"Phiên Linh! Đi chậm lại! Tui sắp đứt hơi rồi!" Phùng Kiên than thở, đáp lại cậu vẫn là gương mặt tỉnh bở của Phiên Linh đang dùng đèn của bút dạ quang soi từng thân cây.
Từ sáng đến giờ hai người vẫn mần mò đường về nhà nhưng con đường này khác quá. Cây cối um tùm, che giấu lối đi. Cô vẫn nhận ra được kí hiệu mà mình viết trên thân cây bằng bút dạ quang.
Thật kì lạ, cô đánh dấu đường đi đến ngôi miếu ma, rõ ràng kí hiệu được viết tại những thân cây so le nhau. Vậy mà bây giờ mỗi kí hiệu đó lại ở một nơi khác nhau. Lẽ nào đã có người dịch chuyển chúng? Không, đây không phải là người, không một ai có thể dịch chuyển đống cây rừng to lớn ra từng chỗ khác nhau được.
Con đường mòn bị che khuất, hiện tại chẳng khác gì mê cung của thiên nhiên. Xung quanh hai người toàn là màu xanh của lá, màu nâu của thân cây.
Tưởng chừng đi theo lối cũ cũng không thể về. Nhưng tới buổi trưa, bọn họ đã ra được khu rừng đáng sợ kia. Những giọt mồ hôi mệt mỏi thấm vào trong áo, hòa với niềm vui sướng của cả hai. Cuối cùng họ cũng đã thoát khỏi khu rừng đáng sợ này.
Vừa về đến nhà, Phùng Kiên đã chạy vào phòng tắm. Nhanh chóng thoát y và bật vòi hoa sen. Từng giọt nước mát làʍ ŧìиɦ thần bình tĩnh và thư giãn, cũng là để anh biết: anh đã về đến nhà.
Giữa trán anh lại xuất hiện một vết mực tưởng chừng đã biến mất từ lâu. Nó đã in vào trán anh vào đêm qua, cũng chính là đánh dấu việc anh đã bị khắc lên người một ấn ký kì dị.
Thân thể trần trụi bước ra ngoài và tìm quần áo để mặc. Mặc xong bộ đồ ưng ý, anh liền ngồi trước gương ngắm dung nhan của mình. Nhưng khi vừa nhìn vào gương, anh chỉ thấy đồ đạc sau lưng mình. Hay nói cách khác là Phùng Kiên đã hoàn toàn trở nên trong suốt, thân thể anh đã hòa làm một với không khí.
Vội vàng tìm cái điện thoại để gọi cho Phiên Linh nhưng đầu dây bên kia chỉ có tiếng chuông đáp lại. Gọi bao nhiêu lần thì bấy nhiêu lần chờ đợi. Anh vội vàng viết một dòng tin nhắn cho cô. Đôi tay run run gõ bàn phím, nhiều chữ do gõ vội mà bị sai chính tả, thiếu nét hoặc viết tắt trông rất khó đọc.
Về phía Phiên Linh, cũng giống như Phùng Kiên nhưng cô lại để vòi hoa sen xả nước lên người mình lâu hơn.
Đôi mắt xinh đẹp được bao phủ bởi hàng mi cong, tận hưởng từng giọt nước làm cô tỉnh táo và sảng khoái phần nào. Từng viên trân châu chảy trên đường cong hoàn mĩ, gột sạch mồ hôi cùng sự sợ hãi đêm qua.
Mải mê tận hưởng thiên đường tại nhà mà cô không để ý đến điện thoại của mình đang reo lên từng hồi như vội vã, thúc giục cùng run rẩy. Càng không để ý đến có người ngoài cửa đang nhìn mình.
Bóng dáng cao lớn, gương mặt điển trai cùng ánh mắt dịu dàng đang hướng về phía cô. Cô gái này... thật bất cẩn, làm hắn thật muốn trừng phạt con mèo nhỏ này. Đôi môi mỏng nở nụ cười tà mị, sớm muộn gì hai người cũng sẽ lại được hợp làm một, được tận hưởng kɦoáı ƈảʍ cùng hạnh phúc. Ngày đó, chắc chắn sẽ đến. Bóng dáng cao lớn đó nhanh chóng biến mất, hòa vào không khí cùng sự tĩnh lặng của buổi chiều.
Sau ' đùa nghịch với nước, Phiên Linh quấn khăn và bước ra khỏi phòng tắm. Những giọt nước vẫn còn đọng lại trên cơ thể trắng nõn hòa với màu sắc của buổi chiều khiến cô càng thêm quyến rũ. Đôi chân dài bước đến cạnh bàn, giơ chiếc điện thoại nhấp nháy thông báo nãy giờ lên.
Đập vào mắt cô chính là một loạt tin nhắn của Phùng Kiên cùng hàng chục cuộc gọi. Tên này đúng là dư tiền điện thoại.
Đôi mắt chăm chú đọc những dòng tin nhắn bị lỗi của Phùng Kiên, cô vẫn chưa hiểu hắn viết cái gì, định bày tỏ cảm xúc như thế nào. Đến tin nhắn cuối, dòng tin đó lại vô cùng chuẩn xác, không một lỗi chính tả với nội dung: h tối, gặp tại ngôi miếu bị bỏ hoang ở cửa Bắc. Chuyện gấp!
Tên này... chuyện gấp tại sao không phải hẹn bây giờ mà lại hẹn vào buổi tối? Lại còn ở nơi ít người qua lại như vậy nữa. Rốt cuộc có chuyện gì đây?