Ăn Hết Tiểu Bạch Thỏ

chương 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Kỳ quái… Tối hôm qua tại sao đột nhiên lại mơ tới chuyện rơi xuống hồ bơi?”

Một ngày đông ấm áp, Tuyên Vũ Đồng một mình ngồi trong phòng ăn của một nhà hàng tên là “Phương Chi Đình”. Chỗ ngồi của nhà hàng này được chia làm bên trong cùng bên ngoài, bên trong nha trang hoàng đậm phong cách Châu Âu phong tình, thỉnh thoảng phát ra giai điệu nhẹ nhàng, ưu nhã. Bên ngoài sân là phong cách Âu Mỹ, bàn ăn đặt giữa các loại hoa cỏ, còn có một cái thác nhỏ đổ xuống một con sông nhỏ len lỏi xuyên qua khuôn viên.

Tuy nói là mùa đông, mấy ngày gần đây nhiệt độ thật ấm áp, giống như tiết trời đầu thu, cho nên Tuyên Vũ Đồng chọn ngồi ở ngoài sân , bên trên có tán che nắng giúp che ánh mặt trời, gió nhẹ nhàng thổi qua, rất là thoải mái.

Thực đơn chính của nhà hàng này là các món ăn Tây Âu, xế chiều, sau hai giờ có trà chiều cùng điểm tâm nhẹ, cô chọn một phần Chocolate (Cảm ơn Thanh_Thủy đã góp ý cho ta chỗ này ^^) cùng một bình trà hoa quả, mở ra sổ tay, tiện ghi lại những linh cảm bất chợt.

Cô rất thích không khí nơi này, cảnh đẹp nơi đây có thể kích thích linh cảm của cô. Nếu như muốn thư giãn hoặc tìm linh cảm, cô lại đến nơi này, gọi một phần trà chiều, thoải mái, tự tại qua một buổi chiều.

Cô cầm lấy cây bút kim nguyên tử gạch gạch xóa xóa mấy dòng vừa viết, không hiểu tại sao đột nhiên lại nhớ tới chuyện ở hồ bơi. Bất quá như vậy lại làm cho cô nhớ tới, tựa hồ như từ sau sự kiện đó, thái độ của Phó Kỳ Tu đối với cô cũng có chút thay đổi.

Cô vẫn làm tiểu người hầu cho anh, nhưng không bị sai làm đông, làm tây nữa, anh chỉ cần cô ở bên cạnh là được. Cô cảm thấy rất không quen, sau ngược lại chủ động nghĩ ra chuyện để làm, đem mình loay hoay xoay quanh.

Nhưng khi nhìn thấy, phản ứng của Phó Kỳ Tu chính là không hài lòng, ngược lại còn đối cô sinh khí .

Kỳ quái, đem cô theo bên người, không phải là để giúp anh làm việc vặt? Cô không hiểu, anh rốt cuộc khí cái gì?

Khí cô quá mức cần lao? Di, có người tức giận vì việc như vậy sao?

Lúc này, có người tới gần bên bàn, mang đồ ăn ra cho cô, đầu tiên là mùi hương Chocolate mới ra lò, thêm một ấm trà trái cây, cuối cùng là một khối bánh ngọt Hắc Sâm Lâm (Black -forest cake. Trong nguyên liệu có thành phần nổi bật là cherry và chocolate – cảm ơn Jane_Phung đã cho ta biết điều này ^^).

“Di?”

Cô lập tức ngẩng đầu lên.

“Tôi không có gọi bánh ngọt Hắc Sâm Lâm.”

“Cô là khách quen của tiệm, cho nên bánh ngọt này là tặng cho cô.”

Nam nhân đưa bữa điểm tâm tới cười nhạt.

“Thật sự?”

Cô kinh ngạc nhìn nam nhân kia, nhận ra anh là chủ quán, nhưng anh không thường xuyên ở quán, không ngờ tới hôm nay anh lại tự mình giúp cô mang điểm tâm tới.

“Kia, tôi thật ngại”

Vị chủ quán trẻ tuổi Khang Văn Thăng mới trên dưới ba mươi tuổi, tư văn hữu lễ, nhìn cô đang mở to mắt nét mặt vô cùng kinh ngạc, khóe miệng nét cười càng sâu.

“Không có gì.”

“Vậy thì cám ơn nhiều.”

Chỉ cần là Chocolate cô thích, cho nên cô cũng không có từ chối lâu, liền nhận lấy bánh ngọt Hắc Sâm Lâm được anh tặng kèm.

Khang Văn Thăng chú ý đến Tuyên Vũ Đồng đã một thời gian ngắn. Cô mỗi lần đều một mình đến vào lúc xế chiều, luôn là lấy ra một quyển bút ký, không biết viết những thứ gì.

Cô mặc dù không phải là nữ nhân có ngoại hình xinh đẹp, nhưng khí chất thanh nhã, rất hấp dẫn hắn, cho nên hôm nay anh mới thừa dịp đưa điểm tâm đến tìm cơ hội cùng cô bắt chuyện.

“Tôi biết hỏi như thế rất mạo muội, nhưng mỗi lần đều gặp cô viết viết trong sổ, cảm thấy khá hiếu kỳ, cô là tiểu thuyết gia?”

Anh đứng ở bên cạnh cô tán gẫu.

“Không phải.”

Ăn thịt một miếng bánh, cô không có suy nghĩ nhiều, thuận miệng hồi đáp:

“Tôi viết “Hương Phổ” .”

“Hương Phổ?”

Khang Văn Thăng nhỏ nhẹ lên tiếng, không giải thích được

“Hương Phổ” là cái gì?

“Thật ra tôi là “Điều hương sư”, đặc biệt giúp khách hàng điều chế nước hoa độc nhất vô nhị.”

Tuyên Vũ Đồng đơn giản giải thích.

“Mỗi loại nước hoa , tùy theo tốc độ bay hương nhanh chậm có thể chia làm trước điều, chúa điều, đáy điều, mỗi một điều cũng tùy những tinh dầu khác nhau tổ hợp mà thành, cho nên tô phải tùy theo yêu cầu đặc thù của mỗi một vị khách nhân, thiết kế ra Hương Phổ, sau mới bắt đầu điều chế nước hoa .”

Một cái nước hoa bôi trên người khách hàng, mùi đầu tiên ngửi thấy chính là trước điều. Trước điều phát huy được nhanh nhất, chờ trước điều phát huy hoàn sau, loại mùi vị thứ hai xuất hiện chính là chúa điều, thời gian lưu lại có lâu hơn một chút, chờ sau khi chúa điều cũng phát huy tác dụng xong, cuối cùng lưu lại mùi vị chính là đáy điều, mùi có thể duy trì phi thường lâu mới tản đi.

Mà quá trình từ trước điều đến chúa điều rồi đáy điều, mùi thơm thay đổi dần, giống như một bản hòa âm vậy, từ từ tạo thành một giai điệu của mùi thơm.

Điều hương là một loại mùi thơm nghệ thuật, cô trước tiên dựa vào những hiểu biết của bản thân đối với các loại tinh dầu, trong đầu tưởng tượng những tinh dầu khác nhau phối hợp lại sẽ có hiệu quả gì, sau đó thử soạn nhạc một tổ Hương Phổ, tiếp nữa tiến hành điều hương.

Khang Văn Thăng rất có hứng thú nghe cô giải thích như thế nào điều chế nước hoa , không nghĩ tới nghề nghiệp của cô lại kỳ diệu như vậy, thì ra điều chế nước hoa là một chuyên ngành không chỉ cần học vấn cao thâm còn rất nghệ thuật.

(Đúng vậy, ta mà hiểu được đoạn này nói gì cũng à cả một nghệ thuật TT-TT)

“Kia trên các loại nước hoa trên thị trường, cùng nước hoa do cô điều chế có cái gì khác biệt?”

“Khác biệt rất lớn, nước hoa trên thị trường được tinh chiết từ các loại hoa chết, mùi cũng rất cố định, mà tôi dùng tinh dầu thiên nhiên điều chế ra nước hoa sống, từ lúc bắt đầu phát ra mùi thơm đến kết thúc, mùi thơm sẽ thay đổi.”

Mỗi lần nói đến công việc của mình, cô liền thao thao bất tuyệt, rất hưng phấn.

“Thật là thú vị, nếu như không phải là nghe cô nói, tôi còn không biết thì ra là một lọ nước hoa bên trong còn có nhiều tri thức như vậy.”

Khang Văn Thăng vung lên cười, trong tươi cười lộ vẻ tán thưởng.

Cô có chút thẹn thùng cười nhẹ.

“Nếu như sau này có dịp, tôi có thể mời cô điều phối nước hoa được không?”

“Dĩ nhiên có thể.”

Cô gật đầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện.

“Bất quá tốt nhất nói cho tôi sớm một chút, bởi vì đơn đặt hàng của tôi không ít, phải chờ một thời gian ngắn.”

Thật ra tài ăn nói của cô không tốt lắm, cũng không giỏi ứng đối với khách hàng, cho nên chỉ phụ trách điều nước hoa , về phần cùng khách hàng bàn bạc, tất cả đều là em trai xử lý, cho nên cậu ấy chính là người đại diện của cô.

Cô rất thích phân phối công việc như vậy, không có những chuyện tình vụn vặt làm phiền cô, cô mới có thể không lo lắng chuyên tâm công tác .

“Xem ra công việc của cô rất phát đạt, những điều này là học ở trường học ?”

“Không phải, tôi là bởi vì hứng thú, cho nên tự học mà thành.”

Cô là ở trong thư viện của Phó gia vô tình tìm thấy một bộ sách có liên quan đến nước hoa, tiến tới đối với điều chế nước hoa sinh ra hứng thú, từ trung học lại bắt đầu từ từ nghiên cứu, đánh bậy đánh bạ tiến vào lĩnh vực này, cô cũng chưa từng nghĩ tới, tự mình cuối cùng lại có thể dựa vào nước hoa kiếm tiền.

Điện thoại di động trong túi đúng lúc này vang lên, cô đành gián đoạn cuộc nói chuyện, cười xin lỗi nói:

“Xin lỗi, tôi có điện thoại.”

“Vâng, tôi quấy rầy rồi, cô cứ từ từ thưởng thức điểm tâm.”

Khang Văn Thăng khách khí hành lễ, không quấy rầy nữa, nội tâm cũng đã bắt đầu tính toán, lần tới cô đến, anh có thể cùng cô hàn huyên cái gì.

au khi Khang Văn Thăng rời khỏi, Tuyên Vũ Đồng cầm lấy điện thoại di động, không tự chủ dâng lên cười.

“Uy, thiếu gia.”

“Em hiện tại ở đâu?”

Phó Kỳ Tu vừa ở phòng làm việc xử lý văn kiện, vừa dùng tiếng nói trầm thấp mê người hỏi thăm.

“Uống trà chiều.”

“Lại đi tìm linh cảm ?”

Cô từng đề cập tới chuyện cô thường một mình đi đến một nhà hàng tìm linh cảm, cho nên anh cũng không ngoài dự đoán.

“Tìm được rồi sao?”

“Cũng tạm được, hôm nay không phải là rất thuận lợi, anh gọi điện thoại, hẳn không phải là muốn hỏi em chuyên linh cảm?”

Nhất định là có sự tình khác.

“Em tối hôm qua vội vàng trở về, hại anh quên đem quà mùa từ Nhật Bản về đưa cho em. Hôm nay sau bữa cơm chiều em qua chỗ anh một chuyến, mang quà về.”

Anh sẽ không nói cho cô biết, anh là “Cố ý” quên mất, như vậy mới có lý do đem cô lừa gạt đến chỗ ở của anh, có thể tạo ra càng nhiều cơ hội được ở một mình cùng cô.

“Anh mua quà cho em?”

Cô kinh ngạc thấp giọng hô.

“Ai hừm, không cần mua cái gì đâu, em lại không thiếu thứ gì.”

“Dù sao anh cũng đã mua, em không đến lấy, anh không thể làm gì khác hơn là đem làm đồ bỏ.”

“Được rồi được rồi, em đi lấy.”

Cô nhanh trả lời, miễn anh thật sự đem quà đi vứt bỏ.

Dễ dàng lại cắn phải mồi do anh quăng ra, một điểm cảnh giác cũng không có.

“Tốt lắm, buổi tối gặp.”

Anh câu khởi vẻ cười mờ ám, tiểu bạch thỏ thuận lợi mắc câu .

“Ừ, buổi tối gặp.”

Tuyên Vũ Đồng ngắt cuộc gọi, nụ cười trên mặt càng ngọt ngào, mặc dù cô không cần anh mua quà cáp gì, trong lòng vẫn là hiện lên một cỗ vừa hạnh phúc lại ấm áp, cả người lâng lâng, khó nén vui vẻ.

Không biết anh mua quà gì cho cô? Thật là thất bại, cô đã khẩn cấp muốn cùng anh gặp mặt .

Cô ở phòng ăn đợi đến chừng bốn giờ, liền về nhà chuẩn bị bữa ăn tối cho hai chị em, chờ đến tối chín giờ, cô mới kiếm cớ đi ra cửa tìm anh.

Cô ngồi trên ghế salon ở phòng khách, chờ Phó Kỳ Tu lấy quà từ trong phòng ra.

Phó Kỳ Tu cầm một cái túi giấy màu xanh nhạt từ trong phòng đi ra, ngồi vào bên cạnh cô, phi thường tự nhiên rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cơ hồ dựa vào sát vào người cô, mới đưa túi giấy giao cho cô.

“Quà của em.”

Hơi thở của anh nháy mắt vây quanh cô, làm cho cô có chút tâm hoảng ý loạn, không biết phải làm sao, rồi lại không hiểu mình luống cuống cái gì?

“Sao vậy? Đột nhiên lại nhìn anh sững sờ?”

Khóe miệng anh vi câu khởi cười, tiếp tục phát ra cường đại mị lực, nhìn có thể hay không đem cô khiến cho hoàn toàn mê đảo.

“Không có… Không có chuyện gì.”

Cô cúi đầu, không suy nghĩ nhiều nữa, nhanh nhanh lấy túi giấy đựng quà mở ra, nhìn qua mới biết đó là một cái khăn quàn cổ bằng lông dê (lại lông dê =.=) màu lông Lạc Đà (???) có những ô vuông màu trắng tinh khiết. Vừa nhìn thấy nhãn hiểu nổi trên khăn cũng biết khăn quàng cổ này giá trị không rẻ.

“Khăn quàng cổ này rất quý…”

Cô kinh ngạc trợn to hai mắt.

“Anh đối với giá tiền của cái khăn này không có khái niệm, cảm thấy đẹp mắt nên mua cho em.”

Anh cố ý ngăn lời của cô, không để cho cô cự tuyệt, tự động tự phát lấy ra khăn quàng cổ, trực tiếp quàng trên cổ của cô.

“Anh xem cái khăn quang cổ lông dê màu vàng nhạt của em cũng cũ rồi, cũng nên đổi lại một cái .”

“Cái khăn quàng cổ kia vẫn còn rất tốt, cần gì đổi lại?”

Cô vội vã muốn đem cái khăn quàng quý giá trên cổ mình lấy xuống.

“Thiếu gia, em không…”

“Em quàng rất đẹp, đừng lấy xuống.”

Anh lông mày một chau , cố ý giả bộ mất hứng.

“Tâm ý của anh so sánh với giá cả còn quý trọng, em nếu là không nhận, sẽ lãng phí một phen tâm ý của anh.”

“Đó, được sao…”

Cô không hi vọng anh tức giận, cũng không muốn cô phụ tâm ý của anh, mặc dù vẫn là cảm thấy khăn quàng cổ này quý đến làm cho cô đau lòng, cũng chỉ có thể biết điều một chút nhận lấy.

“Như vậy mới đúng.”

Phó Kỳ Tu một lần nữa lại nhẹ cười, hơi cúi người giúp cô chỉnh lại khăn quàng cổ, khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt rút ngắn lại không ít.

Nhìn khuôn mặt của anh càng lúc càng đến gần, cô ngừng thở, tim không khỏi đập gia tốc, cơ hồ đều rối loạn.

Rõ ràng anh chẳng qua là cúi đầu tới giúp cô chỉnh khăn quàng cổ, là chuyện rất đứng đắn, cô cũng ngốc nghếch suy nghĩ miên man, tâm hoảng ý loạn.

Rốt cuộc là từ khi nào thì bắt đầu, khi đối mặt với anh liền sinh ra loại rung động kỳ lạ này?

Tựa hồ… Gần đây mới bắt đầu a!

Lúc cô còn ở Phó gia, hết thảy cũng rất bình thường. Năm năm trước, sau khi bọn họ rời khỏi Phó gia, anh vẫn chủ động quan tâm cô, hai người vẫn giữ vững liên lạc, thậm chí ngay cả cô phát sinh chuyện gì, không nói anh cũng biết. Cô mặc dù kinh ngạc, cũng không có suy nghĩ nhiều, coi như thêm một bằng hữu quan tâm cô.

Kết quả ba tháng trước, anh từ biệt thự của Phó gia chuyển ra, đến ở đối diện nhà cô, mà khoảng cách giữa hai người tựa hồ cũng theo đó mà gần hơn…

Cô suy nghĩ nhiều sao? Nhưng thật ra cô rất khó hiểu, đối với hành động không giống lúc trước của anh, cũng đối với tâm tư hỗn loạn của chính mình…

Phó Kỳ Tu từ từ giúp cô sửa sang lại khăn quàng cổ, hưởng thụ lấy niềm vui thú được chăm sóc cô.

“Lễ bái thiên mẹ anh sẽ ở nhà hàng Tây Hoa tổ chức bán hàng từ thiện, em có tới không?”

Cô hoàn hồn, thu hồi hoảng loạn trong lòng, trấn định địa trả lời:

“Có, em sẽ đi.”

Nói đến sự nghiệp điều chế nước hoa của cô, vị khách hàng đầu tiên chính là Phó phu nhân, sau khi bà biết được cô rất có hứng thú đối với nước hoa, liền muốn cô tự mình giúp bà điều chế một lọ nước hoa. Vốn là không ôm kỳ vọng quá lớn, không ngờ đến sau khi ngửi thấy mùi nước hoa do cô điều chế, thấy thích vô cùng, mỗi lần đi tham dự yến tiệc đều mang ra bôi. Kết quả, một số vị phu nhân là bằng hữu của Phó phu nhân cũng theo đó tìm cô muốn điều chế nước hoa, cứ như vậy mà tạo thành danh hiệu, đơn đặt hàng nhiều đến đáp ứng không xuể, hoàn toàn ngoài dự liệu của cô.

Phó phu nhân chính là ân nhân của nhà họ Tuyên, cho nên dù bọn họ đã rời khỏi Phó gia, ít nhiều cũng vẫn còn liên lạc với bà. Mà mỗi lần Phó phu nhân cử hành hoạt động gì, mời bọn họ đến giúp, chị em bọn họ dĩ nhiên sẽ không vắng mặt. Hơn nữa, cô cũng đã điều chế riêng một lọ nước hoa, để góp một khoản vào buổi bán hàng từ thiện của Phó phu nhân.

“Anh đón em cùng đi.”

Anh đã được mẹ nhắc nhở, nhất định phải đến tham dự, để hấp dẫn giới truyền thông, kéo theo càng nhiều người trong giới thượng lưu tới, mặc dù bản thân anh không hề thích xã giao.

“Không cần!”

Cô sợ hết hồn, vội vàng ngăn lại.

“Tại sao?”

Anh buồn bực nhẹ nhíu mày.

“Em đi cùng với Lý Hòa được rồi.”

Nếu là đồng ý để anh đưa đón, Lý Hòa nhất định sẽ khó chịu, vẫn là không nên thì hơn.

Phó Kỳ Tu trầm mặc, biết cô ngại Lý Hòa, cũng không có tiếp tục miễn cưỡng.

“Vậy cũng được.”

Anh vẫn biết Tuyên Lý Hòa đối với anh rất không có hảo cảm. Nói thật, anh đối với Tuyên Lý Hòa cũng không có cái gì hảo cảm. Mức độ Tuyên Lý Hòa bảo vệ cô, thật khiến cho anh phải hoài nghi Tuyên Lý Hòa có phải hay không “Yêu chị gái”?!

Dù sao còn nhiều thời gian, anh trước mắt phải giải quyết xong tiểu bạch thỏ ngu ngốc này, chờ khi tiểu bạch thỏ rơi vào tay anh rồi, em trai của cô cũng không thể làm gì

Chủ nhật, trên tầng hai của nhà hàng Tây Hoa tụ tập toàn khách quý, chùm đèn thủy tinh hoa lệ trên cao tỏa ra những tia sáng lóng lánh như ngọc, bên dưới, những nữ nhân trang phục tỉ mĩ, gương mặt trang điểm kĩ lưỡng vô cùng xinh đẹp, không giống như đến tham dự buổi bán hàng từ thiện mà giống một hội thi sắc đẹp.

Phó phu nhân khách mời hôm nay phần lớn là các vị phu nhân, nam khách tương đối ít, mà những vị phu nhân có con gái chưa lập gia đình đều cố ý đưa theo các cô đến đây, nguyên nhân ai cũng biết, đương nhiên là vì Phó Kỳ Tu.

Anh ba mươi tuổi, độc thân, lại đang điều hành một công ty điện tử có tiếng, chính là người đàn ông độc thân hoàng kim người người mơ ước. Mà Phó phu nhân cũng muốn mượn cơ hội này để giúp con trai có cơ hội quen biết nhiều những tiểu thư khác, xem xem có thể tiến thêm một bước nữa hay không. Nhìn cậu con trai gần ba mươi tuổi chưa chưa có dự định kết hôn, bà thật lo lắng.

Tối nay Phó Kỳ Tu mặc một bộ đồ vest màu xám được cắt may khéo léo, làm nổi bật thân hình cao gầy của anh. Phó phu nhân không buộc anh đi theo bên người, hy vọng anh có thể “nhìn xung quanh”. Anh dĩ nhiên hiểu mẹ mình có ý tứ gì, chỉ tiếc bản thân đối với những nữ nhân trong bữa tiệc một chút hứng thú cũng không có.

Đang đứng một mình, đột nhiên có một vị khách nữ to gan muốn tiếp cận với anh, không nghĩ tới vừa đi được hai bước đã thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp đi tới bên cạnh anh, công khai gọi to:

“Kỳ Tu, thì ra anh ở trong này!”

Cô vô cùng thân mật kéo ống tay áo của anh, đối với những nữ nhân phía sau liếc mắt một cái, công khai biểu thị chủ quyền của mình. Cô thân hình cao ráo, mỹ miều, mái tóc dài được búi trên đầu buông xuống vài lọn tóc mềm mại, ngũ quan xinh đẹp, bộ sườn xám màu đỏ không tay càng tôn lên nước da trắng ngần của cô.

Rất nhiều quan khách nhận ra cô, cô chính là người mẫu đang nổi tiếng La Dĩ Na, cùng Phó Kỳ Tu tới lui khá thân thiết, có khi còn theo anh xuất hiện ở các bữa tiệc, quan hệ tựa hồ không tâm thường.

“Dĩ Na, em đến muộn.”

Anh nhẹ chau lông mày tỏ ý bất mãn.

“Buổi bán hàng từ thiện còn chưa bắt đầu, em muộn lúc nào?”

La Dĩ Na kiều diễm cười, dùng chỉ âm lượng chỉ hai người có thể nghe được nói:

“Cậu dùng “bia đỡ đạn” một cách không khách khí như vậy, không sợ tôi sẽ bỏ đi mặc kệ cậu?”

La Dĩ Na cùng Phó Kỳ Tu thật ra là bạn học đại học, cũng một trong những người bạn hiếm hoi của Phó Kỳ Tu.

Mà hai người bọn họ sở dĩ có thể trở thành bạn tốt, chỉ có một nguyên nhân, đó chính là “Vật họp theo loài” . Hai người ở trường học đều là nhân vật nổi tiếng, nhưng cá tính giống nhau cao ngạo, độc lai độc vãng, cũng không để ý đến những người hâm mộ, hết lần này tới lần khác vô cùng lạnh lùng, ngược lại, lại càng được mọi người sùng bái.

La Dĩ Na là con gái độc nhất của giám đốc một ngân hàng nổi, bất quá cô đối với sự nghiệp của gia đình một chút hứng thú cũng không có, sau khi trải qua một cuộc cách mạng với gia đình, mới như ý nguyện bước lên con đường người mẫu.

Phó Kỳ Tu thỉnh thoảng cần phải có bạn gái cùng đi đến những buổi yến tiệc, để tránh phiền toái, anh đều đi cùng La Dĩ Na, mà La Dĩ Na vì muốn thu hút sự chú ý của giới truyền thông, cũng vui vẻ giả vờ làm bạn gái của anh, hai người đều có mục đích, phối hợp với nhau đóng kịch rất tốt.

Quả nhiên, La Dĩ Na vừa xuất hiện, những nữ nhân khác liền không dám đến gần anh nữa, chỉ dám đứng từ xa mà nhìn, Phó Kỳ Tu dễ dàng đạt được mục đích. Anh biết mẹ của mình suy nghĩ cái gì, sớm đã có biện pháp đối phó.

Phó phu nhân vốn đang cùng các phu nhân khác nói chuyện, vừa nhìn thấy La Dĩ Na đứng bên cạnh bên cạnh con trai mình, liền biết anh đang giở trò gì, nhịn không được nhíu mày, sau khi cùng những các phu nhân khác nói tiếng xin lỗi, liền hướng bọn họ đi qua.

“Dĩ Na, cháu cũng tới sao.”

“Bác Phó.”

La Dĩ Na mỉm cười ngọt ngào.

“Thật xin lỗi, cháu nên đến chào bác trước, bất quá cháu nhìn thấy bác đang đang cùng những người khác nói chuyện phiếm, chưa dám đi qua quấy rầy .”

Phó phu nhân biết La Dĩ Na cùng con trai bà giao tình rất tốt, ấn tượng đối với cô cũng không kém, nhưng bà biết, Dĩ Na chỉ là bia đỡ đạn cho con bà.

“Này chỉ là chuyện nhỏ, không cần để ý.”

Phó phu nhân cười cười, sau ngược lại trừng mắt nhìn cậu quý tử đang đứng một bên.

“Kỳ Tu, đừng tưởng rằng ta không biết con đang làm trò gì.”

Bà vốn tưởng rằng anh và Dĩ Na có tình cảm, lại phát hiện quan hệ của bọn họ căn bản không giống với suy nghĩ của bà, phi thường đơn thuần, đơn thuần đến mức khiến bà hoài nghi con trai mình không biết có phải là đồng tính không? (TT-TT)

Mặc dù anh đã từng giải thích, xu hướng giới tính của anh hoàn toàn bình thường, bất quá trước mắt anh chỉ muốn khuếch đại sự nghiệp, chờ cho nên tảng vững chắc mới nghĩ đến chuyện kết hôn. Bà vẫn là không khỏi lo lắng, chỉ cần có cơ hội liền tìm biện pháp giới thiệu những cô gái chưa lập gia đình cho anh.

“Mẹ, con biết mình đang làm cái gì, mẹ không cần phải lo lắng.”

Anh không phải không muốn kết hôn, cũng không phải là không có đối tượng, chỉ bất quá thời cơ chưa tới, để tránh đả thảo kinh xà, trước mắt vẫn cứ nên yên lặng thì hơn.

“Con thật không muốn khiến mẹ lo lắng, tốt nhất nhanh chóng tìm đối tượng tốt…”

“Bác Phó.”

Lúc này, Tuyên Vũ Đồng cùng Lý Hòa song song tiến vào khách sảnh, vừa thấy được Phó phu nhân lập tức chạy tới chào hỏi.

“Bác Phó, đã lâu không gặp .”

“Mặc dù lâu không gặp mặt, trông bác vẫn trẻ trung như xưa.”

Tuyên Lý Hòa nở nụ cười điềm nhiên nói, đối với bác Phó từ lúc nhỏ đã luôn chiếu cố gia đình bọn họ, anh là phi thường tôn kính.

Tuyên Vũ Đồng hôm nay mặc một bộ váy liền màu hồng phấn tới ngang đầu gối, gấu váy có hai tầng viền hoa, còn Tuyên Lý Hòa vẫn giống như thường mặc một cái áo sơmi màu trắng, quần âu đen.

Rốt cục cũng đợi được cô tới! Mặc dù cô ăn mặc cũng không đặc biệt, Phó Kỳ Tu hai mắt vẫn sáng ngời, khóe miệng khẽ vung lên. Ở trong mắt của anh, cô mặc cái gì cũng đều đẹp, điều hấp dẫn anh chính là khí chất đơn thuần động lòng người của cô.

Vừa nhìn thấy chị em cô xuất hiện, lực chú ý của Phó phu nhân lập tức dời đi, bà cũng rất thích hai đứa trẻ vừa biết điều lại nghe lễ phép này.

“Vũ Đồng, Lý Hòa, mẹ các cháu gần đây có khỏe không?”

“Rất khỏe ạ. Mẹ cháu vẫn thường nói, nếu bác có thời gian rảnh rỗi mời bác đến khu nhà nghỉ của họ, mẹ cháu nhất định sẽ chiêu đãi miễn phí”

Tuyên Lý Hòa trả lời.

Tuyên Vũ Đồng liếc thấy Phó Kỳ Tu đang nhìn chằm chằm cô, không khỏi cảm thấy có chút thẹn thùng, nhưng sau khi thấy La Dĩ Na bên cạnh anh cũng đồng dạng nhìn cô cười, tâm trạng rung động đột nhiên trầm xuống, cảm thấy có chút… Rầu rĩ, ê ẩm.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy La Dĩ Na, trước đây, cô cũng đã được nghe nói cái tên này, những lời đồn đãi xung quanh nói La Dĩ Na là “Hồng phấn tri kỷ” của Phó Kỳ Tu, mặc dù Phó Kỳ Tu chưa từng thừa nhận, chỉ nói hai người là bằng hữu bình thường, nhưng không ai tin tưởng.

Nhìn La Dĩ Na đứng bên cạnh anh, thật sự rất xứng đôi, trong lòng cô cảm thấy buồn bực, nhưng tại sao buồn bực, cô cũng không hiểu…

“Vũ Đồng, lần trước cháu giúp Chu phu nhân, Vương phu nhân điều chế nước hoa, bọn họ rất thích, cũng muốn gặp cháu!”

Phó phu nhân mỉm cười kéo tay Tuyên Vũ Đồng, muốn đưa cô đến giới thiệu cho những người khác biết, tạm thời mặc kệ gã quý tử kia ở đó diễn trò.

“Lý Hòa, cháu cũng cùng tới đây đi, có lẽ tối nay các cháu có thể có thêm mấy cái đơn đặt hàng.”

“Cảm ơn bác, bác thật đúng là quý nhân của chị em cháu.”

Có mối làm ăn dâng tới cửa, Tuyên Lý Hòa dĩ nhiên sẽ không bỏ qua, mừng rỡ đi theo xã giao.

Tuyên Vũ Đồng biết điều một chút theo sát Phó phu nhân rời đi, nội tâm một cỗ buồn bực, toan toan vẫn không có tản đi, nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh, cố gắng mỉm cười, không suy nghĩ nhiều nữa.

Phó Kỳ Tu nhìn cô rời đi, mặc dù trong lòng rất muốn kéo cô ở lại bên cạnh mình, nhưng tạm thời vẫn chỉ có thể nín nhịn, đem phần quyến luyến này đè xuống.

La Dĩ Na nhạy cảm phát hiện ánh mắt Tuyên Vũ Đồng mới vừa rồi nhìn cô có chút khác thường, cảm thấy hơi có ý tứ.

“Tiểu bạch thỏ của câu, tựa hồ có chút không vui nha.”

La Dĩ Na cũng là lần đầu tiên chính thức gặp Tuyên Vũ Đồng, trước đây cô đã sớm biết đến sự tồn tại của Tuyên Vũ Đồng từ Phó Kỳ, đối với cô gái này rất có hứng thú.

Từ lúc hai người bọn họ đạt thành hiệp nghị “Theo như nhu cầu”, cả hai đều thẳng thắn bộc lộ tâm ý của mình, tiết lộ bản thân đã có người yêu, miễn đối với nhau có hiểu lầm.

Cô thật sự rất muốn biết, rốt cuộc là cô gái như thế nào có thể bắt được trái tim của một nam nhân cao ngạo như Phó Kỳ Tu, không nghĩ tới cô thật đúng như cái nickname mà anh đã đặt, là một “Tiểu bạch thỏ” điển hình, kiểu nữ nhân đơn thuần đến mức làm cho người ta nghĩ… muốn bắt nạt nàng.

“Sao cậu biết?”

Anh chỉ cảm thấy cô có chút không được tự nhiên, bởi vì cô không am hiểu các loại phép tắc xã giao.

“Trực giác của nữ nhân. Khi cô ấy nhìn thấy tôi đứng bên cạnh cậu, nét mặt liền thay đổi, nếu như tôi đúng, cô ấy chính là đang ghen.”

Phó Kỳ Tu kinh ngạc nhìn cô.

“Cậu xác định?”

Ghen? Nếu như Vũ Đồng bởi vì anh mà ghen, anh có cầu cũng không được. Anh chỉ sợ cô không ăn giấm, bởi vì những chuyện trước đây cho thấy, cô căn bản là không có đem anh để ở trong lòng.

Chỉ tiếc cô là người vô cùng chậm hiểu về chuyện tình cảm, một chút cũng không có phát giác ra anh sở dĩ có đối với cô tốt, đó là bởi vì… Anh thích cô.

Vừa bắt đầu, anh cũng không tùy tiện biểu lộ rõ tâm ý của mình, là bởi vì nếu như cô đối với anh không có có ý tứ, nhất định sẽ hù dọa đến cô, ngược lại tạo thành phản hiệu quả, cho nên anh hi vọng trải qua thời gian bên nhau thử dò xét tâm ý của cô, như vậy khi tỏ tình mới có hy vọng thắng.

Không ngờ đến năm năm trước, cô theo mẹ rời khỏi Phó gia, cơ hội gặp mặt giữa hai người liền ít đi, anh chủ động cùng cô giữ liên lạc, không để cho duyên phận giữa hai người đứt rời. Sau cha của anh mắc bệnh qua đời, anh chính thức tiếp nhận công ty điện tử Phó Đạt, công ty thế cục có chút hỗn loạn, một số chủ quản cao cấp hoài nghi một người trẻ như anh có bao nhiêu khả năng? Khiến cho anh chỉ có thể chuyên tâm vào công việc, cố gắng đem thế cục ổn định lại.

Trải qua mấy năm cố gắng, điện tử Phó Đạt ở trong tay của anh ngày càng phát đạt, quy mô mở rộng gấp ba lần, anh vững vàng ngồi lên vị trí giám đốc, vì vậy quyết định xuất thủ đối với tiểu bạch thỏ ngu ngốc này.

Anh lấy lý do chổ ở mới cách công ty tương đối gần, chuyển tới ở đối diện với nhà cô, chính là vì mục đich “nhất cự ly”. Tiểu bạch thỏ đúng là mắc câu, ngu ngốc tùy ý anh chế tạo ra không khí ám muội, nhưng là từ phản ứng của cô mà thấy, tựa hồ vẫn là không hiểu tâm ý của anh.

Nhưng La Dĩ Na bây giờ lại nói, cô đang ghen? Anh cỡ nào hi vọng La Dĩ Na suy đoán đúng!

“Tôi cũng không có thể xác định đúng trăm phần trăm, nhưng trực giác của phụ nữ cậu tốt nhất không nên xem thường.”

Chỉ e tiểu bạch thỏ bản thân có thể vẫn không biết mình là đang ghen đi, Phó Kỳ Tu lại có coi trọng một người ngu ngốc đến vậy, căn bản là tự mình chuốc lấy khổ.

Bất quá cô là người đứng xem lại cảm thấy rất có hứng thú, mong chờ được xem một vở kịch vui.

Phó Kỳ Tu không nhịn được mong đợi, hi vọng Tuyên Vũ Đồng thật sự thông suốt, đừng khiến cho anh lại thất vọng.

“Có biện pháp gì có thể xác định cô ấy có phải ghen thật hay không?”

Càng là để ý, lại càng bất an, rất sợ một bước sai lầm, sẽ khiến tất cả đều mất hết. Anh đối với Tuyên Vũ Đồng là vô cùng cẩn thận, phải chờ đến lúc có thể nắm chắc phần thắng trăm phần trăm mới xuất thủ.

“Tôi làm sao biết?”

La Dĩ Na nhún nhún vai.

“Cậu….”

Anh tức giận trợn mắt nhìn cô, biết cô là cố ý khiêu khích anh.

“Bất quá cậu có từng nghĩ đến chuyện thay đổi “phương thức săn thú”? Có lẽ thêm chút kích thích, sẽ thu được kết quả không tưởng cũng không chừng.”

Trong mắt cô hiện lên một đạo tinh quang, thật muốn làm chút chuyện gì, khiến cho tình huống càng trở nên “Thú vị” .

“Cậu căn bản là e sợ thiên hạ bất loạn.”

Anh hừ lạnh một tiếng, anh như thế nào không hiểu cô, trạng huống càng hỗn loạn, cô đứng ngoài xem càng thấy vui.

“Tôi đây là đang giúp cậu, cậu rốt cuộc có hiểu hay không?”

La Dĩ Na phát hiện Tuyên Vũ Đồng lúc này đã lui ra sau, đứng cách Phó nhu nhân một đoạn, tùy Tuyên Lý Hòa cùng phu nhân khác thân thiện nói chuyện với nhau, cô liền bắt đầu triển khai hành động.

“Tôi cảnh cáo cậu, nếu dám ngăn trở tôi và tiểu bạch thỏ nói chuyện, sau đừng hòng tiếp tục tìm tôi làm bia đỡ đạn.”

“La Dĩ Na!”

Anh không cho phép La Dĩ Na đem tình huống làm cho hỗn loạn hơn nữa, vội vàng muốn tiến lên ngăn cản, không ngờ những vị khách nữ nãy giờ đứng một bên lập tức thừa cơ tiến lên, ngăn trở đường đi của anh, cùng anh bắt chuyện.

Vừa lúc có người ngăn trở, La Dĩ Na mỉm cười bước những bước dài đến trước mặt Tuyên Vũ Đồng, chủ động vươn tay chào hỏi.

“Hello, tôi là La Dĩ Na.”

Tuyên Vũ Đồng sửng sốt một chút, không nghĩ tới cô sẽ chủ động tới đây, trì hoãn trong chốc lát mới đưa tay ra.

“Xin chào, tôi là Tuyên Vũ Đồng.”

“Tôi biết cô, Kỳ Tu đã từng nói về cô.”

La Dĩ Na thái độ hào phóng , nụ cười rực rỡ, Tuyên Vũ Đồng dĩ nhiên cũng rất khách khí nở nụ cười, mặc dù không hiểu, La Dĩ Na vì cái gì chủ động tìm tới cô?

“Nghe Kỳ Tu nói, cô là điều hương sư của ‘TheOnly’, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, vẫn rất muốn gặp mặt một lần, hôm nay rốt cũng có thể gặp được.”

“Cô nói như vậy thật khiến tôi thấy xấu hổ.”

Tuyên Vũ Đồng có chút thẹn thùng cười khẽ.

“Có cái gì phải ngại?”

La Dĩ Na tiến gần hơn một chút, đôi mắt đẹp chớp chớp.

“Tuyên tiểu thư, thật ra… Tôi rất muốn nếu có một lọ nước hoa đặc chế cho riêng mình, cô có thể nhận đơn đặt hàng của tôi được không?”

“Đương nhiên có thể. Cô muốn mùi hương của cô sẽ mang lại cho người khác cảm giác gì? Giống như là tinh khiết, trong sáng hay có chút lạnh lùng…?”

Miếng ăn đến cửa, cô không có lý do gì lại từ chối, liền rất tự nhiên đáp ứng.

“Tôi hi vọng cô có thể giúp tôi điều chế một lọ nước hoa có khả năng hấp dẫn nam giới, đàn ông chỉ cần vừa ngửi thấy mùi thơm kia, lập tức sẽ bị dụ dỗ, không biết có được hay không?”

Cô phi thường mong đợi, nụ cười mập mờ mang theo ý tứ không rõ.

“… Tôi sẽ cố gắng.”

Thật ra từ xưa tới nay, nước hoa đều có năng lực quyến rũ, thậm chí một số loại nước hoa còn có hiệu quả kích thích ân ái, cô cũng từng gặp qua những vị khách có yêu cầu tương tự, hơn nữa còn thuận lợi giúp khách hàng điều chế ra nước hoa , nhưng không có cảm giác không dễ chịu giống như lần này.

La Dĩ Na muốn dùng nước hoa dụ dỗ ai? Phó Kỳ Tu sao? Trong đầu vừa xuất hiện ý nghĩ này, trái tim cô liền cảm thấy vô cùng buồn bực.

Cô hơi nhướng lông mày, vuốt ngực, không hiểu tại sao mình lại khó chịu? Có thể bởi vì bên trong phòng nhiều người, không khí có chút không thoáng, có lẽ cô nên đi ra ngoài hít thở chút khí trời.

“Tuyên tiểu thư, vậy cám ơn cô trước.”

La Dĩ Na vui vẻ tiến thêm một bước yêu cầu.

“Tôi biết cô có nhiều đơn đặt hàng, cần phải chờ đợi, nhưng tôi đang rất vội, có thể hay không nể mặt “Quan hệ đặc biệt” giữa tôi và Kỳ Tu, giúp tôi nhanh một chút? Tôi nhất định sẽ trả thêm thù lao cho cô.”

“Đặc biệt thế nào?”

Cô vô thức hỏi ngược lại.

La Dĩ Na nụ cười càng trở nên mập mờ, cố ý nói không rõ.

“Tôi không tiện trả lời, cô nên tự mình hỏi Kỳ Tu thì hơn.”

Nụ cười mập mờ của cô trong nháy mắt đâm vào tim Tuyên Vũ Đồng, làm cho cô không khỏi cảm thấy không thoải mái, rất muốn lập tức kết thúc câu chuyện với La Dĩ Na.

Quan hệ đặc biệt thế nào? Cô thật muốn cắn lưỡi chính mình, tại sao lại thốt ra câu hỏi ngu ngốc như thế?

Nội tâm cảm giác buồn bực càng lúc càng tăng, cơ hồ khiến cho cô không cách nào hô hấp. Cô thật không hiểu bản thân rốt cục là bị làm sao, chỉ biết cần phải lập tức ra ngoài hít thở khí trời, bằng không có lẽ cô thật sự có thể buồn chết.

Truyện Chữ Hay