Sau khi sắp xếp và để lại hành lí trong nhà của trưởng làng, tôi bước ra ngoài với mấy món ăn trên tay như phô mai, quả mọng và bánh quy.
Bằng cách nào đó, tôi vẫn nhớ được đường đến cánh đồng hoa.
Nếu tôi không nhầm thì từ quảng trường trung tâm làng đi về phía tây, dọc theo con đường rợp bóng cây, tôi sẽ đến được cánh đồng hoa.
Tôi hướng đến quảng trường từ ngôi nhà của trưởng làng và nhằm hướng Tây đi tới.
Nhà cửa và dân cư thưa dần ra theo mỗi bước chân của tôi, cuối cùng tôi cũng đến được con đường được phủ bóng bởi hàng cây.
Những chiếc lá cây xanh mướt lắc lư trong gió như đang chào đón tôi và dụ tôi đi sâu hơn, sâu hơn nữa vào con đường này.
Nếu lắng tai nghe, bạn có thể nghe thấy tiếng côn trùng rả rích, tiếng chim hót líu lo trên những tán cây.
Khi còn là một Mạo hiểm giả, khi luôn phải tập trung cao độ giữa những nơi mà quái vật có thể xuất hiện bất kì lúc nào, tôi không có điều kiện để tận hưởng những điều đẹp đẽ như thế này của mẹ tự nhiên.
Nếu sớm biết được cảm giác này, có lẽ tôi đã rủ nhóm bạn của mình đi picnic nhiều hơn.
Dù trong những ngày đó, tôi chỉ có một mục tiêu là trở nên mạnh hơn, nhưng nó dường như cũng chẳng phải mục tiêu sống của tôi, nó giống như tôi đang sống trong sự tuyệt vọng vậy.
Trong những chuyến hành trình, trên những chuyến xe ngựa, những việc tôi làm hầu như chỉ có ngủ, tập luyện rồi lại ngủ rồi lại tập luyện, tôi hoàn toàn phớt lờ mọi thứ xung quanh. Nghĩ lại hồi đó, tôi cảm thấy mình đã lãng phí rất nhiều thứ.
Giờ tôi cũng phần nào hiểu được cảm giác bất lực của các thành viên trong nhóm khi nhìn tôi bơ đi mọi thứ như thế.
Cuối con đường, bóng cây dày đặc khiến ánh sáng ít dần đi và khiến nơi này trở nên u ám như những khu rừng mà tôi từng tới.
-Nhưng mà…nếu ra khỏi chỗ này…
Cánh đồng hoa xinh đẹp đó đang đợi tôi, nó ở phía trước.
Những bước chân của tôi dần dần nhanh lên.
Giờ không còn là đi bộ nữa, tôi đang bắt đầu chạy, chạy hết sức mình như trước đây.
Và trước mắt tôi, thứ mà tôi hằng ao ước được nhìn ngắm đã sắp xuất hiện.
Tôi tự hỏi đã không biết bao nhiêu đêm tôi mơ về khung cảnh trong những giấc ngủ.
Tôi cố gắng tìm lại kí ức 9 năm trước của mình và tưởng tượng để lấp vào những chỗ trống của bức tranh đã phai mờ đi sau chín năm.
Nhưng tôi chưa một lần hình dung lại được chính xác khung cảnh này. Tôi luôn tự nhìn vào bức tranh tưởng tượng của mình và lẩm bẩm “Không…nó không phải như thế này”
Nhưng giờ tôi đã ở đây, bức tranh thiên nhiên 9 năm trước tôi đã từng nhìn ngắm lại sắp hiện ra, rõ mồn một và sinh động vô cùng ngay trước mắt.
Con đường rợp bóng câu đã kết thúc, ở cuối con đường xuất hiện những tia sáng rực rỡ.
Tôi tăng tốc hơn nữa và chạy về phía đó…..và nó ở đó…cánh đồng hoa rộng lớn.
Những bông hoa đủ màu sắc như đỏ, hồng, cam, vàng, trắng đang nở rộ và lan ra ngút tầm mắt như kéo đến tận chân trời. Màu sắc của chúng là thứ tôi chẳng thể nào diễn tả được bằng vốn từ vựng và hiểu biết nhỏ bé của mình. Tôi chỉ biết rằng ở đây có rất nhiều hoa và rất nhiều màu sắc.
Nhìn giống như một tấm thảm khổng lồ làm bằng toàn hoa.
Và khi tôi đến gần hơn, những bông hoa trên tấm thảm đó dần hiện ra, cây cải dầu, tulip, Poppy và cả Kielruku [note9945]
nữa.
Bầu trời phía trên cũng rất trong xanh.
Một cơn gió nổi lên khiến những bông hoa rung động thành từng đợi sóng, những mùi hương ngọt ngào của những bông hoa nương theo làn gió chạm đến khứu giác của tôi.
Trong phút chốc, hai mắt của tôi hoàn toàn bị thu hút vào khung cảnh đó, tôi thậm chí không chớp mắt. Ý tôi là, nó quá đẹp để bạn có thể rời mắt chỉ một phần trăm giây.
Chứng kiến khung cảnh mà có lẽ chỉ có trong cõi thần tiên, tôi cảm thấy mình giống như vừa lạc vào thế giới khác vậy.
Khi nhìn vào khung cảnh đầy màu sắc trước mắt, tôi đã nghĩ…từ nay mình không cần phải tưởng tưởng nữa, thậm chí dù trí tưởng tượng của tôi có tốt đến đâu thì cũng chẳng thể nào so được với cánh đồng hoa thực sự đang trải ra trước mắt.
Màu sắc, những bông hoa, không khí…mọi thứ đều khác xa những gì toou tưởng tượng. Nhưng trên hết, tôi không thể tưởng tượng ra mùi, những cơn gió hay âm thanh hòa lẫn trong khung cảnh trước mặt.
Tôi đã nghĩ rằng mình nhớ được hầu hết những chi tiết của nơi này trong chuyến thăm 9 năm trước, nhưng thực tế mà nói, giờ đứng đây tôi mới thấy rằng ký ức của con người không thể nhớ nổi mọi thứ.
-Cuối cùng mình cũng đã ở đây…
Những lời đó phát ra từ cái miệng giờ đã khô khốc của tôi.
Đây là phong cảnh mà tôi hằng ao ước được nhìn thấy, thứ đã khiến tôi từ bỏ mọi thứ và rong ruổi trong suốt một tháng rưỡi qua.
Tôi đã ở đây…
Những giọt nước mắt vô thức chảy ra như chứa đựng toàn bộ những cảm xúc từ trong lồng ngực của tôi, sự hạnh phúc và phấn khíc.
Đưa bàn tay lên quệt đi những giọt nước mắt, tôi tự cảm thấy ngạc nhiên về bản thân mình lúc này.
Tôi tự hỏi liệu những giọt nước mắt này có đến từ sự xúc động sâu sắc từ những cảm xúc dồn nén bao lâu nay không. Tôi không rõ nữa.
Đây là lần đầu tôi cảm thấy như vậy.
Có chút bối rối khi tôi chẳng thể hiểu nổi mình đang cảm thấy gì, nhưng nếu để so sánh thì nó giống như một cái bao kiếm vừa được lấp đầy bằng một thanh kiếm vậy.
Gạt đi những giọt nước mắt, tôi bắt đầu đi dạo sau khi đã bình tĩnh lại. Tôi muốn thưởng thức cảnh tượng này ở nhiều góc độ khác nhau chứ không phải chỉ đứng ở một chỗ. Cố gắng lựa chân vào những chỗ không có hoa, tôi chậm rãi bước đi.
Khi tầm nhìn thay đổi, tôi nhận ra nơi này còn có nhiều loại hoa hơn nữa.
Có những bông hoa tôi chưa từng thấy bao gì, một số ngắn ngủn nhưng một số lại dài một cách kì lạ, một số lại có rất nhiều lớp cánh hoa đang xếp chồng lên nhau. Thật xấu hổ khi mà tôi, một người yêu hoa lại chẳng biết phải gọi tên chúng là gì.
Tuy nhiên, chuyện đó cũng có chút thú vị, việc tìm hiểu về tên, thời gian nở hoa và cả ý nghĩa cái tên của những bông hoa kì lạ này nữa.
Vừa đi, tôi vừa cảm nhận mùi hoa hòa lẫn với mùi đất và cỏ. Một mùi hương nhẹ vương lên áo của tôi khi bước qua những khóm hoa, có lẽ không vấn đề gì. Tôi nghĩ là mùi hương rất thơm mà tôi ngửi thấy khi đi sau Fiona-san cũng là từ chúng mà ra.
Vừa đi vừa nhìn những bông hoa, tôi đã đến chân một ngọn đồi nhỏ giữa rừng hoa. Đi thêm trên một trăm mét xa khỏi ngọn đồi nhưng cánh đồng hoa vẫn tiếp tục kéo dài vô tận.
Hơn nữa, hình dạng và màu sắc của chúng lại có phần hơi khác so với những bông hoa trước đó. Chỉ ở chỗ này thôi, có rất nhiều loại hoa kì lạ nữa.
Một điểm khác biệt nữa của khu vực này so với toàn bộ rừng hoa là những cái cây đứng đơn độc ở phía xa.
Không lớn cũng không quá nhỏ, chúng là những cái cây bạn có thể nhìn thấy ở bất kì đâu nhưng cái cách chúng phối hợp với những bông hoa lại khiến khung cảnh chỗ này thật kì lạ.
Nhìn chúng đung đưa trong gió, tôi bất giác nảy sinh ý muốn nghỉ ngơi dưới tán của những cái cây đó. Ngủ dưới bóng cây hẳn sẽ rất tuyệt, đặc biệt là trong những ngày hè nóng bức.
Rảo bước lại những cái cây ở đằng xa, tôi chọn một cái cây khá lớn.
Nhìn những màu sắc này, nó hẳn là những bông hoa của mùa hè rực rỡ. Tôi đã được dạy rằng những bông hoa này sẽ đổi màu theo mùa, nhưng ai đã dạy thì tôi chẳng nhớ nổi nữa, đã chín năm rồi mà…
Tôi cố xua đi những suy nghĩ đó vì cứ theo đuổi những sự tưởng tượng trong khi bối rối thế này rất dễ nảy sinh những kí ức sai lầm.
Chuyện đó giờ không quan trọng, hãy tận hưởng không khí ở đây đã.
-Mỏi chân quá, chắc là nghỉ ở đây được rồi.
Khi tôi đến và vừa ngồi xuống tán cây, một cô gái bỗng xuất hiện từ dưới cánh đồng hoa.
Với mái tóc dài bồng bềnh thả dài đến thắt lưng, đôi mắt to tròn màu lục bảo như Fiona-san. Nhìn qua gương mặt thanh tú nhưng vẫn còn vài nét trẻ con kia, tôi đoán là cô ấy nhỏ tuổi hơn tôi, nhìn cứ như một con búp bê vậy.
Cơ thể mảnh mai của cô gái được bao bọc bởi một chiếc áo choàng màu trắng mang lại cảm giác sạch sẽ, vòng eo thon thả được ôm sát bởi chiếc váy màu lam đậm.
[note9944]
Người vừa xuất hiện, cô gái xinh đẹp đó, nhìn cứ như một “Nàng tiên” giữa rừng hoa.
Liếc vào cái giỏ mà cô ấy cầm theo trên tay, có thể thấy những bông hoa và cả trái cây trong đó nữa, hình như cô ấy đang trên đường đi hái chúng.
Nàng tiên nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc.
Vì có hơi xấu hổ nếu chỉ nhìn nhau chằm chằm nên tôi quyết định cất lời trước.
-Um…chào em…
-???
Đôi vai của nàng tiên bắt đầu run lên khi tôi cố gắng tương tác bằng câu chào.
Có lẽ cô ấy hơi sợ khi bị một tên thanh niên cơ bắp như tôi bắt chuyện.
-E….eto….
Nàng tiên lẩm bẩm định đáp lại nhưng giọng nói có vẻ yếu ớt và mặt đang dần đỏ lựng lên.
Cô ấy còn không dám đưa đôi mắt lục bảo của mình nhìn vào tôi nữa. Cô ấy thuộc kiểu người nhút nhát sao?
Khi tôi đang nghĩ thế, cô gái chợt thay đổi biểu cảm như vừa tập hợp toàn bộ sức bình sinh và sự dũng cảm mà mình có và trả lời.
-X…xin chào..
Cô ấy hét lên như thế rồi chạy vụt về phía làng.
Nhìn bóng lưng bé nhỏ khuất dần đằng xa, tôi tự lẩm bẩm với mình.
-Bộ mặt mình nhìn đáng sợ vậy sao?