Nơi Dụ Di đứng lúc này gần trung tâm lầu hai không quá xa hắn, kế bên nàng lúc này chính là Phó Hạc Hiên, hắn độ hơn hai mươi tuổi dáng vẻ có chút gầy gò, khuôn mặt dài, hai mắt tạo thành rãnh khá sâu, tuy không quá khó coi nhưng nhìn qua rất dễ để người khác chán ghét.
Phó Hạc Hiên này là công tử của Phó gia, tính tình cực kỳ quái gỡ, không hiểu sao hôm nay lại có hứng thú tới vũ khí chạy tới Minh Vân các này.
Tuy Minh Vân các không sợ hắn nhưng đó là Minh Vân các mà không phải là Dụ Di nàng.
Đã vậy dạo này Phó Hạc Hiên còn thường xuyên qua lại với Hách Thừa Văn, người như Phó Hạc Hiên thì Dụ Dị ngàn lần không dám đắc tội tới.
Tuy Trần Lâm và Phó Hạc Hiên đều là khách tới chọn vũ khí, nhưng nếu để lựa chọn chắc chắn Dụ Dị sẽ lựa chọn ưu tiên Phó Hạc Hiên này.
Đang lúc Dụ Di khó xử thì Phó Hạc Hiên lên tiếng: “Tiểu tử, không thấy chỗ ta đang rất bận sao.”
Trần Lâm trước đó tới đây thì hắn đã chú ý tới, chỉ là lúc đó tâm trạng hắn đang tốt không hề quan tâm tới, chỉ không ngờ lúc này hắn đang nói chuyện thì Trần Lâm đứng ra cắt ngang hắn.
Phó Hạc Hiên liếc mặt nhìn một lượt Trần Lâm, phát hiện người này hắn không hề quen biết vả lại nhìn bộ đồ Trần Lâm mặc trên người lúc này vô cùng tâm thường, không cần nghĩ cũng biết đây vốn chỉ là một người tầm thường.
Lúc này một người hầu bên cạnh Phó Hạc Hiên thấy hắn không trả lời đáp lại liền lớn tiếng quát: Tiểu tử, Phó thiếu gia hỏi ngươi còn không mau trả lời.”
Trần Lâm nhíu mày trầm mặc, không ngờ bản thân không làm gì liền rước phải phiền phức thế này, vốn tâm tình đang cảm thấy rất vui vẻ lập tức hoàn toàn biến mất.
Tiểu Bạch biểu cảm không nhìn ra được vui buồn bên trong, chỉ liếc mắt sơ qua đám người kia rồi nhắm mắt ngủ trên vai Trần Lâm.
Chỉ có Trần Lâm biết được con heo này không hề ngủ gì hết, chỉ giả vờ thể hiện các ngươi cứ tự nhiên mọi chuyện không liên quan tới ta, Trần Lâm chỉ biết thầm mắng Tiểu Bạch “vô sỉ” một tiếng.
Dáng vẻ Tiểu Bạch tự nhiên lọt vào mắt đám người bên kia, Tiểu Bạch tuy trông rất khả ái dễ thương, việc nằm trên vai Trần Lâm có phần hơi quái dị một chút, tuy nhiên ở Tương Dương thành này chuyện quái dị thế này cũng đều không hề ít, vậy nên nhận thấy hành đồng của nó đám người Phó Hạc Hiên chỉ liếc mắt sơ qua rồi lại tập trung trên người Trần Lâm.
Trần Lâm lúc này tuy hơi khó chịu, có điều nơi này hắn cũng không tiện phát tác, trầm mặc giây lát liền nói: “Thì ra là Phó thiếu gia, tiểu sinh không biết đã làm phiền tới Phó thiếu gia, chỉ là tiểu sinh muốn mua một thanh kiếm này mà thôi.”
Nghe được Trần Lâm nói, Phó Hạc Hiên liền biết được Trần Lâm chỉ là một tên thư sinh, thấy hắn đến đây mua kiếm thì khá là ngạc nhiên nhưng khi nhìn thanh kiếm trong tay hắn có phần cũ kỹ thì lập tức mất đi hứng thú.
Còn về chuyện tại sao thư sinh không lo đèn sách mà lại đi chơi thứ nguy hiểm này, hắn vốn chẳng hề quan tâm tới.
“Quả thực ngươi đang rất làm phiền ta.” Phó Hạc Hiên lạnh lùng nói, bàn tay thì liên tục sờ tới những chỗ không nên đụng trên người Dụ Di.
Một bên Dụ Di sắc mặt hơi khó coi vẫn miễn cưỡng nở nụ cười, Trần Lâm nhìn thấy chuyện này có phần chướng mắt có điều hắn cũng không muốn lên tiếng can thiệp vào.
Tên người hầu bên cạnh Phó Hạc Hiên lúc nãy thấy Trần Lâm không lên tiếng trả lời, tưởng hắn đang sợ hãi liền tiếp tục hướng về hắn quát lớn.
“Tiểu tử, nơi này chưa đến lượt ngươi, cút sang một bên, chờ Phó công tử xong chuyện liền sẽ đến lượt ngươi.”
Trần Lâm bên ngoài tuy không biểu hiện gì khác thường nhưng trong lòng đã nỗi lên một cỗ hỏa khí.
Bản thân nói chuyện đã hết sức nho nhã lịch sự nhưng đám người này vẫn vô cùng phách lối.
Trần Lâm thầm nhủ chỉ cần đám người kia động thủ, khi đó hắn không ngại giáo huấn qua một lượt.
Bản thân hắn sợ phiền phức không có nghĩa là phiền phức kéo tới hắn lại tránh né, Phó gia tại đây thế lực có lớn hay không hắn không rõ, có điều theo hắn suy đoán thì không hề bằng được Từ gia, Từ gia kia hắn còn không sợ thì Phó gia này có là gì.
Ngoài ra lúc tới đây hắn còn nhận ra nơi này còn có tầng ba nữa, nếu hắn đoán không nhầm bên trên không dùng để bày bán vũ khí mà chỉ dùng tiếp các khách hàng quan trọng, hắn phát hiện ra bên trên có ít nhất hai người trở lên, nếu bên dưới đây xảy ra ẩu đả bọn họ nhất định sẽ xuất hiện can thiệp.
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt”
Tên người hầu thấy Trần Lâm không để tâm tới lời đe dọa của hắn, cảm giác có phần nhục nhã, nhất thời nổi lên sát khí, hắn sắn một tay áo từ từ đi về phía Trần Lâm.
Trần Lâm nhận ra được sát khí từ tên này, cảm giác này hắn đã gặp qua trước đây rồi, từ một đốm lửa nhỏ trong lòng lúc này hắn liền triệt để nổi giận.
Khoảng cách của Trần Lâm và đám người Phó Hạc Hiên rất gần, chỉ trong vòng ba hơi thở tên người hầu Phó Hạc Hiên đã tiếp cận Trần Lâm, hắn nhìn Trần Lâm cười gằn, phía bên kia Phó Hạc Hiên chỉ hững hờ trừng mắt nhìn vên phía này, Dụ Di nét mặt hoảng sợ có điều nàng cũng không dám đứng ra ngăn cản.
Trần Lâm ánh mắt lạnh lẽo, nhìn về tên đối diện.
Trong lúc cả hai định ra tay thì một âm thanh từ phía xa thu hút bọn họ.
Đây là tiếng bước chân, vị trí không ở đâu khác mà chính là cầu thang nối liền với lầu một bên dưới, tiếng bước chân vô cùng nhẹ nhàng đều đặn vang lên theo tiết tấu nhất định.
Trần Lâm và Phó Hạc Hiên bất giác đều quay đầu với cầu thang quan sát, lúc này dáng người bên kia cũng đã xuất hiện tại tầng hai này rồi.
Đây là một thiếu nữ dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp, Trần Lâm cảm thấy đây là nữ nhân đẹp nhất mà hắn gặp được từ trước tới giờ.
Nàng mặc bộ áo tím, phía trước hai tà áo đan chéo với nhau ngay trước ngực, bên ngoài còn được chồng thêm một bộ áo tím khác, chỉ là hai tà áo này được rũ xuống.
Thân thể nàng giống như phong loan, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt mị hoặc chúng sinh, bên trong nét đẹp vốn có còn lộ thêm một khí chất bất phàm.
Liên tưởng đầu tiên khi Trần Lâm trông thấy nàng chính là Linh sư, hơn nữa tu vi của nàng còn không hề tầm thường.
Linh sư trước đó hắn đã gặp qua mấy lần, thậm chí còn bị linh sư đuổi giết nên tuyệt đối sẽ không nhầm lẫn.
Sự xuất hiện của thiếu nữ xinh đẹp này làm đám người Phó Hạc Hiên biến sắc, tên người hầu hung ác trước đó còn nổi sát ý với hắn nhanh chóng lui lại, cẩn thận đứng phía sau Phó Hạc Hiên.
Nàng xuất hiện Trần Lâm tuy không sợ hãi nhưng khẽ chột dạ, bên trong cơ thể vội đè nén linh khí tránh cho việc bị nàng phát hiện.
Trần Lâm vốn đã lường trước được việc tại Tương Dương sẽ có linh sư tồn tại, chỉ là không ngờ lại sớm gặp mặt thế này.
Hắn có thể nhận ra được nàng là linh sư, chỉ là không rõ nàng có biết hắn là tu luyện giả hay không.
“Vãn bối Phó Hạc Hiên của Phó gia kính chào tiền bối.” Phó Hạc Hiên nét mặt từ biến sắc nhanh chóng chuyển sang sợ hãi cung kính nói.
Nàng không để tâm tới Phó Hạc Hiên, lúc xuất hiện thì liếc mắt nhìn quanh lầu hai một lượt, khi tới Phó Hạc Hiên thì dừng lại nhưng không quá một hơi thở liền dời mắt đi.
Lúc này ánh mắt nàng rơi đến trên người Trần Lâm thì khẽ ngạc nhiên, không riêng gì chuyện hắn không sợ hãi nàng mà còn bên sâu trong con mắt hắn không hề có chút dục vọng nào.
Vốn nàng rất tự tin vào vẻ ngoài của mình, rất ít người trông thấy nàng mà không nổi lên suy nghĩ nào khác.
Có điều nàng không vì chuyện này mà khó chịu gì cả, chỉ là nhìn qua Trần Lâm lâu hơn bình thường một chút rồi cũng rời mắt đi.
So với Trần Lâm nàng hứng thú với Tiểu Bạch hơn nhiều, Tiểu Bạch nằm trên vai Trần Lâm hai mắt nhắm nghiền.
Trông thấy dáng vẻ đáng yêu khi đang ngủ của nó làm nàng khá thích thú, bàn chân khẽ bước chậm rãi di chuyển tới chỗ Trần Lâm.
Thấy nàng đi tới đám người Phó Hạc Hiên sợ đến nổi không dám thở mạnh, chỉ có Trần Lâm ánh mắt bình tĩnh lẳng lặng đánh giá nàng.
Linh sư hắn tiếp xúc không nhiều, cấp bậc tu luyện bên trong thế nào đều không rõ ràng, nhưng có một điều hắn chắc chắn đó là so với Triệu Vũ linh sư trước đây thì thiếu nữ này mạnh hơn nhiều lần.
“Nó gọi là gì.” Thiếu nữ mỉm cười tiến tới chỉ vào Tiểu Bạch hỏi.
Nhận thấy nàng không hề có ác ý Trần Lâm cũng vui vẻ trả lời.
“Đây là huynh đệ của ta, tên gọi là Tiểu Bạch.
Thiếu nữ nghe vậy bỗng cười khúc khích, âm thanh trong trẻo như chuông ngân, nàng không ngờ có người lại xem heo là huynh đệ của mình.
Nhưng mà nàng cười chỉ vì cảm thấy khá thú vị, không hề có ý coi thường ý nghĩ này của Trần Lâm gì cả.
“Tiểu huynh đệ quả thực rất biết đùa.” Thiếu nữ nói..