Nguyệt Trì Chính Không biểu tình lúng túng cùng với Thanh Xuyên Bình Thứ bàn về con gái mình. Từ trước tới giờ hắn không mấy quan tâm tới cô con gái này, bốn năm trước khi Cố Gia Minh đến Nhật Bản giết chết Ngự Thủ Thương, hắn cũng biết là cô con gái này hiện giờ rất lợi hại.
Song khi bên Trung Quốc truyền đến tin tức Cố Gia Minh chết, con gái hắn đã đoạn tuyệt giao lưu với tất cả người ở bên ngoài, lúc đó mặc dù hắn có lòng muốn cải thiện quan hệ nhưng đã không có cơ hội. Bởi vậy mấy hôm vừa rồi hắn cũng không quan tâm tới việc con gái mình đi đâu.
Mấy năm này hắn đã từng ký thác kỳ vọng vào đứa con tư sinh Nguyệt Trì Triết Dã nhưng lại không thấy hắn có chỗ nào xuất sắc, nếu Huân đã không để ý tới ai thì hắn cũng đành chấp nhận.
Ai ngờ yên lặng bốn năm, Huân dùng thế sét đánh không kịp bưng tai bộc lộ lực lượng, nếu như không có nàng nhắc nhở thì hiện giờ đúng như Thanh Xuyên Bình Thứ nói, toàn bộ gia tộc đã tiêu vong.
Tới lúc này, hắn mới bắt đầu nhớ lại những biến hóa trong mấy năm qua của Huân, hắn nhận ra mình đã làm sai nhiều chuyện với cô con gái này, hơn nữa... sợ rằng không còn khả năng bù đắp nữa...
Đột nhiên có một người lục đục chạy vào nói:
"Huân tiểu thư, Huân tiểu thư nàng..."
Hắn nói câu này làm cho mọi người lập tức khẩn trương, Văn Thái Lang và Nguyệt Trì Chính Không đồng thời lên tiếng:
"Huân làm sao vậy?"
Không khí như bốc lửa, một chiếc xe nhỏ lảo đảo lao từ bên ngoài vào.
Mấy hộ vệ bên người Nguyệt Trì Chính Không lập tức vây lại, chiếc xe phanh kít một tiếng, đâm nát một cột tre bên đường. Tới lúc này mọi người mới mơ hồ nhận ra, người trong xe chính là Huân.
"Là Huân đấy..."
Thấy bên cạnh có người nói, Thanh Xuyên Bình Thứ hứng thú bước tới hỏi:
"A. Đây là Huân tiểu thư ư?"
Một lát sau cửa xe mở ra, có người thất thểu đi tới.
Toàn thân thiếu nữ toàn là máu, lúc này nàng xuất hiện ở trước mặt mọi người làm cho ai nấy đều khiếp sợ, lúc đám người Văn Thái Lang vội vã muốn xông lên thì Huân lắc lắc tay phải, hướng họng súng sang phía bên này, mục tiêu chính là Tây Điền Trực Tai vốn đứng im lặng bên cạnh Nguyệt Trì Triết Dã.
Người này từ bên ngoài gia nhập Nguyệt Trì gia, cũng bởi vì thành tích xuất sắc mà được trọng dụng, lúc này thấy Huân hành động như vậy, hắn đột nhiên rút súng nhắm thẳng vào Thanh Xuyên Bình Thứ, cùng lúc đó, mấy họng súng khác cũng giơ lên nhắm thẳng vào hắn.
Bằng một tiếng, Huân trực tiếp bóp cò, một súng này bắn thẳng vào mi tâm đối phương, máu tươi phun ra, thi thể kia ngã xuống, ngoại trừ Thanh Xuyên Bình Thứ có chút nghi hoặc thì những người còn lại chỉ nhìn thoáng qua.
Nguyệt Trì Chính Không nói:
"Mau gọi bác sĩ tới đây... Các người còn không tới đỡ Huân..."
Hắn còn chưa ra lệnh xong, đám người Văn Thái Lang đã vọt tới bên cạnh nàng, chuẩn bị đỡ lấy thiếu nữ bị thương.
Nhưng mà khi chuẩn bị vươn tay đỡ lấy nàng, họng súng nàng run run chỉ tới:
"Tránh ra!"
Mọi người đứng im, Huân hít sâu một hơi, nhìn Nguyệt Trì Chính Không sau đó chậm rãi rời đi, một gã vốn chính là bác sĩ của Nguyệt Trì gia mang theo hộp thuốc chạy tới.
Mắt thấy thương thế của Huân hắn muốn đi tới đỡ lấy nàng thì bị nàng dí súng vào đầu, hắn vội vã lui ra đứng ở bên cạnh chẳng biết nên làm gì cho phải.
"Huân, con..."
Nguyệt Trì Chính Không muốn nói gì đó nhưng không biết nên khuyên thế nào, cô con gái này đã run rẩy đi tới kéo cánh tay của hắn
Cánh tay hắn bị thương không nặng, đã được băng bó kín, cũng không bị gì lớn ảnh hưởng gì lớn.
Huân kéo cánh tay hắn, dùng ngón tay nhẹ nhàng đụng vào băng vải màu trắng, nhìn bề ngoài thì giống như là một loại tình cảm yêu thương của người con đối với cha. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Một lát sau, Huân đi tới bên cạnh bác sĩ, mở cái hòm thuốc, lấy ra một đoạn băng vải lại đi đến, nàng dùng cánh tay có thể hoạt động buộc lại một lần, thắt một nút hình con bướm.
Một sự trầm mặc không thể nói.
Đứng ở cách đó không xa nhìn cảnh tượng này, nhìn thiếu nữ bị thương lúc nào cũng có thể ngã xuống, Văn Thái Lang bỗng nhiên muốn khóc, hắn cũng nhớ lại, trước đây rất lâu khi họ còn nhỏ, nếu như huấn luyện bị thương, gia chủ phu nhân cũng cẩn thận bôi thuốc cho bọn họ như vậy, trên băng của nàng luôn thắt một nút hình con bướm xinh đẹp..
Rất lâu rồi, trong lúc vô ý, hắn đã đánh mất đi một thứ quý giá biết chừng nào...
Thiếu nữ nhìn cái nơ hình con bướm, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ hai cái, xoay người đi ngang qua bố mình, thong thả mà trầm mặc đi tới căn nhà nhỏ thuộc về mình...
Không bao lâu, phía sau truyền đến tiếng rống giận dữ của Nguyệt Trì Chính Không:
"Theo sau đi, còn đứng đó làm gì!"
Một cái sân, một căn nhà nhỏ yên tĩnh trong trí nhớ.
Huân ngồi dưới đất, nhẹ nhàng mà cởi áo.
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào, mơ hồ có tiếng người, nhưng nàng mặc kệ tất cả, nàng hướng ra phía ngoài nổ súng khiến cho họ không dám đi vào nữa. Nàng không muốn nghe gì nữa, chỉ một mình nàng thuộc về cái thế giới này, nếu người đó đã không còn thì nàng cũng không muốn sinh tồn...
Vết thương rất đau mang theo một cảm giác mệt mỏi rã rời, nó vẫn chảy máu khi nàng cởi quần áo, một tay nàng dùng khăn mặt bắt đầu lau máu và bụi trên người, lúc vết thương và nước gặp nhau, nàng cảm thấy một cảm giác đau xé tim can, vậy mà trong lòng lại an tĩnh vô cùng, những chuyện nên làm đã làm xong, mệt mỏi quá rồi, nàng nghĩ vậy, nàng nhẹ nhàng hát lên mấy khúc hát ru mà mẹ nàng thường hát cho nàng.
Cho dù thế nào, chuyện nên làm đã làm xong, trong mắt của bố nàng, nàng đã trở thành một người rất tuyệt vời, đề thi mà lão sư để lại cũng đã làm xong.
"Mẹ ơi, tiểu Huân mệt quá!"
Tuy rằng vừa mệt vừa đau thế nhưng... đã có thể rồi?
Nàng lau chùi thân thể, nghĩ tới những chuyện đã trải qua. Lúc còn nhỏ, lúc nhớ mẹ, vì muốn đuổi kịp chúng bạn, nàng luyện tập tới mức thương tích đầy mình vùi đầu vào trong chăn mà khóc.
Khi bị bắt tới Trung Quốc, lần đầu tiên nàng gặp mặt cậu bé kia, ba năm hạnh phúc cứ thế diễn ra, nghĩ tới chuyện Gia Minh đã từng nói "Tôi cũng thích cô", nhớ tới buổi chiều rực rỡ ở cùng với hắn, tới lúc hắn cáo biệt thế giới, chỉ còn lại một mình nàng cô độc trong thế giới này.
Hôm nay, đã không cần chịu đựng nữa rồi...
Lau sạch thân thể, chải tóc, vẫn còn những chỗ có máu, nhưng không sao, tất cả đã xong rồi. Nàng mặc một bộ ki-mô-nô đỏ thẫm mà mẹ nàng để lại, nhớ tới bốn năm trước, Gia Minh cũng đã nhìn thấy nàng mặc bộ trang phục này, cũng ngắm mình thật lâu, đại khái là cũng thích.
Ngồi xuống giường, nàng nhẹ nhàng ôm lấy con gấu trúc nhồi bông, đây là thứ quý giá nhất trong tính mạng của nàng còn lại tới bây giờ.
Lần đó nàng theo Gia Minh đi chơi và nhận được, cũng đã 6, 7 năm rồi, nó quá cũ và hơi rách, nhưng rách chỗ nào nàng lại cẩn thận vá lại, mỗi một sợi lông mất đi nàng lại luyến tiếc.
Nàng bế nó một lúc, tinh thần thỉnh thoảng hoảng hốt, trong phút giây còn tỉnh táo cuối cùng, nàng rút thanh đao ở dưới gối...
"Lão sư..."
Trong thoáng chốc, Gia Minh xuất hiện ở bên cạnh nàng, tóm lấy thanh đao trong tay, nhỏ giọng khích lệ:
"Làm rất tốt."