Trên dưới đại sảnh một mảnh phẳng lặng.
“Hận ái” đến đoạn điệp khúc đầu tiên, nhạc công hăng say kéo dây, âm thanh đi tới cao trào, tựa như con sóng xô vào bờ rồi lại lặng lẽ rút đi.
Mộ Tiểu Tình múa đến nhập tâm, đạp chân bay lên không trung, dải lụa đỏ tung lên trời cao rồi uốn lượn rơi xuống, sượt qua bên má non mịn của nàng.
Dung nhan xinh đẹp nhuốm chút thê lương.
Mộ Tiểu Tình cảm thấy… nàng đã đến cực hạn rồi, thế nhưng vũ khúc còn chưa được một nửa.
“Không đúng!”, Chiêu Cảnh Hiên nhỏ giọng nói.
Y là người luyện võ, chỉ cần lắng nghe sự chuyển động của khí lưu khi đối phương chuyển động cũng biết được chỗ sơ hở.
Nãy giờ y nhập tâm nhìn Tình nhi, rõ ràng thấy lúc tiếp đất nàng bị lỡ một nhịp so với nhạc.
Tuy rằng nàng che dấu rất tốt nhưng không thể nào qua mắt y được.
Chiêu Cảnh Hiên nhớ tới tin tức nàng bị bệnh hôm qua, hốt hoảng đứng dậy.
Không ngờ lại có người trước hắn một bước.
Vị ở trên long tọa kia trầm giọng hô dừng, vẻ mặt lãnh khốc nhìn Mộ Tiểu Tình.
“Hoàng hậu muốn triển lộ tài nghệ của mình thì cũng đủ rồi đi? Đường đường bậc mẫu nghi thiên hạ, đừng vì một phút nông nổi mà coi mình giống như vũ nữ thấp hèn”.
Mộ Tiểu Tình bình ổn lại nhịp thở có điểm rối loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn vì lời nói cay nghiệt của quân vương mà đỏ ửng, sóng mắt lưu chuyển, một chút lệ quang đọng ở khóe mắt, đem nàng trở nên đáng thương trong mắt đám đông.
Mộ Tiểu Tình hơi lảo đảo, Tú Tú vẫn luôn lo lắng đứng bên cạnh thấy thế liền chạy tới dìu nàng.
Hai người nhanh chóng lui ra sau.
Đám đông được một phen hoảng sợ ngước nhìn Thánh thượng vẻ mặt giận dữ.
Hóa ra lời đồn Hoàng hậu thất sủng không phải không có căn cớ.
Hoàng thượng ban nãy đúng là không cho Hoàng hậu chút mặt mũi, ngay tại đại điện sỉ nhục nàng.
Đám phi tần cũng có cùng suy nghĩ, len lén vui sướng khi người gặp họa.
Trân quý phi ở cạnh một bộ hiền thê vuốt ngực thuận khí cho Hoàng thượng, “Bệ hạ bớt giận, tổn hại long thể.
Tỷ tỷ cũng chỉ muốn khiến ngài vui vẻ thôi”.
“Không có phép tắc!” Buông một lời cuối cùng liền không để tâm nữa.
Chiêu Nghị giống như trước đó tiếp tục thưởng rượu, lệnh cho Tô công công không cần để ý, cái gì cần làm cứ làm.
Từ phía cửa điện nhanh chóng có một đoàn đội diễn hí cung đình tiến vào thế chỗ, diễn một vở “Trường sinh điện”.
Không khí trong đại sảnh vốn căng thẳng liền hòa hoãn trở lại.
Chiêu Cảnh Hiên híp mắt nhìn về phía hoàng huynh của y.
Thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Sau sự việc kia Mộ Tiểu Tình thực không muốn lại xuất hiện ở yến tiệc, liền cho người thông báo với Thái hậu xin phép hồi Dục Chiêu cung trước.
Đường về cung vắng người bởi lẽ đa phần cung nữ thái giám đều bị gọi tới phục vụ yến tiệc, chỉ thi thoảng mới có đội nhóm lính đi tuần tra đêm.
Mộ Tiểu Tình ngồi trên kiệu lắc lư một đường thì thấy thân thể khó chịu liền hạ lệnh dừng kiệu, bước xuống tản bộ.
Tú Tú theo hầu bên cạnh không nói lời nào, tất cả bọn họ đều nhận thấy tâm trạng nương nương không tốt, sợ rằng nói bậy nói bạ lại khiến nương nương thương tâm.
Mộ Tiểu Tình thở dài: “Bổn cung ở nơi này đã hai năm, cũng bị Hoàng thượng lạnh lẽo hai năm, sớm đã quen thuộc.
Sẽ không vì mấy lời kia của ngài mà buồn khổ.
Các ngươi không cần lo lắng”
“Nương nương… ngài lúc nào cũng suy nghĩ cho bọn nô tài, chi bằng đem phần tình cảm ấy dành cho Thánh thượng…”, biết đâu lại khiến ngài hồi tâm chuyển ý.
Nửa câu sau Tú Tú không nói, nhưng Mộ Tiểu Tình hiểu được.
Nàng lắc đầu, “Tranh giành một nam nhân vốn không để tâm ở nơi mình, bổn cung làm không được”.
Nói nàng ngang bướng cũng được, ngốc nghếch cũng được, nhưng nói nàng học người ta tranh sủng ái, thứ cho Mộ Tiểu Tình nàng làm không được.
Tú Tú nhìn nương nương ánh mắt tiếc hận.
Nương nương tuổi còn nhỏ nhưng thật cố chấp.
Bao năm qua mặc kệ nàng khuyên nhủ thế nào, Thái hậu khuyên nhủ thế nào, đều không thay đổi được nàng ấy.
Im lặng bước đi một đoạn dài, đột nhiên phụng thể cao quý nghiêng ngả lảo đảo, Tú Tú nhanh tay đỡ lấy nàng ấy, hốt hoảng hô gọi.
Mộ Tiểu Tình hai mắt mờ nhạt, đầu óc mụ mị nhìn Tú Tú, mấp máy môi muốn nói gì đó.
Tú Tú nghe chưa rõ đã thấy nương nương bất tỉnh ngã người, làm nàng thân thể vốn không khỏe mạnh gì cho cam, cũng ngã theo.
Đám người Dục Chiêu cung đi cách một đoạn bấy giờ mới thảng thốt chạy tới nâng hai người dậy, nhưng chưa chạm được tới phụng thể, nương nương của bọn họ đã bị nhấc lên khỏi mặt đất.
Tú Tú nhìn hai tay trống trơn, lại nhìn hướng nương nương rời đi.
Trước mắt liền hiện lên bóng dáng nam nhân cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt.
Mà nương nương của bọn họ đang an vị trong lòng y.
“Lý đại nhân?”, Tú Tú ngờ vực hỏi.
Nàng không phải không biết Lý đại nhân, nhưng hiện tại trời tối nhìn không rõ, với lại Lý đại nhân đột nhiên xuất hiện ở nơi này có điểm quái lạ.
Lý Tử Mặc dợm cổ họng ứng tiếng, đem Mộ Tiểu Tình cẩn thận ôm gọn trong ngực.
Đối với đám người Tú Tú nói: “Ta trước đem nương nương hồi cung, các ngươi nhanh chóng đuổi theo.
Tới thái y viện mời Lâm thái y”.
Nói xong không đợi bọn họ trả lời đã khinh thân mất hút trong bóng đêm.
Tú Tú hồi thần, mặc kệ Lý đại nhân vì sao xuất hiện ở đây, có y hỗ trợ đem nương nương nhanh chóng trở về là tốt nhất.
Đám người bọn họ liền tự động phân chia công việc, gấp rút chạy trở về Dục Chiêu cung.
Tại đại sảnh Thiên điện, tiểu thái giám từ ngoài cửa men theo vách tường, vội không dám thở chạy tới ghé bên tai Vân ma ma truyền lời.
Vân ma ma nghe xong kinh hãi trợn mắt, còn hỏi lại thái giám xem y có nghe lầm không.
Tiểu thái giám lắc đầu, y có mười cái mạng cũng không dám truyền sai lời, này liên quan đến cái vị to to kia, y sao có thể nghe lầm.
Vân ma ma cũng không chậm trễ, lại đem lời nọ truyền tới bên tai Thái hậu.
Hoàng thái hậu tuổi tác đã cao, đối với yến tiệc chỉ là tham dự cho có, bàn tay cầm chuỗi phật châu chậm chạp chuyển động.
Lúc nghe được tin kia liền rung động cả người.
“Ngươi mới nói Hoàng hậu xảy ra chuyện?”
“Dạ.
Là người của Dục Chiêu cung tới cấp báo”
“Mau! Đỡ ai gia.
Chuẩn bị kiệu đưa ai gia tới Dục Chiêu cung”.
Chiêu Nghị ngồi bên cạnh Thái hậu hiển nhiên cũng nghe thấy những lời này, mày kiếm cau chặt.
Tô công công sớm đã gọi tiểu thái giám kia muốn y thuật lại một hồi, tiến lên bẩm báo.
“Khởi bẩm bệ hạ, người của Dục Chiêu cung truyền lời nói trên đường về đến đoạn hồ Bích Nguyệt nương nương đột nhiên ngất xỉu.
Tình cờ Lý đại nhân đi qua đã đưa nương nương hồi cung.
Bọn họ đã cho người tới mời thái y, hiện tại chưa có thông tin từ viện thái y”
“Tan tiệc đi”, Chiêu Nghị nghe xong bỏ lại mấy chữ kia liền nhanh chóng rời đi.
Tô công công dùng thủ thế ra hiệu cho mấy người quản sự, rồi cúi đầu theo chân thánh giá..