“Phong Lâm, lúc trưa tôi thấy cậu hình như rất lo lắng cho cái cậu mà tôi va phải. Nói
đi, cậu với cậu ta quan hệ thế nào?”
Phong Lâm đang ngồi đọc báo lại vì tên nào đó quấy rầy nhíu mày khó chịu trả lời “Tôi và cậu ta có gì thì cũng đâu liên quan đến anh”.
Thiên Dương cảm thấy hụt hẫng trước câu trả lời của Phong Lâm, anh xoay người lại đặt hai tay lên đùi nắm chặt, “Vậy tôi đi đây một chút”.
Phong Lâm không nói gì vẫn cứ tiếp tục lật qua trang khác xem tin tức mới. Thiên Dương đứng dậy ra ngoài. Ban đêm loài mèo thường rất nhạy, so với việc tìm người thì ở cái nơi thành phố rộng lớn này cũng có chút khó khăn. Loáng một cái một con mèo đen nhảy lên tường rào chạy nhanh đến trường bắt đầu tìm kiếm.
Mèo nhỏ Thiên Dương đứng trước cổng chun mũi xuống đất ngửi ngửi theo mùi của Hoàng tử Long Phương, anh vừa đi vừa nghĩ “Sao mình giống chó thế!”.
Đi khoản một đoạn sau khi đã qua năm cái ngã tư, một cây cầu dài, hai cái đường ray xe lửa, Thiên Dương cảm thấy mình càng đi càng xa thành phố. Ngoảnh mặt lại mèo nhỏ Thiên Dương miệng đụng tới đất hai tròng mắt trắng dã.
“Méo…….! Meo….meo……méo….meo…..” (Đây là đâu vậy?)
Mèo nhỏ Thiên Dương hai tai cụp xuống thất thiểu đi về. Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này ngay cả con chuột cũng không thấy thì làm gì có người cơ chứ. Thiên Dương cảm thấy từ khi đến tương lai năng lực của anh hình như bị giảm đi một chút mấy ngày rồi toàn đi lạc thôi, chắc do sốc nhiệt độ hay thời tiết gì đó.
Thiên Dương lại đi qua hai cái đường ray xe lửa, một cây cầu dài. Anh dừng chân nơi giữa cầu ngắm nhìn vầng trăng sáng vành vạnh treo giữa trời, cái đuôi cũng ngoe nguẩy.
“Moew…..!”
Dưới ánh trăng là một con sông rộng, lấp lánh những ngọn sóng nhỏ, gió thổi mơn man lay động mấy sợi lông râu của mèo nhỏ Thiên Dương.
“Meo……!”
(Thiên Dương chú thích: Tiếng ‘meo’ này không phải của tôi =..=” )
“Meo……!”
Ñaøi Hoa Cuùc
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
(Thiên Dương chú thích: Tiếng ‘meo’ này không phải của tôi =..=” )
“Meo…..!”
(Thiên Dương chú thích: Cũng không phải của tôi >..