Hoàn thành xong ca phẫu thuật thứ nhất, Kiều Thạc và Tiêu Triều Nam sóng vai đi dọc hành lang, Tiêu Triều Nam vẻ mặt thành thật, đang hoa tay múa chân giảng giải những điểm cần chú ý trong ca phẫu thuật vừa rồi, đột nhiên bị người bên cạnh kéo mạnh lôi đi.
Quý Hàng vừa từ phòng hồi sức đi ra, chỉ cần không có chuyện gì khẩn cấp, anh luôn chờ đến khi bệnh nhân hồi tỉnh, làm một vài kiểm tra cơ bản hệ thần kinh ① rồi mới rời đi.
Kiều Thạc kéo Tiêu Triều Nam chạy đến bên cạnh Quý Hàng, giọng điệu lấy lòng gọi một tiếng: “Thầy.”
Quý Hàng không nhìn cậu, vừa đi vừa tháo khẩu trang y tế, để lộ nét mặt đầy phấn chấn, đi một đoạn ngắn, quay lại gật đầu chào Tiêu Triều Nam.
Quý Hàng bước đi rất nhanh, Kiều Thạc gần như chạy dán chặt theo sau.
“Thầy, hôm nay em tự mình khoan hộp sọ, Tiêu lão đại vừa rồi còn khen em động tác ngày càng lưu loát.”
Tiêu Triều Nam hiểu rõ tích cách của anh chàng này, vỗ vai nhạo báng.
“Khen cậu được một câu liền vội vã khoe khoang với thầy mình, lúc bị tôi mắng sao không thấy biết chủ động đi nhận lỗi a?”
Chỉ là một câu nói đùa, ngày thường Quý Hàng sẽ không để ý, nhưng hôm nay anh cố ý muốn bắt cái đuôi nhỏ của Kiều Thạc, nhất thời dừng bước, quay đầu nhìn Kiều Thạc đang tỏ vẻ không có gì nhưng thật ra đang né tránh ánh mắt của anh mà nói:
“Video phẫu thuật trước khi tan làm gửi đến mail của thầy.”
Tiêu Triều Nam sửng sốt: “Thật ra không có lỗi gì lớn.”
“Có lỗi lớn thì hai ngươi còn có thể thoải mái đứng trước mặt tôi?”- Quý Hàng cao giọng, vang vọng cả hành lang.
Tiêu Triều Nam biết Quý Hàng đối với học trò của mình yêu cầu rất cao nhưng ngọn lửa này tự dưng cháy lan lên người mình liền có chút không vui.
“Anh làm gì phát giận với tôi a?”
Lửa giận quả thật đang bốc cháy trong lòng Quý Hàng nhưng Tiêu Triều Nam không phải học trò của anh, thậm chí Quý Hàng đại đa số thời điểm đều không xem cậu ta là cấp dưới của mình. Cậu ta y thuật cứng cáp, nhân phẩm chuẩn mực, Quý Hàng biết mình không hề có lập trường nổi giận.
Vì vậy, Quý Hàng hơi xuống giọng, chỉ vào Kiều Thạc nói:
“Bệnh án gần đây cậu ta ghi chép anh có xem hay không?”
Một câu này như một gậy đánh vào đầu Kiều Thạc. Tiêu Triều Nam liếc nhìn Kiều Thạc bực bội nói:
“Tôi đến lúc nào cần phải luôn nhìn hồ sơ bệnh án cậu ta ghi chép?”
Quả thật không cần, Kiều Thạc tuy rằng hoạt náo nhưng chuyện liên quan đến sinh mạng trước nay đều làm cho mọi người rất an tâm.
Quý Hàng không tiếp tục truy hỏi, thoáng nhìn qua Kiều Thạc như đã bị câu mất hồn phách, không nói gì, xoay người rời đi.
Tiêu Triều Nam nhìn bóng lưng đầy tiêu sái kia, hít sâu một hơi, nét mặt đầy khó hiểu xoay người hỏi Kiều Thạc:
“Cậu lại phạm chuyện tốt gì?”
Buổi trưa sau khi ăn cơm, Quý Hàng dẫn đầu nhóm bác sĩ nội trú tổ A đi thăm phòng bệnh. Thời gian thăm khám bình thường của khoa đều vào buổi sáng nhưng vì sáng nay có cuộc họp, lịch phẫu thuật lại không thể đổi, thế nên giờ thăm khám liền đẩy đến sau bữa trưa.
Quý Hàng khi đi thăm khám không nói nhiều, anh là dạng kiệm lời nên luôn làm người khác không dám thân cận. Chỉ có Kiều Thạc biết, thầy là người rất giàu tình cảm.
Chẳng qua, thái độ của Quý Hàng đối với Kiều Thạc hôm nay có chút khác biệt. Đối với mỗi một bệnh nhân, Kiều Thạc đều phải báo cáo rõ ràng chi tiết bệnh sử đến tiến trình điều trị, có một chút thiếu xót nào, thậm chí ngay cả chỉ số bạch cầu đo ngày hôm trước báo sai , cũng trở thành lý do bị mắng.
“Bệnh nhân giường số , chẩn đoán.”- Quý Hàng đổi ca bệnh, không ngẩng đầu ra lệnh.
Kiều Thạc rất nhanh sàng lọc thông tin, không hề khẩn trương nói:
“Xuất huyết não đột phát, chụp CT cho thấy có máu tụ ở vùng thái dương bên phải và vùng phía dưới bên trái.”
Quý Hàng cau mày: “Là bệnh gì?”
Kiều Thạc mím môi: “Từ vị trí cho thấy không giống dị dạng động tĩnh mạch, cũng không giống phình động mạch gây xuất huyết.”
Đối với kiểu trả lời mập mờ thế này Quý Hàng luôn không dễ dàng tha thứ, sắc mặt tối thêm vài phần.
Kiều Thạc run nhẹ một cái: “Em hoài nghi là do bệnh ung thư máu biến chứng dẫn đến xuất huyết não. Bệnh nhân mấy tuần trước có triệu chứng sốt kéo dài, xuất huyết dưới da, chảy máu chân răng. Sáng nay, bệnh nhân vừa được rút máu xét nghiệm, còn đang chờ kết quả.
Quý Hàng thanh âm không lớn: “Nếu hoài nghi đã chụp CT ngực chưa?”
Bệnh ung thư máu, nguyên nhân trực tiếp dẫn đến tử vong chính là liên quan đến phổi, các chứng viêm phế quản kéo dài, phổi bị tắc nghẽn gây khó thở…
Kiều Thạc bấm lòng bàn tay: “Em muốn chờ kết quả xét nghiệm máu trước, bây giờ vẫn chưa thể chẩn đoán chính xác.”
Quý Hàng nhìn cậu, giọng ôn hòa nhưng không có đường thương lượng.
“Bây giờ đi an bài.”
Đến khi Kiều Thạc trao đổi với người nhà bệnh nhân, liên hệ khoa hình ảnh xong trở về đã không thấy bóng dáng thầy đâu nữa.
Quý Phó khoa tâm tình không tốt cũng phủ lên toàn khoa Ngoại thần kinh một đám mây đen, từ trên xuống dưới, ai nấy đều nơm nớp lo sợ.
Kiều Thạc dù trong ngày thường cà rỡn nhưng một khi vào phòng phẫu thuật hay vào phòng bệnh đều vô cùng chuyên tâm không chút lơ là. Nhưng hôm nay, cậu hoàn toàn không có hứng thú tán gẫu với các y tá, cố gắng viết xong sớm dặn dò với bệnh nhân, đổi thuốc, trả lời thắc mắc của người nhà rồi nhanh chóng trở về phòng mình viết hồ sơ bệnh án. Nhìn đồng hồ hp chiều liền đứng dậy rửa mặt đi đến phòng làm việc của thầy.
Cậu lấy chìa khóa mở cửa, không ngoài dự liệu, phòng làm việc không có bóng người. Xoay người khóa cửa, cởi xuống áo blouse trắng ném lên sô pha, cậu đi đến giữa phòng, không chút do dự, cúi người theo tư thế hít đất.