Tiếng động chói tai khiến mấy người Phó Hàn Tranh đều quay lại nhìn.
Cố Vy Vy cuống quýt ngồi xuống nhặt mảnh vỡ trên đất nhằm che giấu vẻ mặt tái nhợt và hoảng loạn để tránh cho người khác nghi ngờ.
Nhưng mà, những hình ảnh cô vừa nhìn thấy lại như một cuốn phim quay chậm, không ngừng chiếu lại trong đầu cô, vậy nên, bàn tay bị mảnh sứ cắt qua cũng không cảm thấy đau đớn.
Phó Hàn Tranh cất bước đi tới, cầm lấy tay bị thương của cô, “Dừng lại!”
Phó Thời Khâm đưa khăn giấy qua, đi tìm băng keo cá nhân, Từ Khiêm thì nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ mảnh vỡ trên đất.
Phó Hàn Tranh lau vết máu trên tay cô, dùng băng keo cá nhân băng vết thương lại.
Vừa nâng mắt nhìn đã thấy sắc mặt cô tái nhợt, mắt ngân ngấn nước, như là đang cố nhịn đau vậy.
Phó Hàn Tranh hơi nhăn mày, liếc nhìn Từ Khiêm, “Gọi điện thoại cho Hà Trì.”
Phó Thời Khâm cảm thấy kỳ quái gãi đầu, “Đứt tay có đau như vậy không?”Lúc trước cô nàng này trèo tường bò cửa sổ, ngã đau như thế cũng không rên một tiếng, sao hôm nay lại yếu đuối như vậy chứ?
Từ Khiêm gọi điện thoại cho Hà Trì, bác sĩ tư của nhà họ Phó, sau khi kết nối được thì đưa cho Phó Hàn Tranh.
“Cho em hai mươi phút, tới chung cư Cẩm Tú.”
Hà Trì ở bên kia đầu điện thoại đang buồn ngủ, oán giận, “Tổng giám đốc Phó à, em vừa tan ca sau bốn ca giải phẫu, anh có thể có chút nhân tính tha cho em được hay không? Có bệnh thì tự mình đi khám đi.”
“Tình huống khẩn cấp, em phải tới đây.” Giọng nói của Phó Hàn Tranh lạnh đi mấy phần.
Hà Trì hít một hơi thật sâu, vừa rời giường, vừa nói, “Triệu chứng của người bệnh là gì?”
“Ngoại thương chảy máu, sắc mặt tái nhợt.”
“Bị thương thế nào? Chảy bao nhiêu cc máu?”
Phó Hàn Tranh suy nghĩ một chút, nói, “Mảnh vỡ cắt bị thương, khoảng chừng… 3cc.”
Người ở đầu bên kia điện thoại đã chuẩn bị xong, đang đi ra cửa, lập tức giận đến mức muốn ném điện thoại đi, nghiến răng nghiến lợi nói, “Em có mức tiền lương hằng năm là 7 con số mà chỉ để đi qua dán băng keo cá nhân sao?”
“Em còn mười tám phút, nếu không thì Phó thị sẽ không tài trợ dự án nghiên cứu mới của em nữa”. Phó Hàn Tranh nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Mười bảy phút sau, một người đàn ông đầu bù tóc rối đeo mắt kính thở hổn hển bước vào cửa, hung hãn trừng mắt nhìn Phó Hàn Tranh, “Sau này anh đừng có mà bị bệnh rồi nằm lên bàn mổ của em.”
Nếu không anh ta sẽ cắt anh thành từng mảnh rồi làm tiêu bản.
Phó Hàn Tranh xem thường uy hiếp của anh ta, chỉ chỉ Cố Vy Vy đang ngồi im trên ghế sô pha với sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.
Hà Trì bước lên trước, mở băng keo cá nhân ra xem vết thương một chút, bắt mạch chẩn đoán, “Vết thương không có vấn đề gì, có thể là do hoảng sợ, lát nữa sẽ tốt thôi.”
“Hoảng sợ?” Phó Thời Khâm lẩm bẩm, làm vỡ một cái chén mà sợ tới như vậy?
Trước kia anh ta bị thương nằm viện, anh của anh ta còn không thèm nghỉ việc đến bệnh viện thăm anh ta một lần, bây giờ Mộ Vy Vy bị đứt tay rơi mấy giọt máu, anh không chỉ gọi Hà Trì tới mà còn đi làm muộn? Người anh trai mà có bị sét đánh cũng không đi làm muộn của anh ta đâu?
Sự quan tâm này hơi quá rồi.
Cô Vy Vy đã bình tĩnh lại, đứng dậy nói, “Tôi không sao, các người cứ đi đi.”
Nói xong cô liền trở lại phòng mình, cũng khóa cửa lại.
Hà Trì nhìn bóng lưng của người thiếu nữ, sau đó nghiêng đầu nhìn Phó Hàn Tranh, “Con gái riêng của anh à?”
Trên đời này còn có cô gái có thể khiến Phó Hàn Tranh khẩn trương như vậy, thần kỳ thật đấy.
Phó Hàn Tranh lạnh lùng liếc mắt, “Không phải”.
Phó Thời Khâm bị lời nói của Hà Trì làm cho nghẹn luôn miếng bánh bao vừa nuốt, khó khăn lắm mới nuốt xuống được, giải thích, “Có lẽ là bạn gái tương lai.”
“Bạn gái?” Hà Trì cướp lấy một cái bánh bao nhỏ trong tay anh ta, kinh ngạc hỏi, “Không phải anh ấy… thích đàn ông, là gay sao?”