Sau khi cho lũ trẻ ở làng xem con nai săn được như thường lệ, tôi chia tay Loren-san và Kyle để về nhà.
Về đến nhà, tôi đi thẳng xuống nhà kho đặt con nai tại đó và ngó ra vườn rau.
Ở đó, như tôi đoán, là Flora đang đội mũ rơm và làm việc.
Nhận thấy Flora đang quay lưng lại với mình và hoàn toàn chú tâm vào công việc, tôi chợt nảy ra ý định muốn chọc cô ấy một chút. Ngay lập tức, tôi biến mất tại chỗ.
-Đoán xem ai nào?
-Uwa....là Aldo-san...
Đột nhiên bị bịt mắt từ đằng sau, Flora thốt lên kinh ngạc và ngã về phía sau.
Có lẽ là do đã đứng lâu nên giờ đột ngột như vậy khiến cơ thể cô ấy không giữ được thăng bằng nữa.
Toàn bộ trọng lượng đó đổ dồn vào người một cách bất ngờ khiến tôi cũng ngã ngồi xuống. Phải mất một nhịp tôi mới đỡ
được Flora. Cô ấy ngã gọn vào lòng tôi.
-Ah....những cây rau...
-Không vấn đề gì, đằng này không có cây nào vì nó là đầu luống mà.
Tại thời điểm được tôi đỡ lại, Flora thốt lên lo lắng về những cây trồng của chúng tôi,nhưng không vấn đề gì
Vì cô ấy đang làm việc ở cuối vườn rau nên chỗ tôi ngã xuống chỉ là đất không mà thôi.
Nghe thấy điều đó, Flora mới thở phào nhẹ nhõm.
-Anh làm em giật mình đó...
Flora mới bình tĩnh được lại liền phồng má nhìn tôi giận dỗi.
-Haha....anh xin lỗi, chỉ là anh muốn thấy gương mặt ngạc nhiên của em thôi.
Và nó còn hơn cả những gì tôi mong đợi nữa.
-Muu...em cũng muốn làm anh giật mình...
Trong khi tôi đang nhớ lại chuyện đó, Flora xụ mặt xuống và chọc chọc vào má tôi.
Cũng có vài lần khi tôi đang làm việc ở sân, Flora đã cố gắng lẻn ra từ đằng sau để làm tôi giật mình, nhưng nó chưa bao giờ thành công cả. Vì thế nó khiến cô ấy cảm thấy không hài lòng.
Ngay cả khi tôi có muốn tỏ ra mình không biết và bị giật mình thì cũng rất khó, vì cô ấy đơn giản là không thể đánh lừa được tôi
Sau một lúc được tôi đỡ và để cho chọc vào má, có vẻ Flora đã hài lòng, nhưng cô ấy vẫn thỏ thẻ.
-Em hơi mỏi chân một chút nên anh có thể giữ thế này thêm một lúc nữa không?
-Ư...Ừm, được chứ.
Tôi nâng người lên một chút để giúp Flora chuyển phần trọng lượng cơ thể sang tôi.
Bởi vì tư thế hiện tại, tôi có thể tiếp xúc gần với lưng của Flora và cảm nhận được mùi hương hoa đặc trưng từ cơ thể cô ấy.
Nó có mùi thật hấp dẫn, tôi bất giác đưa mũi lại gần và hít một hơi thật sâu.
Đột nhiên thấy tôi thở mạnh, Flora quay mặt lại.
-Um...người em giờ đang đầy mùi mồ hôi, nên anh đừng có ngửi mà...
-Không hề, nó thậm chí còn khiến mùi hương trở nên hấp dẫn hơn nữa. Ngược lại, em có thấy người anh bốc mùi không? Để như vậy ổn chứ?
Ah, nói tới mới để ý. Vì phải di chuyển đi săn trên núi từ sáng nên người tôi đã ra rất nhiều mồ hôi. Tôi còn xử lý rút máu của con nai nữa, hẳn là sẽ có cả mùi máu động vật ám lên người.
-Không sao đâu, em cũng rất thích mùi mồ hôi của anh....
Cô ấy thực sự thích nó sao? Nhìn vào gương mặt thì không có nét gì là đang giả vờ cả.
Ma, tôi cũng rất thích mùi cơ thể của Flora mà, vì thế tôi quyết định sẽ tin rằng cô ấy cũng thích nó. Tôi rất vui khi được tiếp xúc gần gũi với Flora theo cách này.
Ngồi yên lặng cùng nhau, hai chúng tôi cùng nhìn lên bầu trời trong xanh với những đám mây trắng tinh như bông đang trôi lập lờ.
Những cơn gió nhè nhẹ thổi qua làn da khiến cái nắng ban ngày dịu bớt.
Những lá cây xung quanh cũng khẽ đung đưa tạo ra những âm thanh xào xạc như để hòa cùng cảnh vật
-Vườn rau của chúng ta ngày càng trở nên rộng hơn nhỉ?
-Vâng, hai chúng ta đã cùng nhau cố gắng mà...
Từ sau khi bắt đầu sống chung, hai chúng tôi đã cùng nhau làm việc và mở rộng quy mô của vườn rau lên thêm nữa.
Những vạt cỏ dại đã bị loại bỏ, đất được cày xới và những hạt giống mới được gieo trồng
Giờ chúng đang nảy nở và lớn lên từng ngày.
Trên
những luống đất mới đó, chúng tôi bắt đầu trồng những loại rau cho mùa thu, nếu sắp xếp hợp lý, khu vườn này có thể cho thu hoạch rau theo mùa quanh năm
Tôi chợt nhận ra rằng mình đã quen hơn với việc trồng trọt từ bao giờ.
Không chỉ những loại cây ngắn ngày như củ cải hay cà chua, cả những giống cây dài ngày hơn cũng đã bắt đầu cho ra thành quả.
-Hôm nay chúng ta có thể thu hoạch cà rốt và đậu rồi đó.
-Đúng thế, sau khi thu hoạch hết chúng trong tuần này, sang tuần tới em sẽ bắt đầu trồng những cây rau mới. Rồi khi những luống rau khác có thể thu hoạch, chúng ta sẽ làm điều tương tự.
Flora khẽ mỉm cười và vuốt ve mái tóc của tôi.
Cô ấy luôn rất hào hứng khi nói về chủ đề này, biểu cảm của cô ấy cũng rất dễ thương.
-Nhanh thật đấy nhỉ, giờ đã sắp sang thu rồi....
Lúc tôi mới đến đây chỉ là vừa mới sang xuân.
Bẵng đi một thời gian không để ý, giờ đã sắp kết thúc mùa hè rồi.
Thật thanh thản và hạnh phúc khi được sống ở nơi đây.
Khi tôi còn đang nhớ lại quãng thời gian qua, Flora trong vòng tay tôi bỗng cựa quậy nhẹ.
Đột nhiên ánh mắt cô ấy hướng về tôi và nhìn chằm chằm
Sau đó, cô ấy lại đảo mắt đi.
-Ừm, tại lễ hội thu hoạch đó, chúng ta ..."
-Chúng ta sẽ trở thành vợ chồng.
Khi hiểu ra những gì Flora muốn nói, tôi khẽ gật đầu mỉm cười.
-Vâng....
Rồi Flora trả lời với giọng vui vẻ và duỗi tay ra ôm lấy cổ tôi
Để đáp lại, tôi cũng vòng tay qua ôm lấy cơ thể của Flora.
Chúng tôi cùng nhắm mắt lại để cảm nhận sự ấm áp của nhau.
-Oi, cứ để thế có ổn không? Nếu cứ đợi thế này, hai người họ sẽ làm thế cả ngày cũng được đấy.
Đột nhiên tiếng nói lớn của Aisha vang lên từ phía sau.
Flora trong lòng tôi cũng giật mình.
-Fuwa....A...Aisha?
Dù có là Aisha đi nữa, Flora vẫn thấy xấu hổ và cố gắng đứng dậy.
Nhưng vì vội vã đứng dậy, cô ấy lại ngã vào lòng tôi lần nữa.
Tôi đã biết trước chuyện đó vì Flora luôn trở nên hậu đậu mỗi khi xấu hổ.
-Ch....chào Aisha....
-Ờm....hai người vẫn mặn nồng quá nhỉ?
Flora mỉm cười gượng gạo chào Aisha, tôi cũng đứng dậy và phủi sạch mông của mình.
Như thường lệ, cô ấy vẫn buộc Flora trở nên bối rối. Nhưng hôm nay có gì đó khác, cô ấy có vẻ nghiêm túc hơn mọi ngày.
-Tôi thì không vấn đề gì với hai người, nhưng vị khách này thì có đó.
Aisha nói vậy và quay mặt lại phía sau.
Có một cái cây trước mặt Aisha, và phía sau nó là một cô gái đang nhô ra nhìn.
Mái tóc màu nâu trong kiểu tóc đuôi ngựa và mặc một chiếc áo choàng đơn giản như một du khách.
Bên dưới của chiếc áo choàng là một bộ đồ với áo dài tay và váy ngắn với chất liệu tương đối tốt, một đôi bốt lấm lem bùn đất nhưng vẫn thấy rõ là đồ xịn. Trên tay là một cây trượng.
Đó là một vẻ ngoài mà ở đây, một ngôi làng nông thôn, thì cách ăn mặc đó của cô ấy có hơi lạ.
Nhưng với tôi, đó lại là một vẻ ngoài rất quen thuộc, đặc trưng của một nữ pháp sư mà tôi thường gặp ngày trước. Và còn quen thuộc hơn nữa khi tôi quen biết cô ấy.
Một trong những thành viên của “Black Sliver”, nhóm Mạo hiểm giả tôi từng lãnh đạo.
Nữ pháp sư Kurune