Sáng hôm nay tâm tình của Thiên Dương rất lạ, anh chẳng màn dậy sớm đi làm cứthế ôm chặt Phong Lâm không cho cậu rời giường. Phong Lâm muốn nói rồi lại thôi. Tối qua Thiên Dương đứng trước mặt cậu nói rằng ngày mai xin cậu dành cho anh một ngày. Phong Lâm rất muốn hỏi tại sao. Thiên Dương nói tiếp “Anh muốn một ngày trọn vẹn được ở bên cạnh em”. Phong Lâm tất nhiên rất buồn cười với cái lý do củ chuối đó đến khi nhìn sắc mặt thâm trầm của anh lòng cậu có cái gì đó không yên cứ như hai người sắp phải xa nhau thật rồi.
Phong Lâm véo mũi Thiên Dương trả lời “Được rồi! Mèo nhỏ của tôi”
Ánh mắt Thiên Dương khi nghe Phong Lâm chấp nhận lời của anh cũng không thấy một chút vui vẻ, anh bất giác kéo cậu vào trong ngực mình, vuốt nhẹ lên mái tóc bồng bềnh thoang thoảng hương xà phòng nhè nhẹ.
Phong Lâm lúc đầu cũng chống cự ít nhiều lại bị Thiên Dương càng xiết chặt hơn thôi. Nhìn sâu vào đôi mắt anh cậu thấy một tia cảm xúc khó nói nên lời vì thế cậu yên ổn không nhúc nhích nữa. Đến khi Thiên Dương đã biết chắc rằng Phong Lâm không còn cự tuyệt anh, lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn được khắc tinh xảo, anh nói “Tặng cho em”, nắm lấy bàn tay của cậu anh đeo chiếc nhẫn ấy vào vậy mà cậu vẫn không cảm nhận được một chút niềm vui sướng. Tâm cậu cảm thấy bất an, mọi thường Thiên Dương tinh nghịch là thế nhưng tối hôm nay anh lại bỗng trở nên chín chắn hơn, mềm mỏng hơn còn có nói những lời khiến người nghe phải một trận tim đập loạn.
“Anh..”
Lật qua lật lại bàn tay cậu, anh muốn ngắm kỹ chiếc nhẫn này thật rất đẹp khi đeo trên tay Phong Lâm, khẽ vuốt nhẹđôi vai anh quay sang nhìn cậu cười, nụ cười pha lẫn chút tiếc nuối “Anh sắp phải đi rồi”.
Tim cậu đập thình thịch, gương mặt thoáng chốc cũng lặng đi, cậu không nghĩ rằng Thiên Dương đi nhanh như thế. Thời gian hai người ở chung với nhau cũng chỉ vỏn vẹn có hai tháng, hai tháng thật sự là quá ít, ít đến nỗi Phong Lâm chưa kịp nhận ra mình đã có hay không có tâm ý với người ngồi bên. Đôi mắt khẽ thùy xuống, cậu tựa vào vai anh nói “Khi nào?”.
“Tối mai”
Cậu không nói gì nữa, lặng yên cảm nhận từng khoảnh khắc trôi đi như dòng nước lũ. Chỉ lẳng lặng nghe anh giải bày.
“Anh đã tìm được Hoàng tử Long Phương rồi”
Ñaøi Hoa Cuùc
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
“”
“Dù muốn hay không muốn, dù có tìm được hay không thì khi cậu ấy mười tám tuổi
Hoàng tử Long Phương cũng trải qua một trận cuồng phong.”
“..”
“Cậu ấy sẽ chết nếu không có anh giúp”
“..”
“Vàcó thểanh sẽ không còn ở lại đây nữa”
“..”
“Phong Lâm! Anh.”
Lòng cậu chùn xuống, khóe mắt phiếm hồng, sóng mũi cũng trở nên cay xè, cậu hít một hơi nói “Anh không cần quan tâm đến tôi”.
Thở dài một hơi, đầu anh tựa vào đầu cậu, bàn tay cũng vỗ về vai cậu. Từ khi đến tương lai anh cũng đã thay đổi, cũng giống như Xà Vương cố chấp níu giữ tình cảm giữa hai thế giới.
“Anh xin lỗi! Nếu có thể anh mãi mãi muốn ở nơi này..với em”
“Đã nói anh không cần quan tâm đến tôi..hức.mà.”
Giọt nước mắt đầu tiên khóc cho người mình yêu mến đã khiến Phong Lâm nhận ra được tình cảm của chính bản thân mình. Nhớ lại lúc Thiên Dương mới xuất hiện đây thôi mà nay lại sắp sửa rời xa cậu rồi, ký ức cứ như cuốn băng quay chậm. Cậu tức giận, cậu thiên vị, cậu chăm sóc, cậu cười đùa với Thiên Dương.
“Ưtại sao anh lại xuất hiện trong cuộc đời tôi khi mà lúc tôi từ bỏđi tình cảm
đầu tiên của mình.tại sao.tại sao anh không đến sớm hơntại sao..”
Mỗi câu nói cậu đều đánh vào người Thiên Dương, trách móc có, đauđớn có. Anh nhìn cậu khổ tâm như thế thật sự cũng không biết phải nói gì, anh ngồi yên mặc cho cậu đánh, đánh rồi cậu lại khóc nức nở.
“Harg..hargtại sao”
“Phong Lâm! Em.em.anh xin lỗi.”
Ñaøi Hoa Cuùc
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Trách rằng số phận quá trêu ngươi con người mà thôi. Tối đó, anh yên lặng ôm lấy cậu. Một đêm hai người không ngủ.
“Hôm nay..ừm.anh..”, Phong Lâm hai má ửng hồng lắp bắp hỏi.
Xoa đôi má của cậu, anh tiến lại gần đến khi hai đôi môi kề sát nhau, cảm nhận được hơi thở của nhau, anh nhẹ nhàng hôn xuống, cắn lấy cánh môi hồng nhuận ướt át. Tình cảm cứ thế dâng trào như ngọn núi lửa, cậu ghì chặt lấy anh, đáp lại anh, cuồng dã và mãnh liệt.
Nếu bây giờ hỏi rằng cậu muốn gì nhất. Có thể cậu sẽ trả lời rằng cậu muốn làm gì
đó, cái gì cũng được để có thểđánh dấu anh từng xuất hiện trong cuộc đời của cậu.
Cởi ra tấm áo vướng bận trên người cậu xuống đôi vai, anh trượt từ cổ cậu đến xương quai xanh rồi lại cắn nhẹ tai cậu. Cậu nhắm lại đôi mắt cảm nhận sự hiện diện của một người làm cậu đau đớn nhất. Một cơn đau từ phía dưới truyền đến, đôi chân mày cậu chau lại khó chịu.
Từng giọt mồ hôi lăn dài trên cơ thể hai người, một sự ngột ngạt nóng bỏng, cơ ngực phập phồng, cậu rên rỉ từ từ tiếp nhận vật thể vào trong người.
“Ư.”
Cậu cắn chặt môi kiềm nén từng đợt từng đợt đau đớn truyền đến.
“Phong Lâm.Phong Lâm..”
“Ưhah”
Mặt trời cũng đã lên tới đỉnh đầu, lúc này anh mới tiếc nuối rời khỏi cánh môi của cậu, nằm trên người cậu thở gấp.
“Em.ổn chứ”
Gương mặt cậu tái nhợt, thật sự nơi ấy rất đau. Nhưng lại nhìn sắc mặt lo lắng của anh cậu cũng không đành lòng.
“Tôi.à khôngem ổn”, cậu nở một nụ cười nhẹ gắn gượng nhích thân một chút cũng khiến cậu nhăn mặt, thật khó khăn mới có thể nép vào ngực anh.
“Em muốn hôm nay chúng ta làm gì đó có ý nghĩa, để sau này nhớđến anhem
cũng sẽ không tiếc nuốivì”
Vuốt nhẹ lưng cậu, anh nói “Vì sao?”
Ñaøi Hoa Cuùc
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Một ngón tay thon dài cậu gảy gảy cái hạt tiêu của Thiên Dương trả lời “Vìvìem
thật sựđã từng yêu anh”
Thiên Dương nhìn ngón tay cậu vẽ loạn có chút buồn cười rồi lại vì câu nói của cậu làm anh xót xa.
“Anh mới đến tương lai không rõ nơi này, em dẫn anh đi đâu cũng được”
Phong Lâm nằm trong ngực Thiên Dương suy nghĩ một chút rồi nói “Em thật ra cũng
không biết đi đâu, ít khi nào em ra ngoài chơi nên.”
Thiên Dương nghe cậu nói thở dài “Haiz! Chi bằng chúng ta tiếp tục đi, làm tới tối
luôn cũng được, anh thấy như vậy chắc em sẽ vui hơn ấy chứ..ai.da.”
Phong Lâm ném ánh mắt tức giận, ngắt cho Thiên Dương một cái rõ đau vào hông, “Cho anh nói lại lần nữa”.
“Athìvậy mình dẫn mèo con đi chơi đinó cũng cần có bạn chứ ha ha ha”
Xem như Thiên Dương thức thời biết đổi chủđề, Phong Lâm nhìn vào trong góc có căn nhà nhỏ còn có một cái đuôi mèo cũng nho nhỏđưa ra bên ngoài. Phong Lâm nói “Vậy cũng được”.
Anh trở người một cái chẳng may làm Phong Lâm nhăn mày một chút, chỗđó còn rất đau. Thiên Dương hốt hoảng sờ má Phong Lâm quan tâm hỏi “Em có sao không?”. Phong Lâm đánh vào ngực anh vài cái xấu hổ nói “Anh nghĩ có đau không?”.
Thiên Dương đưa tay ra sau đầu cười hề hề “Biết vậy làm em khỏi còn cảm giác luôn”.
“Anh.”
Phong Lâm giận dỗi quay mặt lại đưa lưng về phía anh, cho nên anh không thể thấy được rằng Phong Lâm mặt đỏ như gất còn trong lòng thì sấm chớp ì đùng ‘Anh ấy thật làkhông hiểu người ta gì cả.màmình cũng có hơiai.không nghĩnữa.Phong Lâm ơi Phong Lâm.mày thật sự có yêu người đàn ông trước mặt không.haiz’.
“Phong Lâm! Emcó sao không?”
Cả thân người run nhẹ, Phong Lâm tự ái quay lại hét lớn khiến Thiên Dương giật cảmình, “Em không sao”.
Khóe môi anh co giật, trên đầu chảy vài sợi hắc tuyến rồi, nhìn người nằm trước mặt nói không sao mà phía dưới có vết gì đó màu đỏ lấm lem trên tấm chăn trắng ngần,
Ñaøi Hoa Cuùc
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
khỏi nói cũng biết Phong Lâm ngượng chín người rồi vơđại cái gối che đi mông mình.
“Khụ.ha ha ha.”
Bàn tay cậu run run, đầu cũng nổi vài sợi gân rồi, Phong Lâm bật dậy chọi cái gối vào người nào đó gây ra hậu họa còn cười được. Thiên Dương tất nhiên cười đến chảy nước mắt nha, chụp vội cái gối cậu ném anh đứng dậy vươn vai một cái sau đó bế cậu vào phòng tắm lau rửa những vết hoan ái trên người cả hai.
“Anh nói này! Em nên ăn nhiều một chút, người gì mà gầy thấy xương luôn hà”
Hơi nước bốc lên làm khung cảnh mờ mờảo ảo.
“Em ăn nhiều lắm chứ, nhưng mà anh nghĩ sao nói em gầy hả? Em cũng được bảy
mươi kg đó”
“Úc! Hèn gì anh bế em đến mỏi cả tay”, hai đuôi chân mày Thiên Dương chùn xuống thành hình chữớ, đôi mắt cũng vậy cứ nhưđiều Phong Lâm nói là sự thật hiển nhiên.
Phong Lâm bị vẻ mặt của Thiên Dương làm cho tức chết mà, cậu cầm lên cái vòi hoa sen vặn nước xối lên người anh. Tất nhiên bao nhiêu nước đó làm sao gây khó dễđược cho Thiên Dương chứ. Anh bắt lấy cánh tay cậu, ngoạm lấy đôi môi đỏ mọng trước mặt nhằm đáp trả lại những tia nước mà cậu xối vào anh.
“Ưmưm”
Hai người lại ở trong phòng tắm làm năm sau lần gì đó, đến nỗi tác giả ngồi kế bên cũng đếm không kịp. Haiz! Tác giảche mặt, máu mũi cũng muốn cạn rồi đành để lại phía sau lưng mình mặc cho hai người muốn làm gì thì làm.