An Ca Ký Vi Từ

chương 18

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ phòng họp về phòng làm việc của Quý Hàng, Kiều Thạc giống như gà con theo sát gà mẹ, cúi đầu lủi thủi đi theo sau lưng Quý Hàng.

Mọi người trong khoa đều đã quen với hình ảnh này. Kiều Thạc bình thường hô phong hoán vũ, biệt danh “Tiểu thần long” nhưng khi đến trước mặt Quý Hàng trong nháy mắt liền hóa thành thỏ con rụt rè, nhút nhát.

Vừa vào phòng, Quý Hàng không quay đầu đã ra lệnh:

“Khóa cửa!”

Kiều Thạc run bật người, bất đắc dĩ xoay người, nhưng làm sao cũng chưa muốn tiến gần đến cảnh cửa.

Quý Hàng vào phòng liền cởi áo blouse trắng, hôm nay không có phẫu thuật nên anh mặc áo sơ mi trắng, cà vạt màu xám tro cùng quần tây sẫm màu.

Quý Hàng cúi đầu cởi nút tay áo sơ mi, giọng trầm xuống.

“Đến đây!”

Kiều Thạc gượng cười nói: “Thầy, em đều đã xin lỗi Cố Trưởng khoa.”

Quý Hàng có chút buồn cười ngẩng đầu hỏi: “Em cảm thấy cái mông của mình còn chịu nổi bao nhiêu roi?”

Kiều Thạc cảm thấy chân cũng mềm nhũn ra, biểu tình trong nháy mắt vặn vẹo.

Lông mi chớp chớp, ánh mắt đầy đáng thương, giờ phút này nếu có thể nặn ra được một giọt nước mắt, phỏng đoán ảnh đế Kim Mã sang năm sẽ chính là cậu.

“Thật không thể đánh nữa, đi đường cũng không tốt, thầy… Tiêu lão đại nói ngày mai sẽ cho em tham gia ca cắt bỏ u não, thầy sẽ không muốn tước đi cơ hội học tập của em đâu nhỉ?”

Nói đến chuyện học tập, Quý Hàng càng tức giận hơn: “Thầy còn tưởng em không muốn làm bác sĩ nữa, ở ngay trước mặt mọi người dám mạnh miệng cắt lời Trưởng khoa, xem ra bình thường không nên nuông chiều tật xấu này.

Kiều Thạc nhớ đến tình cảnh vừa rồi liền cảm thấy rất oan ức. Một câu quyết tuyệt của kia thầy còn vang mãi bên tai, bình thường thầy còn mắng ác miệng hơn thế nhưng không giống như hôm nay vô cùng khó chịu đến không buông bỏ được.

Quý Hàng không còn kiên nhẫn, nhìn người cứ bất động liền bước đến.

Có cảm thấy oan ức thế nào nhưng hành động của thầy đã dọa Kiều Thạc run sợ đến thức tỉnh. Kiều Thạc thầm nói không ổn, lui bước về phía sau.

“Thầy… em tự đi, em tự đi…”

Hiển nhiên đã không còn kịp nữa rồi.

Quý Hàng nắm lấy cổ áo Kiều Thạc lôi thẳng đến sô pha. Chân Kiều Thạc vốn đã không còn khí lực, bị Quý Hàng mạnh bạo lôi đi, thời điểm bị ném xuống sô pha, cả người đau đến muốn ngất đi.

Quý Hàng kéo áo blouse trắng của Kiều Thạc lên, dứt khoát cởi xuống cái quần của cậu xuống để lộ cái mông sưng cao đầy vệt ngang dọc. Anh giơ cao tay tát mạnh một cái.

“AAAA!!!”

Quý Hàng dùng ngón tay trỏ ấn xuống đỉnh mông cảnh cáo: “Hét đi, hét gọi mọi người cùng đến xem một chút.”

Kiều Thạc cắn chặt môi, quay đầu nhìn thầy.

Quý Hàng hoàn toàn bị ánh mắt nai vàng ngơ ngác đầy vô tội kia chọc cười: “Nghĩ oan ức? Toàn bộ Khoa Ngoại thần kinh này ngoài em ra còn có ai dám ở trong phòng họp cắt lời Trưởng khoa. Em là ỷ vào Trưởng khoa thích em hay nghĩ thầy sẽ chắc chắn cho em chỗ dựa?”

Kiều Thạc hít mũi, vùi đầu vào hai tay thì thầm: “Thầy nào có cho em chỗ dựa chứ?”

Quý Hàng vỗ mạnh xuống lưng Kiều Thạc nói: “Thầy vốn muốn gọi em đến thoa thuốc nhưng bây giờ quyết định đánh trước rồi hãy thoa thuốc sau.”

Kiều Thạc nghe qua mà hối hận khôn nguôi, vừa rồi lúc thầy gọi tại sao lại do dự, còn nói mấy câu không nên nói.

“Thầy chờ đã… không thể như vậy, chúng ta nên nói đạo lý a.”

Quý Hàng tung một cước đá vào bắp đùi mắng: “Tôi vô lý, tôi còn không cho em chỗ dựa, tôi ở trước mặt mọi người nói em như vậy, tôi đối với em không tốt, em còn nhận người thầy như tôi làm gì?”

Một câu nói giống như hòn đá rơi xuống vực thẫm

Kiều Thạc thật lâu không lên tiếng, ngực giống như bị tảng đá đè nặng.

Quý Hàng ngẩn người, liếc nhìn, Kiều Thạc đột nhiên quay đầu nhìn anh, hốc mắt lại đỏ.

“Thầy có thể đừng bao giờ nói những lời như vậy, em thật sự chịu không nổi.”

Quý Hàng sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười nói: “Chỉ có em được quyền dỗi sao, mới nói mấy câu liền bực bội.”

Kiều Thạc không lên tiếng, lại vùi đầu vào giữa hai cánh tay. Cậu mấy ngày nay đặc biệt vô cùng nhạy cảm, cảm thấy không hề giống chính mình nữa.

Kiều Thạc từ trước đến nay không phải dạng người lo được lo mất, nhưng cậu vô cùng quý trọng tình nghĩa tình thầy trong suốt sáu năm này.

Dù cậu biết rõ, cậu có quý trọng đến mấy cũng không có ích lợi gì, đó gần như là thứ vô cùng xa xỉ.

Quý Hàng thuận tay vỗ đầu Kiều Thạc, mang theo lực đạo như muốn đánh tan ngay lập tức những ý nghĩ vớ vẫn trong đầu cậu nhóc rồi xoay người đi lấy thuốc.

Một ống thuốc tiêu sưng, một ống thuốc lưu thông máu huyết, cuối cùng là mài nhuyễn vitamin C, E hòa vào nước muối sinh lý đổ vào bình phun sương.

Kiều Thạc ngửi được hương thơm thoang thoảng làm người an lòng, vừa định mở miệng đã nghe thầy hỏi:

“Tức giận?”

Giọng điệu rất bình thản, xuất phát từ thực tâm quan tâm đến cảm nhận của mình. Kiều Thạc chỉ muốn mãi đắm chìm trong bầu không khí này.

“Không có.”

Quý Hàng ngồi xuống phía đối diện, thuốc còn chưa khô, Kiều Thạc vẫn phải nằm phơi mông.

“Nháo tính khí là vì Tiểu Viễn?”

Đây là lần đầu tiên Quý Hàng ở trước mặt Kiều Thạc dùng cách xưng hô này, lúc này giống như có hòn đá nhỏ từ nơi không quá cao rơi xuống, mủi nhọn khẽ đâm vào lòng cậu nhoi nhói.

Kiều Thạc hít sâu một hơi nói: “Em không có nháo tính khí, không liên quan đến cậu ta.”

Quý Hàng lại kiên nhẫn nói tiếp: “Tiểu Thạc, dựa vào địa vị của người kia, muốn Tiểu Viễn đi theo bên người Viện trưởng học tập cũng không có ai dám nói lời nào. Thầy dù không rời khỏi An gia thì cũng chỉ là một Phó khoa nhỏ nhoi, loại chuyện đã được cấp trên quyết định, thầy có tư cách gì để lên tiếng?”

Kiều Thạc căn bản không bởi vì chuyện này mà không vui, nhưng khi nghe thầy nói ra những lời này, cậu đột nhiên hiểu ra một vấn đề.

Có lúc, người trong cuộc thì mơ hồ, người bên ngoài lại rất sáng tỏ. Kiều Thạc rốt cuộc đã hiểu được người thầy luôn một bộ dáng thấu rõ sự đời, hô phong hoán vũ nhưng đối với chuyện của Tiểu Viễn lại có chút không biết làm sao xử sự.

“Thầy nói với em những lời này rốt cuộc là vì muốn giải thích với em hay là vì thuyết phục chính mình?”

Quý Hàng kinh ngạc ngẩng đầu.

Kiều Thạc dùng một cánh tay chống đầu, nhìn thẳng vào thầy, giọng điệu vô cùng chắc chắn: “Thầy là đang tự lừa gạt chính mình. Thầy không phải do không có lựa chọn nào khác mới tiếp nhận an bài này, chuyện phải mang theo An Ký Viễn bên người, bản thân thầy cũng không hề bài xích.

Truyện Chữ Hay