Nhìn dáng vẻ hoang tàn đổ nát bên ngoài của ngôi miếu trước mặt khó ai nghĩ ở bên trong lại có đủ chỗ để chứa khá nhiều đệ tử Cái bang.
Và Phùng Quỳ Hoa dĩ nhiên bị một đệ tử Cái bang bất ngờ xuất hiện chân bước từ bên ngoài :
- Mau dừng bước cho, cô nương không phải đệ tử am này, tìm đến đây có việc gì?
Phùng Quỳ Hoa cấp gậy trúc vào người, dùng hai tay rảnh rỗi, ngón co ngón quặp, vừa đặt chồng lên nhau vừa ung dung đối đáp :
- Ta ở Đệ bát phân đà. Tìm đến Thẩm đà chủ Đệ ngũ phân đà dĩ nhiên là có chuyện khẩn. Nhờ nhân huynh mau mau bẩm báo hộ cho.
Gã đệ tử Cái bang lẽ đương nhiên có nhìn thấy thủ hiệu do Phùng Quỳ Hoa vừa thể hiện thuần thục. Gã nhìn phía sau Phùng Quỳ Hoa :
- Cứ nhìn là biết ngay cô nương muốn áp giải một đệ tử bổn Bang phạm quy đi ngang qua khu vực của Đệ ngũ phân đà. Thẩm đà chủ đang có việc khẩn, ngươi có thể tiếp tục đi, không cần thỉnh ý Thẩm đà chủ.
Gã toan quay trở lại chỗ ẩn lúc nãy, chợt nghe Phùng Quỳ Hoa gọi :
- Ta không chỉ muốn đi ngang qua, mà đây còn là tội đồ có lẽ rất cần cho Thẩm đà chủ. Phiền nhân huynh bẩm báo hộ.
Gã nọ quay người lại :
- Gã phạm quy kia chỉ là hàng đệ tử hai túi. Thẩm đà chủ sẽ không phí công thẩm vấn loại như gã.
Phùng Quỳ Hoa cười lạt :
- Vậy nhân huynh không lấy làm lạ và tự hỏi, vì sao gã nọ tuy chỉ là đệ tử hạng hai túi không phải được vài ba đệ tử từ bốn túi trở lên áp giải? Hãy nghe đây và đừng xem nhẹ việc này, gã chính là yếu nhân mà có lẽ Thẩm đà chủ không thể không đích thâu thẩm vấn.
Gã nọ chột dạ :
- Không lẽ loại như gã lại có liên quan đến chuyện lão Thạch?
Phùng Quỳ Hoa liền trợn mắt :
- Ngươi lảm nhảm gì thế? Có muốn ta báo việc này cho Thẩm đà chủ biết luôn không?
Gã nọ thè lưỡi kinh hãi, sau đó liếc tia mắt thật nhanh nhìn lại nhóm người vẫn đứng ở phía sau Phùng Quỳ Hoa từ đầu. Và gã không thể không thừa nhận ở sau Phùng Quỳ Hoa - nữ đệ tử năm túi của Cái bang - là ba đệ tử bốn túi khác cũng của Cái bang đang vây quanh áp giải chỉ mỗi một gã đệ tử vào hạng hai túi.
Gã quay lui thật nhanh :
- Vậy thì mời chư vị nhân huynh vào luôn trong này. Đệ xin đi trước một bước, báo cho Thẩm đà chủ kịp chuẩn bị.
Phùng Quỳ Hoa ung dung bước theo gã, thầm chờ đợi vị Thẩm đà chủ sẽ chuẩn bị như thế nào để đón nàng.
Bên trong miếu hóa ra chỉ là mâm tiệc rượu thịt ê hề.
Một nhân vật Cái bang trung niên đứng lên vừa sửa lại sáu cái túi đeo sau lưng vừa cười hể hả với Phùng Quỳ Hoa :
- Chẳng mấy khi Tiểu Hoa cô nương lặn lội xa thế này, đến tận Phân đà Đệ ngũ. Thẩm mỗ thật thất lễ vì đón tiếp có phần chậm. Nào, mời nhập tiệc luôn cho vui.
Phùng Quỳ Hoa ung dung đón lấy bầu rượu vừa có một bang đồ có lẽ rất thân cận của họ Thẩm giao cho.
Nàng ngửa cổ tu một hơi dài và ném trả bầu rượu cạn cho gã nọ, mắt thì nhìn họ Thẩm :
- Nếu Tiểu Hoa này được tin không lầm hôm nay xin giao đến Thẩm đà chủ một yếu phạm có lẽ rất cần cho tình hình lúc này của bổn Bang.
Và nàng vẫy tay cho ba đệ tư Cái bang đi theo nàng đưa gã đệ tử hai túi đến. Nàng còn thận trọng dặn họ :
- Hãy điểm lại những huyệt đạo của y. Đừng để xảy ra bất kỳ sơ thất.
Ba nhân vật nọ thực hiện ngay và đặt gã đệ tử hai túi toàn thân đã bất động đứng trước mặt họ Thẩm.
Thẩm đà chủ gật gù, vừa tiến lại gần và đi vòng quanh gã đệ tử hai túi vừa tấm tắc khen :
- Đệ tử của Đệ bát phân đà hành sự vừa nhanh vừa chuẩn xác. Kể cả Tiểu Hoa cô nương với tửu lượng cực cao cũng không làm Đệ bát phân đà giảm uy danh. Được lắm, điểm huyệt gã như thế này thì quá ổn. Nhưng nếu là mỗ, cần phải điểm như thế này.
Họ Thẩm quá nhanh tay, không chỉ điểm thêm vài huyệt đạo của gã đệ tử phạm nhân hai túi, mà còn chế ngự luôn ba nhân vật Cái bang vẫn luôn đi theo chân Phùng Quỳ Hoa.
Phùng Quỳ Hoa nhăn mặt, chất vấn họ Thẩm :
- Đây là ý gì? Mong Thẩm đà chủ giải thích minh bạch.
Họ Thẩm cười lạt :
- Bọn Đà chủ tuy có nhận lệnh dụ từ Bang chủ, tra xét lại tư cách phẩm chất của một vài nhân vật bổn Bang. Nhưng vì đây là mật lệnh, thiết tưởng Tiểu Hoa cô nương đừng nhân cơ hội này giở trò qua mắt họ Thẩm ta.
Phùng Quỳ Hoa chợt nhún vai :
- Nếu biết sẽ xảy ra sự thể này, Tiểu Hoa có lẽ nên đến gặp thẳng Bang chủ thì hơn. Nhưng vì chuyện đã vỡ lở, Tiểu Hoa đành trông chờ sự tra xét của Thẩm đà chủ. Để xem sau khi tra xét xong, Thẩm đà chủ sẽ giao phó thế nào nếu một khi được Bang chủ hỏi đến.
Họ Thẩm phá lên cười :
- Đương nhiên Thẩm mỗ sẽ tra xét cho minh bạch. Nhưng trước tiên, phiền Tiểu Hoa cô nương nên tự tìm chỗ để ngồi. Kẻo lúc bị thấm mê dược, thân ngà kia khuỵu ngã lại trách Thẩm mỗ không báo trước. Ha Ha...
Xem đó là hiệu lệnh, bọn đệ tứ cái Bang dưới trướng họ Thẩm đồng loạt reo lên :
- Ngã này. Ngã này!
Phùng Quỳ Hoa mặt hoa tái sắc chợt chao đảo và từ từ ngã xuống. Trước lúc mê hẳn nàng gượng kêu :
- Nếu chỉ là ngộ nhận trong nhất thời thì không sao. Nhưng nếu đây là hành vi hoàn toàn có ác ý của họ Thẩm ngươi, ta sẽ... ta sẽ...
Nàng mê lịm.
Bọn đệ tử Cái bang vẫn reo hò. Nhưng chỉ họ Thẩm là bối rối lạ.
Y lấy tay ra hiệu cho lũ kia ngừng reo hò và hỏi :
- Sao ả vẫn không chợt sợ hãi? Lại còn mong đây chỉ là sự ngộ nhận trong nhất thời?
Một gã đệ tử Cái bang đứng lên, là gã lúc nãy đã giao bầu rượu cho Phùng Quỳ Hoa.
Gã vừa xem lại tình trạng đang xảy ra cho Phùng Quỳ Hoa vừa bẩm báo với họ Thẩm :
- Sao Thẩm đà chủ không thử thẩm vấn ba gã kia? Thuộc hạ không tin đã có sự nhầm lẫn ở đây.
Họ Thẩm gật đầu, vội giải huyệt cho một trong ba nhân vật đã cùng Phùng Quỳ Hoa đến đây.
Được giải huyệt, nhân vật này bật kêu :
- Giải phạm nhân là lệnh từ Vi trưởng lão, sao Thẩm đà chủ chưa gì đã nỡ đối xử với bọn hạ nhân như thế này?
Họ Thẩm chột dạ :
- Lệnh từ Vi trưởng lão là thế nào?
Nhân vật nọ hất hàm về phía Phùng Quỳ Hoa :
- Là Tiểu Hoa cô nương nhận lệnh. Bọn hạ nhân chỉ biết tuân theo lệnh của Tiểu Hoa cô nương.
Họ Thẩm liếc nhìn gã phạm nhân hai túi :
- Gã kia là đệ tử Phân đà nào? Bọn ngươi đã áp giải gã qua những đâu?
Nhân vật nọ đáp :
- Gã thông thuộc Đệ bát phân đà. Cũng không cung khai là người Phân đà nào. Bọn thuộc hạ và Tiểu Hoa cô nương dù tra hỏi gã thế mấy gã chỉ đáp vỏn vẹn có một câu.
Họ Thẩm cau mặt :
- Gã nói gì?
Nhân vật nọ lại lập lại lời gã phạm nhân :
- Gã bảo gã sẽ không nói gì nếu chưa gặp Bang chủ.
Họ Thầm kinh nghi :
- Nếu là vậy, sao bọn ngươi cùng Tiểu Hoa cô nương đưa gã đến đây?
Nhân vật nọ lại nhìn Phùng Quỳ Hoa :
- Vì đó là mệnh lệnh từ Vi trưởng lão. Chính Tiểu Hoa cô nương bảo thế.
Họ Thẩm giải khai huyệt đạo cho hai nhân vật còn lại :
- Mọi việc đã xảy ra như thế thật sao? Hai ngươi còn điều gì cần nói thêm?
Một gã sợ hãi bảo :
- Mong Thẩm đà chủ minh xét, thuộc hạ là người của Đệ lục phân đà. Chỉ vô tình được Tiểu Hoa cô nương sai phái. Thuộc hạ là kẻ dưới, thượng lệnh bất khả bất tuân. Xin đừng trị tội thuộc hạ.
Gã còn lại cứng cỏi hơn :
- Thẩm đà chủ chưa minh bạch hư thực đã hạ thủ. Nếu gã này đúng là yếu phạm Bang chủ đang cần, xem ra sau này chính Thẩm đà chủ mới khó lòng giao phó nguyên vẹn với Tiểu Hoa cô nương vốn luôn là đệ tử mẫn cán của bổn Bang.
Họ Thẩm bối rối, vội giải khai á huyệt cho gã phạm nhân :
- Xem ra ngươi sẽ không nói gì nếu không được gặp Bang chủ?
Gã phạm nhân khai khẩu :
- Ai cũng có một cơ hội để thay đổi vận mạng. Hiện cơ hội đó đã đến với hạ nhân cũng có thể nói. Vừa được Bang chủ thế nào cũng trọng thưởng vừa không lo bị bất kỳ ai khác sát nhân diệt khẩu.
Họ Thẩm động tâm :
- Xem ra ngươi thật sự có nhiều điều cơ mật cần bẩm báo? Hãy nói ta nghe nào.
Gã phạm nhân lập tức biến thành người như vừa nuốt mất lười. Gã không nói gì nữa, đến ừ hừ gật lắc gã cũng không.
Sau khi hỏi thêm đôi ba câu nhưng không thu được bất kỳ lời đáp nào, họ Thẩm hất đầu ra lệnh cho gã bang đồ tin cẩn :
- Giải mê dược cho Tiểu Hoa cô nương.
Gã nọ lo sợ :
- Phục mê dược trong rượu là chủ ý của Thẩm đà chủ. Hạ nhân chỉ là người thừa hành, e Tiểu Hoa cô nương lúc hồi tỉnh khó thể thấu suốt điều đó và cảm thông cho hạ nhân.
Họ Thẩm cười lạt :
- Bổn Đà chủ tự biết lo liệu, quyết không đổ trách nhiệm hoặc gây hệ lụy đến ngươi. Yên tâm chưa?
Gã nọ mừng như mở cờ, vội tìm một bầu nước, nhẹ nhàng rưới đều khắp người Phùng Quỳ Hoa.
Y phục ướt lạnh làm Phùng Quỳ Hoa từ từ cựa mình hồi tỉnh.
Gã nọ đã rưới nước xong thay vì lùi lại hoặc tìm chỗ lánh mặt, gã lại đứng im như phỗng đá nhìn từng cử chỉ diễn ra khá chậm đương nhiên phải có ở người sau khi bị phục mê dược đang trong quá trình hồi tỉnh là Phùng Quỳ Hoa.
Và ai ai cũng nghe gã nuốt nước bọt khan đôi ba lần :
- Chao ôi! Da dẻ đều trắng ngần, ực, y phục càng rách nhiều chỗ thì càng bộc lộ, ực.... thân hình tuyệt mỹ, ực, nàng sẽ bỏ phí tuổi xuân nếu cứ là đệ tử Cái bang...
Phùng Quỳ Hoa hồi tỉnh tương đối chậm vì thế dù biết y phục càng rách càng bị thấm ướt thì càng làm cho thân ngọc vóc ngà thêm lộ liễu nhưng Phùng Quỳ Hoa nào biết làm sao hơn.
Nàng bối rối dùng hai tay với nhiều cử chỉ yếu ớt cố che kín những chỗ da thịt đang phơi bày. Nhưng nàng càng cố bao nhiêu, càng cử động nhiều bao nhiêu thì nhiễu chỗ cần che kín lại càng thêm hớ hênh bộc lộ đến bấy nhiêu.
Không riêng gì gã nọ, mọi người đương diện hễ ai có mục quang lành lặn đều nhìn thấy.
Nhưng họ nhìn kín đáo hơn, chứ không quá chú mục đến đứng tròng như gã nọ hoặc như Thẩm đà chủ.
Phát giác bản thân vô tình là đối tượng cho nhiều ánh mắt thô tục ngắm nhìn, Phùng Quỳ Hoa động nộ.
Và ngay khi nàng có thể đứng dậy được điều gì đến ắt phải đến.
“Bốp... chát!”
Gã trâng tráo nọ hứng trọn ngọc thủ thần tốc của Phùng Quỳ Hoa vào mặt.
Gã lảo đảo thối lùi, vừa đưa tay chỉ Thẩm đà chủ vừa lắp bắp phân minh với Phùng Quỳ Hoa :
- Vì biết trước, theo thông lệ, a a, thế nào Tiểu Hoa cô nương cũng nhấm một ít rượu để biểu lộ thái độ thân thiện hòa khí nên... nên...
Phùng Quỳ Hoa sắc mặt tái xanh, ngắt lời gã :
- Lợi dụng thông lệ này, mưu đồ phục mê dược hãm hại ta, đó là chuyện thế nào ta cũng hỏi đến Thẩm đà chủ. Còn ngươi, đã biết tội chưa? Ngươi vừa nói gì? Lập lại xem nào?
Gã nọ thừa biết gã đã gây ra lầm lỗi gì. Gã lập tức quay người, toan tìm phương tẩu thoát.
Nhưng Phùng Quỳ Hoa nhanh hơn gã. Chỉ một lượt động thân là gã đã bị Phùng Quỳ Hoa chặn lối.
Gã bỗng sinh liều, cố tình cười nham nhở với Phùng Quỳ Hoa :
- Cô nương thân ngọc vóc ngà, ắt phải biết lúc này càng cử động thì càng trông không được thuận mắt cho lắm. Hoa đẹp là để cho người ngắm nhìn, cô nương đáng lẽ không nên giận mới phải. Hề Hề...
Phùng Quỳ Hoa như không còn biết ngượng nữa. Nàng chợt đổi giọng cười ma mỹ với gã đã tới số chết kia :
- Thân thể Tiểu Hoa trông không được thuận mắt lắm sao? Nếu là vậy...
Nàng bỗng quát lên :
- Thì ngươi sẽ không bao giờ được nhìn nữa.
Ngọc thủ nàng lại chớp động.
Nhưng lúc đó bỗng có tiếng Thẩm đà chủ vang lên :
- Hạ thủ xin lưu tình. Và đừng quên đây là Đệ ngũ phân đà, không phải Đệ bát phân đà của cô nương. Dừng tay!
Quá muộn!
“Bộp!”
“Oa!”
Gã nọ vật ra, hóa thành cái xác vô hồn.
“Huỵch”
Phùng Quỳ Hoa ngay sau đó vẫn kịp quay lại đối diện với họ Thẩm vừa lướt đến. Nàng lạnh giọng :
- Thẩm đà chủ quản giáo bất nghiêm. Nếu bất phục vì hành vi của Tiểu Hoa này, một là Tiểu Hoa xin lãnh giáo tuyệt học, hai là chúng ta cùng đưa việc này đến trình Chấp Pháp trưởng lão nhờ phân xử. Thế nào?
Bị Phùng Quỳ Hoa nói như dội gáo nước lạnh vào mặt, họ Thẩm biến sắc, nhìn xung quanh :
- Nói như thế, không lẽ bao nhiêu người đây cùng ngắm nhìn, ai ai cũng đắc tội cả sao? Bổn Đà chủ là người chủ sử ở đây, thái độ của cô nương có còn xem bổn Đà chủ ra gì nữa không?
Phùng Quỳ Hoa cũng đưa mắt nhìn khắp lượt, phát hiện chỉ có đôi ba kẻ là biểu lộ sự đồng tình với họ Thẩm, kỳ dư số còn lại đều hổ thẹn quay đầu nhìn nơi khác. Nàng chợt mỉm cười với họ Thẩm :
- Vì tự phụ là người chủ sử, Thẩm đà chủ ngay khi chưa tỏ tường hư thực vẫn bất chấp hắc bạch thị phi, hạ lệnh phục mê dược hãm hại Tiểu Hoa ư? Về việc này Thẩm đà chủ giao phó thế nào đây?
Họ Thẩm lại biến sắc một phen nữa. Và lần này vẻ mặt đó của họ Thẩm tồn tại không lâu. Vì chỉ một thoáng sau họ Thẩm giả vờ động nộ và cố ý nói bừa :
- Hai việc không liên quan nhau. Phục mê dược và tương tàn tương sát, hạ thủ lẫn nhau là hai tội khác nhau về mức độ nghiêm trọng. Bổn Đà chủ do có bối phận cao hơn, khuyên cô nương nên ngoan ngoãn nhận tội. Hãy để bổn Đà chủ giải giao đến chỗ chấp pháp trường.
Lời vừa dứt, họ Thẩm cũng lập tức xuất thủ.
“Vù!”
Phùng Quỳ Hoa cũng xuất thủ đối kháng, miệng thì bật ra tiếng hừ lạnh :
- Nếu cùng đến với Chấp Pháp trưởng lão để nghe phân xử, đó là chủ ý của Tiểu Hoa ngay từ đầu. Nhưng nếu để Thẩm đà chủ giải giao, thật thất lễ, Tiểu Hoa khó thể tuân lệnh đành đắc tội với Thẩm đà chủ vậy. Hừ!
“Ầm!”
Họ Thẩm bị chấn lùi. Và với chiêu đầu đã có kết quả như vậy, họ Thẩm chợt động sát cơ :
- Ngươi có bối phận kém hơn nhưng bản lãnh thân thủ không hề kém. Điều này cho thấy ngươi đã phản Bang, nhận sự truyền thụ của cao nhân khác không phải Cái bang. Tội của ngươi là tội chết. Đỡ!
“Ào...”
Phùng Quỳ Hoa phá lên cười cao ngạo :
- Lệ ở bổn Bang, bản lãnh mỗi người đều tùy thuộc vào thái độ cần mẫn, gắng công khổ luyện của mỗi người. Lời của Thẩm đà chủ e quá miễn cưỡng. Phải chăng định kết tội Tiểu Hoa hầu che giấu hai trọng tội Thẩm đà chủ vừa lần lượt phạm phải? Điều này càng khiến Tiểu Hoa bất phục hơn. Tiếp chiêu!
“Ầm!”
Họ Thẩm lại bi chấn lùi. Vì thế, họ Thẩm chợt xua tay ra lệnh cho bang đồ thuộc hạ :
- Bổn Đà chủ đã làm gì mà bảo là hai lần phạm trọng tội? Ả toàn nói nhảm, bọn ngươi còn chờ gì chưa xông cả lên thu thập ả? Đánh!
“Ào...”
Ba nhân vật Cái bang bốn túi cùng đi với Phùng Quỳ Hoa thấy vậy vội gào toáng lên :
- Thẩm đà chủ đốc hạ bất nghiêm. Chuyện này không hề xảy ra ở Phân đà của hạ nhân. Chớ nên gây thêm tội nữa.
- Nghi ky và hãm hại lẫn nhau, Thẩm đà chủ hành động như thế có khác nào không tôn trọng người từ Phân đà khác đến? Sự việc sẽ nghiêm trọng nếu Thẩm đà chủ không cấp thời hồi tâm và cho dừng lại ngay.
Mệnh lệnh của họ Thẩm nếu có làm cho lũ bang đồ thuộc hạ nhất thời hoang mang thì những tiếng gào và hô hoán của ba nhân vật cùng đi với Phùng Quỳ Hoa càng thêm cho chúng hoang mang bội phần.
Chúng chưa thể xông đến, đó là thời cơ cho Phùng Quỳ Hoa bộc lộ thân thủ cao minh hơn họ Thẩm một bậc.
Nàng bật quát :
- Thẩm đà chủ đã ép Tiểu Hoa này quá đáng. Xin đắc tội. Trúng!
“Bùng!”
Họ Thẩm thoạt chao đảo và chưa kịp định thần đã bị Phùng Quỳ Hoa chế ngự huyệt dạo.
Bị điểm huyệt chế ngự, họ Thẩm biến sắc :
- Mạo phạm thượng cấp, ngươi có biết tội này sẽ bị nghiêm trị như thế nào không? Hãy mau mau giải huyệt. Ta hứa sẽ bỏ qua cho ngươi lần này.
Phùng Quỳ Hoa mỉm cười :
- Có tội thì trừng, có công thì thưởng. Tiểu Hoa sẽ giải giao Thẩm đà chủ đến chỗ Chấp Pháp trưởng lão, cũng có thể Tiểu Hoa được ban thưởng hơn là bị trừng phạt.
Và nàng lướt mắt nhìn quanh, cất giọng uy quyền hỏi lũ bang đồ thuộc hạ của họ Thẩm :
- Trong chư vị huynh đệ có ai bất phục? Hoặc giả xin hãy nói, Tiểu Hoa hành sự thế này là đúng hay sai?
Những gã lúc nãy đã biểu lộ thái độ đồng tình với họ Thẩm giờ len lén ngoảnh mặt đi.
Số cò lại thì có người dõng dạc lên tiếng :
- Bọn ta chỉ là hạ nhân, mọi việc diễn ra chỉ có thể làm nhân chứng, nào có tư cách phân xử? Nếu Tiểu Hoa cô nương thật ý muốn giải giao Thẩm đà chủ của bọn ta đi, liệu có thể nhân nhượng, chờ bọn ta cử người loan tin này đến thượng cấp trước?
Phùng Quỳ Hoa tán thành :
- Chư vị huynh đệ cứ thực hiện theo đúng Bang quy. Chỉ mong chư vị có thể nào loan tin thế ấy, đừng thêm bớt cũng đừng tỏ ra thiên vị, là đủ cho Tiểu Hoa này cảm kích muôn phần.
Chợt có tiếng họ Thẩm thở dài :
- Tiểu Hoa cô nương thật là một trong những đệ tử mẫn cán nhất của bổn Bang. Họ Thẩm ta biết sai rồi. Chúng ta sao không xem việc này như chưa hề xảy ra? Vừa không làm phiền đến Chấp Pháp trưởng lão vừa tạo cơ hội cho Tiểu Hoa cô nương càng thêm được Bang chủ trọng dụng?
Phùng Quỳ Hoa cau mặt :
- Chủ ý của Thẩm đà chủ là thế nào? Tiểu Hoa e chưa đủ lĩnh hội.
Họ Thẩm bảo :
- Chúng ta sẽ cùng nhau giải giao gã kia đến một nơi chỉ có họ Thẩm ta biết. Hãy xem đó là thái độ nhân nhượng chuộc lại lỗi lầm vừa rồi của ta. Thế nào?
Phùng Quỳ Hoa lập tức khước từ :
- Mật lệnh của Bang chủ là bất khả bất tuân. Huống hồ chỉ dụ của Vi trưởng lão là rất rõ. Tiểu Hoa chỉ cần giải giao gã này cho Thẩm đà chủ là xong việc. Tuyệt đối không dám vượt phận.
Họ Thẩm lắc đầu :
- Tiểu Hoa cô nương nói tuy không sai nhưng còn điều này có lẽ cô nương cũng cần biết qua. Đó là theo mật lệnh của Bang chủ, Thẩm mỗ có quyền làm chủ những gì có liên quan đến mật lệnh. Tiểu Hoa cô nương xin đừng chối từ.
Nàng tỏ ta miễn cương :
- Thẩm đà chủ không tìm cách gây phương hại tiếp cho Tiểu Hoa chứ?
Họ Thẩm bảo :
- Cô nương cứ xem qua mật lệnh của Bang chủ thì rõ. Ta hiện cất ở túi thứ ba, bên hữu.
Phùng Quỳ Hoa cho tay vào chỗ họ Thẩm vừa điềm chỉ :
- Tiểu Hoa lành mạo muội vậy!
Và nàng đã lấy ra được một mệnh lệnh. Sau khi xem lướt qua, nàng tự cất vào bọc áo của chính nàng :
- Tiểu Hoa xin mạn phép giữ lại mật lệnh để làm bằng. Chỉ cần Thẩm đà chủ tuân thủ đúng như lời vừa hứa, Tiểu Hoa sau khi hoàn trả sẽ tự nguyện chịu tội với Thẩm đà chủ. Thật thất lễ vì đã mạo phạm.
Đó là lúc nàng giải huyệt cho họ Thẩm. Sau đó, nàng ra hiệu cho ba nhân vật nọ lui đi :
- Đã có Thẩm đà chủ cùng Tiểu Hoa này đích thân giải giao yếu phạm. Đa tạ tam vị đã giúp Tiểu Hoa hoàn thành sứ mệnh này.
Nhưng họ Thẩm chợt kêu họ lại :
- Mọi việc vừa diễn ra ở đây đều do Bổn Đà chủ tuân thủ mật lệnh Bang chủ, thẩm tra lại tư cách của Tiểu Hoa cô nương. Việc này không thể để lộ ra ngoài ắt bọn ngươi hiểu bổn Đà chủ muốn nói gì?
Họ cúi đầu :
- Bọn hạ nhân hiểu rồi. Sẽ không dám kháng lại mật lệnh Bang chủ đã giao phó cho Thẩm đà chủ.
Họ Thẩm gật đầu hài lòng, nhìn họ bỏ đi, sau đó quay lại ra lệnh cho bọn thuộc hạ :
- Bọn ngươi cùng vậy không được lắm mồm đa ngôn. Hãy an táng chu đáo cho gã họ Gia. Chậm lắm là ngày mai ta sẽ quay lại. Rõ chưa?
Mọi việc kể như thu xếp xong, họ Thẩm một lần nữa trước khi giải giao yếu phạm đã cẩn trọng xem xét lại mọi huyệt đạo đã điểm vào gã phạm nhân hai túi.
Chính họ Thẩm mang phạm nhân đi và mỉm cười với Phùng Quỳ Hoa :
- Chúng ta đi. Mời!
Phùng Quỳ Hoa tươi cười đáp lễ :
- Thẩm đà chủ có bối phận cao hơn. Tiểu Hoa chỉ xin làm người tháp tùng thôi. Mời Thẩm đà chủ.
Họ Thẩm bật cười, tung người lao đi trước dẫn đạo.
Đến một nơi hoang vu thanh vắng, họ Thẩm dừng lại :
- Chờ khi màn đêm đông xuống chúng ta mới có thể đi tiếp. Tiểu Hoa cô nương liệu có dám dùng chung lương khô với Thẩm mỗ?
Phùng Quỳ Hoa tỏ sắc mệt, vội tìm một chỗ ngồi dựa lưng nghỉ ngơi :
- Gã kia tuy là yếu phạm nhưng cũng có thể sẽ lập công đầu. Thẩm đà chủ nếu có ăn hãy cho gã cùng ăn. Biết đâu đây sẽ là bát cơm phiếu mẫu, Thẩm đà chủ ắt được gã đáp tạ mãi sau này?
Họ Thẩm tươi cười, vừa tìm chỗ đặt gã phạm nhân ngồi xuống vừa trao cho gã bọc lương khô :
- Đương nhiên phải chăm lo cho gã. Vì nếu đúng như những gì gã huênh loang, tiền đồ gã sau này tha hồ thênh thang rộng mở.
Nhờ được họ Thẩm giải khai một ít huyệt đạo, gã nọ sau khi nhận lương khô đã vội ngấu nghiến ăn. Gã còn gật đầu tấm tắc khen :
- Nếu có thêm vài ngụm nước nữa thì bữa ăn này nào kém gì những bữa tiệc thịnh soạn?
Họ Thẩm bật cười, vừa dùng lương khô vừa bảo :
- Ai bảo ngươi ăn cho lắm vào. Nếu có khát hãy chờ đi đến nơi cần đến mới có nước cho ngươi. Ta nào có mang nước theo.
Gã cố nuốt vội mẩu lương khô đang còn trong liệng :
- Hạ nhân có mang nước theo. Nếu thích, Đà chủ cũng có thể dùng.
Họ Thẩm đành giúp gã lấy ra một túi da nai đựng nhiều nước. Vì gã còn nhiều huyệt đạo bị điểm, không thể tùy tiện cử động.
Gã hớp vài ngụm nước, sau đó ngửa cổ khà một tiếng thật dài :
- Ngon tuyệt! Tiểu Hoa cô nương không dùng sao?
Phùng Quỳ Hoa nhìn gã :
- Ta đang giám sát ngươi. Chỉ khi nào ngươi ăn xong ta mới có cơ hội ăn.
Họ Thẩm trao phần lương khô còn lại cho Phùng Quỳ Hoa :
- Huyệt đạo gã vẫn còn bị chế ngự. Cô nương có thể yên tâm dùng bữa. Đừng tỏ ra lúc nào cũng mẫn cán như vậy.
Nàng nhận lương khô :
- Có phải vì Tiểu Hoa ta mẫn cán, Thẩm đà chủ mới nảy sinh thiện ý, quyết thu nhận Tiểu Hoa ta vào nhóm cơ mật, theo mật lệnh của Bang chủ đã được ta xem qua?
Họ Thẩm lại bật cười, vô tình không nhận thấy cái gật đầu nhè nhẹ được gã phạm nhân lẻn thực hiện dành cho Phùng Quỳ Hoa. Và lúc họ Thẩm huênh hoang giải thích thì cũng là lúc Phùng Quỳ Hoa nhỏ nhẻ ăn từng mẩu lương khô, thỉnh thoảng lại chiêu một ngụm nước nhỏ từ tủi nước của gã nọ.
Họ Thẩm bảo :
- Nội tình bổn Bang có nhiều diện biến bất lợi. Khiến Bang chủ vì muốn chấn chỉnh dành phải tiến hành nhiều biện pháp ngoài ý muốn. Nhóm cơ mật được lập ra để giúp Bang chủ hành sự. Và theo mật lệnh như cô nương đã xem qua, ta chủ ý thu nhận cô nương, phần không muốn một nhân tài võ học như cô nương bị mai một. Chỉ cần khi thành sự, ta nguyện ý sẽ đề cử cô nương thay vào cương vị Chấp Pháp trưởng lão. Vì lão này cũng là một phần tử sau này sẽ bị Bang chủ đích thân xử trị.
Phùng Quỳ Hoa giật mình :
- Chấp Pháp trưởng lão phạm phải tội gì?
Họ Thẩm cười :
- Bất tuân thượng lệnh, thảm sát huynh đệ cùng Bang, mưu đồ cùng lão họ Thạch, toan truất phế ngôi vị chí tôn của Bang chủ.
Phùng Quỳ Hoa thừ người :
- Thạch lão dám như thế thật sao? Đó là một trọng tội khó được Bang chủ dung tha.
Họ Thẩm gật gù :
- Đương nhiên không thể dung tha. Nhưng định tội ngay lúc này cũng không là thượng sách. Bang chủ đã hạ lệnh giam giữ họ, cho thẩm vấn để truy lùng thêm bọn đồng lõa. Chờ khi tất cả đều bị phát hiện bắt giữ, vận số của họ e chẳng thể kéo dài.
Phùng Quỳ Hoa thán phục :
- Tất cả đều do nhóm cơ mật thực hiện? Đứng đầu là Vi trưởng lão?
Họ Thẩm tự đắc :
- Vi trưởng lão hành sự luôn thận trọng. Chính Vi trưởng lão đã ngấm ngầm chọn nơi này giam giữ phạm nhân. Và chúng ta đang chờ đây là chờ Vi trưởng lão thế nào cũng xuất hiện. Chỉ có Vi trưởng lão dẫn đường chúng ta mới có thể an toàn vào và không ngại cơ quan ẩn tàng mai phục.
Phùng Quỳ Hoa nóng lòng nhìn quanh :
- Nhỡ Vi trưởng lão không đến thì sao? Không lẽ mỗi ngày Vi trưởng lão đều tự thân đến thẩm vấn? Tiểu Hoa ta luôn ngại nhất việc chờ đợi.
Họ Thẩm cũng nhìn quanh :
- Cũng có thể Vi trưởng lão đã đến trước và đang ở trong đó thẩm vấn phạm nhân. Chúng ta sẽ chờ thêm một khắc nữa, nếu không thấy Vi trưởng lão xuất hiện có lẽ Thẩm mỗ sẽ phát tín hiệu như đã được Vi trương lão căn dặn.
Phùng Quỳ Hoa tươi ngay nét mặt :
- Nếu đã căn dặn cách phát tín hiệu, Tiểu Hoa dù có chờ thêm một hai khắc cũng chẳng can hệ gì.
Họ chờ như thế thêm một lúc nữa, chợt gã nọ hắng giọng :
- Thẩm đà chủ có thể cho... cho...
Họ Thẩm cau mặt :
- Ngươi cần gì? Nói! Đừng ấp a ấp úng như thế.
Gã nọ ngượng ngùng liếc nhìn Phùng Quỳ Hoa :
- Có Tiểu Hoa cô nương ở đây, hạ nhân không tiện nói rõ.
Phùng Quỳ Hoa đỏ mặt, gắt gã :
- Ngươi đừng giở trò. Có gì mà tiện với không tiện nói?
Gã nọ lúng túng, chợt nhìn qua họ Thẩm, mặt nhăn nhó :
- Hạ nhân nào dám có ý nghĩ thô tục như Tiểu Hoa cô nương đang vô tình gán cho. Kỳ thực là hạ nhân... hạ nhân...
Họ Thẩm phì cười :
- Ngươi muốn đi giải? Ai bảo ngươi uống cho lắm vào.
Phùng Quỳ Hoa tuy cũng còn đỏ mặt nhưng vẫn phì cười :
- Đi ngoài thì nói là đi ngoài. Đó là chuyện thường tình, có gì mà ngươi không tiện nói. Để Thẩm đà chủ đưa ngươi đi.
Họ Thẩm giải khai thêm một vài quyệt đạo nữa cho gã :
- Ngươi cứ tự mà đi. Nhưng nhớ đừng đi quá xa. Nhỡ có lạc bước vào chỗ mai phục, vận hạn ngươi như thế nào thì cam chịu thế ấy, không thể trách gì ai.
Gã nọ luống cuống bỏ đi. Và gã tuy không dám đi xa nhưng vì cần tìm chỗ thật khuất nên kể như gã cũng đi xa.
Không như Phùng Quỳ Hoa không dám nhìn theo, họ Thẩm thì luôn dõi mắt quan sát gã.
Và họ Thẩm chỉ dám thở phào nhẹ nhõm khi thấy gã nọ rốt cuộc cũng quay lại.
Họ Thẩm đứng lên chờ gã nọ đến gần liền điểm huyệt gã :
- Ta không thể không cẩn trọng. Mong ngươi đừng oán trách ta.
Tuy vừa bị điểm huyệt nhưng gã nọ lại tỏ ra vô sự và còn điểm huyệt ngược lại họ Thẩm :
- Vãn sinh cũng không thể không cẩn trọng. Đành làm phiền Thẩm đà chủ một lúc vậy.
Phùng Quỳ Hoa thấy vậy kinh hãi nhìn gã nọ :
- Sao ngươi lại làm thế?
Họ Thẩm cũng trợn mắt nhìn gã :
- Ngươi không bị điểm huyệt? Tiểu Hoa, xuất thủ đi. Chúng ta bị trúng kế rồi!
Nhưng nhanh hơn, gã nọ điểm luôn vào Hôn huyệt họ Thẩm.
Chờ khi minh bạch họ Thẩm đã thật sự hôn thê, gã nọ nói luôn một thôi dài với Phùng Quỳ Hoa :
- Bên ngoài nơi giam giữ chỉ có bố trí trận đồ, vãn sinh biết cách giải phá. Riêng việc chế ngự họ Thẩm, vì chúng ta không thể chạm trán lão Vi, nên cần tiên hạ thủ vi cường. Và để mọi việc thuận lợi hơn, họ Thẩm dường như đã hoàn toàn tin tưởng cô nương, vãn sinh định tương kế tựu kế, giải giao luôn cả hai vào trận. Nhỡ như gặp mai phục, vãn sinh sẽ tạo cơ hội cho cả hai cùng chạy, họ Thẩm ắt sẽ phát tín hiệu cầu viện. Chờ họ Thẩm phát tín hiệu xong, mọi cơ quan đều bị triệt thoái, cô nương cứ chế ngự, bắt họ Thẩm phải đưa cô nương vào chỗ giam người. Được chứ?
Phùng Quỳ Hoa thở phào thán phục :
- Ta cũng đang ngại chạm trán lão Vi, vì đã mạo nhận mệnh lệnh lão. Nhưng vì không biết có qua được những chỗ mai phục hay không nên chẳng dám ra tay. Ngươi nghĩ được diệu kế này cũng hay.
Gã nọ mỉm cười :
- Đã quyết tâm đi vào long đàm hổ huyệt, vãn sinh đương nhiên không thể bỏ qua mọi cơ hội. Nếu lúc nãy trong thức ăn khô họ Thẩm có phục độc, vãn sinh nào dám ra hiệu cho cô nương cùng ăn, như chúng ta đã ấn định cho nhau sẵn? Giờ thì cô nương hãy giả vờ như đã bị vãn sinh điểm huyệt. Được chưa? Vãn sinh giải khai hôn huyệt cho họ Thẩm đây.
Họ Thẩm tỉnh lại vừa lúc nghe Phùng Quỳ Hoa quát gã nọ :
- Nếu ngươi không giết ta, hừ, sau này chắc chắn ngươi sẽ phải hối hận. Tiểu Hoa này quyết không bao giờ quên mối nhục bại hôm nay.
Họ Thẩm liếc mắt nhìn quanh.
Gã nọ vì phát hiện nên hé miệng cười lạt :
- Nhị vị đừng hoài công chờ lão Vi. Vì cũng lúc này có thể lão Vi đang lâm phải tình huống như nhị vị.
Đoạn gã phất tay, vẫy một lực đạo cực nhẹ vào Phùng Quỳ Hoa :
- Đừng oán trách nha, cô nương. Do cô nương quá lắm lời, quát mắng vãn sinh quá nhiễu, đành để cô nương ngậm miệng một lúc vậy.
Phùng Quỳ Hoa liền trợn mắt, ra bộ đúng như người còn toan quát mắng nữa nhưng á huyệt đã bị chế ngự quá đúng lúc.
Bấy giờ gã mới đắc ý nhìn qua họ Thẩm :
- Đà chủ có tin không trong nhóm cơ mật của Đà chủ có nội gián? Nhờ đó vãn sinh ngay lúc này sẽ đích thân đưa Đà chủ tiến vào trong kia. Chỉ mong Đà chủ nếu tiếc rẻ sinh mạng thì nên có thái độ hợp tác. Một là đừng mở miệng thốt ra nhưng lời chẳng nên thốt, hai là đừng có bất kỳ cử chỉ nào, như phát tín hiệu chẳng hạn gây thành những tiếng động không cần thiết. Nhược bằng bất tuân, Đà chủ ắt sẽ biết vãn sinh là người không hề biết khách khí hoặc gượng nhẹ là gì, vãn sinh căn dặn như vậy là rõ chứ?
Ai lại không tiếc rẻ sinh mạng, thế là từ lúc họ Thẩm được giải Hôn huyệt cho đến giờ đành im thin thít, chẳng dám hé môi.
Gã nọ nhấc họ Thẩm lên, chuẩn bị bước đi thì vì sực nhớ nên quay lại vờ giải huyệt cho Phùng Quỳ Hoa. Gã cười cười :
- Cô nương cũng nên ngoan ngoãn, đi theo đúng từng bước chân của vãn sinh. Vì sai một ly đi ngàn dặm, để lọt vào cơ quan mai phục, sinh mệnh của cô nương khó bảo toàn. Đi nào. Hừ!
Phùng Quỳ Hoa bám sát theo sau gã, càng lúc càng thán phục vì gã chưa để xảy ra một lần lầm lẫn nào.
Lúc tất cả lọt vào một cốc núi âm u thì cũng là lúc bầu trời sụp tối. Gã nọ lập tức thì thào vào tai họ Thẩm :
- Đà chủ thử nói xem, một trong hai động khấu phía trước chúng ta nên đi vào động khẩu nào? Bên tả hay bên hữu?
Họ Thẩm vừa tỏ vẻ ngắc ngứ chưa kịp đáp thì gã nọ đã buông tiếng thở dài :
- Thật tiếc cho Đà chủ đã có thái độ bất hợp tác. Chúng ta đành vĩnh biệt vậy.
Họ Thẩm rúng động, vội khào khào lên tiếng :
- Bên tả, bên tả. Độ mười trượng sau thì chuyển về bên hữu là đúng. Đừng giết ta, đừng vội hạ thủ ta.
Gã nọ đặt họ Thẩm xuống, cho hai chân chạm đất :
- Dường như không đúng với những tin do nội gián đưa về. Để minh bạch hư thực, có lẽ phiền Đà chủ cho biết tất cả bao nhiêu người đang bị giam trong đó? Để canh giữ bảo mật Vi trưởng lão đã cắt đặt bao nhiêu người canh gác?
Không hề biết đấy là kế rung cây đe hầu để lấy thêm thông tin của gã nọ, họ Thẩm đành cất giọng thì thào, tuôn ra bằng hết những gì đã biết :
- Tuy chỉ có tám người bị giam nhưng vì họ đều là yếu phạm, từ sáu túi trở lên cả, nên Vi trưởng lão phải dùng đến gần trăm người để cảnh giới tuần phòng. Với lực lượng này, một khi xảy ra biến sự, có thể nói đến một con kiến cũng khó lòng thoát đi.
Gã nọ cười khẩy vào tai họ Thẩm :
- Vị tất không thể thoát như Đà chủ vừa quá đề cao họ. Tạm biệt.
Họ Thẩm chợt ngã vật ra và gã nọ thuận tay hất họ Thẩm vào một chỗ thật khuất.
Phùng Quỳ Hoa tiến lại cạnh gã :
- Sao ngươi vội hạ thủ họ Thẩm?
Gã nọ lạnh giọng :
- Suốt lúc nhập trận không hề có cơ quan mai phục. Nhưng vì họ Thẩm có nhắc đến, tất phải hiểu ở trong kia mới có mai phục, đây là lúc vãn sinh và cô nương không còn cách nào nhân nhượng được nữa. Phải tận lực bình sinh thi triển khinh công, quất thủ như sét đánh không kịp bưng tai, điều tiên quyết là phải vượt qua cho bằng hết mọi mai phục, thật nhanh tay lo việc giải thoát phạm nhân. Chỉ sau đó, giả như có vấp Kiên Bích trận, chúng ta với thế lực mười người đành phải đánh thốc ra cần phải mở huyết lộ cũng không được chùn bước.
Cô nương liệu có đủ đởm lược chăng?
Giọng của Phùng Quỳ Hoa thiếu hẳn tự tin :
- Nói về khinh thân pháp thì ta vô ngại. Có chăng là ta chưa bao giờ đối mặt địch nhân để hạ thủ, huống chi đối mặt với một lực lượng thật đông đảo?
Gã nọ thở ra nhè nhẹ :
- Nương tay được thì cứ nương tay, vãn sinh không hề xui giục cô nương lạm sát. Tuy vậy có điều này cô nương đừng quên, là hãy luôn tâm niệm cô nương có hành động này vì muốn chấn chỉnh Cái bang, để tâm huyết của lệnh tổ không một sớm một chiều bị lũ người nhị tâm hủy hoại. Có tám phạm nhân cần được giải thoát bất kỳ bằng giá nào. Họ không đáng bị xử tội nếu bảo họ vì muốn trùng chỉnh Cái bang là có tội. Rõ chứ?
Phùng Quỳ Hoa thì thào :
- Phải thừa nhận người có bản lãnh thuyết phục người. Có phải vì thế ả Thạch Thảo ngay từ đầu bị ngươi mê hoặc, sau đó mới đến lượt ngươi để nhan sắc ả làm cho mù quáng?
Gã nọ quay mặt nhìn Phùng Quỳ Hoa, đến nỗi mặt của cả hai suýt chạm nhau :
- Cô nương muốn cứu người hay không cần nữa?
Phùng Quỳ Hoa quay mặt đi :
- Ta chỉ hỏi đùa một câu, ngươi có cần tỏ thái độ như vậy không? Đừng nghĩ hễ không có ngươi là ta không cứu được người.
Và Phùng Quỳ Hoa toan động thân lao đến chỗ có hai động khẩu.
Nào ngờ gã nọ đã nhanh hơn. Gã vừa lao vượt qua nàng, vừa nói như rót nào tai nàng một câu, cho biết chủ ý thật của gã :
- Vãn sinh không nói vãn sinh không cứu. Chỉ mong cô nương đừng phân tâm đến việc khác ngoài việc cứu người. Đi nào!
“Vút!”
Nàng vội bám theo gã, nghĩ lại câu gã cộc lốc hỏi và cảm kích gã. Gã nói đúng, nếu nàng còn cần cứu người thì đừng phân tâm lo nghĩ đến những chuyện không liên quan đến việc cứu người. Vì ở đây, nơi ẩn tàng nhiều cơ quan mai phục, hễ phân tâm, dù chỉ là một sát na, tức là tự đánh mất đi sanh mạng, kể cả cơ hội cứu người cũng chẳng còn.
Nàng đang thi triển khinh công thượng thừa. Mười trượng qua đi và nàng đuổi kịp gã ở ngay chỗ ngoặc hữu.
Nàng toan lao qua, bỗng nghe gã bật gầm lên kinh động :
- Bọn ngươi muốn chết! Lui lại nào!
Gã hất kình vào một chỗ khuất bên tả.
“Ầm! Ầm!!”
Từ chỗ khuất đó vang lên tiếng thanh gậy trúc gõ loạn :
- Có gian tế! Hoặc giả có địch nhân từ bên ngoài đột nhập vào!
Diễn biến làm Phùng Quỳ Hoa chậm lại và gã nọ vậy là vẫn vùn vụt lao đi trước nàng.
“Vút!”
Nàng vội bám theo và nghe có tiếng ra lệnh lồng lộng :
- Phát động cơ quan, giết ngay kẻ vào dám to gan đột nhập!
Lo sợ sẽ có cơ quan phát động và nàng thì chưa có cơ hội hiệp lực với gã kia, nàng lập tức dấn bước, tăng nhanh bước lực, vùn vụt bám thật sát gã nọ.
Đó là lúc gã nọ sắp sửa lao qua một ngách đá hẹp, chỉ với một mục lực khá tinh tường mới có thể thấy ngách đá hẹp đang từ từ đóng khép lại.
Nàng chưa kịp có phản ứng thì thấy gã giáng một kình cật lực vào ngách đá :
- Khai!
“Bùng!”
Dư kình bức dội làm cho Phùng Quỳ Hoa lần thứ hai chậm bước. Và nàng chỉ còn mỗi một việc là vội lao theo gã ngay khi bụi mù tạm lắng đi và thấy ngách đá hẹp đã vỡ toang hoác.
“Vút!”
Đến lần thứ ba nàng toan lao vượt qua gã bỗng nghe gã hô hoán :
- Phía trước có loạn tiễn. Mau tìm vật che chắn, sau hãy thi triển khinh công lao qua.
Do gã phát hiện loạn tiễn và gã là người chủ động hô hoán nên khi dứt lời gã tạt qua một bên, chộp và bẻ trước một nhánh cây xum xuê cành lá và là nhánh cây duy nhất tình cờ sinh trưởng ở quanh đó.
Hai chữ loạn tiễn làm Phùng Quỳ Hoa giật mình thất kinh. Vì lỡ đà nên nàng chỉ còn biết lăng không đảo bộ, cố nhảy thoát qua một bên càng nhanh càng tốt.
“Vút!”
“Vù... Vù...”
Đúng là có loạn tiễn thật và chúng vừa lao sàn sạt ngay cạnh thân nàng.
Phùng Quỳ Hoa càng thêm luống cuống, cứ loay hoay tìm mãi một vật che chắn nhưng không thể nào tìm thấy.
Gã nọ đã quay lại với nhánh cây xum xuê lá quật loạn tứ tung :
- Mau bám theo sau vãn sinh. Tiến!
“Vút!”
Gã lại lao trước, dùng cành lá hất gạt hầu hết mọi loạn tiễn cố tình nhắm bắn vào gã.
“Soạt... Soạt...”
Phùng Quỳ Hoa không dám chậm, vội lao bám theo và nép phía sau gã.
Và nàng chỉ nhận ra đã vượt qua khu vực loạn tiễn khi nghe gã nọ một lần nữa quát vang :
- Đến lượt ta đáp lễ đây. Hãy nhận lại những gì bọn ngươi đã xạ ra. Đỡ!
Nàng thấy gã ném ngược trở lại nhánh lá cây đã từng giúp gã che chắn loạn tiễn. Và khi nhánh lá cây vừa bay qua khỏi đầu gã, hữu thủ gã liền ngoặc ra sau, hất luôn một kình lực cực mạnh quật vào nhánh lá cây nọ.
“Ầm!”
Nhánh lá cây bị quật tan, tách phân khai thành nhiều mảnh vỡ cùng vô vàn những chiếc lá cũng bị đoạn lìa cành. Tất cả những vật này còn bị lực đạo tác động, lao tua tủa ngược lại phía sau, vô hình chung hóa thành nhiều thật nhiều những ngọn ám khí.
“Rào... Rào...”
Ở hướng đó lập tức có nhiều thanh âm vang lên náo loạn :
- “Mãn Thiên Hoa Vũ”!
- Đề phòng địch nhân phóng ám khí bằng thủ pháp Hoa Vũ Mãn Thiên!!
- A... a...
Phùng Quỳ Hoa những muốn nhìn lại phía sau xem kết quả màn phô diễn công phu thật sự kỳ ảo của gã. Nhưng gã đã lao đi, khiến nàng đành bám theo vì không muốn lạc mất gã!
“Vút!”
Bỗng có tiếng gầm đón chờ gã từ phía trước :
- Bổn Bang chủ đang ở đây. Kẻ nào to gan dám kháng lệnh bổn tọa, đến đây gây náo loạn?
Gã nọ liền tạt người nép qua một bên, vừa cười vừa nhượng lối cho Phùng Quỳ Hoa theo đà lao lướt đến :
- Đã đến lúc Phùng cô nương ra tay rồi đấy. Xin mời, Ha... Ha...