thường, bọn họ dồn nén hai huynh đệ bọn hắn không phải không có lý do, tuy không rõ là vì lý do gì nhưng chắc rằng ở đằng sau câu chuyện không hề đơn giản chút nào.
Lúc trước hắn chỉ là mơ hồ suy đoán nhưng khi bản thân biết được việc tu chân thì suy nghĩ đã thay đổi, Trần gia chắc chắn có linh sư tồn tại mà hình như còn không hề ít nữa, nhìn lại Từ gia kia cũng coi là một gia tộc kinh doanh có tiếng tuy chỉ chuyên kinh doanh nhưng bên trong đã có đến hai người là linh sư rồi, vậy mới thấy hậu trường của Trần gia lớn đến thế nào.
Trần Lâm tuy hắn còn nhỏ yếu nhưng đã không còn sợ Trần gia như trước kia nữa rồi, chỉ cần cho hắn đủ thời gian những món nợ kia có ngày hắn sẽ đòi lại đầy đủ, tuy rằng đây chỉ là chuyện sau này nhưng hắn tin có ngày hắn sẽ làm được, thậm chí ngày đó có lẽ không còn xa nữa.
Siết chặt nắm tay lòng hắn tự nhủ.
Qua một hồi khẽ thở dài một hơi Trần Lâm lắc đầu xua di tạp niệm trong lòng, đã có người cho hắn hy vọng hắn phải tranh thủ làm lớn mạnh bản thân, trở về lại giường hắn điều tức lại bản thân rồi nhanh chóng đả tọa.
Việc linh khí ở đây khá dồi dào chuyện đạt tới luyện khí tầng bốn lúc này không mấy khó khăn, thậm chí không cần tu luyện ở nơi này thì hắn cũng có thể dễ dàng đột phá được, trải qua mấy ngày rèn luyện trước đó bản thân hắn đã sớm chạm tới bình cảnh rồi, tầng bốn với hắn không mấy khó khăn nữa, đây chỉ là việc thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Hương Sơn với việc linh khí sung túc nếu không tranh thủ thì quả thực quá uổng phí, mục đích của Trần Lâm còn cao hơn nữa là hướng tới là luyện khí tầng năm, bình cảnh này mới thực sự là khó khăn, tầng bốn với tầng năm tuy chỉ cách nhau một bức màn nhưng nó lại hoàn toàn khác so với bức màn của tầng ba và tầng bốn.
Đây không phải khác biệt về lượng mà là về chất, cùng là cách nhau một tầng luyện khí nhưng từ luyện khí tầng bốn lên luyện khí tầng năm chính là luyện khí sơ kỳ và luyện khí trung kỳ, tuy không phải cách nhau một đại cảnh giới nhưng đây đã hoàn toàn được xem như một tiểu cảnh giới rồi.
Với điều kiện bình thường thì luyện khí tầng năm chỉ cần bản thân hắn nổ lực tu luyện thì sớm muộn cũng có thể đạt được thôi, luyện khí kỳ chỉ mới là cảnh giới đầu tiên của tu chân mà thôi, tuy khó khăn nhưng không phải là không thể vượt qua, chỉ là tiêu tốn bao nhiêu thời gian mà thôi.
Hiện tại Hương Sơn này cung cấp đầy đủ cho hắn tu luyện, nếu không tranh thủ thì quả thật lãng phí nguồn tài nguyên này, tuy không rõ lý do gì nhưng theo như hắn nhận thấy thì linh khí nơi này phải gấp rưỡi số linh khí ở những nơi hắn từng tới, phải chăng vì lý do này nên mọi thứ ở đây đều đắt đỏ hơn bình thường sao.
Hắn khá kỳ vọng vào chuyện này, thực lực bản thân quá yếu thì đề cao tu vi là cách làm cấp thiết nhất, khi có thực lực trong tay mọi chuyện đều sẽ dễ dàng hơn rất nhiều..