Một binh đoàn toàn tráng sĩ xung phong trong mọi mặt trận của lớp Minh chúng ta đang rũ rượi giở từng trang sách sử ra mà đọc thuộc lòng. Nói gì chứ học sử cũng có cái hay nhưng cũng có cái chán của nó. Chán là sau mỗi tiết lên lớp lại có thêm một hai trang vở về nhà cứ thế mà học lên trả bài.
Một thời gian thì chữ nghĩa cũng bay đi, học sử từ cấp một tới giờ trong đầu tráng sĩchúng ta chỉ còn sót lại tên các vị anh hùng, còn sự kiện nào chiến thắng nào của các vịấy đố ai nhớđược.
“Hải Minh, mày học tới đâu rồi”, tên bạn ngồi bên cạnh chống cằm nhè nhè nói.
Còn Hải Minh ngửa mặt lên trời, ụp cuốn sách lên mà lẩm bẩm “Chiến thắng Điện Biên Phủ ngày bảy tháng năm năm một ngàn chín trăm năm mươi bốn….”.
Tên bạn dời mắt qua phía cậu trong lòng cũng ngán ngẩm, than “Ước gì môn Sửđổi cách học nhỉ, cứ học thuộc lòng thế này mãi thì có mà nổđầu”.
Tùng! Tùng! Tùng!
Cô giáo dạy Sử bước vào lớp, tất cả tráng sĩđứng dậy nghiêm chỉnh chào. Cô cười cười vẫy tay cho cả lớp ngồi.
Hôm nay, ngồi trên bàn giáo viên nhìn xuống mặt trận phía dưới cô giáo chúng ta cảm nhận được sự chán nản trên mặt của các tráng sĩ, liền nói “Cả lớp có muốn học sử như thế này nữa không? Mỗi ngày chép bài cứ thế mà làm con vẹt”.
Mặt trận đổ gục xuống bàn đầy tiếng than vãn “Cô ơi! Cô có cách gì mà không cần học cũng nhớ không cô”.
Cả mặt trận nhao nhao ý kiến ý cò, cô giáo chúng ta mỉm cười “Có! Các em muốn thử không?”.
Một tiếng có của cô làm các tráng sĩ hồ hởi đập tay xuống bàn rần rần “Cô ơi! Cách gì vậy cô”.
Cô chỉ tay gọi Hải Minh lên bảng, sau đó nói “Các em tưởng tượng Hải Minh là vua Nguyên Hốt Tất Liệt cử quân xâm chiếm lãnh thổ nước ta. Các em có nhớ ai là người đánh bại quân Mông – Nguyên lần thứ ba không?”.
Mặt trận phía dưới có tráng sĩ giơ tay đứng lên nói “Thưa cô! Đó là vị anh hùng Trần Quốc Tuấn ạ!”.
Cô gậtđầu “Thế em lên đây làm Trần Quốc Tuấn”.
Ñaøi Hoa Cuùc
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Tráng sĩ hùng hổđi lên hếch mặt về phía Hải Minh nói “Hốt Tất Liệt hãy đợi đấy!”.
Hải Minh trong vai Hốt Tất Liệt đứng chống nạnh xì mũi trả lời “Trần Quốc Tuấn, ngươi đừng có vội đắc ý ta sẽ cử những tướng tài giỏi của nước ta đánh bại nhà ngươi muhahahaha”.
Cô giáo nói tiếp “Các em còn nhớ trong trận thứ ba Hốt Tất Liệt đã cử tướng nào không?”.
Rất nhiều tráng sĩ giơ tay, cô giáo chọn một người, học sinh trả lời “Thưa cô! Là Ô Mã Nhi và Phàn Tiếp chỉ huy ạ”.
“Mời em và bạn bên cạnh vào vai Ô Mã Nhi và Phàn Tiếp”
Hai tráng sĩ nữa nâng ngực cong mông áo dài bước lên sàn diễn. Cô giáo nói tiếp “Tiết học hôm nay cô dùng để khái quát những tiết học sau, do đó các em vềđọc trước tài liệu và chọn cho mình nhân vật lịch sử mình yêu thích nhất, khi lên lớp cô sẽchọn một số bạn lên làm diễn viên cho bài học hôm đó. Các em thấy thế nào?”.
Cả mặt trận đều vui vẻ hưởng ứng “Cô ơi! Mình cứ học luôn như vầy cho thoải mái đi cô, chứ học thuộc lòng sau này em cũng quên hà”.
“Đúng rồi đó cô”
“@$$%”
Ngày hôm đó, cả lớp Hải Minh tiếp cận được phương pháp học tập không phải mới mà cũng không phải cũ, phương pháp này giúp trí não các tráng sĩ chúng ta hoạt động
và thêm vào những câu chinh chiến học được khi xem phim Tàu chế lại. Ví dụ như:
“Hỡi ba quân chiến sĩ mau tiêu diệt bọn xâm lược để mà tối nay chúng ta còn cày
game thâu đêm nữa chứ! Tiến công!!!!!”
Hay một câu nào đó ngẫu nhiên xuất hiện của diễn viên quần chúng “Bán mền! Bán mền!”.
Vềđến nhà Hải Minh cầm lên cây chổi đứng trên sô pha chống một tay bên hông giơcao cây chổi lên làm cờ khởi nghĩa “Hỡi bà con cô bác, ông có đi qua bà có đi lại mau mau tụ họp cùng tôi điều binh khiển tướng đi đánh giặc thù! Ai có chổi dùng chổi, ai có chảo dùng chảo, ai có nồi cơm điện dùng nồi cơm điện,…. Khi giặc đến nhà thì bà già cũng đánh dzô dzô……”.
Giang đầu thối đang giặc đồ trong nhà tắm nghe được tiếng gọi khởi nghĩa của cậu cũng nhanh chóng cầm cái quần đang giặc dở chạy ra ngoài hô toán.
Ñaøi Hoa Cuùc
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
“Thằng nào! Thằng nào dám vào nhà ông ăn trộm hả? Hải Minh, nó chạy đi đâu rồi?”
Hải Minh đầu đội chổi lông gà nghiêng người mặt hiện lên tia nguy hiểm chỉ tay vềphía anh, nói “Hỡi Giang đầu thối đứng đằng kia! Mau mau cầm quần theo ta đánh giặc ngoại xâm ngay lập tức”.
Giang đầu thối há hốc mồm không đỡ nổi, còn tưởng giặc ngoại xâm là tên ăn trộm liền cầm quần đội lên đầu cầm thêm cây lau nhà đứng nghiêm chỉnh, lên tiếng “Tướng quân! Người có gì cần sai bảo cứ nói”.
Hải Minh nhảy xuống sô pha hất mặt nhìn ra ngoài trề môi ra lệnh “Hiện nay, trên truyền thông báo chí đưa tin có giặc ngoại xâm nơi biển cả xa xôi. Nay ta ra lệnh cho Giang đầu thối nhà ngươi mau mau chèo thau ra biển đánh đuổi quân thù ngay lập tức”.
Giang đầu thối có chút chậm chạp hiểu hiểu, trong đầu hiện lên cảnh tượng tên ăn trộm cầm theo bình nước nóng nhà mình bỏ chạy, chắp tay nói “Xin Tướng quân chỉcho thần đây chính xác hắn ta chạy hướng nào còn đuổi kịp mà bắt giao nộp công an”.
Cậu hùng hổ tiến lên đứng trước cửa nhà, anh trông theo bóng lưng cậu lòng thập phần lo lắng cho cái bình nước nóng. Một lúc sau Hải Minh quay lại hỏi “Giang đầu thối, anh vừa nói công an gì đấy là ý gì?”.
Anh đầu đội quần tay cầm cây lau nhà bước lên một bước trả lời “Chẳng phải ý của cậu là tên ăn trộm lấy mất bình nước nóng nhà mình sao?”.
Hải Minh trông mắt về phía góc nhà, chỉ chỉ “Nó còn đó mà”.
Giang đầu thối quay lại nhìn miệng cũng đụng tới đất. Hải Minh cởi bỏ chổi lông gà, cất cây chổi chỗ khác dần dần khuất bóng sau cánh cửa, còn người nào đó vẫn đứng ngay đơ hóa đá.
“Hải Minh! Em lừa anh!”
Vài tuần sau đó cứ mỗi lần học tiết sử nào xong cậu cũng chạy về nhà cầm chổi làm cờ khởi nghĩa, hết lần này đến lần khác đều hại Giang đầu thối hết đội quần rồi lại đội chảo. Hôm nay, sự việc lại diễn ra.
“Thằng nào! Thằng nào lại vào nhà ông làm xằng làm bậy nữa hả?”
Giang đầu thối đã cố gắng đề phòng Hải Minh nổi loạn khởi nghĩa, nhưng cứ mỗi lần tiếng cậu cất lên là y như rằng anh tưởng nhà bị phục kích.
Ñaøi Hoa Cuùc
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
“Giang đầu thối ta nói cho ngươi biết. Hôm nay đúng là có trộm vào nhà ta ăn cắp cái đùi gà đểđằng kia. May thay! May thay ta về kịp nếu không ngay cả cái phau câu gà
cũng không có”
Anh nhanh mắt liếc ngó xung quanh, cầm theo cái vá múc canh đi xem tình hình “Tướng quân, hắn chạy đi đâu rồi”.
Hải Minh hùng dũng chạy ra ngoài sân chỉ tay năm ngón nói “Giang đầu thối ngươi nhìn xem, nó đang hí hửng gặm đùi kia kìa”.
Anh đưa mắt dõi theo ngón tay của cậu chỉ thấy một bóng lưng ngồi trên ghế. Giang đầu thối cẩn thận cùng Hải Minh lén lút mai phục, khi đã đến gần hai người lập tức bổ nhào ra hét lên.
Anh nói “Tên nhãi nhép nhà ngươi dám vào nhà ta ăn trộm cái đùi gà. Mau giơ tay lên đầu hàng nếu không ta báo công an ngay lập tức”.
Cậu nói “Hỡi tên kia, ngươi còn không mau quỳ xuống xin thứ lỗi”.
Mami tay cầm cái đùi gà xé nhỏđịnh làm gỏi, lại bị hai kẻ nào đó tưởng ăn trộm chạy ra uy hiếp cũng một trận hốt hoảng, đánh rơi cái đùi gà đang xé dở.
“Hai…..hai…….đứa…..làm gì đó?”
Giang đầu thối gỡ mắt kính mát ra nhìn thấy mami liền buông vũ khí ha ha cười nói “Mẹ à! Con không có liên quan đến vụ này. Tất cả là do Hải Minh nghi mẹ là ăn trộm đó, con không có làm gì hết”, anh vừa nói vừa chạy lại lấy lòng mami.
Mami đưa tay lên vỗ ngực bịch bịch “Mấy đứa……mấy đứa……..muốn hù chết mẹsao? Hải Minh con còn chơi cái trò đánh giặc này một lần nữa là mẹđánh con thật đấy”.
“Đúng đó mẹ, tại em ấy mà con cũng suýt nữa đánh mẹ trọng thương rồi, phải phạt
thôi!”
Tội nghiệp cho Hải Minh đứng run lẩy bẩy không nói được lời nào bị mami lôi vào nhà giáo huấn cho một trận.
Giang đầu thối thở phào nhẹ nhõm, từ nay không phải hốt hoảng đi đánh giặc trong tưởng tượng của Hải Minh nữa rồi.