Trầm Tử Quân kéo vali hành lí, sải những bước dài trên nền phòng chờ sân bay. Mái tóc dài màu nâu quăn sóng to bồng bềnh, áo sơ mi đen, quần bò sáng màu kết hợp với đôi bốt sọc đen qua mắt cá làm đôi chân dài thon thả được nổi bật hẳn lên, hấp dẫn không ít ánh mắt.
Có điều tâm tình của Trầm Tử Quân đang rất không tốt.
Mỗi năm, cô ghét nhất là ngày này.
Một đứa con gái đã bị vứt bỏ, tại sao còn nắm mãi không buông? Khi cô ở thời kì đen tối nhất, đau đớn nhất, bọn họ để một đứa bé mới hơn mười tuổi một thân một mình, có còn ai nhớ, trong mình cô cũng có một nửa dòng máu họ Rollya không?
Đến giờ xuống dốc lại muốn loạn nhận thân thích, bấu víu vào cô à? Lại nói, bọn họ vẫn nghĩ Trầm Tử Quân cô là con dâu tương lai của chủ tịch hội đồng quản trị JG chắc!
Máy bay gần một giờ nữa cất cánh, chuông điện thoại của cô rung lên.
Nhạc chuông là một bài nhạc thiếu nhi giai điệu dễ thương của trẻ con mẫu giáo... Vài người lặng lẽ quay đầu lại nhìn cô gái sành điệu đeo kính mát màu đỏ sậm.
Trầm Tử Quân mặt không đổi sắc, tỉnh bơ rút điện thoại ra, thực tế trong lòng đã rủa hàng tỷ lần cái kẻ cưỡng ép bắt cô cài riêng nhạc chuông này cho cô ta.
Ngón tay thon trắng ngần sơn hồng hồng cầm chiếc điện thoại trắng rất nổi bật, Trầm Tử Quân bình tĩnh ấn nhận cuộc gọi, sau đó lại rất điềm tĩnh để ống nghe cách ra xa.
- Aaaaaaaaaaaaaaa...!!!!!
Biết ngay mà...
- Quân Quân đồ vô lương tâm nhà cậu, đi lúc nào cũng không chịu báo, đã bảo để mình và Lôi Dạ đi cùng cơ mà!
Trầm Tử Quân cười khổ, ánh mắt thoáng dịu dàng. Bạn bè...chính là như vậy. Nếu những năm đó không có ba người họ ở bên, liệu Trầm Tử Quân có còn là Trầm Tử Quân nữa hay không còn chưa rõ.
- Không sao, năm ngoái Triết cùng đi với mình đã bị xoay như chong chóng rồi. Lần này mình về là muốn cắt hoàn toàn quan hệ. Sẽ không có chuyện gì đâu.
Đầu dây bên kia, Vũ Thi Thi phụng phịu oán giận không thôi. Điều cô lo lắng chính là Quân Quân sẽ bị bắt nạt. Dù thế nào Quân Quân cũng sẽ không ra tay với bọn họ, nhưng nhà Rollya vô sỉ đó đâu có nể tình thân. Quân Quân một thân một mình qua đó rất nguy hiểm.
- Quân Quân, mình bảo Lôi Dạ liên lạc người bên đó nhé. Cậu ở khách sạn nào nhắn lại cho mình, có gì mình sẽ gọi lại cho!
- .... Ừ, cũng được.
Dù sao Sở Lôi Dạ cũng rất cường. Cũng chỉ là muốn tốt cho cô thôi...
Mười mấy tiếng dày vò trên máy bay, tưởng như đi tới nửa vòng trái đất, Trầm Tử Quân xuống xe, cái trán ong ong.
Cô bắt taxi tới thẳng khách sạn đã hẹn trước, lại nhắn tin cho Thi Thi rồi nằm vật trên giường ngủ thiếp đi.
Ngày mai, còn một trận đánh lớn.
Trong cơn mơ chập chờn xuất hiện một chàng trai tuấn tú, đôi mắt một mí dễ thương cười dịu dàng nhìn Trầm Tử Quân, ánh nắng nhạt chiếu vào giường bệnh khiến làn da vốn trắng nõn trở nên hơi ửng lên. Trầm Tử Quân nhìn đến ngơ ngác.
Hải Âm, cái tên thật lạ, âm thanh của biển cả...
Dưới ánh sáng nhu hoà của đèn ngủ, khuôn mặt thanh tú của Trầm Tử Quân đẫm nước mắt.
=== ====== ====== ===
Sáng sớm tỉnh dậy, Trầm Tử Quân xoa cái đầu đau nhức kịch liệt. Đã lâu lâu rồi đầu chưa đau đến vậy, cô cứ tưởng đã quên luôn cảm giác khó chịu này rồi.
Dưới lầu trệt của khách sạn, tiếp tân vẫn lễ phép tiếp đón khách, tuy nhiên sống lưng ai nấy đều có chút cứng ngắc.
Mười mấy người cao lớn, khuôn mặt lạnh tanh ngồi đó suốt từ đêm qua tới nay không nhúc nhích, đuổi không được, giữ cũng khó xử nên đành ai làm việc nấy.
Khi Trầm Tử Quân xuống dưới lầu thì nhìn được cảnh tượng đó, vội vàng mở di động ra thì thấy có hai cuộc gọi nhỡ, một của Thi Thi, một của Lôi Dạ.
Có lẽ họ biết cô đã ngủ nên chỉ gọi một lần không thấy bắt máy liền thôi.
Có một tin nhắn của Sở Lôi Dạ, bảo đã liên lạc cho người tới.
Trầm Tử Quân liếc nhìn mười mấy người cao lớn đang ngồi, có chút dở khóc dở cười. Số lượng cũng hơi khoa trương, mà A Dạ hắn xác định đây là vệ sĩ chứ không phải sát thủ, xã hội đen?
Trầm Tử Quân nhẹ chân sải bước tới chỗ họ đang ngồi. Một người có vẻ là đội trưởng, lướt thấy cô, lại nhìn hình vẽ, lên tiếng hỏi.
- Xin hỏi, chúng tôi là vệ sĩ do Sở tiên sinh thuê tới. Cô có phải là Trầm Tử Quân?
Trầm Tử Quân gật đầu cười.
- Là tôi. Thực ngại, hôm qua cậu ấy có gọi tới mà tôi lại ngủ mất. Ngượng ngùng, đã để mọi người phải chờ.
Tất cả đều tỏ vẻ không vấn đề gì, rất nhanh đi vào vấn đề chính.
Hôm nay Trầm Tử Quân muốn đi ăn sáng trước, dạo một chút trên phố, sau đó mới tới nhà Rollya.
Người đội trưởng tên Justin, rất nhanh liền quay ra phân công công việc. Tổng cộng mười tám người, hai người ở lại khách sạn, mười sáu người chia ra ba người đi sát Trầm Tử Quân, còn lại âm thầm theo sau.
Trầm Tử Quân không ý kiến.
Cũng không phải là...chưa từng nghĩ thuê vệ sĩ. Chuyện hai năm trước thế nào, tại sao năm ngoái Lạc Triết nhất quyết đi theo, tại sao cả ba người bạn của cô đều quýnh quáng lên khi biết Trầm Tử Quân đã ra sân bay, Trầm Tử Quân cô đều nhớ kĩ.