Chuyển ngữ: Hắc
Nhà họ Tôn nhận được bái thiếp của nhà họ Tiêu, vô cùng hàohứng, nói nếu đã là con gái nuôi của Tiêu thượng thư chắc hẳn cũng là một côgái rất tài giỏi, Tôn Trường Hưng có thể kết duyên trăm năm với cô gái ấy thìđúng là một mối lương duyên tốt đẹp.
Trịnh Thấm và Tôn phu nhân nói chuyện rất ăn ý, chọn ngày đẹpđể Tôn Trường Hưng đến nhà họ Tiêu một chuyến.
Trịnh Thấm và Bạch Mai nói chuyện một lúc lâu, Bạch Mai ra vẻngượng ngùng nhưng trong lòng thì chẳng có cảm giác gì, sau khi đi ra ngoài lạichạm mặt Tiêu Thần Tức. Bạch Mai nhớ tới cuộc nói chuyện lần trước giữa hai người,trong lòng rất xấu hổ nhưng vẫn muốn thử một phen, đang do dự không biết nói gìthì lại nhớ ra mình sắp gặp Tôn Trường Hưng, vì thế nói: “Tiêu đại công tử…”
Tiêu Thần Tức vốn định đi lướt qua nàng, lại nghe thấy nànggọi mình nên đành dừng bước lại: “Sao?”
Bạch Mai mấp máy môi: “Tiêu phu nhân… hình như có ý muốngiúp ta tìm một vị hôn phu, đã chọn công tử nhà họ Tôn, mấy ngày nữa sẽ tới đây…”
Tiêu Thần Tức không hề biết chuyện này, nghe thế cũng ngạcnhiên, liền nói: “Ta không quen công tử nhà họ Tôn, nhưng đúng là gặp mặt cũngtốt.”
Nghe Tiêu Thần Tức nói thế, Bạch Mai cảm thấy tuyệt vọng, thởdài, xoay người rời đi.
Tiêu Thần Tức ngẫm nghĩ, rồi gõ cửa phòng Trịnh Thấm: “Mẹ?”
Trịnh Thấm đi ra mở cửa, nhìn thấy hắn thì ngạc nhiên: “ThầnTức? Sao thế con?”
“Không có gì ạ, chỉ là vừa rồi con va phải Hầu Mai, cô ấynói mẹ giới thiệu thiếu gia nhà họ Tôn cho cô ấy ạ?” Tiêu Thần Tức thản nhiên hỏi.
Trịnh Thấm gật đầu: “Đúng thế. Ta thấy Mai Nhi cũng rất vuimà, còn có vẻ e thẹn… Ây da, hi vọng chuyện của cô bé với Tôn công tử sẽ tiếntriển tốt đẹp.”
Tiêu Thần Tức nghe thế liền hiểu ý tứ của Trịnh Thấm: “Mẹ cảmthấy Hầu Mai ở lại đây không tiện phải không ạ?”
“Cũng không có gì là không tiện..” Trịnh Thấm do dự nói: “Nhưngsức khỏe em gái của Mai Nhi cũng đã có chuyển biến tốt, mà Mai Nhi cũng đã lớn rồi, hoàn toàn có thểlập gia đình, nhưng chuyện trước kia của cô bé… Haizz, tóm lại, ta tìm vị hônphu giúp cô ấy, chỉ là muốn giúp tương lai sau này của cô bé dễ sống hơn thôi.”
Tiêu Thần Tức không nói gì, Trịnh Thấm bỗng lo lắng hỏi: “ThầnTức à, có phải con… đối với Mai Nhi…?”
Tiêu Thần Tức ngẩn người, sau đó cười cười: “Đã không cònthích nữa rồi ạ.”
Trịnh Thấm mở to mắt nhìn. Đã không còn thích, tức là trướckia đã từng thích….
Tuy không biết vì sao mà hiện giờ nó không còn thích Hầu Mainữa, nhưng cũng may, cũng may… Tuy nhiên, suy đoán của mình quả nhiên rất chínhxác…
Trịnh Thấm vội nói: “Vậy con thấy Thường Như Tinh thế nào?”
Thần Tức nghĩ nghĩ, rồi trả lời: “Cô ấy cũng được, nhưnghình như hơi ít nói.”
Trịnh Thấm nói: “Thật ư, Thường Như Tinh có thể nói là mộtcô gái rất tài hoa đó. Cô ấy ít nói là vì người ta thẹn thùng thôi…”
Tiêu Thần Tức dở khóc dở cười: “Vâng…”
Trịnh Thấm lại nói: “Sao, nếu con cảm thấy cũng được, vậyđêm thất tịch sắp tới, con có thể mời Thường Như Tinh đến chơi. Đêm thất tịch… ừm,rất có ý nghĩa, có thể đi dạo chợ đêm, còn có xem lễ hội hoa đăng, rất lãng mạn.”
Tiêu Thần Tức đành phải gật đầu: “Vâng, được ạ.”
Thực tế hắn cũng cần phải sớm đi lại với một người con gáikhác, để cho Bạch Mai hoàn toàn rời xa khỏi hắn.
Tuy Thần Tức cảm thấy mình đã không còn thích Bạch Mai,nhưng đó là vì nỗi thất vọng quá lớn nên không thích, nhưng chuyện đó cũng dầndần biến mất, cũng may Bạch Mai vẫn còn ở Tiêu gia. Tuy nhiên mỗi lần nàng chạytới tìm hắn, lại dùng dáng vẻ khóc lóc giả mù sa mưa ấy kiếm cớ bắt chuyện khiếnhắn phản cảm, hắn lại càng thêm không thích nàng, cứ như thế cách thật lâukhông gặp, cái sự không thích ấy nó lại nặng nề hơn.
Tuy Bạch Mai vẫn chưa biết, nhưng mỗi lần gặp nhau lại ngạingùng, Tiêu Thần Tức cũng tự cảm thấy vậy, như thế cũng không phải biện pháp tốt,bản thân hắn vẫn nên quên Bạch Mai đi thì hơn.
Thường Như Tinh là lựa chọn thích hợp nhất, nàng thích hắn… TiêuThần Tức có thể cảm nhận rõ điều này, hồi trước hắn đã xem nhẹ nàng, giờ lại cảmthấy thú vị, nhìn thấy Thường Như Tinh vốn nhanh mồm nhanh miệng mỗi khi đứngtrước mặt mình lại ấp a ấp úng, rất dễ thương.
Ngay cả Lâm Tiểu Chúc… Tiêu Thần Tức nghĩ đến Lâm Tiểu Chúc,lúc nào cũng cười đùa vui vẻ, thực ra hắn cảm thấy Tiểu Chúc mới là người thú vịnhất, nhưng từ nhỏ đến lớn, hắn không bao giờ giành đồ với Tiêu Ngân Đông, đóđã trở thành một thói quen của hắn.
Huống chi, Tiêu Ngân Đông hiện giờ…
Tiêu Thần Tức lắc lắc đầu, không muốn nghĩ tiếp.
…. Nếu Bạch Mai biết được, nàng dùng trăm phương ngàn kế đểbắt chuyện với hắn, hậu quả thu được lại là sự phiền chán của hắn, chắc chắnnàng sẽ khóc…
Trịnh Thấm vẫn còn suy nghĩ về chuyện của Tiêu Thần Tức và BạchMai, đã thấy Tiêu Ngân Đông ngây ngô cười đi tới, nhìn hắn như thế, gân xanhtrên trán bà lại nổi lên, bà cảm thấy đây không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Quả nhiên, hắn cứ ngoác miệng cười chạy vào phòng, gọi bà mộttiếng: “Mẹ.”
Trịnh Thấm: “Ừm…” Bà cảm thấy đau đầu, đau ngực…
Tiêu Ngân Đông: “Lâm cô nương… à không, Tiểu Chúc nàng…”
“Con bé đồng ý gả cho con rồi chứ gì?” Trịnh Thấm thản nhiênnói.
Tiêu Ngân Đông ngac nhiên, lập tức gật đầu: “Vâng ạ.”
Trịnh Thấm hừ lạnh: “Ta biết ngay mà, trước kia chẳng qua đềulà dùng lạt mềm buộc chặt mà thôi!”
Tiêu Ngân Đông rất muốn giải thích thay Tiểu Chúc, nhưng nếumuốn giải thích thì sẽ phải nhắc tới chuyện của Liễu thái y, tuy hắn cảm thấychuyện đó cũng không mấy quan trọng, nhưng trực giác hắn mách bảo, nếu hắn lỡ mồmnói ra chuyện này thì sẽ khiến Tiểu Chúc gặp khó khăn, thế nên hắn nghe theo trựcgiác của mình, cũng không nói gì, cũng chẳng giải thích gì.
Trịnh Thấm thở dài, nói: “Được rồi, dù sao lần trước cha mẹcũng coi như đồng ý rồi, giờ còn có thể đổi ý hay sao? Hai ngày nữa con dẫn conbé về đây đi… À, mà ngày kia không được, ngày kia Tôn công tử sẽ tới.”
“Tôn công tử?” Tiêu Ngân Đông tò mò lặp lại.
“Đúng thế.. Haizz, dù sao con cũng đã mất trí nhớ, không cònnhớ rõ… Kể ra thì, trước kia quan hệ giữa con và hắn không tệ. Ta giới thiệu hắnvới Bạch Mai.”
Tiêu Ngân Đông thầm nghĩ tới viễn cảnh Trịnh Thấm cứ thíchlàm bà mai giới thiệu cho một nam một nữ gặp mặt nhau mà sợ hãi, lại thêm mộtnghi vấn trong lòng… người có quan hệ tốt với hắn trước kia, vậy hẳn là phẩm chấtcủa người này cũng không ra gì rồi…
Nhưng mà cũng không thể tùy tiện suy đoán.
Tiêu Ngân Đông gật gù: “Vâng… vậy, giờ cần phải tìm bà mốichứ nhỉ? Con muốn nhanh chóng cưới Tiểu Chúc vào cửa.”
Trịnh Thấm bĩu môi: “Con gấp cái gì chứ, người cần sốt ruộtphải là con bé mới đúng.”
“Con… cố gắng… gấp lắm.” Tiêu Ngân Đông gãi đầu, có phần xấuhổ.
Trịnh Thấm bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Được rồi, Ngân Đông à, mẹnói cho con biết, tuy mẹ đã đồng ý cho con lấy Tiểu Chúc, nhưng cũng không muốnnhìn con bị nó bắt nạt đâu. Con phải nhớ kỹ lời mẹ dặn, là con bé trèo cao nhàchúng ta, biết chưa.”
Tiêu Ngân Đông không tranh luân, chỉ lắc lắc đầu.
Trịnh Thấm: “…” Cuối cùng thấy mình lao tâm khổ tứ quá độ,đành phải nói: “Được rồi… Ta sẽ đi thu xếp.”
Tiêu Ngân Đông cười cười: “Vâng, để con đi cùng.”
Trịnh Thấm nhíu mày: “Chuyện này con đi theo làm gì? Ta saingười hầu là được rồi, con yên tâm đi, chuyện này mẹ sẽ làm chu đáo, sẽ chuẩn bịtốt nhất.”
Tiêu Ngân Đông: “Không sao ạ, con chỉ muốn đi xem một lúcthôi.”
Trịnh Thấm hết cách: “Haizz…”
Thằng con nhà mình đúng là ăn hại, sao có thể thích Lâm TiểuChúc kia đến thế cơ chứ?
Đến khi Tiêu Ngân Đông đi thông báo chuyện này cho Tiêu MinhDuệ biết, Tiêu Minh Duệ cũng chỉ biết thở dài cảm khái, nhưng ông vẫn nói: “Chuyệncưới hỏi không thể làm qua loa, huống chi lần trước ta cũng chưa đồng ý hẳnđâu, chính là muốn Lâm cô nương tới nhà ta một chuyến. Lần này cũng thế… con dẫncô ấy về đây.”
Lần này Tiêu Ngân Đông đã tin, nên gật đầu nói: “Vâng.”
Rời khỏi thư phòng của Tiêu Minh Duệ, Tiêu Ngân Đông vui vẻđi ra đúng lúc lại gặp Bạch Mai, nàng thấy hắn vui vẻ như thế, liền bắt chuyện,sau đó tò mò hỏi: “Tiêu nhị thiếu có chuyện gì mà vui thế?”
Tiêu Ngân Đông cười ngây ngô, sau đó gật đầu: “Ừm, ta sắpcùng… Tiểu Chúc thành thân.”
Bạch Mai ngẩn người.
Lâm Tiểu Chúc?
Thật ư?
Nói ra thì, thân phận của Tiểu Chúc cũng chẳng cao quý hơnnàng là bao, nhưng vì sao cô ta có thể công khai gả cho Tiêu Ngân Đông mà TrịnhThấm cũng đồng ý? Còn không phải vì Tiêu Ngân Đông thật sự rất thích Lâm TiểuChúc, thậm chí còn vì cô ấy mà thay đổi nhiều như vậy…
Còn nàng thì sao?
Ông trời không thèm để mắt tới nàng, người nàng thích khônghiểu vì sao đã thay tâm đổi ý.
Mà nàng lại không thể không đi xem mặt người khác.
Vì sao… thật sự quá bất công, vì sao Tiểu Chúc lại may mắnhơn nàng?
Trong lòng Bạch Mai tràn đầy sự ghen tị, nhưng vẫn phải cốnén.