Một lúc lâu sau, Cố Vy Vy không thể không bình tĩnh lại, tiếp thu mọi việc đã xảy ra.
Người ở ngoài không ngừng thúc giục, cô vội vàng đi tắm, sau đó chọn một chiếc váy màu vàng nhạt chỉ lộ vai trong một đống quần áo lộ eo lộ ngực, mặc lên người.
Mạnh Như Nhã đứng sau cô, nhìn những dấu vết còn để lại trên người cô, đáy mắt lộ rõ ghen tị.
“Vy Vy, em và cậu cả thực sự đã… đã “lên giường” sao?”
Cố Vy Vy thu hết nét mặt của Mạnh Như Nhã phản chiếu trong gương, “Chắc là vậy.”
Nếu có thể, cô cũng không muốn phát sinh quan hệ với Phó Hàn Tranh.
Mạnh Như Nhã thấy cô xoay người lại sau khi thay quần áo xong thì lập tức thay vẻ mặt hòa nhã dễ gần, mỉm cười, “Đi thôi, bà cụ và mọi người đều đang chờ ở bên dưới.”
Dù cho cô có bò được lên giường của Phó Hàn Tranh thì hôm nay vẫn phải lăn ra khỏi nhà họ Phó.Cố Vy Vy cố gắng vực dậy tinh thần của mình, đi theo Mạnh Như Nhã xuống tầng, đi ứng phó với hàng tá chất vấn từ người nhà họ Phó.
Trong phòng khách dưới tầng, có một số người đã ngồi trên ghế.
Người có mái tóc trắng xóa là bà cụ Phó, bà nhìn cô rồi thở dài, có vẻ thất vọng.
Người thứ hai chính là người đàn ông trẻ tuổi đã gọi cô dậy vừa rồi, cũng là Phó Thời Khâm, em trai thứ hai của Phó Hàn Tranh. Phó Thời Khâm còn có một người em trai song sinh tên là Phó Thời Dịch, nhưng hôm nay người này không có mặt ở đây.
Người cuối cùng cũng chính là người đã xảy ra quan hệ với cô đêm qua, Phó Hàn Tranh.
Khuôn mặt tuấn mỹ tới cực hạn, mặt mày như vẽ.
Anh mặc âu phục đeo giày da ngồi đó, khí chất lạnh lùng ngạo nghễ bao quanh người, mang đậm nét đặc trưng của con cháu quý tộc.
Cô biết những điều này không chỉ bởi ký ức của Mộ Vy Vy mà càng nhiều là từ những tình báo mà nhà họ Cố điều tra được về nhà họ Phó vì hai nhà là tử địch của nhau.
Cô đứng trước mặt ba người, không hiểu sao có cảm giác như mình đang bị tam đường hội thẩm vậy.
*Tam đường hội thẩm: hay còn gọi là tam ti hội thẩm. Tức là các cơ quan chức năng đồng thời thụ lý một vụ án. Dựa theo chế độ ngày nay thì ba bộ ngành này gồm: Công an, Viện kiểm sát, Tòa án. Trường hợp này thường xảy ra khi có vụ án lớn, hoặc liên quan đến nhân vật nhạy cảm. Tam đường hội thẩm cũng có thể hiểu là ba người tham gia thụ lý một vụ án cùng lúc.
Phó Thời Khâm là người nóng tính lại bộp chộp, trước tiên mở miệng trách mắng, “Bà nội nể tình ông ngoại cô từng cứu mạng ông nội, lại thấy hiện giờ cô không có nhà để về mới cho cô ở lại nhà họ Phó, cho cô ăn, cho cô ở, cô còn không biết đủ, còn nghĩ gả cho anh trai tôi làm mợ chủ nhà họ Phó. Đúng là mơ mộng viển vông.”
“Mộ Vy Vy, cô đừng tưởng chuyện tối qua có thể thay đổi cái gì.”
Anh ta thực sự nghĩ mãi không ra, lúc trước, anh trai anh ta rõ ràng không thèm nhìn cô gái này dù chỉ là một cái liếc mắt. Người đàn ông mà có hơn hai mươi năm chưa từng tỏ ra hứng thú với bất cứ người phụ nữ nào lại chạm vào Mộ Vy Vy. Dù có bụng đói ăn quàng tới đâu thì cũng không nên ăn loại “hàng” này chứ nhỉ?
Cố Vy Vy bị anh ta nói kháy tới mức chẳng nói được lời gì. Mặc dù việc này không phải do cô làm nhưng ai bảo giờ cô là Mộ Vy Vy chứ?
Chuyện tối ngày hôm qua, rõ ràng cô mới là người chịu thiệt nhiều hơn, tại sao mọi người đều hành xử như kiểu cô mới là người làm bẩn Phó Hàn Tranh vậy?
Mạnh Như Nhã thấy Mộ Vy Vy không nói lời nào liền nhỏ nhẹ cầu xin cho cô, “Cậu hai, trong nhà Vy Vy mới xảy ra biến cố chứ không phải cố ý làm vậy đâu.”
“Cô ta mà không phải cố ý ư? Từ ngày cô ta tới nhà họ Phó, có ngày nào cô ta ngừng nghỉ không? Suốt ngày quấy rầy anh trai tôi thì không nói làm gì, còn làm vỡ đồ cổ của cha tôi…” Phó Thời Khâm giận dữ trách mắng Mộ Vy Vy, lôi ra đủ loại hành động sai trái của Mộ Vy Vy từ khi tới nhà họ Phó, rõ ràng đã không thể nhịn nổi cô nữa.
Cố Vy Vy đứng đó, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trầm mặc không phản bác dù chỉ một câu.
Phó Hàn Tranh nhìn đồng hồ, nói với bà cụ Phó, “Trước khi cháu trở về, bà xử lý cho xong chuyện cô ta đi, nếu không cháu sẽ tự cho người của cháu xử lý sạch sẽ đấy ạ.”
Cố Vy Vy nghe thấy rõ sát khí ẩn giấu trong lời nói của anh, sợ tới mức co đầu rút cổ.
Phó Hàn Tranh đang định đi công ty, Mạnh Như Nhã vừa nghe xong một cuộc điện thoại, đột nhiên nghiêm mặt gọi anh và Phó Thời Khâm lại, “Cậu cả, bức tranh “Hoa Hồng” mà chúng ta đấu giá được cho ông Wilson có chút vấn đề.”
Mặt Phó Hàn Tranh hơi trầm xuống, “Làm sao?”
Mạnh Như Nhã ra vẻ khó xử nhìn Cố Vy Vy, “Trước đó, tôi thấy trợ lý Từ bận quá nên cầm bức tranh về, trên đường… Trên đường tôi đi đón Vy Vy, lúc đang đi thì cô ấy không cẩn thận làm đổ cà phê lên bức tranh…”