Trời dần chuyển lạnh.
Sau những ngày mưa dầm, cả hoàng cung như được gột rửa, trong không khí thoang thoảng mùi nước mưa ngai ngái ẩm ướt.
Đêm qua gió mùa về, cũng may Tú Tú giống như biết trước thời tiết mà dém chăn cẩn thận cho Mộ Tiểu Tình, mới bảo vệ nàng không bị cảm lạnh.
Ló cái đầu nhỏ khỏi chăn bông, Mộ Tiểu Tình lười biếng buông thõng tay chân không chịu thức dậy.
Bấy lâu nay nàng xử lý cung vụ đã quen dần, mỗi ngày không cần dành quá nhiều thời gian xem sổ sách, nên nhân ngày trời chuyển lạnh, Tú Tú hiếm khi để cho Mộ Tiểu Tình lười thêm một chút.
Cung nữ Tiêu Vân đem thau nước vẫn còn bốc hơi tiến vào, cẩn thận vắt khăn thay nàng lau mặt, lại đưa nước ấm cho nàng súc miệng.
Mộ Tiểu Tình mơ mơ màng màng nhìn xung quanh, co người trong chăn hỏi: “Bổn cung ngủ thêm chút nữa được không?”
“Nương nương, bữa sáng đã trễ nửa canh giờ rồi.
Nếu ngài còn ngủ thêm thì buổi trưa liền ăn không nổi nữa”.
Thay Mộ Tiểu Tình chải lại mái tóc đen dài, Tiêu Vân khẽ giọng phản đối.
Mộ Tiểu Tình chép chép miệng, bấy giờ mới cam chịu thức giấc.
Bữa sáng hôm nay là một chén canh xương ăn kèm màn thầu chay.
Mộ Tiểu Tình ăn đến ngon miệng.
Khác với các phi tần khác một ngày chỉ cần ăn hai bữa trưa chiều, do nàng vốn là người hiếu động, cả ngày chạy nhảy tốn nhiều thể lực, Tú Tú liền thiết kế để trù phòng chuẩn bị chút đồ lót dạ buổi sáng cho nương nương.
Đang dùng bữa, đột nhiên tiểu thái giám trông coi cửa Dục Chiêu cung hớt hải chạy vào bẩm báo.
“Bẩm nương nương, người bên Hoa Thanh cung tới báo Uyển tần sớm nay tản bộ, do đám cung nữ của nàng cùng cung nữ bên Mai phi xảy ra tranh chấp… trong lúc vô tình đem Uyển tần xô ngã…”
Mộ Tiểu Tình run người đánh rơi màn thầu trong tay, đứng bật dậy hướng tiểu thái giám hỏi: “Sao có thể? Bên Uyển tần bây giờ thế nào?”
“Dạ, hiện tại đã cho người tới Thái y viện mời thái y.
Còn chưa có kết quả”
Mộ Tiểu Tình như cảm nhận được chuyện này ắt hẳn khiến hậu cung dậy sóng, nhanh chóng lệnh cho Tú Tú chuẩn bị để nàng tới Hoa Thanh cung xem thử.
Dù sao trước đây chuyện hậu cung là Thái hậu quản, nàng không cần để ý tới.
Nhưng nay sự vụ trong tay nàng, nếu không cẩn thận liền bị chậu nước bẩn này hắt lên người, nàng thực lo sợ.
Chừng một khắc sau Mộ Tiểu Tình có mặt ở viện tử của Uyển tần, thái y cũng vừa mới tới, đang ở trong phòng bắt mạch.
Tú Tú đỡ tay nàng ngồi vào chủ vị, lạnh mặt hướng đám cung nữ đang quỳ bên dưới nói: “Còn không nhanh chóng thành thật đem toàn bộ sự việc bẩm báo lại cho nương nương?”
Bàn tay thon dài xinh đẹp nâng lên khẽ day hai bên thái dương, Mộ Tiểu Tình bộ dạng nén giận, hai mắt không có một tia tình cảm khẽ liếc đám cung nữ.
Một đám liền sợ hãi cúi đầu càng thấp, nước mắt tuôn rơi nhưng không dám khóc ra tiếng.
“Trước cho các ngươi suy nghĩ, đợi mẫu tử Uyển tần đều bình an bổn cung sẽ đem các ngươi hỏi tội sau”
Lát sau, ngoài cửa liền xuất hiện bóng dáng nữ tử vận y phục tối màu.
Tuy rằng vẫn mỹ lệ như trước nhưng coi như cũng biết hoàn cảnh hiện tại, nàng ta đem chính mình ăn diện giản đơn nhất có thể, ngay cả khuôn mặt cũng chỉ dặm nhẹ chút phấn thoa chút son hồng.
Trân quý phi tới gần, nhún mình hành lễ.
Không đợi Mộ Tiểu Tình cho miễn đã lo lắng đi tới bên cửa phòng Uyển tần hỏi thăm tình hình.
Lúc nô tì báo lại thái y còn chưa ra bèn đi tới ngồi ở vị trí phía dưới bên phải Hoàng hậu.
“Một đám cẩu nô tài to gan, cũng không biết có mưu đồ gì, ngay cả Uyển tần cũng dám đụng ngã.
Tỷ tỷ lần này hẳn là nên điều tra cho rõ, tránh để cho bên cạnh Uyển tần có một đám không an phận, làm hại tới hoàng tự”
Mộ Tiểu Tình nhìn về phía Trân quý phi, không rõ nàng ta diễn xuất quá giỏi hay là thực sự lo lắng cho Uyển tần, bèn đáp: “Bổn cung đương nhiên sẽ điều tra rõ chuyện này, không thể ủy khuất Uyển tần muội muội”.
Lại đợi một lát, trong tư phòng Uyển tần liền có động tĩnh, Hoa phi vẻ mặt tái nhợt trên mí mắt còn treo giọt lệ chưa khô đi bên cạnh thái y.
Mộ Tiểu Tình cùng Tôn Lệ Trân đồng thời đứng dậy.
“Thần thiếp Uyển Dung thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Hoàng quý phi nương nương” Giọng nữ nhân nho nhỏ còn hơi run biểu lộ tâm tình lo lắng cùng với vừa trải qua kinh hách của nàng.
“Muội muội không cần đa lễ, tình hình Uyển tần muội muội thế nào?”, Tôn Lệ Trân sốt sắng hỏi, vẻ mặt giống như sợ hãi sẽ nghe được tin tức không vui tỉ như hoàng tự không giữ được.
Cũng may Hoa phi tuy rằng buồn thương nhưng vẻ mặt cũng coi như nhẹ nhõm, nghiêng mình cảm tạ.
“Uyển Dung thay mặt muội muội cảm tạ hai vị nương nương.
Nhờ có tổ tiên phù hộ, mẫu tử Uyển Nghi coi như hóa nguy thành an, tuy rằng bị động long thai nhưng đã không có gì nguy hiểm.
Thái y nói uống vài thang thuốc dưỡng thai và nghỉ ngơi tốt thì sẽ không sao nữa.”
Mộ Tiểu Tình bấy giờ mới thở phào, coi như trái tim đang treo ngược đã hoàn hảo trở lại lồng ngực.
Nàng đem một bộ người chủ quản hậu cung khoác lên, tiến tới vỗ vỗ mu bàn tay Hoa phi, nói: “Vậy thì phiền Hoa phi thay bổn cung chăm sóc tốt cho Uyển tần.
Lát nữa bổn cung để người đem mấy món đồ bổ được triều cống cất trong kho Dục Chiêu cung tới cho thái y xem có thích hợp với Uyển tần không.
Nếu được liền đem qua đây cho nàng ấy sử dụng”
Hoa phi nghe vậy khẽ lắc đầu từ chối, nói rằng cống phẩm trân quý vốn là để dành Hoàng hậu nương nương dùng, sao lại để Uyển tần sử dụng bừa bãi được.
Mộ Tiểu Tình liền cười dịu dàng, lời nói hơi có ý trách cứ: “Nói bậy bạ cái gì? Đều là tỷ muội cùng hầu hạ Hoàng thượng, nay Uyển tần muội muội hoài long thai là tin vui của cả hậu cung, mà bổn cung không có cơ hội tặng quà chúc mừng.
Lần này coi như vì hoàng tự tương lai mà cống hiến chút đồ đi”.
Mộ Tiểu Tình đã khéo lời đưa đẩy, Hoa phi đương nhiên không dám chối từ, đành thay mặt Uyển tần đáp ứng nhận lấy.
Xong xuôi, Mộ Tiểu Tình trở lại ghế ngồi, đem tay ngọc tiếp nhận chén trà Tú Tú đưa tới.
Nhấp một ngụm thanh nhuận cổ họng mới đem mắt nhìn xuống đám cung nữ đã khóc đến đỏ bừng hai mắt quỳ ở dưới.
Đám cung nữ vừa nghe tin Uyển tần không có chuyện gì, còn chưa kịp thở ra, bị nhìn một cái liền lạnh sống lưng, run lẩy bẩy vùi đầu xuống dưới mặt sàn.
“Mẫu tử Uyển tần tuy rằng bình an, thế nhưng bổn cung hiện tại cai quản hậu cung, hiển nhiên phải cho nàng một cái công đạo.
Các ngươi mau thành thật khai báo, nếu như có nửa điểm gian trá… đừng trách bổn cung ra tay độc ác.