Sáng sớm, tại sân bay Paris De Gaulle – Pháp.
Trong sảnh lớn, đèn đuốc sáng trưng, những tấm cửa kính lát phủ một mặt tường đưa ánh sáng dịu nhẹ hắt vào bên trong, cũng thuận tiện cho người bên trong dõi mắt nhìn ra phía xa xa, ngắm nhìn từng chiếc máy bay lên lên xuống xuống tấp nập dưới trời mưa rả rích. Lúc đi qua cửa khẩu kiếm tra an ninh, cô nhìn quanh, cuối cùng cũng thấy một cô gái khác đang ngoắc ngoắc tay với mình.
“Nhã Hàm, bên này!”
“Ronin (Nhược Lâm)!”
Cô gái đón Nhã Hàm tại sân bay có dáng người cao gầy, khuôn mặt tương đối dễ nhìn với gọng kính mắt màu đen, mặc một bộ quần áo mùa đông màu trắng ưu nhã, tóc sau gáy tùy ý búi lên. Cũng giống như Nhã hàm, cô ta cũng có một loại khí chất độc lập của phụ nữ thành đạt, lúc này hai người ôm nhau một chút, Ronin cầm lấy chiếc cặp da của Nhã Hàm rồi nói:
“Cậu đến đúng lúc thật, cảnh Paris buổi sáng rất tuyệt đấy!?”
“Mình đến đây không gây phiền toái gì cho cậu chứ!?”
“Không, gì chứ… Mình ở một mình suốt, lúc nào cũng mong có người tới làm bạn mà!”
Nhã Hàm cười nói: “Chỉ sợ những người muốn tới làm bạn đều bị cậu dọa chạy hết rồi!”
“Thật là…”
Hai cô gái cười nói bắt đầu rời sân bay, Ronin mặc thêm một chiếc áo gió vàng nhạt vào: “Nhưng cũng thật không ngờ, cậu lại một mình tới đây thật. Hứa Mặc đâu rồi!?”
“Sao tự nhiên lại nhắc tới Hứa Mặc vậy!?”
“Hắn bám đuôi cậu nhiều năm như vậy, hai người không phải vẫn luôn ở cùng một chỗ như hình với bóng ấy à!? Năm nay Lệ Trân còn nói có khi hai người sắp kết hôn, dặn mình sớm về nước chuẩn bị đó!”
Mưa rơi lác đác, bên ngoài sân bay, gió sớm hơi lạnh, những con đường, cầu vượt, xe cộ qua lại, người đi đường, những ngọn đèn cong cong xanh đen nhẵn nhụi dưới làn mưa vội vã, cảnh thành thị hiện đại lúc này hiện ra vừa lạnh như băng mà cũng thật ấm áp. Nhược Lâm về tới xe của mình, mở cốp xe ra cất hành lý của Nhã Hàm vào, nhíu nhíu mày nói: “Rốt cuộc là sao đây!? Đều là tin vịt cả à!? Cậu với Hứa Mặc…”
Đứng cách cửa xe không xa, Nhã Hàm nhìn về phía sân bay, lúc này đèn vẫn sáng rọi phần đại sảnh: “Không ở cùng một chỗ, nhưng mà… nếu thật sự muốn kết hôn, anh ta có lẽ là thích hợp nhất! Có lẽ là thế đấy!”
“Thích hợp!?” Nhược Lâm nói với vẻ mặt mơ màng.
“Thích hợp!”
“Ừm.”
Cô nhẹ nhàng gật đầu, không tiếp tục nói tới đề tài này nữa, hai người ngồi vào trong xe, Nhược Lâm mở máy, quay đầu cười:
“Chào mừng tới Paris.”
2.
“Lúc người ta sắp chết đi, bao giờ cũng có một giây phút hồi quang phản chiếu, nhân tính, sức mạnh, máu tươi, tình cảm sâu đậm cùng một lúc bộc phát giống như có một ngọn lửa lớn thiêu đốt, đó cũng là thời điểm rực rỡ nhất của đời người…”
Nghe có vẻ như là mấy câu cửa miệng mà gã Lolicon Ngự Thủ Hỉ (Gyoshu Arai) hay nói, nhưng thật ra như thế nào thì… cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa cảm thụ được.
Vách tường đổ nát đậm máu tươi cùng lửa cháy, phòng ốc bừa bãi, một giàn DVD vẫn còn đang phát bài “Sung Sướng Tụng”, một gã đàn ông cả người đầy máu bị trói gô trên mặt ghế, mồm bị nhét giẻ, Gã đàn ông tên gọi Chư Thần Vô Niệm (Shojin Munen) đang đứng trước mặt hắn, trên tay phải cầm một con dao sắt nhỏ, vung vẩy nó giống như nhạc trưởng một giàn nhạc, hai mắt khép hờ, giống như đang chìm vào cảm giác vong ngã khi cảm thụ âm nhạc.
"Lộc cộc lộc cộc lộc cộc lộc cộc... Thánh khiết xinh đẹp, sáng lạn hào quang chiếu đại địa, chúng ta mang lửa nóng nhiệt tình... Lộc cộc lộc cộc lộc cộc lộc cộc lộc cộc lộc cộc lộc cộc..."
Trong lúc âm nhạc vẫn đang âm ỉ phát ra, bên gian phòng khác, một tiếng súng đột ngột vang lên, sau đó bắn đầu bắn loạn. Biểu cảm say mê trên mặt Chư Thần Vô Niệm dừng lại, sau đó con dao trong tay xoay cán, nện mạnh xuống đập nát bét một ngón tay của gã đàn ông bị trói trên ghế. Hắn giương hai tay, dõi mắt nhìn về phía căn phòng đổ nát kia.
“Lập Minh… Đạo Húc (Tastu Myoudou Asahi), ngươi làm ơn giữ yên lặng một lúc cho ta! Yên tĩnh…!! Ok!?”
“Ok, để ta cố gắng!”
Người bắn súng bên kia trả lời, Chư Thần Vô Niệm nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, thật tốt quá!” Lời còn chưa nói hết, đột nhiên có tiếng lựu đạn nổ ầm ầm, vang vọng khắp biệt thự, khí tại vùng áp xuất thấp ào ào quấn lên cao, khiến tóc của hắn tung bay phấp phới. Gã này đơ mặt ra một hồi, sau cùng thở dài một cách bất đắc dĩ, lại đem ánh mắt hướng đến chỗ người đàn ông bị trói kia. Lúc này mặt ông ta đã đau đớn tới vặn vẹo, ngón tay bị dập nát, máu chảy be bét, đủ loại biểu cảm thống khổ hiện ra trên sắc mặt, chân tay giật giật liên hồi vào thành ghế.
“Ấy… cái này… thật sự là…Ông biết đấy, ta cũng thấy có lỗi lắm. Cái này nhìn đau ghê, nhưng một khi ta bị quấy rầy thì cứ tự dưng không khống chế được chính mình, cũng biết… cái này là một tật xấu… rất xấu!” Hai tay hắn phân bua giải thích, sau đó lại vỗ vỗ vào mặt người đàn ông nọ: “Âm nhạc tuyệt vời, lửa cháy tráng lệ, đúng là một ngày tốt đẹp. Tại một ngày như vậy, giữa thời khắc rực rỡ nhất của đời người, lại có mấy con người va chạm, xung đột kịch liệt với nhau, cái này nên gọi là gì!? Số mệnh!? Không… là duyên phận..! Đúng, chính là duyên phận, Joseph…”
Hắn cúi xuống đối mặt với người đàn ông kia, ông ta đỏ mắt, trên mặt hắn nở một nụ cười tương đối biến thái, sau đó lại vung tay lên, cầm một chiếc búa gõ mạnh xuống, người đàn ông kia trán lập tức nổi gân xanh, khuôn mặt vặn vẹo muốn trào máu.
“Ông xem, chính là như vậy đúng không!? Ông nhất định cảm nhận được vô cùng mãnh liệt, cái cảm giác đó… mỗi lần nghĩ tới chuyện này ta đều kích động lắm ấy! Đau đớn, đau đớn có thể khiến cho người ta cảm nhận được tiềm năng của mình, sao mà có cảm giác tuyệt vời thế, mặc dù có người đang cố gắng tránh né nó! Joseph, Joseph, Joseph, chính là ánh mắt như thế! Chính là như vậy… Ông biết không!? Lần đầu tiên nhìn ảnh của ông, ta nghĩ chúng ta có thể trở thành bạn tốt…”
Hắn đem búa trong tay vung lên hai cái, nhưng lại không nện xuống, tay kia lấy ra một cái hộp CD: “Ông xem, ta không có hứng thú với thể loại nhạc này cho lắm, cho dù ta đối với âm nhạc cũng rất thưởng thức… nhưng mà…!” Crac một tiếng, búa nện xuống, cái đĩa bể luôn.
“Nhưng mà ta không thể tìm được trong bộ sưu tập của ông cái đĩa Biển Xanh Caribe” Hắn tìm kiếm trên kệ CD, quăng hết những thứ linh tinh xuống đất, sau đó xoay người lại buông tay ra: “Bài hát này khiến người ta cảm nhận được sự tráng lệ, giống như thiên đàng vẫy gọi, ông có cơ hội nhất định phải nghe một chút! Ông thấy không, ta rất hảo tâm giới thiệu cho ông đủ thứ hay ho, nhưng thật đáng tiếc, chúng ta không có nhiều thời gian tâm sự cho lắm, làm bạn tốt, hi vọng ông có thể giúp ta chút việc nhỏ thôi mà. Nói cho ta biết, hắn đang ở đâu, ông chỉ cần gật đầu một cái, ta sẽ đem cái thứ đáng ghét đang chặn họng ông nhổ ra, ông nói, ta lập tức rời đi! Sau đó ông có thể ra sạp đĩa, mua một cái đem về, tới một chỗ không người đánh một giấc an lành, cả ngày cũng được… Ông xem, cánh tay này của ông chỉ còn lại có hai ngón tay!”
Bốp.
“Được rồi… hiện giờ chỉ còn lại một cái!”
Âm nhạc cứ phát, súng cứ bắn pằng pằng, một lát sau, ngoài cửa mơ hồ truyền tới tiếng cảnh sát. Xe cảnh sát đỗ lại ngoài biệt thự, Chư Thần Vô Niệm hít sâu một hơi, hét to ra ngoài: “Xin nhờ… có thể yên tĩnh một chút hay không!?”
“Ok, để ta cố gắng!”
Gian phòng kế bên vừa dứt lời, một luồng lửa đỏ bên cửa sổ vọt ra ngoài, ống phóng Rocket bắn xuyên rạch màn đêm, xe cảnh sát nổ mạnh bốc lên ngọn lửa kinh người, đồng thời mang đến một đợt chấn động thật lớn, tiếng âm nhạc nhất thời bị át đi, Chư Thần Vô Niệm vuốt vuốt cái trán, cùng người đàn ông trước mặt nói chuyện: “Ống phóng rocket, ta cũng không biết là thằng này nó mang theo cả ống phóng Rocket, ông biết không!? Thằng này nó bị điên.” Hắn đi qua một bên điều chỉnh ti vi, duỗi ngón tay chỉ lên trán: “Trong này có vấn đề!”
Hai người tiếp tục đối mặt dưới tiếng nhạc, Chư Thần Vô Niệm lẩm bẩm lời bài hát, nhưng người lại làm ra bộ dáng lắng tai nghe, được một lát, trong không khí mơ hồ truyền tới có tiếng khóc, người đàn ông bị trói còn chưa kịp hết kinh hoàng, hay sợ hãi, Chư Thần Vô Niệm bỗng dưng nhìn sang hướng đó mở miệng: “Ta nói rồi, không thể yên tĩnh một chút hay sao!?” Trong gian phòng truyền đến một tiếng la thảm thiết, khẩu súng trên tay Chư Thần Vô Niệm tóe lửa liên tục, người đàn ông kia chỉ có thể ư ư liều mạng gật gật đầu, viên đạn đã bắn thủng một ngăn tủ trong gian phòng hơi nghiêng. Một cỗ thi thể trong đó đổ ập xuống, là một cô bé chỉ mới khoảng 15 – 16 tuổi. Chư Thần Vô Niệm đung đưa súng ngắn, thở dài:
“Đó, ông xem mà xem, con gái lớn nhất của ông đấy! Thật ra ta đã sớm biết bọn họ trốn ở chỗ này, ta chỉ yêu cầu bọn họ yên lặng một chút, thật sự yên tĩnh một chút là được rồi, tại sao một yêu cầu nho nhỏ như vậy cũng không thể thỏa mãn ta chứ!? Loại chuyện thế này thật sự làm cho ta có cảm giác đau đớn lắm… thương cảm lắm… Thế giới này chính là như vậy, cho dù chỉ là một yêu cầu không có chút ý nghĩa nhiều khi cũng chẳng được ai đoái hoài tới. Ông có chú ý ta dùng chữ “bọn họ” không!? Ta biết rõ trong tủ chén cũng có một người nữa, để ông thấy được, ta là người vô cùng công chính! A đúng rồi, ta chú ý thấy ông gật gật đầu liên tục, thật xin lỗi, để ta giúp ông lấy ra cái của nợ này, nếu chúng ta có thể ngồi nói chuyện hòa bình một chút, chuyện làm ông tiếc nuối như vậy làm sao có thể phát sinh cơ chứ!”
Hắn nhếch miệng: “Đây đều là do ông không đúng đó!”
…
Ba phút sau, Chư Thân Vô Niệm dùng khăn lau sạch vệt máu chính trên ống tay áo, cùng một gã đàn ông khác tập hợp tại cửa biệt thự. Phía sau lưng bọn họ, lửa trong biệt thự nổi lớn lên, mơ hồ có tiếng âm nhạc văng vẳng truyền tới. Rất xa, trong bầu trời đêm, có vẻ như một toán bộ đội, cảnh sát đang ào ào chạy tới.
“Ầy, nếu như biết sẽ bị tập kích thế này, ta đã chẳng đến chỗ khỉ ho cò gáy này làm gì!” Lập Minh Đạo Húc – đồng bọn của hắn, vác thùng hành lý bằng sắt lên vai, quay đầu lại căn biệt thự chìm trong khói lửa: “Kế tiếp đi đâu giờ!?”
“Pháp!” Chư Thần Vô Niệm nghiêng nghiêng đầu:
“Tên kia đi Paris tham gia hội tài chính tạp nham gì đó, buối sáng hôm nay thu được tin có người ám sát, đã vội vã té rồi! Ài… chính trị gia!”
“Paris, ta yêu thành phố này lắm đó!”
“Ta lại chán ghét nước Pháp!”
“Làm sao!?”
“Người nước Pháp có vẻ thích phản đối mọi thứ, phản đối cả chính phủ cùng quốc gia của mình, lại đeo lên cái danh hiệu tự do…” Hắn đem cái khăn tay ném vào chiếc xe cảnh sát đang cháy âm ỉ. “Trong mắt ta, chẳng khác gì đám trẻ trâu lúc nào cũng muốn thể hiện cá tính… tuy nhiên, cái quốc gia đó cũng thật sự rất ngu.”
Lập Minh Đạo Húc từ chối cho ý kiến, chỉ gật gật đầu: “Nhưng mà nói đến Paris, có khi chúng ta sẽ cùng với Nguyên Lai Triều Sang (Genrai Chousou) hợp tác đó “
Chư Thần Vô Niệm dừng bước lại: “Bọn họ đang ở Paris à!?”
“Có một nhiệm vụ ám sát một gã chính khách của Pháp, có lẽ họ thuận tay nhận luôn rồi!”
“Được rồi!” Trước khi xe cảnh sát kéo đến, hai gã này đã ở ven đường kéo cửa xe, “Chúng ta đi Paris!”
…
“Ngươi biết không, hắn là người Trung Quốc, mà ta lại rất chán ghét người Trung Quốc!”
“Đương nhiên, vì ngươi là người yêu nước!”
“Đúng vậy, người Nhật bản hẳn là đều chán ghét người Trung Quốc”
Gió trợ thế lửa, dưới trời đêm xa xa, tiếng nhạc của bài ca vẫn vang vang.