Sáng sớm ngày hôm sau Trần Lâm toàn thân khí lực dồi dào tỉnh lại, trải qua một đêm nghỉ ngơi, mệt mỏi trước đó đều tan biến.
Tiểu Bạch lúc này đang nằm ngửa một góc giường vẫn đang ngủ say xưa.
Hiếm khi nào thấy nó như vậy, mỗi lần hắn tỉnh giấc thì đã không thấy nó chạy đâu rồi, có lẽ đêm qua một mình nó ăn quá nhiều.
Trần Lâm cũng không quá quan tâm chuyện này hắn rời đi xử lý chuyện vệ sinh của bản thân, sau khi xử lý xong xuôi vẫn còn thấy thời gian quá sớm hắn bèn quyết định tập luyện Dẫn Lực thuật.
Đã có một ít kinh nghiệm từ hôm qua nên bây giờ thao tác cũng không đến nỗi khó khăn, không cần Tiểu Bạch một bên chỉ dẫn hắn cũng có thể tự thân làm được.
“Cũng không quá khó khăn, chỉ tầm độ vài ngày là ta có thể thuần thục chiêu thức này rồi.” Trần Lâm thầm nghĩ.
Bên trong căn phòng, tay phải hắn đưa ra, biểu tình cực chuyên chú tập trung, cách đó không xa trên bàn bộ ấm chèn trà rung nhẹ, giây lát sau chiếc chén trà đã rời khỏi mặt bàn lơ lửng trên không, có điều chỉ tròn giây lát liền mất khống chế rơi xuống.
Âm thanh va chạm vang lên làm hắn nhíu mày, khẽ liếc nhìn về phía Tiểu Bạch thấy nó vẫn không có dấu hiệu tỉnh giấc.
Trông thấy vậy hắn liền an tâm hơn liên tục thử lại nhiều lần, có điều đều không đạt được kết quả như ý.
Dẫn Lực thuận này trong tay hắn phạm vi bao phủ chỉ đâu đó một trượng đổ lại, nếu xa hơn thì hắn lực bất tòng tâm.
Tại ngay chiếc bàn chiến chén vẫn đang phiêu phù trên không, đây đã là thành quả tốt nhất của hắn nãy giờ, có điều thế cục này vẫn đang giằng co bảo hắn di chuyển thêm nữa đều không được, chén trà này sẽ lập tức rơi xuống.
Nếu ở đây có ai là tu luyện giả giống Trần Lâm liền có thể thấy được giữ ngón tay và chiếc chén được liên kết bằng một sợ dây trong suốt vô cùng nhỏ, đây chính là dây linh khí mà hắn dẫn ra.
Việc tu luyện Dẫn Lực thuật này khiến Trần Lâm nhận ra bản thân mình yếu kém việc điều khiển linh khí đến thế nào.
Một tu luyện giả không chỉ biết mỗi chuyện tu luyện mà còn phải cần biết cách vận dụng nó nữa.
Việc đạt tới luyện khí tầng ba khiến cho linh khí bản thân hắn đã dồi dào hơn nhiều, không như hôm qua mới thao tác vài lần đã bị cạn đi nguồn linh khí tích lũy vốn có.
Ngoài ra đạt tới tầng ba luyện khí, cơ thể hắn thông qua các lỗ chân lông cũng có thể tự hấp thu linh khí, chỉ là số lượng linh khí này ít ỏi đến không đáng nói.
Nghe Tiểu Bạch nói về sau khi đạt tới trúc cơ không cần tu luyện cơ thể cũng tự động hút lấy linh khí bên ngoài.
Thế cân bằng của Trần Lâm và chén trà đã được xác lập, Trần Lâm dẫn khí chén trà lơ lững, cứ như thế thời gian chậm chạp trôi qua, cảm thấy nhàm chán hắn liền ngâm thơ giải sầu.Thiều dương phong vật hựu huyên nghiên,
Ký đắc ly gia dĩ bán niên.
Xuất hải vân hà phân sóc đán,
Lâm giang thảo thụ tác xuân thiên.
Thần kinh dao vọng liên sơn ngoại,
Khách xá vi châm mộng chẩm biên.
Dục hỷ trường không si tế vũ,
Khứ đông Hoan Diễn tận khô điền.
Đúng lúc này trong giây lát Trần Lâm mất tập trung, chén trà rung lên kịch liệt liền ngay sau đó thoát khỏi khống chế của hắn rơi xuống dưới.
Từ độ cao này mà rơi xuống chén trà không vỡ nát thì cũng sứt mẻ, điều đáng nói hơn là tạo ra tiếng ồn không đáng có.
Trong lúc nhất thời hắn không biết phải làm thế nào, cánh tay phản xạ theo tự nhiên co rụt lại.
Không ngờ là lúc này kỳ tích bỗng nhiên xảy ra, theo cánh tay hắn co lại chén trà đang rơi giữa không trung như có một ngoại lực kéo theo bay về phía hắn.
Ngơ ngác trong giây lát Trần Lâm mới định thần trở lại vội vã bắt lấy chén trà.
“May mắn không có chuyện gì.” Trần Lâm liếc mắt nhìn về Tiểu Bạch rồi thở phào nhẹ nhõm một hơi may mắn không đánh thức nó dậy.
Không phải hắn sợ hãi Tiểu Bạch mà không muốn nó lại trông thấy dáng vẻ thất bại này của hắn, nếu không nó lại được thể đắc ý một trận.
“Ý”
Đúng lúc này Trần Lâm phát hiện ra điều khác thường, nhìn lại chén trà trên tay sau đó cả người chìm vào suy tư.
Vừa rồi trong lúc không để ý bản thân vậy mà hoàn thành được Dẫn Lực thuật.
“Sức mạnh của văn học quả là vô cùng lớn.” Trần Lâm thầm nghĩ.
Nói rồi hắn đưa một tay tới trước cố gắng bắt chước lại động tác vừa rồi, từng sợi linh khí hiển hóa ra bên ngoài theo từng động tác của hắn, nó hình thành từng đợt gợn sóng len lỏi tìm kiếm mục tiêu của mình.
Nhưng mà từng sợ linh khí này chỉ đơn thuần phiêu phù giữa không trung, không có mực tiêu cụ thể, Trần Lâm vốn dĩ dẫn ra chỉ để cho bản thân tưởng tượng lại khoảnh khắc lúc nãy.
Một lần, hai lần, ba lần,… Trần Lâm sau vô số lần thử lại đã nắm được điểm mấu chốt bên trong.
Quả thực vấn đề vốn đến do hắn.
Những lần trước bản thân cố gắng dẫn khí ra bên ngoài điều khiển mục tiêu theo ý mình bởi vì vậy vấn đề cũng xuất phát từ đây.
Có nghĩa là Trần Lâm mỗi lần thao tác đều là gượng ép bản thân mình, muốn thành thục Dẫn Lực thuật cần nhất là thuận theo tự nhiên từ đó nước chảy thành sông.
Bản thân cần được thả lỏng, khi đó tia linh khí cũng theo sự điều khiển của chủ chân liền giống như tự nhiên không có sự gò bó, linh khí dần trở thành tay chân của hắn, từ đó điều khiển sẽ dễ dàng hơn rất nhiều lần.
Nắm được điểm mấu chốt, những lần tiếp theo hắn đã có thể dễ dàng điều khiển được những vật dụng xung quanh.
Điều hơi đáng tiếc là nó chỉ dùng lên được các vật nhỏ, nếu mà lớn hơn thì lực bất tòng tâm.
Cảm thấy thích thú khi lần đầu tiên bản thân học được một công pháp tu luyện thế này, cảm giác mới mẻ khiến cho mọi vật dụng bên trong phòng đều trở thành mực tiêu của Trần Lâm.
Rất nhanh linh khí trong cơ thể đã bị hắn sử dụng hết, bất đắc dĩ hắn đành phải tiếc nuối ngừng lại trang thủ đả tọa hồi phục lại linh khí trong cơ thể.
Lúc Trần Lâm tỉnh lại thời gian cũng đã gần trưa, Tiểu Bạch đã thức dậy từ sớm đang ngồi trên bàn phía trước nhìn hắn: “Tỉnh rồi à, có vẻ sáng nay ngươi khá là bận rội.”
Trần Lâm khẽ liếc nhìn nó một cái rồi lại nhìn tới chiếc bàn, lúc này đang bày biện vô số đồ ăn, không rõ là nó kêu đồ ăn lên đây như thế nào, chỉ là hắn tuy thắc mắc nhưng cũng không dò hỏi gì.
“Đã sơ bộ nắm bắt được quy luật Dẫn Lực thuật, tin rằng thêm vài ngày nữa là có thể thuần thục được rồi.” Trần Lâm làm ánh mắt đầy thành tựu khẽ mỉm cười nó, sau đó hắn đứng dậy đi tới gia nhập cùng Tiểu Bạch.
Buổi chiều Trần Lâm Tiểu Bạch hai người dẫn nhau đi dạo một vòng Tương Dương thành, Tiểu Bạch cảm thấy nhàm chán thế là liên tục bắt hắn dẫn đi.
Nằm trên vai Trần Lâm trông nó khá là bắt mắt, chỉ là nó không hề quan tâm ánh mắt người khác nhìn mình, vẫn đang bận bị thu hút bởi mọi thứ xung quanh.
Mùi đồ ăn lẫn vào không khí truyền tới làm con heo nhỏ này trông như một con ma chết đói dù đã mới ăn cách đây không lâu.
Trần Lâm phải lên tiếng nhắc nhớ nó mới chú ý dáng vẻ bản thân hơn.
Mua cho Tiểu Bạch một xiên hồ lô Trần Lâm tiếp tục đi dọc con đường.
Tương Dương thành này vô cùng lớn, để mà có thể đi hết được cả tòa thành chắc phải mất hết một ngày, lúc tới đây đám người Trần Lâm vào từ cửa đông thành, vậy nên lúc này Trần Lâm chỉ đang đi dọc phía đông thành mà thôi.
Các góc thành còn lại thế nào hắn không biết, tuy nhiên phía đông thành đã đông vui nhộn nhịp thế này thì cũng phần nào đoán được những phía còn lại.
Cả con đường rộng tới gần hai trượng, để so sánh tới Thạch Lạc thôn thì phải nói lớn hơn nhiều lần rồi.
Trên đường người người tấp nập, từng chuyến xe hàng liên tục chạy qua, hai bên bày biện vô số hàng hóa đầy đủ các thể loại, không nào không thiếu.
Trong người Trần Lâm lúc này không còn nhiều đồng bạc, mục đích của hắn chỉ là đi dạo một vòng tiện thể nghe ngóng thêm về Từ gia, qua vài hôm nữa hắn muốn đi tới Từ gia một chuyến nếu một chút thông tin đều không biết thì sẽ rất bất lợi, cho dù có Tiểu Bạch ở đây hắn không việc gì lo lắng nhưng mà cũng không muốn bản thân đến cả một chút thông tin đều không biết lại đặt bản thân vào tình thế bất lợi.
Trước đó hắn có dò hỏi tên tiểu nhị, nhưng mà đều không thu được thông tin gì hữu ích cả, Tương Dương thành này Trần Lâm không rõ ràng lắm chỉ có cách đi vòng quanh tìm cơ may mà thôi.
Đúng lúc bản thân đi ngang qua một cửa tiệm bán vũ khí khá lớn, nhận thấy Tiểu Bạch có vẻ hứng thú Trần Lâm liền rẽ hướng bước vào.
Đập vào mắt Trần Lâm là các loại vũ khí với nhiều hình dạng khác nhau, cũ có mới có được bày biện khắp nơi.
Từ cung, thương, đao, kiếm cho tới chùy, phủ, giản, việt các loại đều có đủ cả.
Bên trong khá rộng lớn, nhưng số lượng khách bên không hề có nhiều người, tính cả Trần Lâm thì cũng không tới năm người.
Hắn hững hờ đảo mắt một lượt, vũ khí thì hắn không hề có hứng thú cho lắm, nhận thấy Tiểu Bạch cũng có vẻ khá thất vọng với nhưng loại vũ khí bày biện này, có lẻ những loại vụ khí này đều không có cái nào lọt vào mắt nó.
Vốn dĩ hắn đã có trong người hai thanh kiếm lấy được lúc trước, không cảm thấy hứng thú nên đang tính rời đi thì một tiếp viên vội vàng chạy tới tiếp đón hắn..