Sang ngày hôm sau Trần Lâm tỉnh dậy, đây đã là ngày thứ ba của hắn ở Tương Dương thành
Thói quen dậy sớm đã thành bản năng của hắn nên dù có muốn thức dậy muộn cũng không được, lúc này Tiểu Bạch vẫn còn đang nằm ngủ phía góc giường.
Tối qua sau khi ăn uống xong xuôi, không có chuyện gì làm hắn liền tu luyện tới đêm rồi mới đi ngủ.
Hiện tại tu luyện được tới luyện khí tầng ba, chuyện hắn ngủ ít hay nhiều không có mấy ảnh hưởng đến hắn mấy, buổi sáng khi thức dậy tinh thần vô cùng sung mãn.
Tiểu Bạch vẫn đang say sưa ngủ, nếu mà chờ nó tỉnh lại chắc sẽ tới trưa mất, cứ ngồi chờ đợi trong nhàm chán thì không phải cách hay thế là Trần Lâm tranh thủ tu luyện trong thời gian này.
Vốn dĩ hôm nay hắn định sẽ tới gặp Từ gia để lấy Lục Liên Trường Thiên như Từ Mặc Thanh đã hứa, chỉ là một mình hắn đi thì cảm thấy không an tâm cho lắm, hắn không tin một gia tộc lớn như Từ gia tại Tương Dương thành mà bên trong không có vị linh sư nào.
Tuy bản thân hiện tại đã là luyện khí tầng ba ngoài ra còn có Vân Thiên kiếm, tuy không quá lo sợ nhưng bản thân không thể không đề phòng thêm, lòng người khó đoán.
Hắn không tin tới đây ba ngày rồi mà Từ gia đến cả hắn ở trọ ở đâu đều không biết, theo như hắn suy nghĩ đáng ra là phải có người Từ gia đến gặp hắn rồi, tuy nhiên đến bây giờ vẫn không hề có động tĩnh gì cả.
Có lẻ Từ gia này thực sự không tin tưởng hắn hoặc sẽ tính bội ước nói chung là bây giờ hắn khó có thể tin tưởng được nữa.
Toàn bộ số tiền trong người của hắn hai ngày qua đã gần như tiêu sạch toàn bộ, nếu bản thân muốn tu vi mau chóng đột phá ngoài nỗ lực của bản thân hay cơ duyên ra thì không thể không cần tới tiền được, thậm chí còn là rất nhiều tiền.
Bước vào tu chân số tiền phải bỏ ra so với người thường đều phải vô cùng nhiều, ngoài ra còn phải có tiền hỗ trợ sinh hoạt, dù rằng bản thân chỉ lưu lại đây mấy ngày rồi rời đi nhưng ai biết được rời Tương Dương hắn sẽ không ghé những tòa thành khác nữa.
Hôm qua sau khi lấy được Vân Thiên kiếm từ Minh Vân các Trần Lâm còn định ghé toàn bộ những tiệm vũ khí khác tìm kiếm thêm cơ duyên, chỉ có điều số tiền trong người không còn nên chỉ có thể cưỡng ép suy nghĩ này xuống mà thôi.
Bởi vậy hôm nay hắn nhất định phải tới Từ gia đòi Lục Liên Trường Thiên, nếu may mắn biết đâu bản thân còn kiếm thêm được một khoản tiền lớn nữa.
Lần thổ nạp này của hắn là một vòng chu thiên, lúc tỉnh lại đã là mấy canh giờ sau, cảm giác trong cơ thể có thêm thêm một đoạn chân khí, tuy không thể lập tức đạt tới luyện khí tầng bốn ngay được nhưng tu chân vốn là từ tích tiểu thành đại mà thành.
Nhờ công dụng của nồi dược liệu trước đó, hiện tại tu vi Trần Lâm đang là luyện khí tầng ba tiểu thành, nếu cứ theo tiến độ này còn cần phải một đoạn thời gian nữa mới có thể đại thành được, bởi vậy hắn cũng nhất thiết phải vội vàng.
Từ bên trong thổ nạp tỉnh lại việc đầu tiên của hắn là kiểm tra xem Tiểu Bạch đã dậy chưa, không ngờ Tiểu Bạch không biết đã biến mất từ lúc nào, trong căn phòng hiện tại chỉ có mỗi một mình hắn.
Lúc này hắn chỉ muốn chửi loạn một hồi, hắn dậy sớm không nỡ đánh thức nó dậy vậy mà tỉnh dậy đã lập tức chạy đi đâu mất, làm mất công hắn chờ đợi sáng giờ làm trễ nãi biết bao thời gian.
Tiểu Bạch mỗi lần ra ngoài là không biết bao lâu mới trở lại, Trần Lâm cả người một cỗ mang một cỗ buồn bực mà không biết phát tiết đi đâu.
Không thể tiếp tục ở đây chờ đợi Tiểu Bạch, chờ đợi không biết đến lúc nào, tuy có phần ngoài ý muốn nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, vậy là liền đứng lên chuẩn bị một chút rồi rời khỏi căn phòng.
Trần Lâm rời đi không lâu thì bên trong căn phòng vang lên tiếng động nhỏ, cửa sổ giây lát bị đạp tung, ánh sáng bên ngoài theo đó chiếu sáng cả căn phòng.
Một bóng hình nhỏ theo ánh sáng in xuống dưới nền, sau khi tiến vào căn phòng nó nhìn quanh một lượt nhưng không phát hiện ra ai.
Vừa mới xuất hiện chính là Tiểu Bạch, khi không thấy Trần Lâm trong phòng nó thầm nghĩ.
“Tên này mới ở đây không biết đã đi đâu rồi.”
“May mà ta nhanh trí nếu không đã bị tên này bỏ đói.” Tiểu Bạch xoa bụng ợ lên một tiếng, sau đó khép lại cửa rồi rồi trực tiếp leo trở lại cái giường trong phòng.
Trần Lâm đi đâu với nó không hề quan trọng, sau khi ăn no bản thân chỉ muốn tìm một chỗ ấm áp vùi đầu vào ngủ.
Việc xảy ra trong căn phòng Trần Lâm không hề hay biết, lúc này hắn đang đi trên một con đường lớn dò hỏi vị trí Từ gia, nếu biết việc Tiểu Bạch trở về khi hắn đi không lâu lại còn là trốn đi ăn vụng, có lẻ ngay lập tức hắn rút kiếm về liều mạng với nó.
Từ gia vị trí nằm ở bắc thành Tương Dương, hiện tại Trần Lâm ở phía đông thành nên chỉ cần tới khu vực phía bắc là có thể gặp được Từ gia.
Tại Tương Dương thành không phải chỉ có mỗi Từ gia độc bá, chia sẻ quyền lực này còn có Hách gia tại đông thành tuy Hách gia không bằng được Từ gia nhưng thực tế không thể xem thường.
Ở nam thành là Vũ gia, gia tộc này không hề kém cạnh so với Từ gia phía bắc.
Ở trung tâm thành Tương Dương cũng chính là chủ nhân nơi này là Dương gia, Dương gia này để so sánh với các gia tộc còn lại thì mạnh hơn nhiều, phía tây thành cũng do Dương gia tiếp quản.
Từ đông thành tới bắc thành không quá xa, chỉ mất khoảng một khắc hắn đã đi tới bắc thành, nơi nay so với đông thay cũng không có gì khác biệt cả.
Trần Lâm lúc này đang ở trên một con đường lớn đi tới vị trí Từ gia, trước đó hắn đã hỏi sơ qua biết được Từ gia nằm ở gần cuối bắc thành, theo đường này chỉ cần hắn tiếp tục đi tới là sẽ đến được.
Chợt phía trước có một đám đông vây kín thu hút ánh mắt của Trần Lâm, mọi người đều tụ tập ở đó nên xung quanh Trần Lâm trông khá vắng.
Vốn dĩ hắn có việc phải làm không để ý những chuyện thị phi này, nhưng bên trong đám đông kia hắn lại nhận ra được một người.
Người này không phải là ai khác mà chính là Phó Hạc Hiên, chỉ là bên cạnh Phó Hạc Hiên lúc này còn có thêm một nam nhân khác.
Nhìn hắn ngũ quan cân đối dáng vẻ hắn tuy không gầy gò như Phó Hạc Hiên nhưng nhìn không khá hơn được là mấy, áo quần trên người nhìn khá sang trọng, có lẻ đây cũng là một công tử của thế gia nào đó.
“Được bổn thiếu gia nhìn trúng chính là phúc phần của ngươi, đừng có không biết điều.” Nam nhân bên cạnh Phó Hạc Hiên trừng mắt với một người phía trước quát lớn.
Do ở hơi xa nên Trần Lâm không rõ ràng lắm, nhưng qua giây lát đi tới gần thấy được ngồi dưới đất là một thiếu nữ có phần xinh đẹp tà áo đã có vài chỗ bị xé rách, so với Dụ Dị hắn gặp hôm qua thì thiếu nữ này không hề thua kém là mấy.
Khoảnh khắc nhìn thấy thiếu nữ kia Trần Lâm đã mơ hồ đoán ra được câu chuyện bên trong, tuy trước đây hắn vốn là một con mọt sách nhưng không phải chuyện phong tình thế thái bên ngoài hoàn toàn không hiểu.
“Ha ha, tiểu mỹ nhân chỉ cần đi theo bổn thiếu gia, nàng không cần phải lo lắng những chuyện này nữa.” Một bên Phó Hạc Hiên nhìn thiếu nữ bằng ánh mắt đầy hèn mọn nói.
“Ta…” Thiếu nữ như muốn nói gì lại không thể phát thành lời chỉ trên mặt chảy dài hai hàng nước mắt.
Xung quanh đám người chỉ dám đứng từ xa quan sát không một ai dám ra mặt giúp đỡ thiếu nữ kia cả, nhưng dù có lao lên thì cũng bị đám người hầu Phó Hạc Hiên đánh trở lề.
Trần Lâm vốn là người đọc sạch thánh hiền nên trong mắt hắn cực kỳ ghét những thể loại người này.
Hôm qua chuyện ở hắn không đứng ra là do hắn biết bên trên còn có người, hắn không ra mặt ắt người kia cũng sẽ ra mặt, nhưng bây giờ thì khác hoàn toàn không có ai đứng ra cả.
Trần Lâm cảm thấy lòng người lạnh lẽo, tuy biết đám người kia đứng ra cũng không có tác dụng gì nhưng trong mắt hắn đám người xung quanh so với Phó Hạc Hiên đều không khác nhau mấy, dù là công tử của gia tộc nào đó chẳng lẻ nơi này lại không có quan phủ, vương pháp ở đâu.
Bản thân hắn không muốn dính vào rắc rối nhưng thấy cảnh này hắn lại nhịn không được, đang lúc chuẩn bị nhảy vào can thiệp thì Phó Hạc Hiên đã phát hiện ra hắn.
“Tiểu tử, thật không ngờ mới đó mà đã gặp lại ngươi, không biết do ngươi xui xẻo hay là ta may mắn nữa đây.” Phó Hạc Hiên phát hiện ra Trần Lâm cười gằng nói.
“Hắn là ai vậy.” Nghe thấy Phó Hạc Hiên lên tiếng, nam nhân kia liền hướng mắt nhìn về phía Trần Lâm.
Không riêng gì hai người bọn họ, toàn bộ những người đang đứng ở đây đều nhìn về phía hắn, bọn họ đều cảm thấy một thiếu niên xui xẻo, bị Phó Hạc Hiên nhắm đến kết cục đều rất thê thảm.
“Chỉ là một tên tiểu tử không có mắt mà thôi Mặc Hành huynh.” Phó Hạc Hiên thuận miệng giải thích.
Thanh niên được gọi là Mặc Hành nghe vậy khẽ gật đầu xong lại nhìn Trần Lâm đánh giá hắn, tính cách Phó Hạc Hiên thế nào hắn khá rõ ràng, kẻ nào đắc tội với hắn ngày một ngày hai đều không thể bước xuống giường được, không biết Trần Lâm đã đắc tội gì với hắn nhưng trông không có vẻ gì là mới bị giáo huấn qua cả, không biết lần trước làm cách nào Trần Lâm có thể thoát được khỏi tay Phó Hạc Hiên.
Bản thân hắn không phải người tốt lành gì cả, Phó Hạc Hiên thì cũng thế, lần này thì có kịch vui để xem, Mặc Hạnh nheo mắt nhìn Trần Lâm khẽ cười..