Kiều Thạc một khi trực ban khí vận rất vượng. Chỉ xét riêng tổ A, cậu đã là người giữ kỷ lục về số lượng nhận bệnh chỉ trong một ca trực, đã từng có một đêm mà nhận đến mười ca nhập viện, hai ca xuất viện còn có ba ca phải phẫu thuật cấp cứu.
Nhưng đêm nay lại đặc biệt rất nhàn hạ.
Kiều Thạc cảm thán chắc ông trời đã hồi tâm chuyển ý, muốn đền bù cho những ngày quá vất vả trước kia của cậu. Kiều Thạc rất vui vẻ hưởng thụ, nhưng mắt trái cứ giật giật cũng làm lòng cậu không thể hoàn toàn thả lỏng.
Nhìn đồng hồ đã hơn giờ tối, cậu đến nhà ăn mua một suất ăn khuya, sau đó đi thăm một vòng các phòng bệnh. Nên viết dặn dò đều đã viết, bị người nhà kéo lại hỏi một lô vấn đề cũng kiên nhẫn giải đáp,… tất cả làm cho những y tá cùng ca trực ngày hôm nay đều cảm nhận được tâm tình của cậu rất tốt, không khỏi trêu đùa thêm mấy câu.
“Được làm bác sĩ mổ chính quả nhiên có khác a.”- Nữ y tá cùng ca trực ngày hôm nay chỉ lớn hơn Kiều Thạc vài tuổi, thường gọi là Tiểu Linh cười tủm tỉm nói.
“Cái gì mà bác sĩ mổ chính, vì có Quý Phó khoa đứng bên cạnh giám sát mới dám đứng một lát, chị chớ nói bậy.”- Kiều Thạc đã lường trước một khi tin này lan truyền trong khoa thật sự chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Tiểu Linh nhận bệnh án từ tay Kiều Thạc cười nói:
“Quý Phó khoa thật sự rất thương cậu.”
Kiều Thạc gài bút vào túi áo nói: “Lúc Quý Phó khoa mắng em đến không ngẩng đầu lên nỗi sao không nghe mọi người nói một câu an ủi? Quý Phó khoa đối với ai cũng như nhau, nên dạy sẽ dạy, nên mắng liền mắng.”
Tiểu Linh cười lớn, không tranh luận nữa chỉ nói: “Tháng bảy lại đến kỳ thay đổi liên tục, không biết còn mấy người ở lại khoa của chúng ta.”
Kiều Thạc bỏ hai tay vào túi áo trêu đùa: “Chị lại có kế hoạch giảm cân sao?”
Kiều Thạc thuận tay lấy ở bàn trực của các y tá vài cái bánh ngọt, Tiểu Linh còn hào phóng cho cậu một hộp ô mai mang về phòng trực.
Chỉnh lý hồ sơ, học thuộc bệnh án, đọc tài liệu chuyên khoa… h, máy nhắn tin vang lên, một bệnh nhân vừa phẫu thuật cắt bỏ u não sáng nay than đau đầu, uống thuốc giảm đau vẫn không có tác dụng. Kiều Thạc chạy đến làm một vài kiểm tra cần thiết, xác định không có vấn đề gì.
Kiều thạc trở về phòng trực, dứt khoát tắt đèn đi ngủ.
Hiếm khi cậu mới được ngủ một giấc khá dài như vậy. h sáng, có điện thoại từ khoa cấp cứu.
Lúc chạy xuống lầu, Kiều Thạc thầm nguyện vạn lần đừng đụng mặt với An Ký Viễn. Kiều Thạc cảm thấy hôm nay khí vận của cậu rất tốt, quả nhiên không phải ngày trực của cậu ta.
Làm xong thủ tục nhận bệnh, Kiều Thạc chẳng còn buồn ngủ nữa, đi một vòng xử lý vài chuyện linh tinh trong khoa rồi trở về phòng trực. Cậu chợt nhớ thầy có nói nên xem lại video phẫu thuật.
Kiều Thạc vừa định mở điện thoại xem thì tiếng chuông vang lên, màn hình hiện một dãy số lạ. Kiều Thạc híp mắt suy nghĩ mấy giây, trong khoa nếu tìm cậu sẽ dùng máy nhắn tin, đây cũng không phải số riêng của bệnh viện, thời gian này cũng không giống là điện thoại quấy rối.
Kiều Thạc cuối cùng vẫn quyết định bắt máy.
“Kiều Thạc, tôi là An Ký Viễn.”
Kiều Thạc trầm mặc khoảng ba giây, trực giác của một bác sĩ làm cậu không giải thích được có chút khẩn trương, ngón tay bấu chặt vào điện thoại đến trắng bệch.
“Có chuyện gì?”
“Anh có phải đang trực ở bệnh viện?”– Thanh âm của An Ký Viễn nghe như đang cố sức mà nói.
Kiều Thạc không lên tiếng, cậu không biết tại sao mỗi khi đối mặt với người này, bản thân đều có chút không làm chủ được tâm tình của bản thân.
“Tôi là từ lần trước gặp anh ở phòng cấp cứu mà nhẩm tính ra.”- An Ký Viễn vội giải thích.
Kiều Thạc ừ một tiếng, lòng chợt nhẹ nhõm, nếu An Ký Viễn đến cả lịch trực ban của cậu cũng tình cờ chọn đúng thì cậu chắc rợn cả tóc gáy.
“Anh nếu không rất bận có thể hay không giúp tôi một chuyện?”
Kiều Thạc oán thầm, tôi và cậu nào có quen biết. Nhưng cậu rốt cuộc không nói ra được, cậu dẫu sao rất quen thuộc với anh trai của cậu ta, bất kể thế nào đó vẫn là em ruột của thầy a.
“Cậu cứ nói đi.”
“Tôi và người khác đánh nhau.”
Không khí đông lại mấy giây.
“Cùi chỏ bị một vết thương, phỏng đoán dài khoảng cm, sâu khoảng ,cm, tổ chức dưới da bị rách, máu đã tạm ngừng chảy, cần khâu lại.”- Thanh âm của An Ký Viễn nghe rất tỉnh táo, không giống có uống rượu hay phê thuốc.
Kiều Thạc nghe xong liền nói: “Cậu vì sao không đến thẳng phòng cấp cứu?”
Bên đầu kia điện thoại kia đột nhiên không còn thanh âm trấn định như vừa rồi mà có chút ngượng ngùng:
“Cái đó… anh cũng biết trong bệnh viện đều có tai mắt của ba tôi, tôi không nghĩ để người nhà biết.”
Kiều Thạc dứt khoát nói: “Vậy cậu đến thẳng phòng trực gặp tôi.”
“Chân của tôi cũng bị trẹo… không quá nghiêm trọng nhưng tạm thời không thể động đậy được.”– Thanh âm mang thêm vài phần áy náy.
Kiều Thạc có chút tức giận, trầm mặc khoảng vài giây rồi nói:
“Cậu hiện tại đang ở đâu?”
Bỏ vào túi bộ dụng cụ, băng gạc, nước muối sinh lý, một ít thuốc cầm máu, trị vết thương ngoài da, thuốc giảm đau,…
Trước khi đi, Kiều Thạc còn do dự có nên nói với chị Tiểu Linh một tiếng hay không, cậu suy nghĩ một lát rồi quyết định không nói, nắm chắc thời gian chạy đến nơi An Ký Viễn nói.
Đầu mùa hè, đường rất đông xe, tiếng động cơ vang rền đến nhức óc.
Khi Kiều Thạc đến nơi liền thấy An Ký Viễn ngồi bên lề đường, dựa lưng vào cột đèn. Ánh sáng vàng của đèn đường rọi lên khóe miệng có chút bầm tím, ánh mắt có thần giống thầy như đúc bất chợt làm cõi lòng Kiều Thạc nhen nhóm chút chua xót.
Ngồi ở lề đường sát khuẩn là lần đầu tiên Kiều Thạc làm. Chuyện khâu vết thương thế này lại là chuyện của hai ba năm về trước. Kiều Thạc chuyên tâm vào chuyện của mình, bỏ mặc An Ký Viễn có chút khẩn trương.
An Ký Viễn khẽ hắng giọng, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng khi Kiều Thạc ngẩng đầu lên lại thu trở về.
Kiều Thạc nhìn cậu, câu nói đầu tiên không phải hỏi vì sao cậu đánh nhau mà là: “Cậu vì sao nghĩ đến gọi điện thoại cho tôi?”
An Ký Viễn nhếch mép cười, nhịp tim đập nhanh, phối hợp cầm điện thoại chiếu sáng cho Kiều Thạc nói: “Tôi không có bạn học tây y, anh dẫu sao cũng là học trò của anh tôi, chắc chắn không quá tệ.”
Kiều Thạc không biết vì sao nghe được trong câu nói kia có vài phần chua xót.
“Vậy sao cậu không trực tiếp gọi điện thoại cho anh trai cậu?”
An Ký Viễn lại cười, chẳng qua Kiều Thạc dù không ngẩng đầu cũng cảm nhận được trong nụ cười kia chứa đầy lạnh lẽo.
“Anh trai không thích tôi, anh thông minh như vậy không lẽ chút điểm nhãn lực ấy cũng không có.”