Cả khu rừng vốn dĩ vô cùng yên tĩnh, tại nơi này âm thanh giao chiến giữa Trần Lâm và nhện độc lại càng thêm rõ ràng, bãi chiến trường đã mở rộng ra một khoảng rộng lớn nhưng nhìn qua thì vô cùng hỗn loạn, xung quanh đầy rẫy nhưng thân cây to lớn đỗ rạp xuống lại thêm được nối chằng chịt bởi những tơ nhện màu trắng.
Địa hình như thế cực kỳ bất lợi cho Trần Lâm di chuyển, với nhện độc thì lại khác nó dường như không bị ảnh hưởng gì nhiều, thậm chí thông qua những đường tơ kia di chuyển của nó có phần linh hoạt hơn nữa, may mắn trước đó Trần Lâm đã liều mạng cắt đứt đi một chân của nó, nếu không tình hình ngày một thêm xấu.
Lúc này một chưởng của Trần Lâm vừa vặn hướng tới, hắn nhằm thẳng vào vị trí hiểm yếu phía sau chiếc chân bị gãy của nhện độc, dường như cảm nhận thấy uy hiếp từ Trần Lâm nó hơi nghiên người sang một bên tránh né đi một chưởng đó, cứ thế một chưởng của Trần Lâm liền đánh hụt vào trong không khí.
Một chiêu thất bại không khiến hắn thất vọng khuôn mặt chợt nở nụ cười, ngay lúc này vừa ổn định lại cơ thể hắn liền xoay người khóa chặt mục tiêu không để nó tiếp tục di chuyển loạn.
Nhện độc không ngờ được con mồi lần này lại vô cùng ngoan cố đến thế, đang lúc định cắn tới Trần Lâm liền nhận ra nguy hiểm ngay bên cạnh, đang tính nhảy lùi lại tránh né nhưng bên dưới Trần Lâm đã khóa chặt lấy bản thân nó, nhất thời không thể thoát ra được.
Một bên mảnh gỗ sắc nhọn dưới sự thúc dục của Trần Lâm nhanh chóng đâm tới, muốn tiến hay lùi lại đều không được nó đành phải trực tiếp ngạnh kháng.
Một kích mạnh mẽ xuyên qua, tuy không để lại vết thương gì chí mạng nhưng một bên chân của nhện độc đã bị đâm thủng một nữa.
Chưa kịp định thần lại thì thêm một mảnh gỗ thứ hai tiếp tục xé gió phá không bay tới, cả hai một trước một sau diễn ra chỉ trong cái chớp mắt.
Vừa mới khó khăn chống đỡ một chiêu vừa rồi lại thêm một chiêu thứ hai ẩn giấu ở phía sau, lúc này nhện độc không thể phản ứng kịp chống đỡ kịp, chỉ còn cách né tránh nếu không thì không đơn giản là một chân bị phế đi mà còn vứt luôn nữa cái mạng theo đó.
Trần Lâm đã dự đoán trước được nhện độc sẽ quyết định như vậy, hắn làm sao có thể để cho nó toại nguyện được, liền đánh cược dùng hết số linh lực ít ỏi trong cơ thể một quyền nện tới, lúc này là hai mặt thụ địch đến cả Trần Lâm còn khó có thể đưa ra lựa chọn huống chi là một đầu yêu thú không có linh trí.
Đây là sát cục mà Trần Lâm cố ý bố trí ra, tuy bản thân chịu phải thương tổn không nhỏ nhưng với hắn cái giá này cũng đáng, ai bảo kẻ địch của hắn là yêu thú cơ chứ, đánh bại một yêu thú là một niềm tự hào không nhỏ.
Đã vậy đây còn là một con nhện độc khổng lồ, mấy con vật dạng này khiến hắn không hề có tý hảo cảm nào cả, đã không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay hắn muốn tận diệt kẻ địch này.
Trần Lâm tập trung cao độ, thắng bại có thể nói thông qua một lần này sẽ có kết quả, nếu mà hắn thất bại dù là gì đi chăng nữa đều không thể chấp nhận được, Dẫn Lực Thuật dù chưa viên mãn nhưng Trần Lâm bắt buộc phải dùng tới bởi vì nó chính là nhân tố chính quyết định.
Nếu chẳng may thất bại linh lực của hắn hao hết, lúc đó hắn so với người thường sẽ không khác nhau là mấy để mặc cho nhện độc giày xéo, tuy vẫn còn Tiểu Bạch tọa trấn phía sau nhưng không phải lúc nào nó cũng có thể ở sau trông chừng cho hắn được.
So sánh với Địa Sát Lang trước đó thì hoàn toàn khác biệt, đây cũng như cánh cổng mới cho hắn, chỉ cần bước qua được phía trước chính là biển rộng trời cao.
Lúc này một quyền của Trần Lâm nhanh chóng nện tới phần bụng của nhện độc, nơi này giống như là yếu điểm nằm phía sau của nó, khó khăn lắm Trần Lâm mới có cơ hội này vì thế hắn sẽ không dễ dàng để phí.
Nhện độc không hồ là yêu thú, cảm thấy nguy hiểm đang cận kề nó rất quyết đoán nhảy đi né ngay một quyền của Trần Lâm.
Nhưng cái giá phải trả cho việc này không hề nhỏ, một quyền của Trần Lâm tuy rằng đánh hụt nhưng vẫn khiến cho một chân sau của nhện độc bị gãy rời, dù không giống như kết quả mong muốn nhưng với Trần Lâm bấy nhiêu đó đã đủ.
Mảnh gỗ thứ hai ở bên cạnh không được ai cản lại, xuyên qua màng tơ đâm thẳng tới mắt nhện độc, mảnh gỗ này cực kỳ bén nhọn dài tới hơn một thước, lúc này ngay phần mắt của nhện độc chỉ còn để lộ ra gần nữa thước ở bên ngoài mà thôi, gần như cả mãnh gỗ đã đâm xuyên qua đầu nó.
Dính một kích chí mạng nhưng có vẻ như sức sống của nhện độc vẫn còn rất dai, nó thét lên một tiếng chói tai lảo đảo lùi về phía sau, cả người trông vô cùng thê thảm, cùng với cái chân bị Trần Lâm đánh gãy trước đó hiện tại chỉ còn có năm chân còn lành lặn, tám con mắt đã bị xuyên thủng mất hai con để lộ ra một dải máu lớn, một mùi hôi tanh nồng nặc xộc tới.
Thành công bước này cả người Trần Lâm uể oải nhưng hắn không dám dừng lại, nhanh chóng lùi ra xa, nhện độc bị kích phát, lực lượng bạo phát của nó không hề nhỏ.
Một thanh gỗ đâm xuyên đầu coi như đã lấy đi nữa cái mạng của nó, cả khu rừng truyền tới tiếng kêu thất thanh của nhện độc, nó lảo đảo thân hình đâm vào những thân cây xung quanh, phải mất vài hơi thở mới ổn định lại được, khi vừa xác định được phương hướng Trần Lâm lui lại nó liền đuổi theo.
Vốn tám cái chân nay chỉ còn có năm cái lành lặn tốc độ bị giảm đi đáng kể, nhưng so với người đã tiêu hao toàn bộ linh lực trong người như Trần Lâm thì nó vẫn còn mạnh mẽ hơn rất nhiều lần, chẳng mất chốc khoảng cách cả hai bên đã được rút ngắn xuống còn hai trượng.
Nhện độc mặc dù liên tục bị Trần Lâm đả thương thậm chí còn có một vết thương chí mạng nhưng căn cơ của nó vẫn rất sâu, ở khoảng cách này chỉ cần nhận một đòn của nó với Trần Lâm có thể sẽ là cả mạng sống của hắn.
Dưới tình thế ngàn cân treo sợi tóc hắn không hề hoảng loạn, ánh mắt bình tĩnh hai con ngươi bên trong như tinh hà vừa rộng lớn vừa sâu thẳm nhìn chằm chằm nhện độc trước mặt, chợt môi hắn khẽ nhếch lên một nụ cười.
Lúc này cả người Trần Lâm đổ về phía sau, một tay hắn đang giơ về phía trước bỗng bóp chặt, cùng lúc này theo đà hắn ngã xuống, từ phía sau lưng lại thêm một tiếng xé gió kêu lên, là Vân Thiên kiếm.
Vân Thiên kiếm sắc bén lập tức xuyên qua lập tức chẻ luôn đầu nhện độc thành hai nữa, giao chiến đến đây là hoàn toàn kết thúc.
Nằm trên mặt đất nhìn những tán lá cây bên trên, những cơn gió nhẹ thổi qua người xua tan đi phần nào mệt mỏi, hắn thực sự đã cạn kiệt sức lực rồi, toàn bộ linh khí trong cơ thể đã bị vơ vét sạch sẽ, dù cho con nhện độc kia chưa chết thì thật sự hắn cũng không thể đứng dậy đánh tiếp được nữa.
Trần chiến này quả thực là trận chiến khó khăn nhất từ khi xuất đạo đến nay, đối thủ của hắn khủng bố không kém, vừa khó đoán lại vừa dai dẳng, nếu vừa rồi chỉ cần một trong số các chiêu thức của hắn xuất hiện một ít sai lầm thôi vậy thì chỉ còn cách quay đầu cầu cứu Tiểu Bạch, nhưng đây cũng là chuyện hắn không tình nguyện nhất.
Nhớ lại lúc trước trận chiến với Vũ Lương trước đây, bởi vì khúc cuối hắn bị áp đảo hoàn toàn không còn cách nào khác mới đành phải nhờ đến Tiểu Bạch, vì vậy mà đến giờ câu chuyện đó vẫn liên tục bị nó đào lên châm chọc.
Tất nhiên so với việc bị châm chọc thì cái mạng của bản thân vẫn quan trọng hơn nhiều, nhưng nếu có thể thì hắn cũng không muốn phải dùng đến cách này, nhìn cái bản mặt đắc ý vênh váo của nó thì hắn không thể nào chịu được, biết đâu vừa rồi nó đã thủ sẵn một bên chỉ chờ hắn kêu tới.
Trận chiến trước đó, Trần Lâm sau khi giao chiến với nhện độc hắn nhận thấy rằng, nếu so về địa hình hắn hoàn toàn bất lợi, còn nếu kéo dài trận chiến hắn ra cũng không dám chắc là có thể kéo dài đến khi nào, linh lực của hắn có hạn, vì vậy chỉ còn cách dẫn dụ đầu yêu thú này vào cục diện hắn sắp xếp mà thôi.
Với tám con mắt của nó thì tầm nhìn bao quát vô cùng rộng lớn, các chiêu thức bình thường rất khó có thể nhất kích tất sát, các chiêu thức bình thường nó có thể dễ dàng né tránh được, còn các chiêu còn lại thì cũng không chắc sẽ gây được sát thương nào chí mạng được thậm chí nếu hụt thì số linh lực bỏ ra sẽ vô cùng lãng phí.
Giống như vừa rồi, một quyền của hắn kết hợp với Dẫn Lực thuật vậy mà đạo quyền phong đó lại bị nó tránh được, chỉ có thể lấy đi một chân của nó, phải kết hợp hai đòn trong cùng một lúc mới có được thành công như vậy.
Nhưng đây cũng chỉ là bước đầu mục tiêu của hắn là làm mù đi con mắt của nhện độc, dù chỉ là một con với hắn cũng đáng giá, trước đó hắn lưu lại một đạo linh lực bên trong Vân Thiên kiếm rồi cất giấu nó đi, vừa lúc thành công làm mù đi hai con mắt của nhện độc may mắn lúc này hắn vẫn còn sức để có thể điều động Vân Thiên kiếm rơi vào điểm mù, bởi vậy mới có được kết quả như hiện tại.
Phải nói để có thể có được kết quả như hiện tại hắn đã phải tốn rất nhiều tinh lực, thành công không chỉ dựa vào may mắn mà còn phải trả giá rất nhiều, thậm chí một cánh tay một chút nữa đã bị phế luôn rồi..